Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Mộng Sinh Giới
Unknown
Chương 204: Quái vật xúc tua
"Tạch."
Tiếng khóa xoay nhẹ vang lên, cánh cửa từ từ mở ra.
Nhưng chưa kịp để Băng Tử Huyên có phản ứng, cánh cửa đột ngột tự động dịch chuyển, như thể có một cơ chế nào đó đang vận hành.
ẦM!
Ngay khi hắn vừa bước vào, cánh cửa phía sau bất ngờ khép lại và biến mất hoàn toàn!
Băng Tử Huyên giật mình quay lại, nhưng những gì trước mắt hắn lúc này chỉ là một bức tường trống trơn, mịn nhẵn như thể chưa từng có cánh cửa nào tồn tại ở đó.
"Quái lạ thật! mới đó đã biến mất rồi."
Hắn nheo mắt, cảnh giác tột độ.
Bỗng—
"Không được cử động!"
Một giọng nói trong trẻo nhưng đầy căng thẳng vang lên.
Phản xạ đầu tiên của Băng Tử Huyên không phải chống lại mệnh lệnh ấy, mà là—dừng lại ngay lập tức.
Hắn không hiểu tại sao, nhưng có một sự thôi thúc vô hình nào đó khiến hắn nghe theo.
Mắt hắn quét nhanh về phía nguồn phát ra giọng nói—
Một cô gái trẻ gốc Á.
Cô ta có làn da trắng nhưng không xanh xao, đường nét gương mặt sắc sảo, đôi mắt tinh anh đầy đề phòng.
Đặc biệt hơn—cơ thể cô ta.
Dù mặc quần áo không quá bó sát, nhưng Băng Tử Huyên chỉ cần liếc mắt cũng đủ nhận ra, cơ bắp săn chắc ẩn dưới lớp vải, cô ta chắc chắn là một người từng trải qua huấn luyện khắc nghiệt.
Tuy nhiên, lúc này… cô ta đang bất động.
Không phải vì sợ hãi.
Mà vì cô ta đang cực kỳ cẩn trọng!
Cô gái không hề nói thêm một lời, chỉ khẽ liếc mắt ra hiệu cho hắn nhìn về phía trước.
Băng Tử Huyên dõi theo ánh mắt cô ta…
Và ngay lập tức, hơi thở hắn trở nên nặng nề.
Một sinh vật quái dị đang trườn bò ngay trước mặt hắn.
Thứ này… không phải là một sinh vật bình thường.
Nó như một đống thịt thối sống, chảy nhão, những mảng da nứt nẻ bốc mùi hôi tanh nồng nặc.
Từng khối thịt trên cơ thể nó như đang lúc nhúc, không ngừng co giật, xoắn lại rồi lại giãn ra như những chiếc xúc tu nhớp nháp.
Kinh tởm nhất chính là trên bề mặt của nó…
Vài khuôn mặt người nhô ra từ đống thịt thối ấy!
Khuôn mặt n·gười c·hết, đầy vặn vẹo và đau đớn.
Mắt của những khuôn mặt ấy hoặc là trợn trừng vô thần, hoặc là đã mục rữa chỉ còn lại hốc tối đen sâu thẳm.
Chúng không ngừng run rẩy, miệng mở ra như đang kêu gào câm lặng.
Nhưng thứ đáng sợ nhất lại là…
Cái miệng khổng lồ ở chính giữa!
Một hố sâu đầy răng nanh sắc nhọn, xoay tròn như những lưỡi dao của một cỗ máy nghiền thịt.
Dãi nhớt chảy thành từng dòng từ hàm răng xếp lớp của nó, nhỏ xuống sàn nhà, hòa cùng vũng máu đen đặc quánh dưới chân.
Dưới thân thể trương phình của nó—
Những mảnh thịt lúc nhúc, như những con dòi khổng lồ trườn bò dưới da, không ngừng quẫy đạp. 🔥
Nó đang di chuyển.
Một cách chậm rãi…
Nhưng đầy đe dọa.
Băng Tử Huyên ngay lập tức nhận ra tình cảnh hiện tại.
Không chỉ có hắn và cô gái gốc Á kia.
Trong căn phòng này… còn có vài người khác nữa.
Tất cả bọn họ… đều bất động!
Một vài kẻ còn cố tình nín thở, chỉ dám hít thở nhẹ nhàng, như thể chỉ cần một tiếng động nhỏ… cũng sẽ khiến cơn ác mộng này trở thành hiện thực.
Nền đất nơi họ đứng—
Là một bãi máu thịt hỗn độn.
Những mảnh n·ộ·i· ·t·ạ·n·g vương vãi khắp nơi, ruột gan, xương trắng lẫn trong chất dịch nhầy nhớp nháp, mùi h·ôi t·hối xộc thẳng vào mũi như muốn làm người ta n·ôn m·ửa.
Băng Tử Huyên nheo mắt, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
Nơi này… tuyệt đối không đơn giản.
Băng Tử Huyên nhìn chằm chằm vào con quái vật ghê tởm trước mặt, trong đầu nhanh chóng phân tích tình hình.
Hắn không biết chính xác đây là loại quái vật gì, nhưng với đống máu thịt lộn xộn dưới chân nó, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng đủ hiểu rằng thứ này tuyệt đối không đơn giản.
Không những nguy hiểm, nó còn có thể là một dạng săn mồi đáng sợ, một cỗ máy g·iết chóc thực sự. Hắn đưa mắt quan sát kỹ hơn: sinh vật này không có mắt, điều đó có nghĩa là nó không dựa vào thị giác để tìm kiếm con mồi. Nhưng những xúc tua thịt không ngừng vươn dài, trườn bò trên mặt đất như dò đường, không ngừng tìm kiếm, như thể chỉ cần phát hiện ra dù chỉ một chuyển động nhỏ cũng sẽ lập tức ra đòn chí mạng.
Nếu giả thuyết này là đúng, thì cơ chế săn mồi của nó có thể dựa vào âm thanh hoặc rung động. Điều đó giải thích tại sao tất cả những người trong căn phòng này đều đang giữ trạng thái bất động, ngay cả hơi thở cũng phải kiềm chế đến mức tối đa.
Nhưng vấn đề lớn nhất chính là… không ai có thể đứng yên mãi mãi. Cả căn phòng rơi vào một bầu không khí nặng nề, sự căng thẳng như một sợi dây thép đang bị kéo căng đến cực hạn, chỉ cần một cú chạm nhẹ cũng có thể đứt lìa.
Băng Tử Huyên hơi động nhẹ ngón tay, cảm giác tê cứng bắt đầu lan dần từ lòng bàn chân lên bắp đùi. Không thể đứng yên mãi, nhưng nếu cử động vào lúc này thì chẳng khác nào t·ự s·át.
Hắn khẽ liếc mắt sang những người khác. Cô gái gốc Á ban nãy vẫn đứng yên, đôi mắt chặt chẽ quan sát con quái vật như một con báo săn đang chờ đợi thời cơ. Nhưng khi nhìn sang một góc phòng, hắn ngay lập tức nhận ra một vấn đề nghiêm trọng hơn.
Một người đàn ông da đen, vóc dáng to lớn, đang thở dốc một cách rõ ràng. Hơi thở của gã dồn dập, lồng ngực phập phồng mạnh, trên trán mồ hôi túa ra như tắm.
Dù có cố gắng đến đâu, sắc mặt gã đang trở nên vặn vẹo theo từng khoảnh khắc trôi qua. Băng Tử Huyên chỉ cần nhìn cũng biết—gã sắp không chịu được nữa. Đôi chân đang dần mất cảm giác, sự t·ê l·iệt lan dần, kéo theo nỗi sợ hãi không thể kiểm soát. Nhưng điều đáng sợ hơn nữa là… con quái vật đang tiến lại gần.
Những xúc tua nhớp nháp trườn bò trên nền đất, nhích từng chút một về phía gã đàn ông. Không cần vội vã, không cần gấp gáp, bởi lẽ con mồi sắp đến giới hạn rồi. Nó như một con thú săn đã quá quen với bản năng của kẻ yếu—càng run rẩy, càng hoảng loạn, thì sẽ càng nhanh chóng lộ sơ hở.
Cơ thể người đàn ông da đen bắt đầu run lên từng đợt dữ dội, hai bàn tay nắm chặt, hàm răng nghiến lại đến mức run rẩy. Gã biết rất rõ, nếu cứ tiếp tục như thế này thì chỉ cần một cử động nhỏ thôi cũng sẽ lập tức bị g·iết c·hết. Nhưng cơ thể gã đã đạt đến cực hạn. Một chút nữa thôi, một chút nữa thôi…
Bỗng nhiên, một xúc tua bò đến sát gần chân gã. Cảm giác ươn ướt, lành lạnh cùng với mùi thịt thối rữa bốc lên nồng nặc khiến toàn bộ thần kinh gã căng thẳng đến mức vỡ vụn.
“Ta không muốn c·hết… làm ơn… làm ơn… ai đó hãy cứu tôi…”
Gã thì thào trong tuyệt vọng, ánh mắt hoảng loạn đến cực điểm. Nhưng chỉ vừa mới nhấc chân, hai đầu gối lập tức mềm nhũn—cơn t·ê l·iệt tích tụ bấy lâu khiến đôi chân không còn nghe theo sự điều khiển của hắn nữa. Cả thân thể đổ sụp xuống mặt đất trong sự kinh hoàng tột đỉnh!
Bịch!
Âm thanh v·a c·hạm không lớn, nhưng cũng không nhỏ. Đủ để làm cho xúc tua của con quái vật ngừng lại một nhịp. Một giây sau—chúng vươn đến với tốc độ kinh hoàng!
“KHÔNG—!!!”
Gã đàn ông thét lên trong sợ hãi, cố gắng bò lết ra xa. Nhưng đã quá muộn. Một xúc tua khổng lồ đâm thẳng xuống, xuyên qua vai gã, ghim chặt xuống nền đất.
Máu bắn ra tung tóe!
Nhưng chưa dừng lại ở đó, những xúc tua khác nhanh chóng cuốn lấy cơ thể gã, kéo lê về phía miệng quái vật. Gã vùng vẫy điên cuồng, hai tay cào xé mặt đất để cố níu kéo lấy sự sống, móng tay bật máu vì quá sức. Nhưng không một ai dám cứu, không một ai dám cử động.
“ĐỪNG—!!! ĐỪNG MÀ!!!”
Tiếng hét vang vọng đầy tuyệt vọng, trước khi bị cắt đứt bởi một âm thanh rợn người—
RẮC!
Miệng lớn của quái vật khép lại.
Một phần khoang bụng của gã đàn ông đã bị cắn nát.
Máu, n·ộ·i· ·t·ạ·n·g và thịt vụn phun trào ra như một thứ chất lỏng nhớp nháp bốc mùi kinh tởm. Gã vẫn chưa c·hết ngay, nhưng đôi mắt trợn trừng, miệng há hốc như muốn hét lên nhưng chỉ có máu trào ra. Toàn bộ thân thể co giật vài lần, trước khi hoàn toàn bất động.
Con quái vật tiếp tục nhai nuốt từng mảng thịt, những chiếc răng sắc nhọn nghiền nát tất cả. Tiếng nhai nhóp nhép vang vọng khắp căn phòng trong bầu không khí tử thần bao trùm.
Băng Tử Huyên không hề dao động.
Nhưng trong đôi mắt lạnh lùng của hắn, sát ý dần dần ngưng tụ lại như một con thú săn mồi trong bóng tối.
Bầu không khí trong căn phòng như bị bóp nghẹt bởi nỗi sợ hãi cùng áp lực t·ử v·ong. Băng Tử Huyên vẫn đứng yên bất động, nhưng hắn có thể nghe rõ nhịp tim của chính mình đang đập mạnh trong lồng ngực.
Dù bản thân đã trải qua không ít trận chiến, cảnh tượng trước mắt vẫn khiến hắn dao động trong chốc lát. Con quái vật gớm ghiếc kia không phải là thứ có thể đối phó đơn giản. Nó không những mạnh mẽ mà còn có khả năng săn mồi vô cùng đáng sợ.
Cơ thể gã đàn ông da đen đã hoàn toàn bị cắn nát, máu thịt bắn tung tóe, n·ộ·i· ·t·ạ·n·g vương vãi khắp mặt đất. Tiếng nhai nhóp nhép của con quái vật vang vọng trong không gian tĩnh mịch, từng chiếc răng sắc nhọn nghiền nát xương thịt một cách tàn nhẫn.
Hai kẻ còn lại trong căn phòng, một gã đàn ông da trắng cao lớn và một người phụ nữ nhỏ con, chứng kiến cảnh tượng đó mà sắc mặt tái nhợt như tro tàn.
Cơn sợ hãi dần biến thành tuyệt vọng, và khi cánh cửa phía xa vẫn mở sẵn, như một lối thoát duy nhất ra khỏi địa ngục này, trong lòng họ dấy lên tia hy vọng cuối cùng. Họ không thể c·hết ở đây. Họ phải trốn thoát!
Áp lực sinh tồn khiến cả hai nghiến chặt răng, đồng tử co rút lại vì quyết tâm liều mạng. Không còn thời gian để do dự, họ nhìn nhau một thoáng rồi dốc toàn bộ sức lực phóng thẳng về phía cánh cửa, như hai con thú hoang tìm đường thoát thân.
Cô gái gốc Á trước đó vẫn đứng im lặng, chỉ khẽ lẩm bẩm một tiếng đủ để Băng Tử Huyên nghe thấy:
"Ngu ngốc..."
Quả nhiên.
Cả hai tên kia chạy không hề chậm, nhưng so với tốc độ của con quái vật thì vẫn chỉ như hai con kiến yếu ớt trước nanh vuốt của một con mãnh thú. Bọn họ chỉ mới chạy chưa đầy ba mét, thậm chí chưa kịp cảm nhận được hy vọng vừa lóe lên thì...
Phập!
Hai xúc tua quái vật đột ngột vươn ra với tốc độ kinh hoàng, sắc bén và chuẩn xác như hai lưỡi dao tử thần. Một cái đâm xuyên qua bụng gã đàn ông da trắng, lôi ngược hắn về phía sau trong sự kinh hãi tột đỉnh. Một cái khác xuyên thẳng từ lưng xuyên ra ngực người phụ nữ nhỏ con, nhấc bổng cô ta lên không trung.
Tiếng thét vang lên đầy thảm khốc. Máu bắn ra tung tóe.
Người phụ nữ giãy giụa điên cuồng trong vô vọng, đôi mắt cô ta trợn tròn vì sợ hãi, nhưng chỉ trong chốc lát, đầu đã bị miệng lớn của con quái vật nuốt trọn, cắn nát chỉ trong một giây.
Gã đàn ông da trắng cũng không khá hơn. Toàn bộ phần thân dưới của hắn bị nghiền nát trong tiếng nhai chóp chép ghê rợn. Tiếng xương vỡ vụn hòa cùng tiếng thịt bị xé rách tạo nên một thứ âm thanh kinh hoàng khiến những người còn lại không rét mà run.
Cả hai kẻ liều mạng đều c·hết ngay lập tức.
Băng Tử Huyên đứng yên nhìn toàn bộ cảnh tượng này mà ánh mắt dần trầm xuống. Không giống như những người khác đang hoảng sợ, hắn lại đang phân tích tình huống. Bên trong đầu hắn, từng mảnh ghép thông tin đang dần kết nối lại với nhau.
Thứ nhất, hắn nhận ra rằng con quái vật này sau khi ăn được một lượng thịt nhất định, cơ thể nó sẽ có một khoảng khựng lại trong vòng ba giây. Đây có thể là phản ứng tiêu hóa hoặc hấp thụ năng lượng. Ba giây không phải quá dài, nhưng trong trận chiến sinh tử, ba giây có thể tạo ra rất nhiều khác biệt.
Thứ hai, những xúc tua của nó luôn quét sát mặt đất, không hề nâng lên cao. Điều này cho thấy nó không thể cảm nhận trực tiếp sự hiện diện của con mồi mà phải phụ thuộc vào rung động trên bề mặt. Nếu đứng yên hoàn toàn, nó sẽ không thể phát hiện được mục tiêu. Nhưng chỉ cần có bất kỳ sự dịch chuyển nào tạo ra dao động, nó sẽ lập tức t·ấn c·ông ngay.
Thứ ba, xúc tua của nó không chỉ là công cụ săn mồi mà còn là v·ũ k·hí lợi hại nhất của nó. Nếu có cách nào đó triệt hạ hoặc làm suy yếu những xúc tua này, con quái vật chắc chắn sẽ mất đi phần lớn khả năng chiến đấu.
Ba điểm này kết hợp lại, đã giúp Băng Tử Huyên hình thành một kế hoạch trong đầu.
Nhưng để thực hiện được, vẫn là một vấn đề khác.
Hắn không vội vàng hành động. Mọi thứ vẫn cần thêm quan sát. Một sai lầm nhỏ cũng có thể phải trả giá bằng mạng sống. Băng Tử Huyên nheo mắt, tiếp tục đứng im, chờ đợi cơ hội thích hợp.