Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 208: Kết quả đếm ngược

Chương 208: Kết quả đếm ngược


Những con quái nhỏ vặn vẹo dưới mặt đất, những cặp mắt đỏ ngầu trừng trừng nhìn Băng Tử Huyên như một bầy thú hoang khát máu.

Rồi đột nhiên—

"KÉÉÉÉÉ!!!"

VỤT! VỤT! VỤT!

Chúng lao thẳng về phía hắn với tốc độ kinh hoàng!

Những bộ hàm xếp tầng há rộng, để lộ những hàng răng sắc nhọn có thể xé toạc cả sắt thép.

Băng Tử Huyên phản ứng cực nhanh!

Hắn đưa tay về phía Thi Quỷ vẫn đang bị ghim chặt vào tường, linh lực lập tức khế phát!

“Tiếp tục!!!”

Thi Quỷ gào lên như dã thú, đôi mắt phát ra ánh sáng âm u, thân thể lập tức bứt phá khỏi tường như một cỗ xe bọc thép khổng lồ.

ẦM!!!

Nó lao tới như một viên đ·ạ·n pháo!

Cánh tay quét ngang không gian, tạo ra một cơn bão cuồng phong, đánh bật hàng loạt con quái nhỏ ra xa!

Những con quái nhỏ bị hất tung, văng mạnh vào vách đá, nổ tung thành những mảnh thịt thối rữa.

Nhưng Băng Tử Huyên biết rõ—bọn này không dễ bị tiêu diệt như vậy!

Quả nhiên—

Những mảnh thịt bị đập nát ấy lại tiếp tục bò lổm ngổm trên mặt đất, tụ lại với nhau, nhanh chóng tái sinh thành những sinh vật gớm ghiếc mới!

"Phiền phức thật…!"

Hắn lập tức bật ngược về sau, né tránh những móng vuốt đang chực cắn vào người mình.

Thi Quỷ gầm lên giận dữ, cánh tay vung ra, quét ngang mặt đất.

ẦM!

Một đường cắt sắc bén chia đôi hàng chục con quái nhỏ thành hai nửa!

Nhưng ngay lúc đó!

Từ trên cao—

Bóng đen khổng lồ phủ xuống!

ẦMMMMMM—!!!

Xúc tua khổng lồ của con quái vật từ trên cao giáng mạnh xuống!

Trên bề mặt xúc tua, những lưỡi kim loại sắc bén sáng rực lên, phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.

Tốc độ cực nhanh, uy lực kinh hoàng!

Băng Tử Huyên và Thi Quỷ ngay lập tức phản ứng!

VỤT!!!

Cả hai mỗi người lao về một hướng, né tránh ngay trước khi cú đập nghiền nát tất cả.

ẦM ẦM ẦM!!!

Xúc tua nện xuống mặt đất, phá hủy mọi thứ xung quanh!

Lực chấn động lan ra khắp nơi, khiến mặt đất hằn sâu thành một rãnh lớn, đá vụn bay tán loạn như đ·ạ·n pháo.

Băng Tử Huyên lướt đi, cảm nhận được sức nóng bỏng rát từ cú đập vừa rồi.

Nếu hắn chỉ chậm một tích tắc thôi—

Hắn chắc chắn đã bị nghiền thành một đống thịt nát!

Ở phía xa—

Hai cô gái cuối cùng cũng đã dần hồi phục!

Cả hai chật vật lau đi khóe miệng dính đầy máu, hơi thở vẫn còn nặng nề.

Nhưng dù cho xương gãy, nội thương nghiêm trọng, họ vẫn cắn răng chịu đựng!

Cả hai dùng cách riêng của mình để định lại xương gãy và ổn định nội phủ.

Tiếng răng rắc vang lên, từng đốt xương trở lại vị trí, cơn đau xuyên thấu tận óc, nhưng họ vẫn chịu đựng được!

Đôi mắt họ ánh lên ngọn lửa chiến đấu lần nữa!

Ngẩng đầu nhìn về phía trước—

Họ thấy Băng Tử Huyên và Thi Quỷ đang điên cuồng chống lại đàn quái vật nhỏ và xúc tua khổng lồ kia.

"Khụ..."

Cô gái cầm Bút Giá Xoa hít một hơi sâu, nhanh chóng rút từ trong áo ra một lọ huyết dịch xanh lam, không chút do dự uống cạn trong một ngụm.

Làn chất lỏng lan tỏa trong cơ thể cô ta như một luồng sóng mát lạnh, những tổn thương trong lục phủ ngũ tạng nhanh chóng được chữa trị.

Những cơn đau rát do va đập cũng dần dịu xuống.

Bên cạnh, cô gái đánh nén cũng không chậm trễ.

"Nhiêu đây chắc đủ rồi..."

Cô ta rút ra một viên thuốc đỏ sậm, nhẹ nhàng bỏ vào miệng.

Làn hơi nóng từ viên thuốc bùng lên trong cơ thể, xoa dịu từng khớp xương đang nhức nhối, giúp nàng hồi phục đến năm phần.

Cô gái cầm Bút Giá Xoa lúc này cảm thấy cơ thể đã phục hồi khá nhiều, ánh mắt sắc bén nhìn về phía chiến trường.

Trong lòng cô mang theo một nỗi lo lắng mơ hồ.

Hắn… có lẽ sẽ không chịu đựng được bao lâu nữa.

Cô ta siết chặt cây Bút Giá Xoa, giọng nói đầy nghiêm trọng:

“Tên kia... nếu còn không ra tay ngay, e rằng hắn sẽ gặp nguy hiểm không thể tránh khỏi.”

Cô gái đánh nén liếc nhìn sang, ánh mắt tinh quái chớp động một cái, rồi mỉm cười nửa miệng.

“Ồ? Nhìn cô lo lắng như vậy... chẳng lẽ cô đã để mắt đến hắn rồi?”

"Cái gì!?"

Cô gái cầm Bút Giá Xoa ngay lập tức đỏ mặt, gương mặt bỗng nhiên ửng hồng.

Cô ta nhanh chóng lảng tránh, giọng nói có chút bối rối nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ nghiêm túc.

"Đừng có ăn nói hàm hồ! Ai quan tâm hắn ta chứ?! Cô nên nhớ rằng nếu không có hắn, tôi và cô đã sớm bị con quái vật kia nuốt chửng rồi!"

Cô gái đánh nén che miệng cười khẽ, ánh mắt tràn đầy thú vị.

Nhưng ngay lúc này!

“Hai người các cô——!”

Một giọng nói đầy bực bội vang lên từ chiến trường.

Băng Tử Huyên!

Hắn đang liên tục tránh né, mồ hôi ướt đẫm trán, hơi thở dần trở nên nặng nề.

Cánh tay cầm kiếm của hắn rung lên nhẹ, đôi chân như muốn rã rời, nhưng hắn vẫn kiên cường chống đỡ!

Nhưng hai người kia… đang tán gẫu!?

Sắc mặt hắn trở nên u ám, ánh mắt toát ra sự bất mãn.

“Hai người muốn tôi thực sự bị con quái vật này hành đến c·hết sao?! Nếu còn không ra tay—THÌ LẬP TỨC CHIẾN ĐẤU NGAY ĐI!!”

Hai cô gái bị tiếng quát giật mình.

Nhưng ngay sau đó, ánh mắt họ trở nên sắc lạnh.

Hai người liếc nhìn nhau, trong thoáng chốc đã hiểu ý.

Không còn chần chừ nữa!

Cả hai đồng loạt siết chặt v·ũ k·hí trong tay.

Bóng dáng mảnh khảnh của họ lập tức bùng lên khí thế bùng cháy!

VÙUUUU!

Thân ảnh nhanh như chớp lao vào chiến trường!

"Phiền hai người cầm chân lũ quái vật nhỏ kia, còn con quái vật này... tôi sẽ tự lo liệu."

Băng Tử Huyên nhìn lướt qua chiến trường hỗn loạn rồi nhanh chóng phân phó.

Hai cô gái không chút do dự gật đầu, ánh mắt đồng thời lóe lên chiến ý mạnh mẽ.

"Được!"

Cô gái cầm Bút Giá Xoa chấn chỉnh lại tư thế, đôi mắt lóe lên ánh sáng kiên định, trước khi lao vào cuộc chiến, cô ta vẫn không quên nói thêm:

"Nếu anh thực sự không ổn, hãy ra hiệu ngay lập tức! Tôi nhất định sẽ đến giúp!"

Băng Tử Huyên khẽ gật đầu, rồi không nói thêm lời nào.

Mọi thứ đã được phân chia rõ ràng.

Hai cô gái lao vào biển quái nhỏ, từng nhát chém, từng đòn t·ấn c·ông sắc bén liên tục được tung ra, xé nát lũ sinh vật ghê tởm.

Cùng lúc đó, Băng Tử Huyên và Thi Quỷ đã hoàn toàn thoát khỏi sự q·uấy n·hiễu của lũ quái con.

Ánh mắt hắn không rời khỏi con quái vật chủ đạo.

"Chỉ cần phá hủy hai lỗ nhỏ trên xúc tua lớn của nó... chiến thắng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều!"

Nhưng ngay khi hắn vừa định ra tay, sắc mặt hắn khẽ trầm xuống.

Con quái vật kia... cũng không hề ngu ngốc.

Có lẽ vì nhận ra điểm yếu của bản thân đã bị lộ, nó đã ngay lập tức bao bọc hai lỗ nhỏ đó bằng vô số lớp thịt dày.

Băng Tử Huyên nhíu mày.

“Con quái vật này không ngờ cũng là có tính toán... đ·ạ·n thông thường e rằng không thể xuyên qua.”

Nhưng hắn cũng biết, mấy cái lỗ đó chính là cơ quan hô hấp của nó.

Con quái vật buộc phải mở ra để lấy không khí nếu không muốn tự nghẹt thở.

Nhưng vấn đề là…

Nó chỉ mở một lần sau mỗi 12,76 phút.

Và thời gian mở không kéo dài quá 1 giây.

Một giây!

Chỉ trong một nhịp tim đập, hắn phải tung ra đòn chí mạng.

Nếu thất bại... hắn sẽ không có cơ hội thứ hai.

Băng Tử Huyên siết chặt đoản kiếm và khẩu s·ú·n·g trong tay.

Hơi thở hắn trở nên chậm rãi, từng mạch máu trên cơ thể giãn nở, tinh thần tập trung đến cực hạn.

Chiến trường hỗn loạn.

Từng đòn t·ấn c·ông điên cuồng quét ngang, tàn ảnh chồng chất, kiếm quang và xúc tua đan xen như một cơn cuồng phong hủy diệt.

Băng Tử Huyên liên tục né tránh, từng bước di chuyển như một cơn gió lướt qua mép vực sinh tử.

Trên người hắn, từng giọt mồ hôi lăn dài theo sống lưng lạnh buốt.

Chỉ còn hơn 5 phút nữa!

Hắn phải sống sót, phải chịu đựng, phải kéo dài thời gian cho đến khi cơ hội lóe lên trong một giây duy nhất kia!

Nhưng liệu hắn có thể trụ nổi không?

Ở một bên, hai cô gái vẫn đang ác chiến với bầy quái con.

Giữa lúc chiến đấu, ánh mắt họ vô tình lướt qua Băng Tử Huyên.

Rồi… cả hai đều thoáng sững sờ.

Hắn… vẫn trụ được sao?!

Hai người bọn họ đều là thiên tài, thực lực mạnh mẽ, nhưng nếu đặt bản thân vào vị trí của Băng Tử Huyên lúc này… liệu họ có thể làm được như hắn?

Câu trả lời… là không!

Không phải vì họ yếu hơn hắn, mà vì tình cảnh của hắn lúc này vượt quá giới hạn của bất kỳ ai.

Nhưng chỉ có Băng Tử Huyên mới hiểu rõ một sự thật cay đắng:

Hắn không thực sự mạnh đến vậy!

Tấc độ của hắn hiện tại… không phải do bản thân đột phá, mà là nhờ vào pháp bảo "Huyễn Ảnh Lưu Quang" mà Kira đã tặng cho hắn.

Thực lực của hắn lúc này… cũng không phải tự bản thân tu luyện, mà là kết quả của việc cưỡng ép cắn nuốt đan dược do Tsukuyomi luyện chế.

Hắn thừa hiểu điều đó hơn ai hết.

Nếu để tự bản thân mình rèn luyện từng bước, liệu hắn có thể hơn người thường được bao nhiêu?!

Thế nhưng…

Hai cô gái kia lại không hề hay biết sự thật này.

Trong mắt họ lúc này, Băng Tử Huyên vẫn là kẻ mạnh mẽ đến mức khó tin, một thân một mình quần chiến với quái vật kinh khủng nhất mà không hề gục ngã.

Hắn tựa như một ngọn lửa đơn độc giữa cơn bão tố, liều mạng chống chọi với con quái vật đáng sợ kia.

Sự thật và nhận thức… đã hoàn toàn trái ngược nhau.

Nhưng dù thế nào đi nữa, hắn vẫn phải sống sót!

Bốn phút ba mươi giây…

Hơi thở của hắn dần trở nên r·ối l·oạn.

Nhưng con quái vật trước mặt… cũng bắt đầu tỏ ra mất kiên nhẫn!

Chương 208: Kết quả đếm ngược