Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 93: Quạ Trắng hân hạnh được phục vụ. (2)

Chương 93: Quạ Trắng hân hạnh được phục vụ. (2)


Sau một hồi thì câu chuyện đã đi đến chủ đề bình thường hơn. Hải An nhờ thế cũng hiểu sương sương về mối quan hệ của bốn người trước mặt.

Cha của Quýt nhỏ là một võ sĩ Quyền Thái, nhưng mẹ cô thì đã q·ua đ·ời vào lúc sinh ra cô. Cha cô không phải là kiểu người vô trách nhiệm, nhưng vận mệnh lại chọn đúng cái ngày đó. Để rồi cả cuộc đời còn lại của ông đều phải gồng gánh lấy áy náy mà sống.

Vào ngày mà mẹ Quýt nhỏ chuyển dạ, cha của cô lại đang đứng ở trên sàn thi đấu. Tất nhiên không phải là kiểu giống như Đài Sinh Tử, nhưng ông cũng không thể làm trái luật mà rời đi.

Cho đến lúc ông ôm chiến thắng chạy đến bệnh viện thì hết thảy đã quá trễ rồi. Trong vòng tay của ông lúc đó chỉ còn mỗi Quýt nhỏ đỏ hỏn vừa chào đời.

Vợ mất, tinh thần và sức khỏe suy sụp buộc ông phải nghỉ hưu lui về Quận Mười mở một lớp dạy võ nhỏ, kiếm kế sinh nhai sống qua ngày cùng con gái. Đó cũng là lúc cả hai cha con gặp được Cá Chép của hiện tại.

Cá Chép không nhà không cửa, không anh em không gia đình đã được ông nhận nuôi và cũng được truyền dạy lại toàn bộ tinh hoa võ thuật cả đời người. Sau đó, khi Quýt nhỏ lên năm. Cá Chép lần đầu tiên đi quánh lộn đến bể đầu, còn là lấy một chọi hai. Mặc dù anh đổ không ít máu nhưng đối thủ của anh thì đã ngay lập tức phải nhập viện.

Có câu “không đánh không quen”.

Quýt nhỏ sau lần đó lại có thêm hai người anh trai vô cùng xốc nổi hết mực cưng chiều.

Giống như cảm thấy Quýt nhỏ đã quá dư thừa tình cảm của người thân mà ông trời vô tình mang cha cô đi mất, khi đó cô chỉ vừa mới vào lớp tám thôi. Cá Chép cùng anh Táo và anh Cam không hề nói nhiều lời liền nghỉ học rồi lao đầu vào kiếm tiền, duy trì sinh hoạt của gia đình nhỏ.

Nhưng dưới áp lực của tiền bạc và xã hội, mâu thuẫn thuận lợi sinh sôi. Rồi theo một cách thức nào đó mà mọi thứ trở thành như thế này. Cá Chép mang theo Quýt nhỏ rời đi, trở thành tuyển thủ của Đài Sinh Tử, còn anh Táo và anh Cam thì tham gia vào một hội lưu manh côn đồ.

Mối liên hệ duy nhất còn lại giữa cả ba là gom góp tiền cho em gái nhỏ học tập.

Đến khi cô tốt nghiệp cấp ba, nhờ sự nỗ lực và kiên nhẫn hàn gắn, ba người anh trai lụm này mới có thể giả vờ như chưa từng có xích mích gì mà nói chuyện lại…


Quận Hai, ở một quán cà phê sang trọng với phong cách công nghiệp. Bốn phía được bao vây bởi những tấm kính sáng loáng.

Nam nhân viên mang ly latte đến cho vị khách nữ ngồi xa cửa nhất, cô đang chăm chú dặm lại phấn trang điểm. Không lâu sau thì cửa quán bị đẩy vào, là một người đàn ông trung niên khoác bộ đồng phục đen nhám. Hắn ta lướt mắt nhìn khắp quán một lần. Sau khi tìm được mục tiêu thì thong thả bước đến.

Cố vấn kéo chiếc ghế đối diện vị khách nữ, nhàn nhã ngồi xuống trong ánh mắt tràn đầy dò xét của đối phương: “Anh là…?”

“Nghĩa Quý” - Cố vấn không nhanh không chậm đáp.

Vị khách nữ khuấy nhẹ ly latte, có chút kinh ngạc: “Tôi không ngờ là người mà mẹ tôi giới thiệu lại lớn tuổi như thế”

Ánh mắt cố vấn - Nghĩa Quý chẳng hề dao động, hắn ra hiệu cho nhân viên rồi chậm rãi chọn thức uống. Đến khi nam nhân viên ôm menu rời đi thì hắn mới lên tiếng nói chuyện. Nghĩa Quý nhìn về quang cảnh đô thị đằng sau tấm kính: “Bạn sẽ không thể biết được trước mặt mình là loài bồ câu vô hại hay là một con quạ với bộ lông trắng”

Câu nói kỳ lạ của Nghĩa Quý lọt vào tai vị khách nữ: “Ai nha, đúng là khách hàng thân quen của tôi rồi” - cô khẽ cười - “Nhưng mà lời nói ban nãy của tôi không phải giả đâu, nói chuyện công việc với anh suốt bao lâu nay cũng chưa từng nghĩ anh lại lớn hơn tôi nhiều như thế”

Nghĩ Quý chẳng bận tâm, hắn hỏi: “Không phải giờ này cô nên ở bệnh viện à?”

Vị khách nữ lắc đầu phát ra một tiếng than thở: “Tôi nghỉ làm rồi, vừa mới nghỉ vào sáng nay thôi”

Ngừng vài giây ngắn ngủi, cô lại nói: “Công việc y tá này, mặc dù là y tá trưởng nhưng cũng chẳng thú vị gì cả. Tôi đang muốn chuyển công tác đây. Có lẽ tôi nên thử sức làm nhân viên ngân hàng”

“Sau khi cô đi thì bên đó có điều con Quạ Trắng khác tới không?”

Vị khách nữ trầm ngâm: “Hẳn là có đi, tôi chẳng rõ đâu. Sau khi tôi đi thì anh có thể vào website hỏi thử”

Nghĩa Quý kết thúc màn dạo đầu, hắn lên tiếng vào vấn đề chính: “Hôm nay gọi tôi ra gặp chắc không phải chỉ để chào tạm biệt chứ?”

Vị khách nữ: “Nếu thật là thế thì anh có bỏ về không?”

“Không chỉ thế, tôi còn sẽ gửi đánh giá xấu một sao tới cho chủ của cô” - Nghĩa Quý nhướng mày, từ tốn nói.

Vị khách nữ phồng má, giọng điệu uất ức: “Hừ, từ lúc cái hệ thống đánh giá nhân viên ra mắt là tôi thấy khách hàng mấy người muốn bắt ghế ngồi thẳng lên đầu Quạ Trắng bọn tôi lắm rồi!”

Nghĩa Quý âm thầm cười khẩy, hắn gõ tay đốc đốc xuống mặt bàn: “Vào chuyện chính đi”

Vẻ mặt của vị khách nữ soạt một cái nghiêm túc hẳn lên, cô ta lôi từ trong túi áo ra một ống máu nhỏ, ánh mắt nhìn nó đầy vẻ trân trọng. Nghĩa Quý khó hiểu thăm dò: “Mẫu máu xét nghiệm ở bệnh viện…?”

“Phải nha… Dù đã để nó ở nhiệt độ phòng cả ngày mà màu máu vẫn xinh đẹp như thế” - Vị khách nữ khẽ cười, bất chợt nói đến một vấn đề không hề liên quan: “Tôi đã nói là mình muốn chuyển công tác mà, phải không? Vậy nên hôm nay tôi đến tìm anh là để dự trữ chút tiền đi đường”

Nghĩa Quý không gấp, hắn dò hỏi: “Cô muốn bán cho tôi mẫu máu này? Hy vọng là nó sẽ có điểm đặc biệt”

Vị khách nữ lắc đầu, nhấp một ngụm latte rồi nói: “Mẫu máu này là mang tới tặng cho anh, Quạ Trắng chúng tôi chỉ buôn bán thông tin”

Quạ Trắng là một tổ chức tình báo nằm ở phe trung lập, thứ bọn họ có nhiều nhất là thông tin. Mà thứ bọn họ muốn có nhất cũng chỉ mỗi thông tin.

Nghĩa Quý suy tư, hắn lăn nhẹ ống máu trên mặt bàn, có chút không dám tin, hỏi: “Thứ này… không lẽ là lấy từ gia quyến của Paudha?”

*(Gia quyến: Người cùng gia đình, cùng huyết thống)

Vị khách nữ cười rộ lên: “Chính xác—! Tôi muốn bán cho anh thông tin liên quan đến gia quyến của Thần!”

Cô bổ sung: “Theo nguồn tin tức mà tôi nhận được thì Chân Đèn các anh đang nỗ lực săn lùng những gia quyến đó?”

— Không hổ là Quạ Trắng, mạng lưới thông tin vô cùng rộng.

Nghĩa Quý lặng lẽ cười: “Thông tin mà cô có gồm những hạng mục nào?” - Hắn mặc dù không trả lời lại câu hỏi kia, thế nhưng cũng là đang ngầm thừa nhận.

Vị khách nữ xòe ra bàn tay năm ngón, vừa đếm vừa liệt kê: “Có tên này, tuổi tác, giới tính, ảnh nhận diện trắng đen”

“Chỉ có nhiêu đó? Mấy thứ đó còn chẳng đủ để lấp đầy một tờ lý lịch” - Hắn cực kỳ không hài lòng.

Biết Nghĩa Quý bất mãn, nhưng vị khách nữ chẳng thể làm gì hơn. Cô nhún vai: “Quạ Trắng bọn tôi rất có trách nghiệm nghề nghiệp đấy nhé, trước khi mở ra một cuộc buôn bán thì bọn tôi đã thử hết mọi cách để thu thập thêm thông tin. Nhưng lần này thì khá rắc rối, bọn tôi có lòng nhưng không có sức”

Nghĩa Quý chẳng tin: “Đây là mẫu máu xét nghiệm của bệnh viện, hồ sơ của bệnh nhân luôn được mã hoá trong kho lưu trữ”

“Ồ… anh biết nhiều thứ nhỉ?” - cô thật lòng tán thưởng - “Đúng là bệnh viện đã từng ghi nhận thông tin, nhưng đó là chuyện của một tuần trước. Còn mẫu máu này được phát hiện vào ngày hết hạn bảo quản”

Cô nói: “Không chỉ mỗi bệnh viện thôi đâu, e là cả mạng lưới của vệ tinh này cũng đã bị động tay. Nhưng tôi thật sự may mắn khi tìm ra được một đoạn ghi hình ngắn chưa bị xoá ở bệnh viện”

Nhìn thấy hai đầu lông mày đang chau lại của Nghĩa Quý, cô lại nở nụ cười: “Nói một cách khác, đây, là, thông, tin, độc, quyền”

Nghĩa Quý tặc lưỡi một tiếng: “Ra giá đi”

Vị khách nữ giơ lên một ngón tay: “Một tỷ”

Hắn ngay lập tức phản bác: “Cao nhất là năm trăm”

“Gì chứ!? Có ai đi mua đồ mà một lần trả xuống nửa giá như anh không hả!? Chín trăm!”

“Sáu trăm” - Nghĩa Quý vẫn vô cùng thản nhiên.

Khuôn miệng của vị khách nữ co rút: “Bảy trăm rưỡi, giá chót đó! Dù sao khách hàng ở Chân Đèn cũng chẳng phải chỉ có mình anh!”

Nghĩa Quý khẽ cười, hắn cầm lấy ống máu rồi soi nó dưới ánh đèn: “Thành giao”

Vị khách nữ thở ra một hơi, cũng mỉm cười theo: “Quạ Trắng hân hạnh được phục vụ”


Hết chương 93.

——————————

Chương 93: Quạ Trắng hân hạnh được phục vụ. (2)