Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 20: Ta Biết Nàng Còn Yêu Ta

Chương 20: Ta Biết Nàng Còn Yêu Ta


“ Một kẻ đ·ã c·hết như ta, tia này tàn hồn cũng chỉ là ý niệm lưu luyến cuối cùng của ta với nhân thế này thôi”

Bạch Thanh vừa nói vừa nhìn hướng xa xa, vượt qua cả Bạch Vương Phủ, dường như nhìn xuyên thấu cả tiểu không gian lẫn không gian bạch sắc bên ngoài.

Ánh mắt lấp lóe hiện lên, miệng cười như không cười, xong lại có chút lắc đầu, nhẹ thở dài một tiếng

Nguyên hành động này của Bạch Thanh làm cho Triệu Vũ nhận ra được điều gì đó bên trong.

Trí não Triệu Vũ bất giác nhớ tới đoạn kia cảnh Bạch Thanh cùng người hắn thương ly biệt trên núi, và hắn nhớ tới giọt lệ của Mộng Dao

Nhớ tới đây, Triệu Vũ ngay lập tức đối Bạch Thanh mà nói

“ Bạch tiền bối, có một chuyện ta muốn nói”

Bạch Thanh nghe thấy thế xong, cũng gật đầu cười nhẹ ra hiệu cho hắn nói

“ Ừm, có chuyện gì, ngươi nói ta nghe xem”

Triệu Vũ ánh mắt khẽ biến động, hít lấy một hơi, nhìn trực tiếp Bạch Thanh

“ Ta nghĩ Mộng Dao tiền bối thật sự có tình cảm với ngài, nhưng có lẽ vì nguyên nhân nào đó nên mới phải chấm dứt tình duyên với ngài thôi”

Bạch Thanh vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt nhìn Triệu Vũ nghi vấn: “ Làm sao ngươi biết nàng ấy vẫn còn tình cảm với ta?”

Triệu Vũ nghe câu hỏi thẳng thừng của Bạch Thanh như thế thì có chút ngượng ngùng, ấp úng trả lời:

“ Ta.. Ta lúc đó nhìn thấy Mộng Dao tiền bối lúc rời đi, trên gương mặt nàng có rơi lệ, nên ta nghĩ khi đó nàng không phải vì không có tình cảm mà bỏ rơi ngài đâu”

“ Ngươi chắc chắn?” Bạch Thanh lại hỏi lần nữa, ánh mắt nghiêm nghị

“ Ta..” Triệu Vũ chôn chân tại chỗ, câm nín không biết trả lời như thế nào, ngượng ngùng quay mặt nhìn đi nơi khác

Bạch Thanh thấy bộ dạng ái ngại lúng túng kia của Triệu Vũ thì không khỏi cười lớn, cảm thấy trêu chọc tên tiểu tử này rất thú vị

“ Một tên tiểu tử hỉ mũi chưa sạch như ngươi thì biết cái gì là yêu hận chứ” Bạch Thanh cười ha hả ra vẻ chế giễu Triệu Vũ

Bạch Thanh cười lớn làm cho Triệu Vũ càng là thẹn quá hóa giận, hừ lạnh nói: “ Hừ. Ta đương nhiên biết, ngài coi khinh ta?”

" Haha"

Cười lớn trêu chọc Triệu Vũ xong, Bạch Thanh mới bình tĩnh lại khuôn mặt, nhìn Triệu Vũ mà nói

“ Thật ra ta biết Mộng Dao còn yêu ta rất nhiều, biết rằng lần đó nàng rời đi là vì nhiều lí do ”

“Vậy tại sao ngài...”

Triệu Vũ bất ngờ, xong lại một bộ khó hiểu, nếu biết Mộng Dao còn yêu thì sao Bạch Thanh không kiên quyết níu giữ, đi tìm nàng?

“ Haizz” Bạch Thanh thở dài, miệng cười cười nhưng ánh mắt lại đối lập với nụ cười đó

“ Lúc đó ta quá yếu, lại không có bối cảnh thân phận địa vị gì, Mộng Dao nàng lại là người địa vị cao quý, cảnh giới càng cao hơn ta một đoạn”

“ Ngày hôm đó khi nghe những lời lẽ vô tình ấy, trái tim ta đau như muốn nổ tung đi. Ta hận, hận số phận ta tại sao lại thấp kém như vậy, hận những kẻ cản trở tình duyên của bọn ta, hận cái thế giới mà chỉ có thực lực, địa vị mới có thể tùy ý làm những gì bản thân muốn”

Bạch Sơn vừa kể, vừa hướng nhìn nơi xa xăm kia, ánh mắt biến động bất định, có chút ngập ngừng giây lát, xong nói tiếp

“ Và.. trong cơn đau buồn bi phẫn đó, ta hận cả nàng..”

Triệu Vũ im lặng lắng nghe, hắn có thể tưởng tượng được nội tâm Bạch Thanh lúc đó thế nào, bởi hắn cũng đã từng như thế

Yêu. Thương. Buồn. Hận

Tất cả những cung bậc cảm xúc đó hắn đều đã trải qua, cho nên hắn mới đồng cảm với Bạch Thanh sâu sắc như vậy.

Đang trầm lặng hồi ức kỉ niệm xưa cũ, bên tai Triệu Vũ lại vang lên giọng nói của Bạch Thanh

“ Vì hận cho nên ta mới cắm đầu điên cuồng tu luyện, ta chìm đắm trong đó để cố quên đi nữ nhân mà ta thương ấy”

“ Nhưng rồi sau đó thời gian, một ngày ta bình tâm lại, ta nhận ra ta vô pháp quên được nàng, không thể hận nàng, cũng như ta tin rằng nàng thật sự còn yêu ta”

“ Ta lại càng điên cuồng tu luyện, nhưng lần này không phải là vì hận nữa. Mà là ta muốn mạnh hơn, đến độ trở thành chí cường giả rồi, để cho những kẻ nào cản trở bọn ta phải câm nín, rồi ta sẽ đến trước mặt nàng, danh chính ngôn thuận thổ lộ một lần nữa, thời điểm đó thì kẻ nào dám cản trở ta, ta một lòng đ·ánh c·hết hắn”

“ Và rồi với ý chí quyết tâm mãnh liệt như thế, cảnh giới ta càng tăng cao hơn, mạnh mẽ hơn, không còn là kẻ yếu đuối thiên phú yếu kém ngày nào nữa”

“ Đến một ngày, khi ấy mặc dù ta chưa đạt thành tựu chí cường giả, khoảng cách vẫn còn một đoạn, nhưng ta có niềm tin rằng cảnh giới bấy giờ là đã đủ rồi. Nên ta lên đường đi gặp Mộng Dao, ta muốn thổ lộ với nàng một lần nữa”

“ Lần gặp đó, cảnh giới của ta đã cao hơn nàng một chút, mà trong tông môn ta cũng đã trở thành đệ tử nội môn, là một trong những đệ tử thiên tài nhất. Ta cứ ngỡ sẽ không còn sự ngăn cản nào nữa để hai người bọn ta sẽ trở về bên nhau”

“ Nhưng...!!” Nói đến đây, nhãn quang Bạch Thanh biến lớn, con ngươi hiện đầy lửa giận

“ Lại là sư tôn Mộng Dao ngăn cản, kiên quyết không cho bọn ta về với nhau, cùng với đạo lữ khi ấy của nàng, tên cẩu vật Thụy Phong. Chính sư tôn nàng đã bắt ép nàng thành đạo lữ với hắn, song tu với hắn”

“ Cả hai tên khốn kiếp đó một mực ngăn cấm ta và Mộng Dao, nhưng lúc ấy Mộng Dao dường như cũng không chịu đựng được nữa, bất chấp đến gặp ta. Và khi ấy ta đã nghe được lời nói tận sâu trong tâm nàng."

"Bạch Thanh, ta yêu huynh” Bạch Thanh vừa nói, trên môi nở nụ cười, cười rất hạnh phúc

“ Ngươi không biết khi ấy ta vui sướng hạnh phúc đến nhường nào đâu, đó chính là động lực giúp ta cố gắng thuyết phục sư tôn Mộng Dao tác thành cho bọn ta. Nhưng kết quả vẫn là bằng không, sư tôn nàng không cho phép, càng là dùng vũ lực bức ép Mộng Dao trở về”

“ Thời điểm đó có cả Thụy Phong, hắn đe dọa ta, bảo nhất định sẽ g·iết c·hết ta nếu ta còn có ý định lại gần Mộng Dao, hắn nói nàng đã là người của hắn.”

“ Mặc dù cảnh giới của hắn thời điểm đó còn cao hơn ta, nhưng ta không sợ, nhất là khi nghe được lời yêu tận đáy lòng của Mộng Dao, ta càng không chút mảy may chùn bước”

“ Ta không ngại chiến một trận nếu điều đó có thể đưa Mộng Dao về bên ta, cả Mộng Dao cũng quỳ lạy cầu xin sư tôn nàng tác thành”

“ Chính hành động ấy của Mộng Dao làm cho Thụy Phong phẫn nộ, hắn cảm thấy như bị sỉ nhục trước mặt bàn dân thiên hạ”

"..."

“ Vậy rồi ngay trước hàng ngàn tiên nhân đang đứng đó xem tuồng kịch hay, Thụy Phong một kích đánh lén ta, một kích uy lực nhất, lúc ta đang không chút đề phòng nào với hắn, bởi vì ta nghĩ rằng hắn sẽ không làm điều đáng dơ bẩn hổ thẹn đó”

“ Nhưng ta thật sự đã đánh giá thấp lòng dạ tiểu nhân của hắn, một chiêu chí mạng của hắn nhắm thẳng tim ta mà đánh tới, ta lúc ấy không kịp phản ứng lại, vì đang hướng sư tôn Mông Dao mà thuyết phục mong hắn sẽ đồng ý lời thỉnh cầu của ta”

“ Và...” Bạch Thanh dừng lại một chút, nhắm mắt hồi tưởng, như đang xem lại khoảnh khắc mà vĩnh sinh hắn vô pháp quên được, khóe mắt hắn lập lờ giọt lệ

Lắng lại một nhịp hồi ức xong, Bạch Thanh mới chậm rãi nói tiếp

“ Mộng Dao đỡ lấy một kích đó thay ta, kiếm đó đâm sâu vào trái tim nàng, sát khí từ kiếm tràn ra tàn phá khắp nơi bên trong cơ thể”

“ Hiện trường lúc ấy lặng như tờ, không ai ngờ được Mộng Dao sẽ đỡ lấy một kiếm đó, dù là ta, sư tôn nàng, hay thậm chí là Thụy Phong”

“ Hắn rút kiếm ra, kinh hãi mà lui lại mấy bước, cả sư tôn nàng lúc ấy cũng không kịp xuất thủ cứu nàng”

“ Cơ thể nàng vô lực rơi xuống, rơi vào vòng tay của ta, giọt lệ đã tràn mi, ta trách nàng làm sao dại dột như thế, sao lại đỡ kiếm thay ta như vậy. Nhưng nàng ấy lại mỉm cười, nụ cười mãn nguyện, nàng bảo bởi vì yêu nên mới sẵn sàng đỡ thay ta”

“ Ta lúc ấy như c·hết lặng, ta không muốn Mộng Dao c·hết, ta quỳ gối cầu xin sư tôn nàng cứu lấy nàng. Hắn lúc ấy mặc dù có đau lòng, nhưng hắn chỉ nhẹ lắc đầu, nói rằng nàng bây giờ vô pháp cứu chữa”

“ Cơ thể Mộng Dao dần trở nên lạnh lẽo, hô hấp càng là yếu đi. Đến cuối cùng, nàng tầm mắt tìm tới vị trí sư tôn nàng, xin hắn đáp ứng lời thỉnh cầu cuối của nàng. Nàng khẩn cầu tha mạng cho ta, đừng để Thụy Phong g·iết ta nơi này”

“ Có lẽ bởi vì tình cảm sư đồ nhiều năm, cho nên sư tôn nàng mới chấp nhận lời thỉnh cầu cuối cùng ấy”

“ Xong, Mộng Dao quay lại nhìn ta một lần nữa, nhẹ lau lệ trên má ta, nàng bảo từ trước đến nay nàng chỉ yêu duy nhất mình ta, hi vọng ta sẽ sống thật tốt, không mong ta sẽ tìm Thụy Phong báo thù, sẽ sản sinh tâm ma làm ảnh hưởng đến con đường tu hành của ta”

"..."

“ Mộng Dao cứ như thế trút hơi thở cuối trên vòng tay của ta, khí tức của nàng cũng như vậy mà tan biến”

“ Ta gào khóc ôm lấy cơ thể nàng, đau đớn, bi thương. Sau cùng, ta xin sư tôn nàng cho ta được tự mình an táng nàng, là lời từ biệt cuối cùng của ta”

“ Ngày hôm ấy, ta tâm như đao cắt, lại thêm một vực sâu không đáy, cũng trở nên lạnh lẽo hơn vạn phần...”

Chương 20: Ta Biết Nàng Còn Yêu Ta