Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 21: Mộng Thần Châu

Chương 21: Mộng Thần Châu


“ Nhìn cơ thể mềm mại nhưng đang dần trở nên lạnh lẽo của Mộng Dao nằm trong vòng tay, tâm trí ta lúc ấy chính là đau buồn, thêm nữa chính là thù hận”

“ Ta bị cơn phẫn nộ che mờ đi tâm trí, ta muốn báo thù g·iết c·hết tên khốn Thụy Phong đó ngay lúc ấy, nhưng rồi bị sư tôn nàng ngăn cản”

“ Thế nên ta mới từ từ lấy lại tia ý thức cuối cùng. Ta biết ta bây giờ chưa đánh lại hắn, còn có cả những người khác ở đó, và vì lời nói sau cuối của Mộng Dao, cho nên ta cố gắng nhẫn nhịn nén lại lửa hận này”

“ Sau khi quay trở về tông môn, ta một mực đóng cửa bế quan, điên cuồng tu luyện. Trong đầu ta chỉ có hai chữ Báo Thù mà thôi, hoàn toàn quên ý nguyện cuối cùng mà Mông Dao đã nói. Ta lần ấy thật sự muốn thành chí cường giả, để g·iết Thụy Phong đền mạng cho nàng ấy”

“ Nếu không g·iết được hắn, có lẽ ta sẽ sản sinh tâm ma mà lạc lối”

“ Thế rồi nung nấu ý chí báo thù, ta đã tu luyện đến cảnh giới chí cường. Ngày ta thành cường giả chân chính cũng chính là ngày ta xuất quan báo huyết hải thâm cừu”

“ Ta đến trước tông môn của Thụy Phong mà thách đấu với hắn, đấu sinh tử ngươi không c·hết thì ta vong. Và sau cùng ta đã chiến thắng, không chút do dự mà g·iết c·hết hắn, lúc ấy không còn ai có thể ngăn cản ta được nữa”

“ Trả được thù xong, ta trở về lập nên Bạch Vương Phủ này, thu nhận môn nhân đệ tử. Quãng thời gian này cũng tốt, trong nhà có một đám người, không khí vui vẻ huyên náo cũng làm ta yên lòng phần nào”

“ Cũng xem như ta đã hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của Mộng Dao, có lẽ nàng nơi linh thiêng cũng sẽ được thanh thản hơn”

Bạch Thanh nói tới đây, khuôn mặt có chút vẻ mãn nguyện, vui vẻ thoáng chốc. Tiếp đó nghiêm mặt lại, tiếp nói

“ Nhưng thời gian yên bình đó không bao lâu, phủ của ta bị kẻ địch đánh úp, tất cả môn nhân đệ tử đều c·hết hết. Mà ta.. lúc ấy không ở trong phủ, trở về thấy cảnh t·ang t·hương này, ta phẫn nộ, suy sụp đến cùng cực”

“ Ta điều tra mới biết được kẻ g·iết tất cả mọi người là ai, hắn rất mạnh rất mạnh, ta lúc ấy hoàn toàn không có khả năng đánh g·iết được. Cho nên ta mới quyết lại lần nữa khắc khổ tu luyện”

“ Lại một lần nữa cô độc, tâm ta hoàn toàn c·hết đi rồi. Hai lần... hai lần ta bước vào con đường tu luyện gian khổ điên cuồng” Bạch Sơn vừa nói vừa lắc đầu cười khổ

“ Nhưng lần này ta thất bại rồi, ta đã tu luyện đến tầng thứ cao nhất của giới này rồi. Lúc ấy ta biết ta vẫn chưa bằng hắn, nên đã tìm mọi cách để tăng cường thực lực”

“ Nhưng rồi ta gặp bình cảnh, lớn đến độ ta vô pháp phá cảnh, dù là cách gì đi nữa thì cũng vậy, nó hoàn toàn hủy đi quyết tâm tu luyện của ta”

“ Tình duyên trắc trở, bất hạnh, gia môn hủy diệt, cảnh giới gặp rào cản... Ta cứ như thế dần mất đi ý chí của mình”

“ Ta cứ ngẫm nghĩ, khiển trách ông trời đang đùa giỡn ta, trách làm sao cuộc đời ta đầy phong ba bão táp như thế”

“ Cuối cùng, ta buông xuôi từ bỏ, không còn chút nào tâm trí nào đặt vào con đường tu hành nữa. Thế nên ta mới trở về nơi ta và nàng gặp nhau một lần nữa, nhìn lại một lần nữa cảnh sắc mà ta và nàng đã cùng nhau quan sơn tọa cảnh”

“ Trước khi t·ự v·ẫn, ta đã vô tình gặp nó, và có lẽ lúc ấy ta còn có chấp niệm gì đó với nhân thế này, cho nên là thỉnh cầu nó, giữ lại một chút ý niệm cuối cùng của ta”

“ Vậy nên có ta của bây giờ, hiện tại đang đứng nói chuyện với ngươi đây haha”

Bạch Thanh nói xong, ánh mắt di chuyển đến trên người Triệu Vũ, cười ôn nhu nhìn hắn

“ À mà.. làm sao ta lại kể chuyện này cho tên tiểu tử ngươi nhỉ? Ngươi nghe cũng có hiểu gì đâu chứ” Bạch Thanh vừa nói vừa lắc đầu, một bộ * thật vô nghĩa* khi kể cho Triệu Vũ nghe chuyện vậy.

"..."

Triệu Vũ mới đầu khi nghe xong câu chuyện, còn đang hồi ức, có chút thương cảm cho cuộc đời đầy bi thương của Bạch Thanh, cũng tự liên tưởng bản thân hắn trong tình cảnh đó sẽ thế nào

Mà nghe được lời cuối của Bạch Thanh, Triệu Vũ miệng giật giật lên, có chút ý muốn ngã ngửa ra sau, hắn thật bất lực với vị tiền bối trước mặt này rồi

“ Hừ, ta lại không phải hài tử lên ba, ta nghe đương nhiên sẽ hiểu câu chuyện ngài nói đây.”

“ Ngài lại khinh thường ta, uổng công ta vừa nãy còn đồng cảm buồn thay ngài đây, có lẽ ta nên rút lại cảm xúc vừa nãy” Triệu Vũ có chút hừ nhẹ, một bộ không đồng ý với thái độ khinh thường của Bạch Thanh

“ Haha” Bạch Thanh cũng giật giật khóe miệng, ho nhẹ một tiếng, tiếp là cười có chút gượng gạo, không nghĩ tiểu tử trước mặt đây lại có thể phản ngược lại lời hắn một cách trơn tru như vậy

“ Hừ, không nói chuyện này với ngài nữa. Nếu không phải ngài gọi ta, thế thì là ai. Nó trong lời nói kia của ngài lại là cái gì đồ vật? Có liên quan đến việc ta tới nơi này sao?”

Triệu Vũ một hơi nói liền mấy câu hỏi, hắn thật tò mò về nhân vật đã đưa hắn đến đây

Bạch Thanh sau khi nghe Triệu Vũ hỏi thì lập tức lấy lại dáng vẻ đạo mạo, phong thái tiên nhân, xong nhìn Triệu Vũ mà nói

“ Kẻ gọi ngươi tới đây là nó, trong chuyện ta kể thì lần cuối đó ta gặp đó cũng chính là nó”

Bạch Thanh vừa nói, tay chỉ hướng bức thư họa phía sau Triệu Vũ. Triệu Vũ cũng thuận theo hướng chỉ tay mà quay người lại, nhất thời kinh ngạc

Đúng vậy, là kinh ngạc. Từ trong bức thư họa, một viên hạt châu bay ra, bay đến ngay bên cạnh Bạch Thanh, động tác còn có chút lắc lư qua lại

Triệu Vũ nhìn theo hướng hạt châu bay lướt qua mặt mình, dừng lại bên người Bạch Thanh thì có chút suy nghĩ hiếu kì, chăm chú quan sát hạt châu đó

Viên hạt châu này có màu sắc sẫm tím cùng xanh lam thăm thẳm là chủ đạo, nhìn sâu bên trong là vô vàn chấm sắc li ti, sặc sỡ rất bắt mắt

Triệu Vũ trong thoáng chốc quan sát đó, trong mắt hắn lúc ấy không còn là viên hạt châu đơn sơ như vẻ bề ngoài nữa, mà là một vũ trụ tinh không với những hằng tinh thiên thạch, tinh vực lớn nhỏ

Triệu Vũ cảm giác như lạc vào một không gian sâu thẳm huyền bí nhưng không kém phần tĩnh lặng uy nghiêm

Thất thần chìm đắm trong mộng ảo do hạt châu tạo ra, mãi đến khi Bạch Thanh cất tiếng gọi thì Triệu Vũ mới định thần lại một chút, nhưng tâm trí vẫn còn lâng lâng mơ hồ

“ Này hạt châu lại ra làm sao, sao ta cảm giác bên trong nó có một sức mạnh gì đó rất huyền diệu, ta nhìn như bị rơi vào trong thế giới hư ảo, nửa mông lung nửa chân thực vậy?”

Triệu Vũ bất giác hỏi, thần trí vẫn còn lưu lại cảnh tượng kì diệu kia

Bạch Thanh khi thấy biểu cảm đờ đẫn mất thần trí của Triệu Vũ thì khá hài lòng, bởi vì lần đầu tiên hắn gặp hạt châu này thì cũng gặp trường hợp tương tự như thế

Nhìn gương mặt khờ khạo của Triệu Vũ một lúc, Bạch Thanh không nhịn nổi mà bật cười thành tiếng, xong từ tốn trả lời

“ Này ta gọi là Mộng Thần Châu, nguồn gốc ta cũng không rõ ràng lắm, nhưng có lẽ là tạo vật do thiên địa khai sinh ra. Mặc dù nó cũng có linh tính, nhưng chỉ như một tiểu đồng tử vậy”

“ Lúc trước khi c·hết ta gặp qua nó, nó cứ quẩn quanh theo ta như thế, có ý muốn tạm hòa vào cơ thể ta, muốn cho ta sức mạnh.”

“ Nhưng ta khi ấy không còn tâm tu luyện nữa, cho nên đã từ chối nó, ta bảo nó hãy đợi người thích hợp mà nó vẫn luôn chờ đợi, dù thời gian có lẽ sẽ rất lâu”

“ Và rồi ta mới bảo Mộng Thần Châu giữ lại một tia tàn hồn của ta, xem như bầu bạn với nó, chờ đợi người mà nó muốn gặp”

Bạch Thanh vừa nói, con ngươi di chuyển trên Mộng Thần Châu, trong cái nhìn ấy có một chút gì đó là yêu thương, bồi hồi xúc động, như nhìn một người bằng hữu, người con đã gắn bó với hắn bao nhiêu năm qua

Thu lại ánh mắt, Bạch Thanh lại lần nữa nhìn Triệu Vũ, tâm tình có chút phức tạp, vui có, buồn có, mừng có, hồi niệm cũng có, hắn cười ôn hòa nói

“Suốt thời gian mấy ngàn năm đợi chờ, cuối cũng bọn ta đã gặp được ngươi, tiểu tử”

“ Chính xác hơn là Mộng Thần Châu đã chờ đợi rất lâu rất lâu để gặp được ngươi. Mà ta... ta chỉ là kẻ lót đường trước khi ngươi đến mà thôi” Bạch Thanh lắc đầu cười nhẹ, ánh mắt tỏa ra cảm giác u buồn khó tả

Chương 21: Mộng Thần Châu