Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Mộng Sinh Giới
Unknown
Chương 207: Đường cùng giữa hai bên
Linh lực cuồn cuộn bùng phát như sóng lớn, khuấy động cả không gian.
Băng Tử Huyên đứng thẳng lưng, từng hơi thở phả ra hàn khí lạnh lẽo, đôi mắt đỏ ngầu như dã thú sắp sửa xé xác con mồi trước mặt.
Linh lực trong cơ thể hắn dâng trào như dòng sông cuồng bạo, kích phát từng thớ cơ, từng mạch máu trong cơ thể.
Trên tay hắn—đoản kiếm rung lên, một luồng linh khí thuần khiết bao phủ lấy lưỡi kiếm, từng gợn sóng linh lực mỏng manh nhưng sắc bén lan tỏa.
"Thứ này…"
"Bây giờ mới thực sự là v·ũ k·hí của ta!"
Ở phía sau, Thi Quỷ cũng biến đổi.
Sau khi được liên kết trực tiếp với linh lực chủ nhân, cơ thể nó lập tức tỏa ra một cỗ uy áp chấn động mạnh mẽ.
"ẦM!!!"
Không khí rung chuyển, nền đất rạn nứt dưới sức ép khủng kh·iếp từ cơ thể nó.
Hai con mắt phát sáng rực rỡ, thân hình Thi Quỷ run lên dữ dội như thể vừa được tiếp thêm nguồn sức mạnh vô tận.
"GỪ..."
Một tiếng rên trầm thấp vang vọng giữa không gian, tựa như tiếng gầm rú từ địa ngục sâu thẳm.
Cùng một khoảnh khắc—
Băng Tử Huyên và Thi Quỷ lao đến!
"Vèo!!"
Hai thân ảnh phóng đi với tốc độ đáng sợ, nhanh đến mức tạo thành hai luồng tàn ảnh mờ ảo giữa không trung.
"VUT!!"
Những xúc tua khổng lồ quét ngang, mang theo uy thế kinh hoàng, xé gió mà giáng xuống như một lưỡi roi tử thần.
Nhưng—
Không chạm được!
Cả Băng Tử Huyên và Thi Quỷ đều né tránh vô cùng linh hoạt, như hai bóng quỷ mờ ảo luồn lách qua từng đòn t·ấn c·ông.
Ngay khi đến giữa đường—
Hắn và Thi Quỷ đột ngột tách ra!
Một trái, một phải, đồng thời lao đến từ hai hướng khác nhau!
Xúc tua quái vật bất ngờ bị phân tâm, một nhịp giật khựng lại.
Chính là khoảnh khắc này!
Băng Tử Huyên vung đoản kiếm, đón lấy một đòn quét từ xúc tua, thanh kiếm phát ra một luồng kiếm khí chém mạnh xuống!
"KENG!!!"
Lực v·a c·hạm bắn ra tia lửa, khiến hắn khẽ lùi lại nửa bước.
Nhưng bàn tay kia—đã sớm nhấc s·ú·n·g lên!
Ngay khi hắn tận dụng phản lực của đòn v·a c·hạm, thân thể khẽ nghiêng, ngón tay đã đặt trên cò s·ú·n·g.
"CHẮC!!"
Họng s·ú·n·g khóa chặt vào một điểm nhỏ trên xúc tua đang lao đến.
—BANG! BANG!
Hai phát s·ú·n·g liên tục vang lên, đ·ạ·n xoáy trong không trung, lao thẳng về mục tiêu!
"PHẬP!!"
Viên đ·ạ·n đầu tiên xuyên thủng một trong ba lỗ nhỏ trên xúc tua.
Quái vật rống lên đau đớn!
"KHỰA!!"
Thân thể nó co giật, từng xúc tua rít lên như những con rắn đang quằn quại.
Nhưng chưa kịp phản ứng—
—BANG!
Viên đ·ạ·n thứ hai găm chính xác vào một lỗ khác.
"GÀO——!!!"
Quái vật gào lên điên cuồng, thân thể run rẩy dữ dội, từng xúc tua co rút lại theo bản năng phòng thủ.
Băng Tử Huyên nhếch mép cười lạnh.
"Quả nhiên… là điểm yếu!"
Hai cô gái đang chiến đấu ở phía xa đồng loạt trừng mắt, hơi thở chấn động.
“Trúng rồi!”
"Hắn tìm ra điểm yếu rồi!!"
Một tia hy vọng sáng lên trong mắt họ.
Không còn phải chống đỡ trong vô định nữa—
Lần này, bọn họ đã có mục tiêu cụ thể để t·ấn c·ông!
Cơn đau của quái vật chưa kịp lắng xuống, ai cũng nghĩ rằng nó sẽ yếu đi phần nào—nhưng không!
Ngay khi cả bốn người đang lao đến, tận dụng sơ hở để phản công, cô gái đánh nén đột nhiên hét lớn cảnh báo!
“TRÁNH RA—XÚC SINH NÀY LIỀU MẠNG RỒI!!!”
ẦM!!!
Một luồng khí dữ dội bùng phát từ cơ thể con quái vật.
Băng Tử Huyên cảm nhận được áp lực khủng kh·iếp tràn đến như s·óng t·hần, xúc tua co rút lại chỉ trong chớp mắt—rồi đột ngột phóng ra với tốc độ kinh hoàng!
Lần này, không còn là tốc độ nhanh như trước nữa—mà là nhanh đến mức mắt thường không thể theo kịp!
“VUT—!!”
“VUT VUT VUT—!!”
Bốn xúc tua như những tia sét đen, xé toạc không gian, điên cuồng quất tới từ mọi hướng.
Chúng quét ngang, quét dọc, t·ấn c·ông không theo quy luật, như những tia chớp không ngừng xé rách không khí.
Bốn người bị cuốn vào cơn cuồng phong t·ử v·ong, không kịp thở, không kịp suy nghĩ!
Tất cả những gì họ có thể làm—
LÀ NÉ TRÁNH HOẶC C·H·Ế·T!
KENG KENG KENG!!!
Tia lửa bắn tung tóe trong không gian, b·ạo l·ực, đất đá không ngừng bị xới tung, không gian chấn động đến mức mặt đất rung chuyển dữ dội!
Băng Tử Huyên xoay người, lộn ngược, nhảy bật ra sau liên tục, mỗi lần chỉ cách c·ái c·hết chưa đầy gang tấc!
Thi Quỷ gào lên, tàn ảnh của nó di chuyển loạn xạ trong không gian, từng đòn v·a c·hạm với xúc tua bắn ra những tia sáng chói lóa.
Nhưng rồi—biến cố xảy ra!
Sau một loạt giao chiến căng thẳng—
“HỰ!!”
Cô gái đánh nén bất ngờ bị một xúc tua vung mạnh trúng!
Cả thân thể bay thẳng như một viên pháo b·ị b·ắn đi, đập mạnh vào bức tường phía xa.
RẮC!!!
Tường đá nứt toác, từng mảnh vụn đổ xuống như sấm chớp.
Ngay sau đó—
“ƯM!!”
Cô gái cầm Bút Giá Xoa cũng trúng một đòn nặng nề!
Toàn bộ cơ thể b·ị đ·ánh bật về phía sau, đập mạnh vào nền đá nứt vỡ, bật ra xa.
Hai người họ—gục xuống!
Thân thể đều bị tổn thương nghiêm trọng, máu tươi rỉ ra từ khóe miệng, ánh mắt mờ dần vì cơn đau dày vò.
Nhưng—
Con quái vật không kết liễu họ ngay lập tức!
Nó dường như nhận thức được điều gì đó, ánh mắt tối đen tử một cái đầu trên cơ thể khẽ xoay chuyển…
RỒI KHÓA CHẶT LẤY BĂNG TỬ HUYÊN!
"Gào——!!!"
Bốn xúc tua lập tức quét đến hắn với tốc độ điện loạn!
Lần này, không có bất kỳ ai khác làm mục tiêu.
Không có ai chia lửa!
Băng Tử Huyên trở thành kẻ duy nhất đối mặt với toàn bộ sự cuồng bạo của quái vật!
VUT—VUT—VUT—!!!
Từng xúc tua vung đến—
Nhanh như ánh chớp.
Mạnh như sấm sét.
Sát ý dâng tràn đến cực điểm!
Băng Tử Huyên xiết chặt thanh đoản kiếm, hơi thở nặng nề, nhưng ánh mắt—lại sắc bén hơn bao giờ hết!
Bây giờ—chỉ còn hắn!
Con quái vật quá tự tin.
Nó cứ tưởng rằng sức mạnh tuyệt đối có thể nghiền nát tất cả, rằng tốc độ kinh hoàng của nó có thể khiến mọi kẻ địch không kịp phản kháng.
Nhưng…
Nó đã quên mất một điều—Băng Tử Huyên không phải một kẻ chỉ biết né tránh!
ẦM!!!
Thi Quỷ gầm lên, cặp mắt sáng rực như đốm lửa địa ngục, vung trảo đánh mạnh vào xúc tua vung đến.
Bàn tay chặn đứng đòn t·ấn c·ông với sức mạnh kinh hồn, khiến không gian rung động dữ dội.
Tuyệt vời!
Thi Quỷ đã câu đủ thời gian!
Giờ là lúc bẫy sập!
Băng Tử Huyên cũng đã hoàn tất việc bố trí trận pháp từ những lần di chuyển trước đó!
Hắn lướt người như một cơn gió, trên hai ngón tay xuất ra năm lá phù bùa mang theo linh khí dao động mãnh liệt.
“Ngươi cầm chân nó một lúc giúp ta…”
Hắn liếc nhìn Thi Quỷ, giọng nói không chút do dự.
Thi Quỷ hét lên một tiếng, không chút chần chừ lao vào tiếp tục cuốn lấy con quái vật, dốc toàn lực đánh chặn từng đòn công kích điên cuồng.
ẦM ẦM ẦM—!!!
Trên chiến trường, bóng người và xúc tua giao nhau liên tục, từng cú v·a c·hạm bạo phát tạo thành sóng xung kích khủng kh·iếp, đá vụn bay tứ tung.
Nhưng Băng Tử Huyên không quan tâm đến điều đó!
Bước chân hắn không dừng lại!
Hắn vừa chạy vừa nhanh chóng phóng ra bốn lá phù văn, mỗi lá bay đến một góc Đông, Tây, Nam, Bắc xung quanh con quái vật.
Khi lá cuối cùng đáp xuống—
“Trận pháp—Khai mở!”
Lá phù bùa kẹp giữa hai ngón tay hắn bắt đầu phát sáng!
Từng câu chú ngữ chảy ra từ miệng hắn, như những âm thanh của thiên địa cổ xưa…
Ngay lập tức—
ẦM!!!
Bốn lá phù bùa bừng sáng rực rỡ!
Dưới mặt đất, những đường vẽ trận pháp ẩn giấu cũng lập tức phát sáng theo, từng hoa văn trận đồ lộ ra, lan rộng với tốc độ đáng sợ.
Cùng lúc đó—
Thi Quỷ, sau khi dốc toàn lực chống đỡ, cuối cùng cũng b·ị đ·ánh bật ra!
“Gào——!!!”
Cơ thể nó bắn ngược về phía sau, đập mạnh vào bức tường nứt vỡ phía xa.
Lúc này, chỉ còn lại Băng Tử Huyên trên chiến trường!
Bốn xúc tua khổng lồ của con quái vật đồng loạt phóng tới hắn với tốc độ tử thần—
Khoảng cách chưa đầy một tích tắc!
Nhưng ngay khoảnh khắc xúc tua sắp chạm đến—
XÌNH XỊCH—!!!
Từ trận pháp, vô số xích lớn bắn lên từ mặt đất, như những con rắn thần gầm rú lao đến!
Những sợi xích được tạo nên từ linh lực thuần khiết, sáng chói như ánh sao, lập tức trói chặt lấy bốn xúc tua của con quái vật!
RẦM RẦM RẦM!!!
Toàn bộ cơ thể nó bị những sợi xích khổng lồ siết chặt, ghim xuống mặt đất.
Nó giãy giụa dữ dội, nhưng không thể thoát ra được!
Băng Tử Huyên đứng vững giữa chiến trường, ánh mắt đỏ rực, giọng nói lạnh lùng vang lên—
“Bây giờ, đến lượt ta!”
Băng Tử Huyên không để lãng phí dù chỉ một tích tắc!
Ánh mắt hắn lập tức khóa chặt các điểm yếu—những lỗ nhỏ trên xúc tua quái vật.
“Kết thúc đi.”
PẰNG! PẰNG! PẰNG!
Từng viên đ·ạ·n lao đi với tốc độ kinh người!
Mỗi phát bắn đều chuẩn xác đến tuyệt đối!
Những viên đ·ạ·n xé gió xuyên qua không gian, găm thẳng vào các lỗ hổng trên xúc tua, gây ra những v·ụ n·ổ máu kinh hoàng.
"GRÀOOOO——!!!”
Con quái vật điên cuồng gào thét!
Cơ thể nó giãy giụa dữ dội trong cơn đau tột cùng, xúc tua quằn quại như rắn b·ị c·hặt đ·ầu, nhưng vẫn không thể phá bỏ được xích trói.
Nhưng Băng Tử Huyên biết rõ một điều—trận pháp này không thể duy trì mãi mãi!
Đây là loại trận pháp hắn học được từ Kira, nhưng chỉ là hiểu sơ qua, không thể thi triển hoàn chỉnh.
Nó chỉ là một sự trói buộc tạm thời!
“C·hết tiệt… thời gian còn bao lâu?”
Ngay khi ý nghĩ đó vừa lướt qua—
KENG! KENG! KENG!
Những sợi xích trói bắt đầu xuất hiện vết nứt!
Con quái vật dồn toàn bộ sức mạnh vào những cơn co giật dữ dội, từng lớp xích vỡ toang từng mảnh!
Cùng lúc đó…
Viên đ·ạ·n cuối cùng từ s·ú·n·g của Băng Tử Huyên bắn ra!
PẰNG—!!!
Một cú bắn chuẩn xác vào điểm yếu chí mạng trên xúc tua cuối cùng!
KABOOM!!!
Một v·ụ n·ổ máu tóe ra dữ dội—
Ba trong bốn xúc tua của nó đã hoàn toàn bị phế bỏ!
Nhưng đúng như Băng Tử Huyên dự đoán—
Trận pháp đã sụp đổ!
ẦM ẦM ẦM—!!!
Những đoạn xích cuối cùng nổ tung, tản ra thành tàn tro linh lực.
Con quái vật thoát ra được!
Nhưng nó đã yếu đi đáng kể.
Sức mạnh lao dốc nghiêm trọng, cơ thể nó run rẩy, máu đen tuôn xối xả.
Nhưng—
Một sinh vật khi bị dồn vào đường cùng sẽ càng trở nên nguy hiểm!
Và con quái vật này cũng không ngoại lệ!
Nó tập trung toàn bộ sinh mệnh còn sót lại vào xúc tua cuối cùng!
SOẠT!
Xúc tua lập tức phình to gấp ba lần kích thước ban đầu!
Từ lớp da thô ráp, hàng loạt lưỡi kim loại sắc bén bất ngờ trồi ra, xếp chồng lên nhau như v·ũ k·hí của một cỗ máy g·iết chóc!
RẮC RẮC—!!!
Một thứ dịch nhầy độc hại nhỏ xuống từ những lưỡi dao sắc bén đó, bốc lên khói xanh ăn mòn cả mặt đất!
Kịch độc c·hết người!
Băng Tử Huyên lập tức siết chặt v·ũ k·hí, ánh mắt trở nên sắc lạnh.
Lần này, con quái vật đã liều mạng!
Nhưng nó vẫn chưa dừng lại ở đó!
ỌE!!!
Từ miệng con quái vật, bất chợt phun ra vô số những khối thịt thối rữa nhầy nhụa!
Những khối thịt rơi xuống mặt đất, vặn vẹo và trương phình…
Rồi bất ngờ chuyển động!
PỘP! PỘP! PỘP!
Từng khối thịt rục rịch tách ra, biến dạng thành những sinh vật ghê tởm—
Những con quái vật nhỏ, đầu trọc lốc với hàm răng sắc nhọn xếp tầng, đôi mắt vô hồn đỏ rực!
Bọn chúng rít lên chói tai, lao về phía Băng Tử Huyên như đàn châu chấu đói khát!
Một trận chiến tử thần thực sự đã bắt đầu!