Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 214: Thanh trừng trực tiếp

Chương 214: Thanh trừng trực tiếp


Thời gian trôi qua thêm một hồi lâu, bầu không khí nơi khu tập kết dần trở nên nặng nề và ngột ngạt hơn bao giờ hết.

Khi ấy—

Một tiếng nói âm vang bất chợt vang lên từ hệ thống truyền thanh ẩn sâu trong không gian, lạnh lẽo và vô cảm như tiếng của ma máy:

“Chào mừng tất cả các vị đã đến nơi này của chúng tôi…”

Ngữ điệu ban đầu đầy lịch sự, khiến mọi người thoáng chốc còn tưởng rằng phía sau là một giọng nữ dịu dàng nào đó. Thế nhưng chỉ sau vài nhịp…

“Chỉ có điều…”

Giọng nói bỗng trở nên ấp úng, ngập ngừng vài nhịp, trước khi thốt ra một câu khiến toàn bộ khu vực như trầm xuống một nhịp thở:

“Xuất tiến vào Di tích cổ nơi cất giữ Chén Thánh—chỉ có 50 suất. Nhưng hiện tại, theo như tôi quan sát… nơi này đang có đến 80 người.”

“…Vậy nên, vẫn là… mời các vị tự bàn nhau, để chúng ta tiến tới bước nói chuyện kế tiếp…”

Im lặng.

Một loại tĩnh mịch đến nghẹt thở, bao phủ cả không gian.

Tựa như câu nói ấy là ngòi nổ, gieo xuống một đốm lửa nhỏ vào thùng thuốc s·ú·n·g, và mọi người chỉ đang đợi t·iếng n·ổ ầm vang kế tiếp.

80 người – 50 suất.

Đây không chỉ là trò chơi sinh tồn, mà đã chính thức chuyển sang cuộc thanh trừng máu lạnh.

---

Băng Tử Huyên nghe xong, sắc mặt lập tức trầm xuống.

Không đợi mọi chuyện vượt tầm kiểm soát, hắn đã nhanh như chớp kéo Tiểu Tiên lui về phía sau, mắt lướt nhanh khắp bốn phương tám hướng.

“Không ổn…”

Bàn tay phải hắn chắp ngón niệm chú cực nhanh, linh lực vận chuyển như gió lốc trong kinh mạch.

Từ một góc không xa, Thi Quỷ của hắn như cảm ứng được lệnh gọi, lập tức bộc phát hắc khí, phóng vọt đến trước mặt hắn như một chiến binh trung thành tuyệt đối.

Ánh mắt Thi Quỷ rực máu đỏ, từng luồng khí tức hắc u tàn bạo lan ra, khiến những kẻ ở gần không khỏi giật mình lùi bước—

Một cỗ tử khí nặng đến mức dường như tử thần đang mỉm cười phía sau lưng.

Ngay sau đó, Băng Tử Huyên nhẹ nhàng vung tay, từ Tử Linh Hư Hoàn bay ra một pháp bảo cổ quái hình đóa hoa ngũ sắc lơ lửng trong lòng bàn tay.

“Ngũ Diệm Huyền Liên.” (tên pháp bảo được chế: mang hình hoa sen, mỗi cánh là một trận pháp cổ đại kết hợp, tạo nên kết giới phòng thủ cực mạnh)

Miệng hắn lẩm nhẩm thần chú cổ ngữ, ngay lập tức:

Năm cánh hoa từ từ tách ra, xoay quanh hắn và Tiểu Tiên, tạo thành một lớp kết giới nhìn như mỏng manh hư ảo, nhưng thực chất là ngưng tụ từ pháp tắc kim cương và linh hồn huyết khí, vững chắc như sắt thép thần cấp.

---

Tiểu Tiên chứng kiến màn này, ánh mắt lập tức nghiêm túc hơn bao giờ hết.

“Quả nhiên... Hắn đã chuẩn bị trước.”

Cô nhẹ nhàng rút ra một trận phù màu bạc, vỗ lên ngực—trận linh khởi động, vòng ánh sáng hiện lên bao phủ quanh cơ thể cô, phản quang với kết giới của Băng Tử Huyên, tạo thành một vòng phòng ngự kép.

---

Lúc này—

Sát khí nơi quảng trường chính thức bộc phát.

Một vài người thấp giọng tụng chú, tựa như đang chuẩn bị bạo phát kỹ năng cấp cao.

Một số kẻ lại lặng lẽ bước lùi lại, tay đặt vào v·ũ k·hí, mắt quét đối phương không chớp.

Không ít người chọn phương án liên kết tạm thời với đồng đội cũ, lập tức tạo thành nhóm nhỏ để phòng thủ.

“Ai yếu, kẻ đó c·hết. Luật rừng. Không ai còn cơ hội để trốn tránh.”

Một kẻ dị năng hệ hỏa ở phía xa không kìm nổi nữa—bất ngờ gào lên:

“50 chỗ thôi phải không!? Vậy để tao làm bớt người lại cho nhanh!!!”

ẦM!!!

Một biển lửa đỏ rực ầm ầm phóng lên trời, thiêu cháy toàn bộ khu đất trước mặt, mùi thịt cháy và tiếng gào thét vang dội.

---

Băng Tử Huyên thu hẹp ánh nhìn, ánh mắt lạnh tanh:

“Cuối cùng, ván bài… đã lật mặt rồi.”

Hắn bước chậm một bước, Thi Quỷ lập tức theo sau, cánh hoa Ngũ Diệm Huyền Liên xoay quanh phát sáng, linh khí vỡ vụn trong không trung như pha lê.

Trận chiến cuối cùng cũng chính thức bùng nổ.

Không gian vốn đã căng như dây đàn, rốt cuộc cũng bị một tia lửa điên cuồng xé toạc.

---

Giữa đám hỗn loạn ấy, một gã dị năng nhân loại cất tiếng cười lớn, ngạo nghễ như thể đã phát điên. Hắn ta có dáng vẻ gầy gò, mái tóc dựng đứng như bị đ·iện g·iật, trên người khoác một bộ áo da đen nhằng nhịt ống dẫn năng lượng phát sáng lờ mờ.

“Hahaha! Mấy đứa chuột nhắt... Lũ bọn bây đừng hòng giấu trong góc mãi được!”

Hắn gào lên, hai tay duỗi mạnh ra sau lưng, lập tức từ trong lưng áo lòi ra hai khẩu s·ú·n·g dị hình to cỡ cẳng tay người lớn—nòng s·ú·n·g ánh lên những tia sáng màu đỏ tím, bên trong rõ ràng là nạp lõi năng lượng tinh luyện từ chính dị năng của hắn.

---

Chỉ một cú bóp cò—

ẦM!! ẦM!!

Hai đạo tử quang bắn ra với tốc độ ánh sáng, gào thét xé gió, cuồng nộ quét ngang khắp tứ phía như muốn cày nát mặt đất.

Một dị nhân người cây không kịp tránh, cánh tay trái lập tức bị thiêu cháy rụi, tan thành tro tàn chưa kịp kêu đau.

Một chùm tia khác phóng thẳng về phía kết giới của Băng Tử Huyên, v·a c·hạm với lớp cánh hoa kết giới đang xoay tròn, lập tức tạo ra tầng tầng sóng chấn động—nhưng rồi lại bị triệt tiêu sạch sẽ, không tổn hại nổi nửa vầng sáng của “Ngũ Diệm Huyền Liên”.

---

Tên dị năng nhân kia vẫn cười lớn đầy ngạo nghễ:

“Cứ nấp mãi xem ta bắn nát cả mấy cái mai rùa của chúng mày—”

Hắn chưa dứt câu—

ẦM!!!

Một t·iếng n·ổ khô khốc, mặt đất vỡ ra thành mảnh vụn, và một thân ảnh như tượng đá khổng lồ phóng đến như một viên đ·ạ·n pháo sống.

“Quá ồn.”

Chỉ một cú đấm duy nhất.

Cánh tay phải của tên dị năng s·ú·n·g chưa kịp thu về, bụng hắn đã bị đấm xuyên thủng, cơ thể văng ra xa hơn 30 mét, đập mạnh vào một tảng đá rồi trượt xuống như một cái bao da rỗng ruột—c·hết ngay tại chỗ.

---

Băng Tử Huyên chứng kiến cảnh ấy, ánh mắt lạnh nhạt như nước hồ thu.

“Quả nhiên... Những kẻ mạnh thực sự, chưa từng cần hành động vội vàng.”

Hắn đảo mắt một lượt, những kẻ có khí tức thâm hậu nhất đều đang đứng yên tại chỗ, giống như những tượng đá bất động giữa gió lốc.

Họ chỉ lặng lẽ quan sát, ánh mắt hờ hững như đang xem một cuộc diễn thử vai của đám lính tép riu, không chút ý định ra tay.

Rõ ràng—càng im lặng, càng đáng sợ.

---

Thế nhưng không phải ai cũng thông minh đến thế.

Có vài kẻ ảo tưởng sức mạnh, nghĩ rằng những cường giả ấy đang chủ quan, lập tức xông lên, định thừa cơ đánh lén.

Kết quả?

Thậm chí còn chưa chạm được vào quần áo, một tên bị xuyên cổ bởi dây leo sắc như gươm, một tên khác thì b·ị đ·ánh vỡ sọ ngay giữa không trung.

Thi thể chưa chạm đất, linh hồn đã bị câu đi.

Giữa lúc ấy, từ một góc khác, một kẻ dị năng hệ không gian nhìn thẳng về phía Băng Tử Huyên, nở nụ cười khinh khỉnh.

“Núp mãi trong cái mai rùa đấy? Để xem các ngươi chịu nổi bao lâu…”

Hắn chắp tay, linh lực bộc phát, từ bốn phía của Băng Tử Huyên và Tiểu Tiên bắt đầu hiện lên các vạch sáng, rồi dần ngưng tụ thành một khối lập phương khổng lồ.

---

Khối lập phương ấy có vẻ ngoài trong suốt như thủy tinh, nhưng bên trong ẩn hiện các phù văn cổ xưa, từng đường nét đều chứa lực lượng áp s·ú·c không gian, tạo thành một lồng giam c·hết chóc.

Từng nhịp một, khối lập phương ấy co rút chậm rãi, ép dần vào trung tâm.

Không khí bên trong bắt đầu bị nén đến mức khó thở, áp lực làm nền đá dưới chân rục rịch rạn nứt.

---

“C·hết dí trong đó đi!” – Hắn gầm lớn.

---

Thế nhưng—

Khi khối lập phương v·a c·hạm vào kết giới Ngũ Diệm Huyền Liên, một luồng phản chấn bắn ngược lại, làm khối lập phương rung lên nhè nhẹ như bị nghẽn mạch, rồi đứng yên.

---

Băng Tử Huyên không động đậy, ánh mắt như đang nhìn kẻ ngu ngốc.

Chỉ một cái búng tay.

Cánh hoa thứ hai của “Ngũ Diệm Huyền Liên” chuyển sắc, từ hư ảnh hóa thành thực thể ánh vàng—nổ ra một vòng chấn động, ép toàn bộ năng lượng áp s·ú·c lùi lại một khoảng.

Tiểu Tiên đứng sau hắn, thở ra một hơi:

“Không đơn giản chút nào... Nhưng muốn giam chân chúng ta? Còn kém lắm.”

“Nếu đã không ép nát được các ngươi…” – Giọng nói của tên dị năng hệ không gian lạnh băng vang lên – “Vậy thì thử xem các ngươi còn hít thở được bao lâu!”

---

Hắn ta giơ tay, sức mạnh vận chuyển nhanh đến mức không khí quanh hắn lượn sóng, rồi một khối lập phương thứ hai lập tức hình thành, nhanh chóng bao trùm hoàn toàn vùng kết giới của Băng Tử Huyên, ép sát đến mức gần như hòa tan vào tầng phòng hộ của “Ngũ Diệm Huyền Liên”.

---

Không gian bị khóa kín. Không một khe hở cho không khí lưu thông.

Toàn bộ khu vực nơi Băng Tử Huyên và Tiểu Tiên đứng giờ chẳng khác gì một cỗ quan tài trong suốt, dẫu có kiên cố cũng không thể thoát khỏi định luật vật lý cơ bản—thiếu dưỡng khí.

---

Băng Tử Huyên nhíu mày, ánh mắt quét nhanh khối lập phương bao quanh như đang tính toán trong đầu.

Hắn hiểu rõ, dù phòng thủ có mạnh đến đâu thì không khí bên trong là có hạn.

“Tên này vậy mà mà chơi trò ngạt c·hết...”

---

Hắn lập tức nhìn sang Thi Quỷ.

“G·i·ế·t hắn!” – Giọng nói của Băng Tử Huyên lạnh băng, phát ra như một mệnh lệnh tuyệt đối.

Thi Quỷ, vốn đang đứng như tượng, đôi mắt đỏ máu bừng sáng, toàn thân lập tức bùng nổ khí tức hắc ám, thân thể biến thành một vệt bóng đen mờ mịt như bóng ma xé gió, lao thẳng về phía tên dị năng kia.

---

Tên kia đứng đó, vẫn điềm nhiên như thể đã tính trước hết.

Hắn thậm chí còn khẽ nhếch môi cười.

“Đồ chơi này của ngươi quả thật rất mạnh… nhưng tưởng ta không làm gì được sao?”

BÙM!!

Thi Quỷ tung một cú quyền đấm trời giáng, mang theo sức mạnh đủ để nghiền nát cả một cỗ thiết giáp, đấm thẳng vào đầu hắn.

Thế nhưng—

Cơ thể tên dị năng bỗng hóa thành một luồng ánh sáng mờ, tan ra như khói sương, không hề có cảm giác bị chạm trúng.

“Ảo ảnh…!” – Băng Tử Huyên nghiến răng.

Tên kia đã ẩn mình vào trong một tầng không gian phụ, để lại phân thân ánh sáng làm mồi nhử.

Không hề đơn giản—gã không gian dị năng này rõ ràng đã luyện đến trình độ tinh vi, đủ sức ẩn thân trong các lớp không gian không thể cảm ứng bằng mắt thường.

---

Băng Tử Huyên lập tức thu hồi ánh mắt, nhắm mắt lại cảm nhận từng luồng khí lưu trong khối lập phương đang bị niêm phong.

Một giây, hai giây—hắn tính toán tốc độ tiêu hao oxi, số người bên trong, độ nén khí, và thời gian còn lại.

“Chỉ còn khoảng… 5 đến 6 phút cho một người.”

“Nếu cả hai cùng ở lại, sẽ chưa đến ba phút…”

Sự im lặng trở nên ngột ngạt, từng nhịp thở cũng như bị bóp nghẹt.

---

Hắn mở mắt, ánh sáng kiên quyết hiện rõ.

Cắn nhẹ môi, xoay người nhìn Tiểu Tiên.

“Cô ở lại trong này. Lượng oxi còn lại sẽ đủ để cô duy trì một khoảng thời gian an toàn.”

“Tôi sẽ ra ngoài—tìm hắn. Giải trừ khối lập phương này trước khi mọi thứ kết thúc.”

Tiểu Tiên sững người.

Cô biết—một khi rời khỏi kết giới, hắn sẽ không còn được bảo vệ.

Muốn xuyên qua lớp không gian bị phong tỏa, chỉ có thể dùng chính thân thể chịu đựng, đối mặt với hiểm nguy, truy tìm một kẻ ẩn thân trong tầng không gian không rõ tọa độ.

“Không được!” – Cô vội đưa tay nắm lấy tay áo hắn –

“Quá nguy hiểm! Còn không biết hắn ở đâu—anh đi thế chẳng khác nào lao đầu vào chỗ c·hết!”

Băng Tử Huyên không đáp.

Chỉ khẽ gật đầu, rồi nhẹ giọng nói:

“Tôi sẽ không c·hết.”

“Cô ở lại... nếu tôi thất bại, cô có thể dùng toàn bộ linh lực phá kết giới, tìm đường khác… hoặc… chờ cơ hội.”

Tiểu Tiên siết chặt tay, ánh mắt đỏ hoe.

Cuối cùng, cô rút tay lại, giọng run run nhưng kiên định:

“Đi đi… nhưng nếu có bất trắc, tôi sẽ lập tức phá kết giới cứu anh.”

Băng Tử Huyên mỉm cười nhẹ.

Hắn hít sâu một hơi cuối cùng trong bầu không khí dần cạn kiệt, rồi bước ra khỏi lớp cánh hoa bảo vệ.

Linh lực quanh người cuồn cuộn, sẵn sàng ứng chiến.

---

Chương 214: Thanh trừng trực tiếp