Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Mộng Sinh Giới
Unknown
Chương 205: Bị Ám Toán
Con quái vật vẫn đang ngấu nghiến những t·hi t·hể xấu số kia, từng tiếng nhai chóp chép vang lên đầy ghê rợn. Cơ thể khổng lồ của nó khẽ co giật theo từng cơn nuốt, như thể đang tận hưởng bữa tiệc thịt tươi. Đây chính là lúc giác quan của nó suy giảm.
Hắn nghiêng đầu, khẽ cất giọng trầm thấp nhưng đủ để cô gái bên cạnh nghe thấy:
"Nghe đây, muốn sống thì hãy nghe theo tôi."
Cô gái khẽ liếc nhìn hắn, ánh mắt vẫn tràn ngập cảnh giác, nhưng cũng không thể che giấu tia hy vọng mong manh.
Băng Tử Huyên không chần chừ mà nhanh chóng nói ra những phán đoán của mình về con quái vật. Hắn giải thích rằng thứ này săn mồi dựa trên rung động mặt đất, đó là lý do vì sao nó không thể phát hiện ra những người đang đứng yên.
Nhưng đồng thời, thính giác của nó cũng vô cùng nhạy bén, dù không bằng thị giác nhưng nếu có tiếng động lớn, nó vẫn có thể định vị con mồi.
Muốn thoát khỏi đây, cách duy nhất chính là không được tạo ra rung động trên mặt đất.
Vì vậy, hắn đưa ra một đề nghị: Cô ta phải trèo lên vai hắn, để hắn di chuyển một mình mà không tạo ra nhiều rung động. Như vậy, cả hai sẽ tránh được sự phát hiện của con quái vật trong lúc nó đang phân tâm vì bữa ăn của mình.
"Chỉ cần cô nghe theo tôi, tỷ lệ thành công sẽ rất cao." Hắn nhấn mạnh. "Nếu không thì chỉ có đứng yên đây chờ c·hết mà thôi."
Cô gái nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào hắn như đang suy xét điều gì đó. Rõ ràng, cô ta vẫn còn do dự.
"Tại sao tôi phải tin và nghe theo anh?" Giọng nói cô ta lạnh lùng, không hề có dấu hiệu dễ dàng bị thuyết phục.
Băng Tử Huyên bật cười khẽ, nhưng giọng nói lại đầy bình thản:
"Cô còn lựa chọn sao?"
Cô gái hơi khựng lại.
"Nếu cô không làm, tôi cũng có cách riêng để thoát thân. Tôi chỉ nói ra vì nể tình cô đã cảnh báo tôi lúc đầu mà thôi." Hắn thản nhiên nói tiếp, ánh mắt sắc bén như có thể nhìn thấu tâm lý đối phương.
Cô gái im lặng vài giây. Không khí căng thẳng bao trùm giữa hai người, nhưng cuối cùng, cô ta cũng khẽ thở ra một hơi, đôi môi mím chặt lại trước khi đáp khẽ:
"Được, tôi nghe anh."
Vừa dứt lời, một cơn gió nhẹ lướt qua.
Băng Tử Huyên chỉ cảm nhận được một luồng khí khẽ động bên cạnh, rồi chưa đầy một giây sau, một thân thể mềm mại nhưng đầy sức mạnh đã nhẹ nhàng đáp lên vai hắn, tựa như một cánh hoa bị gió cuốn đi, không hề tạo ra bất kỳ chấn động nào.
Đôi chân thon dài của cô gái khẽ kẹp lấy cổ hắn để giữ thăng bằng, nhưng lực đạo vô cùng khéo léo, không hề siết chặt quá mức. Một đôi tay mảnh mai nhưng rắn chắc cũng nhẹ nhàng đặt lên đầu hắn để giữ vững vị trí.
Sau cuộc đối thoại ngắn ngủi, con quái vật kia cuối cùng cũng đã ăn xong. Những mảnh thịt vẫn còn bám lại trên những chiếc răng sắc nhọn của nó, hòa lẫn với dịch nhầy tanh tưởi, nhỏ tí tách xuống sàn, tạo thành những vệt máu đen sệt ghê rợn. Không khí trong phòng nặng trĩu bởi mùi tử thi và sự tuyệt vọng.
Băng Tử Huyên không có thời gian để cảm thấy ghê tởm. Hắn có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể của cô gái phía trên vai mình. Dù thân hình cô ta không hề quá mức cao lớn, nhưng trọng lượng lại không hề nhẹ một chút nào. "Cô gái này… nhìn như vậy mà lại nặng đến mức này?" Hắn thầm nghĩ, lông mày khẽ cau lại.
Dù chỉ là một thay đổi rất nhỏ, nhưng trọng tâm của Băng Tử Huyên đã phải điều chỉnh để giữ thăng bằng. Cô gái dường như nhận ra điều đó, ánh mắt thoáng hiện vẻ áy náy.
Đôi tay cô bấu nhẹ vào đầu hắn để cố gắng không tạo thêm áp lực. Hai chân cũng khẽ siết lại, tránh trượt xuống, nhưng vẫn duy trì một khoảng cách nhất định để không quá mức thân mật.
Dù vậy, cô cũng không thể tránh khỏi việc mặt hơi nóng lên. Cảm giác tiếp xúc gần gũi với một người khác giới thế này... không phải là thứ mà cô thường trải nghiệm. Nhưng hoàn cảnh lúc này không cho phép cô để tâm đến những chuyện vớ vẩn ấy.
Băng Tử Huyên không nói gì, ánh mắt sắc bén lướt về phía cánh cửa mở sẵn ở đằng xa, ngay sau lưng con quái vật. Hắn ước lượng khoảng cách—150 mét.
Một con số không xa, nhưng trong tình huống này, nó lại như một vực thẳm không thể vượt qua.
Với tốc độ tối đa, hắn có thể lao đến đó trong chưa đầy năm giây. Nhưng vấn đề là hắn không thể nhanh hơn xúc tua của con quái vật kia.
Vừa rồi, hắn đã tận mắt chứng kiến tốc độ đáng sợ của những xúc tua ấy—chỉ cần một cử động nhỏ cũng đủ để con quái vật phản ứng ngay lập tức. Nếu cứ thế mà lao đi, chưa kịp đến nửa quãng đường thì hắn đã bị xiên thành một cái xác máu me nhầy nhụa.
Chưa kể, quả tạ trên vai hắn.
Băng Tử Huyên khẽ liếc mắt về phía cô gái. Hắn không rõ vì sao cơ thể cô ta lại nặng đến vậy—có thể là do luyện tập cường độ cao, hoặc có thể do một loại khả năng đặc biệt nào đó. Nhưng bất kể lý do là gì, cô ta chắc chắn sẽ làm giảm đáng kể tốc độ di chuyển của hắn.
Mà ngay cả khi có thể lao đến đó nhanh chóng, hắn vẫn cần phải có một kế hoạch rõ ràng để đánh lạc hướng hoặc vô hiệu hóa con quái vật này.
Một tia suy nghĩ lóe lên trong đầu hắn—rồi ngay lập tức bị dập tắt. Không được. Quá nguy hiểm.
Hắn cắn răng, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, tiếp tục phân tích từng chi tiết một.
Bọn họ không có nhiều thời gian. Một bước đi sai lầm—và kết cục sẽ giống như những kẻ xấu số trước đó.
Tưởng chừng như chỉ cần tìm ra một cơ hội thích hợp, Băng Tử Huyên cùng với cô gái trên vai có thể phối hợp để đối phó với con quái vật kia. Nhưng hắn không ngờ rằng, ngay vào khoảnh khắc này, có kẻ khác đã âm thầm lên kế hoạch thoát thân theo một cách hoàn toàn khác.
Ở phía đằng xa, một cô gái khác đang ẩn mình trong bóng tối, lặng lẽ quan sát. Cô ta không chỉ đã lên sẵn kế hoạch rút lui, mà thậm chí còn hiểu rõ những yếu điểm của con quái vật kia, giống như những gì Băng Tử Huyên vừa phân tích. Chỉ là cô ta chưa tìm được thời cơ thích hợp để hành động mà thôi.
Nhưng bây giờ, thời cơ đã đến.
Sự xuất hiện của Băng Tử Huyên và cô gái trên vai hắn là một biến số bất ngờ. Cô ta không rõ lai lịch của hai người này, nhưng qua ánh mắt sắc bén và thái độ trầm tĩnh của Băng Tử Huyên, cô ta biết hắn không phải kẻ tầm thường.
Nếu con quái vật kia phát hiện ra hắn, chắc chắn nó sẽ lập tức t·ấn c·ông. Nhưng với thực lực của hắn và cô gái trên vai, cô ta đoán rằng họ ít nhất cũng có thể cầm cự được một khoảng thời gian không ngắn—đủ để cô ta chạy thoát mà không gặp bất kỳ nguy hiểm nào.
Nghĩ đến đây, khóe môi cô gái kia nhếch lên thành một nụ cười lạnh lẽo. "Chờ đợi thời cơ thế này cũng không phải là cách. Chi bằng cứ để hai người bọn họ cầm chân con quái vật kia cho ta..."
Nghĩ là làm.
Không chần chừ, cô ta nhanh chóng cắn nhẹ vào đầu lưỡi, rồi từ trong miệng nhổ ra một mảnh kim loại nhỏ, sắc nhọn như lưỡi dao—một loại ám khí tẩm độc!
Mảnh kim loại đó xoay tít trong không khí, lao thẳng về phía Băng Tử Huyên như một viên đ·ạ·n c·hết chóc!
Trong khoảnh khắc ám khí rời khỏi miệng cô gái kia, Băng Tử Huyên đã nhận ra ngay lập tức.
Áp lực của sát khí đột ngột bùng lên!
Hắn không chần chừ.
Ngay lập tức, bàn tay phải hắn chợt động. Chỉ trong một tích tắc ngắn ngủi, hắn đã rút đoản đao ra khỏi vỏ!
Xoẹt!
Lưỡi đao sắc bén lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Một đường chém gọn gàng cắt thẳng vào không trung—mảnh ám khí b·ị đ·ánh bật ra ngay trước khi nó có thể chạm vào người hắn!
Mảnh kim loại xoay vòng, va vào bức tường đá, rồi rơi xuống sàn, tạo ra một tiếng "keng" lanh lảnh.
Bị ám toán, Băng Tử Huyên lập tức đảo mắt nhìn về phía kẻ vừa ra tay. Nhưng đúng vào khoảnh khắc này, một xúc tua khổng lồ của con quái vật đã xé gió lao đến, nhắm thẳng vào hắn như một ngọn giáo tử thần.
Vù!!!
Tốc độ của xúc tua nhanh đến đáng sợ, khoảng cách lại quá gần!
"C·hết tiệt!"
Trong một tích tắc, hắn gần như đã không còn cách nào để tránh né. Nhưng ngay lúc này—
Keng!
Một tia sáng bạc lóe lên!
Hai cây Bút Giá Xoa sắc bén v·a c·hạm với xúc tua quái vật, tạo nên một tia lửa sáng rực trong bóng tối!
Cú đâm lẽ ra đã xuyên qua ngực Băng Tử Huyên bị chặn lại ngay trước khi nó có thể gây ra tổn thương chí mạng.
Cô gái trên vai hắn ra tay.
Áp lực mạnh đến nỗi ngay cả khi đỡ được đòn t·ấn c·ông, cả hai người vẫn bị đẩy lùi về sau nửa bước.
Băng Tử Huyên cảm nhận được xung lực khủng kh·iếp truyền qua cơ thể, nhưng hắn không hề dao động. Hắn chỉ khẽ nghiêng đầu, nhìn thoáng qua cô gái trên vai mình.
"Cảm ơn." – Giọng hắn trầm thấp, bình tĩnh.
Cô gái trên vai hắn liền nhẹ nhàng đáp xuống đất, động tác mềm mại như cánh bướm, hoàn toàn không có tiếng động. Cô ta không hề trách hắn vì đã để lộ vị trí—vì cả hai đều hiểu, tất cả là do kẻ kia ám toán.
Cô ta nhẹ gật đầu, ánh mắt kiên định nhìn hắn:
"Không ngờ vẫn phải đi đến bước đường này... Tôi biết thực lực của anh không kém. Nếu dốc toàn lực, có lẽ chúng ta có thể mở ra một con đường sống. Còn không—"
"Kết cục của anh và tôi... cũng sẽ không khá hơn những người trước đâu."
Băng Tử Huyên không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu.
Ngay lúc đó, ánh mắt hắn chợt chuyển hướng.
Hắn nhìn về phía bóng đen đang lặng lẽ lùi dần về phía sau, định tranh thủ hỗn loạn mà t·ẩu t·hoát.
Hắn cười lạnh.
"Làm trò đê hèn rồi muốn chạy sao?"
Trong khoảnh khắc, ngón tay hắn khẽ động, búng nhẹ một viên đá nhỏ về phía cô ta.
Véo!
Viên đá lao đi với tốc độ kinh người, không khác gì một mũi tên rời cung!
Cô ta phản ứng cực nhanh, lập tức né sang một bên. Nhưng đúng vào giây phút đó—
Con quái vật xoay đầu lại.
Ầm!
Một xúc tua khổng lồ vụt qua, đập nát mặt đất ngay sát bên cạnh cô ta!
Cô ta hoảng hốt, giật mình nhận ra mình đã bị phát hiện.
Nhìn về phía Băng Tử Huyên, ánh mắt cô ta ánh lên sự căm tức. Nhưng giờ đây, cô ta chẳng còn tư cách trách hắn, vì chính cô ta mới là kẻ ra tay trước.
Tình thế giờ đây đã rõ ràng.
Cả ba người—Băng Tử Huyên, cô gái dùng Bút Giá Xoa, và kẻ ám toán hắn—đều không còn lựa chọn nào khác.
Chỉ có một con đường duy nhất trước mặt bọn họ—
Chiến đấu với con quái vật kia!