Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 203: Ván Cờ Kết Thúc-Bạch Đế Ngã Xuống

Chương 203: Ván Cờ Kết Thúc-Bạch Đế Ngã Xuống


Trên bầu trời, mây đen cuồn cuộn, sấm sét giáng xuống như tiếng trống trận của thần linh.

Bạch Hoàng khẽ cử động, ngón tay hắn gõ nhẹ lên thành ngai vàng.

"Đã đến lúc…"

Từ lòng quân, những chiến thần khoác áo choàng trắng bạc di chuyển.

Những chiến xa khổng lồ lăn bánh, những đại chiến binh khiên thép dựng lên, từng lớp cung thủ và pháp sư tập hợp, tạo thành một bức tường phòng ngự vững như thành đồng.

Nhập thành dài O-O-O!

Cả cung điện trắng dịch chuyển—Đế Vương Bạch Hoàng rút về pháo đài vững chắc, ánh mắt hắn như sương lạnh, chuẩn bị cho một cuộc chiến tàn khốc.

Trên cao, cờ trắng phần phật bay trong gió, phản chiếu ánh sáng của trời cao như một lời tuyên chiến khắc sâu vào vận mệnh.

---

Nhưng phía bên kia chiến tuyến…

Băng Tử Huyên vẫn ngồi đó, bất động như tượng đá, nhưng một nụ cười nhẹ thoáng qua môi hắn.

“Nhập thành sao? Ta cũng sẽ hoàn thành thế trận của riêng mình.”

Hắn nâng tay, và ngay lập tức đội quân bóng tối đồng loạt chuyển động.

Những tường thành sắt thép dày đặc, những kỵ sĩ mang giáp đen vững vàng đứng thành hàng, cung thủ giương cung, chiến mã hí vang trời.

Nhập thành ngắn O-O!

Tòa pháo đài đen hạ xuống, như một chiến lũy bất khả x·âm p·hạm, một pháo đài từ thời viễn cổ, sừng sững che chở cho Hắc Hoàng Đế như tòa thành ngàn năm bất diệt.

Bầu trời dường như tối hơn, không gian bao phủ một luồng khí lạnh lẽo, nặng nề như báo hiệu một cơn ác mộng chưa từng thấy sắp sửa ập đến.

---

Bạch Hoàng hít sâu.

"Vậy là ngươi muốn phòng thủ… Nhưng để xem ngươi có chịu nổi cơn thịnh nộ của ta hay không!"

Hắn vươn tay, và ngay lập tức, từ lòng quân, một chiến binh vạm vỡ bước ra.

Bộ giáp bạc phản chiếu ánh sáng tựa như một thiên thần c·hiến t·ranh, đôi mắt hắn rực cháy ngọn lửa quyết tâm, bước chân nặng như cơn địa chấn.

Hắn nâng cao thanh chiến phủ, ánh sáng lóe lên trên lưỡi rìu sắc bén, và không chút do dự…

Tốt f2 → f4!

Tiếng trống trận vang vọng khắp chiến trường.

Bạch Hoàng chính thức phát lệnh tổng t·ấn c·ông.

Trên bức tường thành đen thẫm, Băng Tử Huyên ngồi lặng lẽ, đôi mắt như vực sâu thăm thẳm, lạnh lẽo như lưỡi kiếm đã rời vỏ, chỉ chờ nhuốm máu.

Bạch Hoàng vừa khơi mào c·hiến t·ranh.

Nhưng nếu muốn khiêu chiến với ta… thì hãy xem ngươi có chịu nổi hay không!

Băng Tử Huyên nhấc tay, giọng nói trầm đục nhưng mang theo một uy áp không thể kháng cự:

“Tiến quân.”

Ngay lập tức, từ lòng quân Đế chế Bóng Tối, một đội quân thiết giáp khổng lồ trỗi dậy. Hàng vạn tấm khiên đen kịt dựng lên, tựa như bức tường thép vững chắc che chắn cho Hắc Thành.

Binh đoàn Hắc Vệ cử động.

Một kỵ binh áo đen ngồi trên lưng một quái thú giáp sắt, hai cặp mắt đỏ rực như tinh tú sa ngã giữa bầu trời đêm. Hắn nắm chặt thương dài, mũ giáp che kín khuôn mặt, chỉ để lộ một ánh nhìn lạnh như băng, cúi đầu đợi lệnh.

Băng Tử Huyên cất giọng:

"Phản kích đi."

Hàng loạt tiếng chiến xa lăn bánh. Đất đá rung chuyển như báo hiệu cơn s·óng t·hần đen tối đang trỗi dậy.

Tốt b7 → b5!

Từ trong lòng quân, một bức tường chiến binh mang khiên lớn, đồng loạt tiến bước, càn quét mọi vật cản trên đường đi. Chiến xa cuộn trào, đẩy mạnh một cơn lũ thép đè nén cánh Hậu của Bạch Hoàng.

Khói bụi dâng lên, mặt đất run rẩy, tựa như cả một con quái vật ngủ vùi ngàn năm đang dần thức tỉnh.

---

Nhưng Bạch Hoàng không hề nao núng.

Hắn chỉ nở một nụ cười lạnh nhạt, rồi ngả người trên ngai vàng.

"Ngươi nghĩ chỉ bấy nhiêu đã có thể cản ta sao?"

Bạch Hoàng nâng nhẹ một ngón tay, và ngay lập tức, một kỵ sĩ giáp bạc thúc ngựa lao ra từ hàng quân, bỏ lại sau lưng một cơn lốc bụi mịt mù.

Đôi mắt của hắn sắc bén như thiên ưng trên đỉnh trời, tay cầm trường kiếm chói lóa ánh nắng, sẵn sàng chém rách bóng tối.

Bàn tay siết chặt dây cương, vó ngựa tung cao, hắn nhắm thẳng vào trung tâm trận địa đối phương mà lao tới.

Mã c3 → e5!

Ánh kiếm lóe lên, chém xuyên bầu trời đêm, nhát chém mạnh mẽ đến mức không gian như bị cắt ra làm đôi.

Binh sĩ đen thẫm bên Hắc Thành lập tức giương khiên lên chắn, nhưng lưỡi kiếm của kỵ sĩ Bạch Hoàng chém xuyên cả giáp thép, một cú vung khiến mặt đất bên dưới rạn nứt, tro bụi mịt mù.

---

Nhưng ngay lúc đó…

Băng Tử Huyên chỉ mỉm cười lạnh nhạt.

"Ngươi nghĩ dễ dàng vậy sao?"

Hắn nâng tay, và từ sâu trong lòng quân, một kỵ sĩ khác cũng bước ra.

Tấm áo choàng đen bồng bềnh trong gió như linh hồn vĩnh hằng của bóng tối. Hắn cưỡi trên lưng một con chiến mã đỏ rực, đôi mắt con ngựa như hai đốm lửa từ địa ngục, khói đen bốc lên từ móng vuốt của nó mỗi khi dẫm xuống mặt đất.

Chiến kỵ giương thương dài, ánh thép lạnh buốt lóe lên trong bầu không khí căng thẳng.

Không cần lệnh.

Hắn lao lên như cơn cuồng phong xé toạc chiến trường.

Mã b8 → c6!

Hai kỵ sĩ—Bạch Hoàng và Băng Tử Huyên—v·a c·hạm!

Tiếng sắt thép vang vọng, đất trời gầm rống.

Gươm giáo chạm nhau—hai chiến thần đối mặt!

ẦM!

Một nhát kiếm xé toạc không gian, tia lửa thép tóe lên như tinh tú v·a c·hạm. Cát bụi tung mịt mù, khi hai kỵ sĩ giao đấu ngay chính giữa chiến trường.

Nhưng rồi—một lưỡi kiếm sắc bén đã xuyên qua phòng tuyến!

Bạch Hoàng ra lệnh: “Tiến lên!”

Mã e5 → d7+

Từ trong hàng ngũ Bạch Quân, một kỵ sĩ áo trắng mang trên mình bộ giáp thánh quang thúc ngựa lao lên như cơn cuồng phong quét qua cánh đồng hoang tàn. Trường kiếm trong tay hắn lóe sáng như một ánh chớp trời giáng, xông thẳng vào trung tâm, vượt qua bao lớp chắn thép mà chĩa mũi kiếm vào ngai vàng Hắc Hoàng!

Chiếu Vua!

Lưỡi kiếm của kỵ sĩ đã chĩa thẳng vào cổ Băng Tử Huyên!

Binh sĩ xung quanh đều nín thở. Tiếng gió rít qua từng tấm khiên nặng nề, cờ trắng tung bay tựa như hồn ma trên chiến trường lạnh giá.

---

Nhưng Băng Tử Huyên chỉ cười nhạt.

"Quá vội vàng."

Hắn chỉ khẽ nghiêng đầu, vạt áo đen bay phấp phới trong màn đêm.

Vua g8 → h8

Như một bóng quỷ thoắt ẩn thoắt hiện, Băng Tử Huyên lùi bước về vùng tối. Chiếc ngai đen tựa như tan biến vào bóng đêm, rời khỏi tầm chém của kỵ sĩ áo trắng.

Đòn t·ấn c·ông đầu tiên—bị né tránh dễ dàng.

---

Nhưng Bạch Hoàng không dừng lại!

Ngồi trên ngai vàng bạc, ánh mắt hắn sắc bén như chim ưng săn mồi.

"Hãy để ánh sáng quét sạch bóng tối đi!"

Hậu e2 → h5+

Một nữ chiến thần khoác áo giáp trắng đứng giữa ánh trăng, trên tay nâng cao thanh kiếm bạc, mũ giáp tỏa ra một hào quang rực rỡ.

Nàng bước lên một bước, và rồi cả chiến trường bừng sáng trong ánh lửa thần thánh!

Băng Tử Huyên lại bị chiếu!

Ánh sáng thần thánh chiếu xuống, mặt đất bên Hắc Quân bị xé rách, từng tiếng thét vang vọng khắp trời đêm. Lửa thánh bùng lên, đốt cháy hàng rào chắn thép và bủa vây ngai vàng của Băng Tử Huyên.

Một đòn t·ấn c·ông chớp nhoáng—không cho đối phương bất kỳ cơ hội phản ứng nào!

---

Nhưng một lần nữa, Băng Tử Huyên vẫn bất động.

Hắn chỉ khẽ nâng một ngón tay.

Trong nháy mắt, từ bóng tối đằng sau ngai vàng, một cỗ máy c·hiến t·ranh khổng lồ trồi lên từ lòng đất.

Cỗ máy hình dạng như một con quái vật sắt, tấm khiên khổng lồ đủ để chắn cả thiên thạch từ trên cao.

Xe f8 → e8!

Tiếng kim loại v·a c·hạm rung chuyển cả chiến trường!

Bức tường thép hắc ám dựng lên—chắn đứng lưỡi kiếm của Hậu Trắng!

Lửa thần thánh dội xuống, nhưng không thể xuyên qua lớp khiên dày cộp của Hắc Quân. Cỗ xe sắt đứng đó như một pháo đài bất diệt, lạnh lẽo, tàn nhẫn.

Một đòn phản công chính xác—chặt đứt đường kiếm của Bạch Hoàng!

Băng Tử Huyên cười lạnh, đôi mắt hắn lấp lánh như hố sâu vô tận.

"Thật đáng tiếc... Đòn này, vô dụng rồi."

---

Khói lửa bao trùm chiến địa hỗn loạn, từng tiếng gươm chạm thép vang vọng như tiếng chuông tử thần. Cờ trắng và cờ đen phần phật tung bay, tượng trưng cho hai thế lực đang giằng co quyết liệt.

---

Bạch Hoàng ra lệnh: "Xung phong!"

Tốt g2 → g4!

Từ trong hàng ngũ quân trắng, hàng loạt chiến binh tiên phong cầm thuẫn lao lên. Họ tung những ngọn giáo sáng lấp lánh, vung lên cao như muốn xé toang bóng tối. Một con đường thẳng tắp mở ra—dẫn đến ngai vàng của Băng Tử Huyên!

---

Nhưng hắn chỉ nhếch môi cười lạnh.

"Hóa ra... ngươi đã quên mất ta vẫn còn một con ác quỷ chưa xuất chiến sao?"

Mã c6 → d4!

Từ trong màn đêm, một kỵ sĩ đen giáp trụ nặng nề phóng ra, gươm lớn vung lên như lưỡi hái tử thần!

"PHẬP!"

Nhát kiếm rạch ngang chặt đứt đường t·ấn c·ông của quân Trắng, máu nóng nhuộm đỏ chiến trường. Hắc Kỵ Sĩ giẫm lên xác kẻ bại trận, ánh mắt hắn lạnh lẽo tựa vực sâu thăm thẳm.

Một đòn phản công sắc bén, dập tắt khí thế đối phương!

---

Nhưng Bạch Hoàng không chùn bước.

Hắn cười lạnh: “Vậy thì, ta sẽ lấy đầu ngươi trước!”

Hậu h5 → h6!

Từ trung tâm quân Trắng, một nữ thần c·hiến t·ranh sải bước ra tựa như thiên thần báo tử. Nàng dẫm lên xác quân địch, vung thanh kiếm bạc nhắm thẳng vào ngai vàng Băng Tử Huyên.

“C·H·Ế·T ĐI, Hắc Đế!”

Lưỡi kiếm xé gió, lao đến như tia sét giáng xuống từ thiên đình!

---

Nhưng ngay khoảnh khắc đó—

"Đến lượt ta rồi!"

Mã d4 → e2+!!

ẦM!!

Từ trong hắc ám, một chiến thần bọc thép đen tuyền vụt xuất hiện, phóng lên như quỷ dữ từ địa ngục.

Trong nháy mắt, hắn chém một nhát ngang trời—

Cả chiến trường chấn động!

"CHIẾU VUA!!"

Bạch Hoàng rùng mình kinh hãi!.

Vua c1 → b1!

Giữa biển lửa hỗn loạn, hàng trăm chiến mã phóng đi, vó ngựa tung bụi mù mịt. Từ trên ngôi báu, Bạch Hoàng siết chặt quyền trượng, trái tim nặng nề. Trước mặt hắn, bóng đen của tử thần đang dần bao trùm.

Hắn quyết định lui binh, tạm thời né khỏi đòn chém hiểm hóc của chiến thần Hắc Ám.

Nhưng... Băng Tử Huyên chỉ cười lạnh!

“Muốn chạy? Chỉ là kéo dài c·ái c·hết mà thôi.”

---

Mã e2 → f4!!

ẦM!!

Từ sâu trong bóng tối, một Kỵ Sĩ Địa Ngục nhảy vọt lên không trung! Hắn đánh một vòng cung đầy c·hết chóc, thanh kiếm khổng lồ xé gió lao xuống, hướng thẳng về phía Hậu Trắng!

Bạch Hoàng kinh hoàng:

"Ngươi dám nhắm vào ta sao!?"

Băng Tử Huyên cười lớn:

"Chơi với ta, đừng mong có đường lui!"

---

Không còn lựa chọn, Bạch Hoàng gầm lên:

"G·i·ế·t hắn trước khi hắn g·iết ta!"

Hậu h6 → f4!!

ẦM!

Hậu Trắng tung kiếm, bổ xuống chặt đứt kỵ sĩ Hắc Ám! Máu đen tuôn trào, thân thể to lớn đổ sập như một pho tượng bị nghiền nát.

Nhưng…

"HỪ! NGU NGỐC!"

Một cái bẫy đã giăng sẵn!

Mọi thứ… đã nằm trong tính toán của Băng Tử Huyên!

Băng Tử Huyên đứng trên ngai vàng, ánh mắt lạnh lẽo như thần c·hết đang phán quyết.

Trước mặt hắn, Bạch Hoàng run rẩy, mặt trắng bệch, toàn bộ chiến trường nhuốm đầy máu lửa. Tàn quân của Bạch Hoàng gục ngã, những lá cờ trắng bị gió cuồng bạo xé rách, vương vãi trên cánh đồng xác c·hết.

“KẾT THÚC ĐI!”

Băng Tử Huyên vung tay ra lệnh:

XE a8 → c8!!

ẦM ẦM ẦM!!!

Từ trên cao, cỗ xe chiến thần khổng lồ xé toạc không gian, gầm rú lao thẳng về phía quân cờ trắng. Bánh xe bọc lửa nghiền nát đất đá, mặt đất bị cày nát như địa ngục vừa mở ra.

Bạch Hoàng gào lên:

“CHẮN LẠI CHO TRẪM!!”

Xe d1 → c1!!

Tuyệt vọng, hắn ra lệnh cho lớp phòng thủ cuối cùng. Một cỗ xe chiến to lớn khác từ cánh quân Trắng tiến lên chặn lại, ánh thép lóe sáng.

Nhưng…

“HỪ, VÔ DỤNG!”

Hậu d8 → b6!!

ĐÒN CHÍ MẠNG!!

ẦM!

Từ trên bầu trời, một thanh trường kiếm khổng lồ đen kịt, bọc đầy lửa địa ngục lao xuống!!

XUYỆT!!

Lưỡi kiếm xuyên thủng tim Bạch Hoàng!

Hắn mở to mắt, bàn tay run rẩy chạm vào vết chém xuyên qua ngực… Máu đỏ phun trào như thác lũ.

“Không… không thể nào… Ta… đường đường là Bạch Hoàng… lại bại trận như thế này ư…?”

“Lịch sử chỉ ghi danh kẻ chiến thắng. Còn ngươi? Đã là tro bụi.”

Băng Tử Huyên thản nhiên nhìn xuống.

Cơ thể của Bạch Hoàng bỗng bùng cháy, toàn bộ đại quân Trắng kêu gào thảm thiết, rồi tan biến như khói sương bị gió cuốn đi.

Chiến trường hoang tàn. Cả thế giới chỉ còn lại một kẻ đứng vững – HẮC HOÀNG ĐẾ.

BĂNG TỬ HUYÊN ĐẠI THẮNG!!

Quân tướng đen gầm vang trời! Cờ đen tung bay ngạo nghễ giữa chiến trường đã bị hủy diệt!

Chiến trường oanh liệt dần dần tan biến, những tiếng hò reo, tiếng v·ũ k·hí v·a c·hạm, tiếng ngựa hí… tất cả đều phai nhạt như một cơn gió thoảng qua.

Băng Tử Huyên chớp mắt, cảm giác như vừa bước ra khỏi một giấc mộng dài. Hắn không còn đứng giữa vùng đất hoang tàn ngập xác c·hết và cờ bay phần phật, mà đã quay trở lại căn phòng cũ – nơi khởi nguồn của trò chơi sinh tử này.

Căn phòng vẫn tĩnh lặng như ban đầu, nhưng sự tĩnh lặng ấy không còn đáng sợ mà thay vào đó là một sự bức bối khó tả—như thể nơi đây vừa chứng kiến một trận chiến cổ đại, nhưng lại không còn ai nhớ đến.

Bỗng nhiên…

RẮC! RẮC! ẦM!!!

Hai tượng canh nhân sư đột nhiên nứt toác! Những vết rạn vươn ra như mạng nhện, rồi chỉ trong tích tắc—

BÙM!

Chúng vỡ vụn thành hàng nghìn mảnh đá vụn, văng tứ tung!

Băng Tử Huyên híp mắt, đề phòng, tay khẽ đặt lên chuôi đoản kiếm, chuẩn bị cho bất cứ tình huống bất ngờ nào.

Nhưng ngay lúc đó—

Tượng Nhân Sư khổng lồ trước mặt hắn cũng bắt đầu tan rã.

Những mảng đá lớn rơi xuống, để lộ một cây trụ đá cổ xưa nằm ở trung tâm.

Trên đỉnh trụ—một chiếc chìa khóa bằng kim loại nằm yên tĩnh, phủ một lớp bụi dày.

Ngay khi nó hoàn toàn hiện ra, bức tường phẳng phía sau cũng bắt đầu dịch chuyển, từng mảng đá thụt vào bên trong, một cánh cửa gỗ cũ kỹ chậm rãi xuất hiện trong ánh sáng mờ ảo.

Cánh cửa gỗ... như thể đã chờ đợi hắn từ rất lâu.

Băng Tử Huyên đứng yên quan sát một lúc, ánh mắt sắc bén lướt qua chiếc chìa khóa và cánh cửa phía trước. Tất cả điều này… quá dễ dàng!

Hắn không tin.

Trải qua bao nhiêu cơ quan, bao nhiêu cái bẫy c·hết chóc, lại có thể dễ dàng lấy chìa khóa như vậy? Không hề có cơ quan nào sao?

Hừ…

Hắn nở một nụ cười lạnh lẽo.

"Ta không tin các ngươi lại ‘hào phóng’ như thế."

"THI QUỶ, RA ĐÂY!"

Từ trong Linh Hư Hoàn, Thi Quỷ chậm rãi xuất hiện.

Đôi mắt vô hồn ánh lên sắc đỏ nhạt, cơ thể khô quắt phủ đầy tà khí đứng lặng lẽ chờ lệnh.

"Lấy chìa khóa."

Không một chút do dự, Thi Quỷ tiến tới cây trụ đá, đưa tay vươn ra...

Băng Tử Huyên nheo mắt, tập trung quan sát.

Hắn chờ đợi một cơ quan nào đó phát động—một lưỡi dao bật ra, một cái bẫy sập xuống, hay thậm chí là cả căn phòng đổ nát.

Nhưng…

Không có gì xảy ra.

Thi Quỷ dễ dàng lấy được chìa khóa, không gặp bất kỳ trở ngại nào.

Băng Tử Huyên khẽ nhướng mày, nhưng rồi nhanh chóng nở một nụ cười nhạt.

"Quả nhiên… Ta quá đa nghi rồi."

Hắn vươn tay, lấy chìa khóa từ Thi Quỷ.

Cảm giác lạnh lẽo truyền đến từ kim loại.

Chiếc chìa khóa này… rõ ràng không tầm thường.

Cầm chắc nó trong tay, hắn quay người tiến về phía cánh cửa gỗ bí ẩn.

Nơi ấy… điều gì đang chờ đợi hắn?

Chương 203: Ván Cờ Kết Thúc-Bạch Đế Ngã Xuống