Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Mộng Sinh Giới
Unknown
Chương 215: Xuyên Táo
Sau khi rời khỏi tầng kết giới “Ngũ Diệm Huyền Liên” Băng Tử Huyên lập tức đối diện với bức tường chắn không gian bao phủ xung quanh.
Lớp chắn mờ mờ như thủy tinh chồng lớp, nhưng mỗi đòn đánh vào lại phản hồi bằng sóng dao động không gian cực kỳ vững chãi, như thể nó không chỉ có một tầng—mà là một tổ hợp không gian đa lớp, đan xen, tự phục hồi ngay khi bị phá vỡ.
---
Linh lực dồn vào tay phải, Băng Tử Huyên tung ra những quyền đấm có thể phá đá.
Mỗi lần nắm tay hắn v·a c·hạm vào lớp không gian đó, ánh sáng lóe lên như đập vào mặt gương nước. Một vài tầng gần như vỡ ra—nhưng ngay sau đó một lớp mới lại lập tức sinh ra, khép kín hoàn hảo.
“Không gian liên hoàn… tinh xảo thật đấy. Hắn đã chuẩn bị rất kỹ.”
Biết cứ tiếp tục phá thế này chỉ lãng phí thời gian và dưỡng khí, Băng Tử Huyên lập tức chuyển hướng suy nghĩ.
Hắn ngẩng đầu, đảo mắt khắp chiến trường—ánh mắt bén như chim ưng, tìm kiếm một “mắt xích yếu” giữa trận cờ điên loạn của cục diện hỗn chiến.
---
Rồi hắn phát hiện ra một thiếu niên gầy gò, đôi mắt hoảng hốt, liên tục thuấn di né tránh các đòn công kích từ các phe khác nhau.
Khả năng di chuyển tức thời của thiếu niên rất nhanh, nhưng dù vậy vẫn có một khoảng trễ mờ nhạt ngay khoảnh khắc kích hoạt dị năng.
Chỉ cần một sát na đó là đủ.
---
“Thi Quỷ, bắt hắn!” – Băng Tử Huyên không cần giải thích thêm, chỉ khẽ hạ mệnh lệnh.
---
Thi Quỷ gầm khẽ, từ trong màn sương đen sau lưng hắn, bóng hình đẫm máu bỗng như lướt đi không tiếng động, vạch ra một vệt đen sắc lẹm xuyên không.
---
Thiếu niên vừa thuấn di ra khỏi một đòn sấm sét thì cổ đã bị túm gọn.
Không kịp hiểu gì, cơ thể cậu đã bị nhấc bổng lên như một con gà con.
“A—Aaa! Đừng… làm ơn đừng g·iết tôi! Làm ơn… xin người… đừng g·iết tôi…!”Giọng cậu run bần bật, nước mắt giàn giụa, gào khóc đến vỡ họng.
Cậu run rẩy đến độ tiểu tiện không kiểm soát, chất lỏng ấm nóng theo ống quần chảy xuống.
Thi Quỷ vẫn im lặng, đôi mắt đỏ như máu, trống rỗng, không một chút phản ứng nào với sự sợ hãi đó—chỉ là một cỗ máy g·iết chóc đang chờ mệnh lệnh tiếp theo.
---
Băng Tử Huyên thoáng cau mày. Hắn không muốn thiếu niên c·hết ngay lúc này vì sốc tinh thần.
“Thi Quỷ, mang hắn lại đây.”
Thi Quỷ gật đầu, tay vẫn siết nhẹ cổ thiếu niên, bước về phía chủ nhân.
---
Khi đến trước lớp không gian chắn, Băng Tử Huyên không thể trực tiếp giao tiếp được qua lớp chắn không khí bị tách biệt hoàn toàn, hắn rút ra một tờ giấy, nhanh tay viết vài dòng ngắn gọn, rồi giơ lên trước mắt thiếu niên:
“Giúp tôi hoặc cậu c·hết. Dịch chuyển vào trong đây.”
Thiếu niên nhìn qua lớp chắn mờ, thoáng giật mình, nhưng ánh mắt Băng Tử Huyên quá sắc—không cần đe dọa thêm.
Gật đầu liên tục như con rối, thiếu niên khẽ run môi, đưa tay chạm vai Thi Quỷ rồi thi triển thuấn di, mang cả hai xuyên vào bên trong lớp không gian khép kín.
---
Cảnh vật lập tức biến đổi. Cả ba xuất hiện trong không gian khép kín đang thiếu dưỡng khí.
Không khí nén lại, áp lực đè nặng, nhưng chưa đến mức ngạt thở—ít nhất là vẫn còn vài phút.
---
Băng Tử Huyên lập tức bước đến trước mặt thiếu niên.
Giọng nói lạnh lẽo vang lên, không cao, không nhanh, nhưng rõ ràng từng chữ:
“Muốn giữ mạng thì giúp tôi. Còn không—”
Giọng hắn dừng lại, không cần nói hết.
Thiếu niên run lên, gật đầu như chày gõ:
“Tôi biết rồi…! Chỉ cần anh không g·iết tôi… điều gì tôi cũng làm! Tôi thề… tôi thề mà!”
Băng Tử Huyên khẽ gật đầu. Một tia hài lòng thoáng hiện nơi khóe miệng.
“Tốt. Vậy làm đi.”
Thiếu niên run rẩy bình ổn lại nhịp thở, tay chạm nhẹ lên ngực để ổn định tâm lý.
Cậu quay người, chạm vào vai Băng Tử Huyên và Thi Quỷ đồng thời, miệng lẩm nhẩm câu chú điều hướng không gian, rồi cả ba lập tức biến mất khỏi khu vực phong tỏa.
---
Khi cả ba xuất hiện ở bên ngoài, gió lướt qua mặt họ như một dòng suối mát rượi.
Không khí trở lại, dưỡng khí ngập tràn.
Tiểu Tiên trong lớp kết giới bên trong cũng thoáng thấy Băng Tử Huyên đã ra ngoài, ánh mắt lóe lên niềm nhẹ nhõm.
---
Nhưng cục diện chiến trường không hề dừng lại.
Lũ dị nhân khác đã bắt đầu để ý—có người thoát ra khỏi tầng không gian khép kín đó.
Khi Băng Tử Huyên vừa thoát khỏi lớp không gian bao phủ đầu tiên, chưa kịp thở ra một hơi, thì những lớp không gian kế tiếp lại ập đến.
Chúng như từng tầng sóng nước không hình không dạng, nhưng mang theo cảm giác nghẹt thở c·hết chóc, liên tục tái hiện và khép chặt như một cỗ máy nghiền vô hình.
---
Hắn lập tức liếc nhìn thiếu niên dị năng, không cần nói gì thêm. Thiếu niên gật đầu trong run rẩy, tay chạm vào vai Băng Tử Huyên và Thi Quỷ, thi triển dị năng thuấn di lần nữa, phá xuyên tầng không gian khóa chặt kia mà trồi lên mặt đất như thoát khỏi vực thẳm.
---
Ngay khi vừa thoát ra, trên cao vang lên một tiếng thét tức giận đến cực điểm:
“C·hết tiệt! C·hết tiệt! Không ngờ hắn lại lợi dụng tên nhóc đó để dịch chuyển ra ngoài!”
Tên dị năng không gian toàn thân bao phủ bởi những vệt khí vặn xoắn, mắt đỏ ngầu, bay lơ lửng giữa không trung như một con quỷ dữ bị bóc mặt nạ.
“Đúng thật là ta không đoán trước được… Biết vậy… g·iết c·hết thằng nhãi đó ngay từ đầu thì hơn…!”
Giọng hắn gào lên đầy điên cuồng, tay vung lên trong hư không:
“Nhưng như vậy cũng tốt! Giờ ngươi không còn lớp mai rùa kia nữa—thì ta cũng chẳng cần kiêng dè gì nữa!!”
Cùng tiếng thét, không gian quanh hắn vặn vẹo dữ dội, rồi đột ngột…
Ba đường cắt không gian xé toạc không khí, gào thét như những lưỡi đao tử thần, xé đến phía Băng Tử Huyên cực nhanh, cực chuẩn, cực chí mạng.
---
Chúng không chỉ là những vết chém, mà là cắt rách từng tầng không gian thực tại—nếu trúng phải e rằng cơ thể cũng sẽ như bị xẻ đôi mà biến mất nửa thân!
“C·H·Ế·T ĐI!!” – Hắn gào lớn, tiếng hét như dội vang trong tâm trí mọi người.
Nhưng rồi... im bặt.
Không có t·iếng n·ổ. Không có máu bắn. Không có tiếng gào thét giãy giụa.
Chỉ có ba đường rạch không gian ấy… đột ngột tan biến, như chưa từng tồn tại.
---
Giữa không trung, cơ thể hắn khựng lại…
Hắn vẫn bay lơ lửng trong không gian… nhưng cơ thể không còn cử động được nữa.
---
Một dòng máu đỏ sẫm chậm rãi chảy từ giữa trán hắn xuống sống mũi.
Đôi mắt mở to như thể vẫn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Rồi hắn rơi xuống.
Không một tiếng động. Không ai níu giữ. Không kẻ thương tiếc.
---
Băng Tử Huyên cùng Thi Quỷ và thiếu niên thuấn di đáp xuống mặt đất, ngay bên cạnh t·hi t·hể vừa rơi xuống.
Hắn cúi nhìn cái xác còn chưa nguội lạnh, mắt khẽ nheo lại.
Đoạn, ánh mắt hắn di chuyển… nhìn về phía cách đó không xa—một cô gái trẻ đang hạ s·ú·n·g.
---
Khẩu s·ú·n·g ngắm của cô gái tỏa ra một làn khói mỏng, tàn dư của phát bắn trí mạng.
Đó không phải là v·ũ k·hí bình thường. Nó đã được cô gái dùng dị năng gia tốc lên gấp mười hai lần tốc độ tiêu chuẩn, tạo ra một đòn t·ấn c·ông gần như không thể né tránh.
Vỏ đ·ạ·n vẫn còn xoay tròn trên mặt đất. Một viên đ·ạ·n duy nhất. Nhưng là đủ.
---
Cô gái ấy—không ai khác chính là người đã thần giao cách cảm nói cho Băng Tử Huyên trước đó, khi hắn vừa thoát ra khỏi tầng chắn.
Trên mảnh giấy viết ngắn gọn: “Hợp tác. Anh thu hút sự chú ý của hắn. Tôi sẽ kết thúc hắn.”
---
Giờ đây, đứng giữa đất trời sau màn đ·ạ·n vừa rồi, cô gái ấy nhẹ nhàng dựng thẳng người, kéo chốt s·ú·n·g ra phía sau một cách bình tĩnh.
Cặp mắt sắc như dao nhìn về phía Băng Tử Huyên. Cô khẽ gật đầu, không nói gì, như một lời “Cảm ơn” được gửi đi trong yên lặng.
---
Băng Tử Huyên gật đầu đáp lễ.
Không cần lời, bởi giữa những kẻ thực lực, hành động là ngôn ngữ duy nhất cần thiết.
---
Gió thổi qua. Xác tên dị năng không gian nằm giữa đất bãi.