Máu Của Bầu Trời
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 92: Quạ Trắng hân hạnh được phục vụ. (1)
Anh nói: “Nửa đêm của tuần trước, chúng nó vậy mà dám mò sang địa bàn của bọn tao. Còn vào đến tận chỗ của quán bar gây chuyện”
Sau khi cả năm người ổn định lại được tâm trạng, mọi chuyện phía sau mới dần được khui ra. Cá Chép trợn mắt nhìn Hải An: “Vậy ông cố nhỏ mà hội bọn mày phải trông coi như trứng vàng là thằng nhóc này…?”
…
Bây giờ thì chẳng riêng gì Quýt nhỏ, đến cả bản thân Hải An cũng dâng lên vài phần tò mò. “Ông anh của nó” hẳn là đang đề cập đến anh Nghĩa. Mà sự đáng sợ của người đàn ông đó thì ngay cả Hải An trước và Hải An sau đều phải bạt mạng công nhận.
Khoé mắt Cá Chép giật nhẹ, anh chủ động đổi chủ đề bằng giọng nói khô khan. Anh chỉ tay vào những vết xước còn chưa lành trên mặt của anh Táo: “Mày lại đánh lộn với ai mà b·ị t·hương thế?”
Cá Chép tỉnh ngộ: “Hẳn nào lúc gặp ở Đài Sinh Tử, tao thấy quen mắt lắm”
Cá Chép không có ý kiến, anh nhanh tay lẹ chân xách cổ Hải An cùng đi mua hai con gà nướng và vài xiên que về.
Động tác nhai của anh Táo đột ngột khựng lại, anh Cam cũng trân trân nhìn sang: “Mày gặp nó ở Đài Sinh Tử?”
Anh Táo với tay bật nắp một lon bia: “Muốn đến đó thì kêu mọi người trong hội dẫn đi cũng được mà? Sao lại đi theo người lạ thế? Cả hội vì tìm mày mà nháo nhào hết cả lên”
Cá Chép bất chợt thấy cứng họng, miệng lưỡi đắng chát.
Nghe được lời Hải An nói, vẻ mặt của cả hai dần thả lỏng. Cá Chép ăn ý hùa theo, lên tiếng làm chứng: “Đúng, đúng. Lúc đó tao còn gặp một thằng khác đi chung nữa…” - Sau đó thì thằng nhóc này dùng tay không bẻ gãy xương của một tuyển thủ tinh anh…
Thiếu niên cụp mắt chẳng đáp lời, bầu không khí trên bàn ăn cứ thế mà chìm vào sự im lặng đến lạnh tóc gáy. Quýt nhỏ tằng hắng một tiếng, chọc cùi chỏ vào cánh tay của anh trai mình, ra tín hiệu ét ô ét.
Quýt nhỏ hăng hái tiếp lời: “Thế là anh một mình xông ra đánh lộn, đuổi chúng đi à?”
Anh Cam trưng ra khuôn mặt bình thản lắc đầu, thay anh Táo lên tiếng: “Chưa thấy được mặt mũi của ai là đã b·ị đ·ánh đến b·ất t·ỉnh”
Hải An cắm mặt ăn, chẳng muốn bình luận.
“Chúng nó đi mua bia, không cùng đường cho nên tới sau” - Anh nhướng mày nhìn cái họng căng tròn của đứa em gái, đang muốn lên tiếng mắng vài câu thì cửa nhà bên ngoài vang lên tiếng gọi cửa, anh chỉ đành lườm cô rồi nuốt ngược hết mấy câu trách cứ vào trong. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đài Sinh Tử là một khu vực b·ất h·ợp p·háp, nó không phải một bãi công viên ngoài đường mà ai muốn vào liền vào.
Anh Táo hoàn toàn quên mất việc phải khép mồm lại, anh sử dụng một tốc độ đáng nể lao đến trước mặt của cậu, dùng lực nắm lấy hai vai thiếu niên rồi không ngừng rung lắc: “Ông cố nhỏ của tôi ơi!!! Cả tuần nay ông biến đi đâu thế!??”
Anh Cam bước tới một cách điềm đạm hơn, mặc dù không có quá khích như đồng bọn nhưng ánh mắt của anh cũng hiện lên đủ sự kinh ngạc.
Cậu nhìn anh Táo, giọng nói trầm xuống: “Chuyện của em lúc này có thể đừng nói cho cái người đáng sợ kia được không?” - Thiếu niên năn nỉ.
Chương 92: Quạ Trắng hân hạnh được phục vụ. (1)
Hải An vừa mở được bịch nước sốt thì ngẩng đầu nhìn lên, cái người đang há hốc mồm trước mặt cậu, hình như có hơi quen…?
Theo thời gian, những vết bầm trên mặt của Cá Chép đã hiện lên rõ ràng hơn, nhưng khi Quýt nhỏ nhìn vào thì cô cũng chẳng còn thấy ngạc nhiên nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cá Chép nhận thấy có điều không ổn, anh liếc nhìn dò xét phản ứng của Hải An. Nhưng cậu thiếu niên lúc này vẫn như thường ngày, chẳng thể nhìn ra một chút biến hoá. Anh thầm đổ mồ hôi gật đầu “ừ”.
Quýt nhỏ ngồi ở một bên có chút cảm thấy buồn cười, cô nhìn Hải An hiếu kỳ hỏi: “Rốt cuộc thì em làm gì mà khiến bọn họ phải canh chừng ghê vậy? Lúc chị còn nhỏ cũng không có đến mức này đâu”
Quýt nhỏ thoát c·hết trong gang tấc, cô khúc khích cười, đôi mắt cong lên như muốn nói “đi ra mở cửa kìa”.
Hai người anh em của Cá Chép bước vào phòng bếp, ngay cái nháy mắt đó, lóc bia trên tay “ầm” một tiếng, rơi thẳng xuống nền nhà.
“Làm sao em vào đó được?”
Hải An chưa lường trước được việc sẽ gặp người quen, cho nên cậu cũng chẳng có phương án đối phó dự phòng nào. Song, cậu biết càng nói nhiều thì sẽ càng dễ lộ, thiếu niên cẩn trọng chọn từ ngữ: “Có người dẫn đến”
Nghe được câu hỏi đó, vẻ mặt của anh Táo lại càng đen hơn: “Nhớ lần trước tao kể về chống lưng của đám ngu Bò Trắng không?”
Hải An bị lắc vai đến mê mang: “……” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Hên xui” - anh Táo nhún vai - “Cả hội đang tìm mày như tìm c·h·ó lạc, chỉ thiếu mỗi việc phát tờ rơi”
Hải An không dám chắc và cũng không dám thử. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cửa nhà còn chưa kịp đóng lại thì giọng nói trầm khàn của đám anh em đã vang đến: “Quýt mập đâu rồi!? Có mua trà sữa này!” - Người nọ hệt như vô cùng quen thuộc mà thẳng chân bước vào nhà. Phía sau anh ta là một chàng trai cao ráo khác nhưng vẻ mặt hơi lầm lì. Người đi đầu vung vẩy lóc bia trong tay, một bộ dáng cực kỳ cao hứng.
Miếng thịt mà anh Táo vừa gắp lên đã rơi xuống bàn theo phương thẳng đứng: “Vãi, mày nói cái gì vậy em?”
Chẳng qua, tâm trạng tốt đẹp đó đã không thể kéo dài được quá lâu.
Anh Táo cắn một miếng thịt, gật đầu: “Nó đó”
Giống như không nhìn thấy cái siết tay tức run của anh em mình bên cạnh, anh Cam bổ sung: “Còn bị ấn lên tường không nhúc nhích nổi…”
Cỡ nửa tiếng trước, khi Cá Chép vừa rời đài thì anh đã nhận được tin nhắn đến chơi của mấy đứa anh em. Bọn họ vừa hay đã chứng kiến sự thắng lợi trong ngày của anh, rồi muốn nhân cơ hội đó mà mở bàn tiệc nhậu cho tới sáng. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Cứ kéo dài được bao lâu thì kéo”
“Tao nghe thằng Nho kể mày rơi từ miệng hố sụt cao gần hai trăm mét. Đầu của mày không có bị dụng chạm gì chứ?” - Anh Táo giơ ngón tay chỉ về phía thái dương của bản thân, xoay một vòng.
“Sao hai người kia không tới chung với anh luôn hả, Cá còi?” - Quýt nhỏ vụng trộm nhét một miếng thịt vào miệng, ngọng nghịu hỏi.
“Em đến đó làm gì?”
— Cái vế sau thì chắc không cần thiết phải nói ra đâu… nhỉ?
Cá Chép cùng Quýt nhỏ đứng ở một bên chớp mắt nhìn nhau, vẻ mặt đầy sự hóng hớt.
Lạch… cạch…
Trong mọi tình huống, mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp hơn khi ta tìm ra được đối tượng để đổ thừa.
…
Đối diện với ánh mắt hóng hớt của đứa em gái, anh Táo chỉ âm trầm lặng lẽ quay mặt đi, không ừ hử gì. Động tác của anh khiến cô ngơ ngác. Cô chớp mắt nhìn mọi người quanh bàn với nét mặt lộ rõ suy nghĩ “em nói gì sai à?”.
Sự nghi hoặc của anh Táo và anh Cam đồng thời vang lên. Anh Cam mặc dù tích chữ như tích vàng, nhưng lời mà anh nói ra lúc nào cũng đánh thẳng sâu vào điểm trọng tâm.
Nếu tình trạng bất thường của Hải An hiện tại bị lộ ra, liệu “ông anh” đó có thẳng tay quăng cậu vào viện nghiên cứu?
Hải An nghe chuyện mà tay cầm dũa bỗng nhiên thoát hết lực. Cậu ngả lưng ra phía sau, nhìn vào cái gáy còn dấu bầm xanh của anh Táo, lại thấy hơi nhức nhức cái đầu rồi…
——————————
Hết chương 92.
“Lý do? Nếu mày muốn cái gì thì cứ nói trực tiếp với ông Nghĩa là được rồi”
“Hỏi nó làm gì? Phải đi hỏi ông anh của nó mới đúng” - Anh Táo trào phúng nói - “Nó mà đứt cọng tóc là cả hội bị cạo sạch không còn cọng lông!”
— Xui xẻo—!!
Anh mang hết số chén sứ cùng đũa muỗng có sẵn trong nhà ra, tiện tay cầm thêm một chiếc dĩa bự để Quýt nhỏ sắp xếp những miếng thịt gà thơm lừng. Ở một góc khác thì Hải An đang nheo mắt vật lộn với cọng dây chun của bịch nước sốt.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.