Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Mộng Sinh Giới
Unknown
Chương 206: Xúc sinh- ta liều mạng với ngươi
Con quái vật điên loạn t·ấn c·ông ngay khi phát hiện cả ba người.
Những xúc tua thịt khổng lồ quất ra với tốc độ cực nhanh, xé rách không khí, mang theo uy lực kinh khủng. Mỗi đòn t·ấn c·ông đều như muốn đập nát bất cứ thứ gì trên đường đi của nó.
Ba người—một trận chiến sinh tử bắt đầu.
Cô gái cầm Bút Giá Xoa—từng động tác sắc bén, né tránh như một vũ điệu c·hết chóc.
Kẻ ám toán—ánh mắt sắc lạnh, từng bước di chuyển hoàn hảo để tránh những đòn đánh chí mạng.
Băng Tử Huyên—vừa né, vừa tính toán, vừa quan sát—hắn không đơn giản là chỉ né tránh.
Xúc tua vung lên, chém nát bề mặt sàn đá, tạo thành những rãnh sâu đáng sợ. Bốn xúc tua—ba mục tiêu!
"Vù! Rầm! Keng!"
Một đòn quét ngang khiến hàng loạt cột trụ đá trong phòng gãy nát, bụi bay mù mịt, mặt đất rung chuyển dữ dội!
Băng Tử Huyên lộn người về sau, thoát hiểm trong gang tấc khi một xúc tua sượt qua ngay trước mặt. Hắn cảm nhận được một luồng gió mạnh táp vào mặt, chứng tỏ chỉ cần chậm một nhịp thôi, hắn chắc chắn đã bị nghiền nát!
"Uy lực này...nguy hiểm thật!"
Hắn siết chặt đoản đao trong tay, vung lên chặn lại một cú quét của xúc tua.
"KENG!"
Lực v·a c·hạm mạnh đến nỗi cánh tay hắn tê rần, lưỡi đao bật ra một tia lửa. Băng Tử Huyên biết rõ—loại v·ũ k·hí này không phù hợp trong tình huống này.
Hắn không chần chừ, lập tức lấy từ Linh Hư Hoàn.
Một khẩu s·ú·n·g ngắn xuất hiện trên tay hắn—ánh kim loại lạnh lẽo phản chiếu ánh sáng mờ ảo trong phòng.
Ở hai phía bên kia, cô gái dùng Bút Giá Xoa và kẻ ám toán cũng đang điên cuồng chống đỡ.
Cô gái dùng Bút Giá Xoa—cô ta nhanh, cực nhanh. Những động tác né tránh thanh thoát như nước chảy, từng nhịp di chuyển hoàn hảo không thừa không thiếu.
Kẻ ám toán—cô ta cũng không hề yếu. Đôi mắt sắc lạnh, từng động tác gọn gàng, phản xạ nhanh nhạy đến kinh người.
Dù tốc độ của xúc tua nhanh đến đáng sợ, cả hai vẫn có thể theo kịp mà tránh né.
Nhưng...
Tránh né mãi không phải là cách!
Từng đòn t·ấn c·ông tiếp diễn như vô tận. Nếu cứ tiếp tục như thế này, cuối cùng thể lực cũng sẽ cạn kiệt mà bỏ mạng dưới tay con quái vật này.
Băng Tử Huyên vừa lăn người tránh một đòn quét ngang, ánh mắt sắc bén của hắn bất chợt nhận ra điều gì đó.
Mỗi xúc tua của con quái vật này... đều có một lỗ nhỏ.
Không chỉ một—mà tận ba lỗ trên mỗi xúc tua!
"Đây là gì...?"
Một tia sáng lóe lên trong đầu hắn.
Là điểm yếu? Hay là cơ quan gì đó?
Lại một đòn t·ấn c·ông đánh đến, thân thể Băng Tử Huyên ngả hẳn về phía sau, mềm mại như một cọng lông vũ, tránh né cú quét tàn bạo của xúc tua khổng lồ trong gang tấc.
Một luồng khí xoáy mạnh quét qua sát mặt hắn, uy áp cuồng bạo như một cơn lốc dữ dội, mang theo cả hơi thở tanh tưởi của máu thịt chưa tiêu hóa hết.
Hắn ngửa người trượt dài về phía sau, mái tóc đen khẽ lay động trong luồng gió tử thần.
Nhưng đúng lúc Băng Tử Huyên đang lấy lại thăng bằng—
Một xúc tua khác phóng đến!
Nhanh như thiểm điện!
Cô gái dùng Bút Giá Xoa ở phía bên kia đang vừa né tránh vừa chống đỡ cũng hoảng hốt hét lên:
“Cẩn thận!!!”
Nhưng đã quá muộn!
“VÙ!!!”
Xúc tua khổng lồ xé rách không khí, lao thẳng đến hắn tựa như một mũi thương!
Băng Tử Huyên căn bản không còn cơ hội để né tránh!
Cực hạn phản ứng!
Hắn cắn răng, vận toàn bộ sức mạnh phóng xuất ra Thi Quỷ!
“RA ĐÂY!!”
Thi Quỷ—hình bóng quỷ dị màu đen, đôi mắt đỏ rực như máu—xuất hiện ngay trước mặt hắn, giương móng vuốt chắn lại đòn công kích!
“ẦM!!!!”
Cả người Băng Tử Huyên cùng với Thi Quỷ bị hất bay như một viên đ·ạ·n pháo, đập mạnh vào bức tường phía sau!
“RẮC!!!”
Bức tường bị lõm vào một mảng khổng lồ, từng vết nứt lan ra như mạng nhện!
Áp lực khủng kh·iếp khiến lồng ngực hắn như bị một khối đá hàng trăm cân nghiền nát!
N·ộ·i· ·t·ạ·n·g chấn động dữ dội!
Hắn ho khan kịch liệt, một dòng máu đỏ tươi phun ra khỏi khóe môi.
“Khụ—Khụ!!”
Đau!
Nội thương không nhẹ!
Nếu không có Thi Quỷ đỡ gián tiếp—có lẽ lúc này hắn đã là một đống thịt nhão rồi!
Nhưng...
Con quái vật không cho hắn cơ hội để thở!
Xúc tua lại quét tới!
Từ phía trên, một bóng đen khổng lồ ập xuống!
Ánh mắt Băng Tử Huyên co rút lại—
“Không kịp né!!”
Trong khoảnh khắc sinh tử, hắn dồn toàn bộ sức lực vào hai chân, bật mạnh sang một bên!
“VỤT!!!”
Bàn chân vừa rời khỏi mặt đất—
“ẦM!!!!”
Xúc tua quét thẳng xuống, nghiền nát hoàn toàn bức tường sau lưng hắn!
Những mảnh vụn đá văng tung tóe, mặt đất chấn động dữ dội như có đ·ộng đ·ất.
Băng Tử Huyên lăn tròn trên mặt đất, v·ết t·hương đau nhói nhưng hắn không dừng lại.
Cô gái cầm Bút Giá Xoa siết chặt v·ũ k·hí trong tay, ánh mắt tràn đầy phức tạp nhìn Băng Tử Huyên.
''Tên này...vậy mà còn có con át chủ bài mạnh như này...ta đúng là không nhìn nhầm người...!''
Thi Quỷ—một tồn tại đáng sợ như cơn ác mộng, chỉ nhìn thoáng qua thôi cũng có thể cảm nhận được luồng oán khí lạnh lẽo đến thấu xương.
Nhưng cô có thể thấy rõ—Băng Tử Huyên điều khiển Thi Quỷ này không hề dễ dàng.
"Tên này với thực lực hiện tại e sợ rằng cũng là không duy trì Thi Quỷ kia được lâu..."
Cô nheo mắt lại, bàn tay khẽ run lên, nhưng không phải vì sợ hãi mà là vì…
Một tia thương cảm khó hiểu.
Ở một phía khác, cô gái đánh nén cũng phải nín thở.
Cô ta nhìn chằm chằm vào cái bóng quỷ dị đang đứng bên cạnh Băng Tử Huyên, ánh mắt lóe lên tia kinh ngạc.
"Tên này... đúng thật là không đơn giản!"
Ngay khi cả hai cô gái còn đang thầm cảm thán—
Băng Tử Huyên hành động.
Hắn không còn gì để mất nữa!
Cả người hắn nhiễm đầy v·ết m·áu, nhưng hắn vẫn cười lạnh.
Hắn móc ra bốn viên đan dược!
Không chần chừ.
Hắn lập tức nuốt tất cả vào miệng!
“ỰC!!!”
Khoảnh khắc dược lực bùng phát—
Cơn đau khủng kh·iếp như hàng ngàn lưỡi dao sắc bén cắt vào từng thớ thịt trong cơ thể hắn!
“RĂC!!”
Toàn thân hắn bắt đầu nứt ra!
Những vết nứt tím đỏ chạy dọc theo làn da, như thể hắn có thể vỡ tan bất cứ lúc nào!
Gân xanh nổi lên chằng chịt!
Hơi thở nóng rực như dung nham thiêu đốt từ bên trong!
“KHỤ!!”
Hắn khạc ra một ngụm máu tươi, nhưng đôi mắt vẫn rực lên sát ý mãnh liệt!
Cơn đau này...
Không bằng nỗi đau mất đi người thân!
Hắn nghiến chặt răng, chống lại từng đợt sóng dược lực đang tàn phá cơ thể.
"Nếu ta c·hết ở đây..."
"Mẹ và em gái ở nhà... Ai sẽ bảo vệ họ?"
"Cho dù có phải liều mạng... cũng tuyệt đối không thể gục ngã!"
Cô gái cầm Bút Giá Xoa nhìn thấy hắn điên cuồng nuốt đan dược, không khỏi hoảng hốt hét lên:
“Ngươi điên rồi sao?! Một lúc cắn nhiều đan dược như vậy, ngươi không sợ bạo thể mà c·hết à!?”
Nhưng Băng Tử Huyên không trả lời.
Hắn đã bước vào trạng thái liều mạng.
Cô gái đánh nén ở phía xa khẽ rùng mình.
Cô ta không thể tưởng tượng được một kẻ có thể lạnh lùng tính toán từng bước như hắn lại có lúc mất khống chế như vậy.
"Hắn thật sự... điên rồi..."
Từng cơn cuồng phong xoáy lên xung quanh Băng Tử Huyên, linh lực chấn động dữ dội, từng viên đá nhỏ trên mặt đất bị hất tung lên.
Ánh mắt hắn không còn chút do dự nào nữa.
"XÚC SINH!!!"
"TA LIỀU MẠNG VỚI NGƯƠI!!!"