Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 221: Nơi này, vậy mà có người sống?

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 221: Nơi này, vậy mà có người sống?


Nhưng như vậy… cũng đã đủ cho một khúc vũ kiếm làm quen."

''Dù sao cùng nhau hợp tác cũng có có lợi hơn ở nơi kỳ quái này...!''

"Ngươi đang bảo ngươi là... người tu tiên? Cái kiểu trong phim kiếm hiệp ấy à?"

Chạy thêm một đoạn nữa, tên kia bất chợt nói lớn:

"Thấy chưa. Cũng không đến nỗi nào đúng không?"

Giọng hắn trầm thấp, có phần thận trọng nhưng vẫn mang phong thái mạnh mẽ:

"Ta là Tiểu Tiên, đến từ khu nghiên cứu phía Bắc. Trước kia là bác sĩ."

Một tiếng rắc vang lên – hắn đánh thẳng một chưởng ngang hông vào mỏm đá gần vách động, lực đạo như dời non, ngay tức thì khối đá lớn hơn nửa thân người vỡ vụn như vụn giấy, đá bắn tung tóe, khói bụi mịt mờ.

Dạ Ly khẽ gật:

Chậc, xem ra lão phu không nhìn nhầm người.”

Dạ Ly cười hiền, hai tay chắp sau lưng, giọng nói chuyển sang ôn hòa như thể chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra:

Tuy nhiên hắn vẫn giữ bình tĩnh:

"Lão phu năm nay tính ra... vừa tròn ba trăm lẻ bảy tuổi."

“Nếu không muốn c·hết… thì theo ta!”

"Ta gọi là Băng Tử Huyên. Không phải người bản xứ, bị không gian cuốn đến đây... cùng với hai người nữa."

"Ngươi từng cố thoát ra chưa?"

“Tiểu tử này... cảm giác có gì đó không tầm thường.”

Người kia gật đầu lia lịa, đôi môi mím lại, nhưng ánh mắt sắc bén như đang dò xét Băng Tử Huyên từng cử chỉ.

Phía xa hơn, có cả một dãy kệ dựng bằng gỗ tán lùn, bên trong đặt đủ loại vật dụng: thuốc thảo, v·ũ k·hí cơ bản, da thú khô để lót nằm, và cả những quả cầu phát sáng nho nhỏ.

Băng Tử Huyên siết nhẹ chuôi đao, ánh mắt thâm trầm. Dù chưa hoàn toàn tin tưởng Dạ Ly, nhưng hắn hiểu rõ — nếu không theo, sẽ chỉ càng thêm đơn độc giữa vùng đất đầy hiểm họa này.

Băng Tử Huyên hít sâu một cái, vươn vai xoay cổ, dáng vẻ như chuẩn bị điều chỉnh thế võ cực kỳ nghiêm túc.

Hắn đáp nhanh: “Chẳng lẽ phía người cũng b·ị t·ruy s·át!?”

Nhưng tiếng gào rống của quái vật đằng sau mỗi lúc một gần, khiến mọi lý trí bị áp sát vào một chữ: “Sống sót.”

Một không gian khổng lồ mở ra dưới lòng đất—một hang động hoàn mỹ như được khắc điêu bằng tay người và ánh sáng từ thạch anh ngũ sắc chiếu khắp mọi ngóc ngách.

Không ai nói thêm câu nào, hai người lập tức bẻ hướng sang phải.

"Nếu đã gọi nhau là đồng minh, vậy ta nghĩ… biết rõ về thực lực của nhau vẫn là cần thiết."

Băng Tử Huyên ngẩng đầu nhìn xung quanh, ánh mắt âm thầm đánh giá.

Đây là thiên ý… hay là một trò đùa của tạo hóa?"

Không khí lúc này chợt lặng xuống.

Hắn nhấc tay áo lên, bộ trường sam trắng ngà nhẹ phất, như sóng nước xô lên mỏm đá.

Băng Tử Huyên trố mắt, nhưng không biểu lộ quá nhiều. Hắn chỉ khẽ nghiêng đầu, giọng nửa nghi ngờ, nửa châm chọc:

“Chỗ này vậy mà có người sống…?”

Dạ Ly vung tay áo một cái, khẽ lau mồ hôi, thần sắc phong lưu nhưng có chút… mệt mỏi thật sự:

Hắn tiến đến gần Băng Tử Huyên một bước, đưa tay điểm khẽ vào giữa ngực đối phương – chưa chạm vào da, mà chỉ dẫn động khí tức rất nhẹ.

Tên nhỏ con phi giới tính kia leo lên khỏi hồ, quăng mái tóc ướt qua một bên, đôi mắt nheo lại nhìn Tử Huyên:

Dạ Ly phì cười một tiếng, phất tay áo nhẹ như cánh hoa đào thoảng gió:

Ánh mắt hắn quét qua vóc dáng người kia – nét mặt trẻ như thiếu niên đôi mươi, dáng đi nhẹ như gió thoảng, làn da trắng như giấy ngà.

"Chủ nhân?"

Ta cũng chỉ là... mãnh hổ bị nhốt lồng, có gầm cũng chẳng dọa được ruồi."

Dạ Ly khẽ nghiêng đầu, ánh mắt lóe lên chút hiếu kỳ sâu xa.

Dạ Ly im lặng một lúc rồi gật nhẹ, ánh mắt hơi tối lại:

Có những thứ bên ngoài kia… không phải ai cũng muốn gặp.”

“Tạm thời… chúng ta an toàn.”

Tiểu Tiên và Arla liếc nhìn nhau, không nói lời nào, nhưng sắc mặt đều trở nên nghiêm túc hơn.

Tuy không có nội lực gì đáng nói… nhưng tâm tính, ta lại có cảm giác không nên xem thường.

"Ngươi... đây là thể d·ụ·c buổi sáng đó ư?!

Hắn hạ tay xuống, cẩn thận đặt đoản đao bên cạnh, ánh mắt không giấu nổi sự tán thưởng, cười cười nói:

"Thật thú vị... một kẻ từ dị cảnh, mang Linh Căn, lại không biết tu luyện là gì.

Kẻ mới xuất hiện, tuy là nam nhưng dung mạo lại quá mức yểu điệu, làn da trắng mịn, đôi mắt hẹp dài có nét sắc bén, từng bước di chuyển nhẹ nhàng mà linh hoạt, thân hình như trôi lướt trên mặt đất—thực sự là phi giới tính về vẻ đẹp, khiến Băng Tử Huyên nhất thời cũng phải khựng người trong khoảnh khắc.

"Ngươi đúng là thú vị.

Nơi này không có dấu hiệu của quái vật, chỉ có một sự yên tĩnh lạ kỳ, không khác gì một ốc đảo giữa lòng địa ngục.

Ta đoán, đây là phần dư âm của một cuộc chiến không thuộc về phàm giới. Và chúng ta—

Viên thứ ba? Băng Tử Huyên đáp xuống bằng một chân, chân còn lại tung mạnh lên theo hướng ngược chiều – cú đá xoáy khiến viên đá đổi hướng bay ngược về phía Dạ Ly như pháo đ·ạ·n lạc đà.

“Không dành cho kẻ yếu tim.”

Dù chỉ là da lông bên ngoài, song cũng mong khiến chư vị mở mang nhãn giới một phần."

"Ngươi nói gì ta không hiểu. Cũng không cần hiểu.

Chỉ có… một giọt mồ hôi lăn dài trên thái dương.

"Ồ? Ngươi... vậy mà có linh căn."

Tiểu Tiên, giọng nhẹ nhàng như gió sớm:

Tiếng thở dồn dập, tiếng bước chân giẫm mạnh lên lá khô, và cả tiếng cây gãy vụn phía sau do con quái vật t·ruy s·át không ngừng vang vọng... Từng nhịp tim như trống trận, dội trong lồng ngực.

“Tạm thời tin hắn…” – hắn gật đầu.

Ở chính giữa là một hồ nước tự nhiên, nước trong suốt như pha lê, lấp lánh ánh bạc.

Dạ Ly há hốc mồm, mắt trừng lớn như thể vừa thấy thánh vật bị đem ra tập aerobic:

Còn về thứ ngươi gọi là pháp lực... nếu thật có thì mong ngươi dùng nó giúp ta bạt đường sống."

Dạ Ly cười nhạt, ánh mắt dần tản đi:

Hắn đang ngồi khoanh chân, đôi mắt khép hờ, dường như đang nghỉ ngơi... nhưng trong sát na viên đá đầu tiên rời tay Dạ Ly, cơ thể Băng Tử Huyên như có thần kinh phản xạ của dã thú, tay trái chống mạnh xuống nền đá, cả người bật lên như đàn hồi, thân ảnh xoay một vòng đẹp mắt trên không trung, đúng lúc viên đá thứ nhất lướt sát qua gáy hắn.

“Tin sao? Hắn là ai? Có âm mưu gì không?”

Bằng không... ở chỗ quỷ quái này, đói c·hết là chuyện chỉ trong một đêm thôi.”

“Chỗ ngươi cũng có quái vật sao!?” – Hắn ta hỏi dồn, ánh mắt hoảng hốt y hệt như Tử Huyên.

Băng Tử Huyên nhíu mày thầm nghĩ:

Tiểu Tiên nãy giờ vẫn im lặng, giờ mới khẽ nói:

Dạ Ly nghe vậy chỉ mỉm cười, không tức giận cũng chẳng biện minh:

Được. Tạm thời lão phu chấp nhận ngươi là đồng minh."

Tên thanh niên nhỏ con kia – dáng người mảnh khảnh, đôi mắt hẹp dài mang chút tà khí và một nụ cười như không dính bụi trần – lúc này khẽ cười, bước tới chắp tay kiểu cổ:

“Lối này…” – Hắn cười nói, bóng lưng khuất dần:

Cô gái da ngăm, đôi mắt đen như ngọc thạch ánh lên sự cảnh giác:

“Nơi này là khu trú ẩn bí mật. Ta mất 2 năm mới tìm ra nó giữa mê cung đảo này. Không có dấu vết linh lực, không có dị năng, không có mùi máu—nó nằm ngoài tầm cảm biến của quái vật.”

“Tên ngươi là gì?”

Khó trách… đến Nguyên Anh cũng chưa từng nghe qua."

Hắn lùi lại, khẽ híp mắt, nụ cười sâu hơn nhưng cũng lạnh lẽo hơn:

Băng Tử Huyên nhíu mày.

Chương 221: Nơi này, vậy mà có người sống?

Băng Tử Huyên khẽ nhíu mày, giọng nói cứng rắn vang lên, mang theo chút không bằng lòng:

Dạ Ly trầm giọng:

Ở đây – cái chỗ c·hết tiệt này – ta chỉ cần biết ai là đồng minh, ai là kẻ đâm sau lưng.

“Thân thủ... không tệ.

Tiểu Tiên và Arla đứng ngây như tượng. Ánh mắt họ không rời khỏi thân ảnh đang lấp lánh trong ánh tinh thạch.

Trời ạ… khí tức đâu? Lực đạo đâu? Kình phong đâu? Ngươi múa võ… hay múa quạt?"

Không chút hoảng hốt, Dạ Ly đưa hai ngón tay lên bắt chéo trước mặt, kẹp gọn lưỡi đoản đao đang phóng đến như mũi thương, giữ nó lại một cách nhẹ nhàng đến đáng sợ.

"Tu sĩ Nguyên Anh như ta, ba mươi năm... chẳng qua chỉ là một lần bế quan hít khí trời.

"Vậy đi, nếu các ngươi không chê, ta và ba ngươi hợp tác.''

"Tên ta là Arla. Lính đánh thuê." (đọc tại Qidian-VP.com)

"Tòa đảo này… từng là chiến trường của những kẻ đã vượt khỏi cả cảnh giới Nguyên Anh.

“Đỡ lấy.”

Trong sự tĩnh mịch của hang động đá, cảm giác mờ ảo và khủng bố lại trỗi dậy, như có thứ gì đó vẫn đang dõi theo từ sâu trong tầng đá lạnh lẽo kia.

Không một dấu hiệu báo trước, ba viên đá lập tức phóng ra – nhanh như thiểm điện, gần như xé rách cả không khí, nhắm thẳng về phía Băng Tử Huyên.

Phản ứng linh hoạt, sát khí chuẩn xác.

“Trời sắp tối rồi. Các ngươi cũng nên theo lão phu ra ngoài kiếm chút đồ ăn.

“Tâm tư lựa chọn, thậm chí góc quẹo... giống ta đến từng bước. Đúng là thú vị thật…” – Hắn thì thầm, một niềm vui nhàn nhạt hiện lên nơi khóe miệng.

Chỉ là hạt bụi... trong mớ hỗn độn đó."

“Ngươi định đánh lạc hướng chuyện vừa rồi bằng một lời rủ đi săn sao? Đùa ta chắc?”

Rồi bất thình lình, hắn nhảy lùi ra sau, mượn đà đá chân lên trần đá, xoay vòng như pháo hoa nổ giữa không trung, cuối cùng hạ xuống nhẹ nhàng như chiếc lá – toàn thân vững chãi như cột đá, không động một nhịp thở.

Tuổi tác phàm tục, thể xác trần gian... đều chẳng ràng buộc nổi linh hồn đã siêu thoát khỏi trần thế."

Băng Tử Huyên và nhóm người theo sát ngay sau, vừa lách vào khe đá, lập tức một lực hút kỳ lạ kéo cả đám trượt sâu xuống dưới, như trượt qua một tầng kết giới mỏng manh.

"Thế thì... ba mươi năm này ngươi ăn cái gì? Trẻ mãi không già là do skincare à?"

Băng Tử Huyên không đáp, ánh mắt dừng lại vài nhịp trên gương mặt Dạ Ly, rồi chỉ khẽ "hừ" một tiếng qua mũi. Hắn biết rõ vừa rồi không phải ngẫu nhiên – đó là một phép thử, hoặc thậm chí là một cú cảnh cáo có chủ đích.

Hai bên hồ là bờ đá lát phẳng, trên đó có vài chiếc ghế dài làm từ rễ cây sống, vẫn còn thở động đậy như có sinh mệnh.

Một tay giơ lên trời, một tay hạ xuống đất – tạo thế "bắt sóng vệ tinh". Hắn bước ba bước nhỏ rồi… xoay người làm cú đá tròn hoàn hảo, tiếp theo là hai cú chống đẩy giữa không trung, rồi lăn lộn trên mặt đất như học sinh lớp thể d·ụ·c b·ị b·ắt kiểm tra đột xuất.

Chớp mắt, trong đáy mắt Dạ Ly thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc.

Đôi mắt hắn khẽ động, một tia sáng thoáng qua như phản chiếu trong hổ phách. Tay phải bất ngờ chộp lấy ba viên đá nhỏ gần đó, nội lực âm thầm dồn về các đầu ngón tay. Từng đường gân trên tay hắn căng nhẹ, lớp da khẽ chuyển màu đỏ nhạt – nội lực ẩn giấu bên trong được nén lại đến cực điểm.

"Nếu pháp lực còn dùng được... lũ quái vật ngoài kia, với cảnh giới Nguyên Anh như ta, chỉ cần một chỉ là tàn.

Dạ Ly nhìn hắn một lúc lâu rồi cười phá lên, tiếng cười lan khắp cả khoang đá lạnh như ngân chuông.

"Ngươi nói có lý. Chẳng qua nơi này bị cấm chế, pháp lực bị phong kín, ta cũng chỉ có thể sử dụng nội lực đôi phần.

Tiểu Tiên và cô gái da ngăm thấy thế cũng lập tức quặt người, bá·m s·át phía sau, không chút do dự—niềm tin đặt vào Tử Huyên chưa từng sai.

Dạ Ly cuối cùng chỉ khẽ nói:

Băng Tử Huyên thoáng rùng mình. Hắn không thích ánh mắt đó – ánh mắt của một kẻ từng trải, nhìn mọi thứ như cờ trên bàn tay mình.

---

"Ba mươi năm? Ngươi sống ở đây suốt ba mươi năm sao?"

Bọn họ rơi xuống… nhưng không phải vào đất đá, mà là một mặt hồ nước ấm áp, sâu không đến mức c·hết đ·uối, nhưng đủ để làm chậm rơi.

Giữa khung cảnh ấy—một bóng người nhỏ nhắn như từ đâu xẹt ra ngang đường chạy của Băng Tử Huyên, khiến hắn suýt nữa thì vung đoản đao ra theo bản năng.

"Hóa ra... nơi các ngươi đến không có linh khí, không có độ kiếp, không có tu hành.

Nếu ngươi đã biểu diễn một phần bản lĩnh... thì ta đây cũng đành thể hiện sơ qua cho phải phép."

Ầm!!!

Băng Tử Huyên khẽ hít một hơi, nét mặt vẫn còn bàng hoàng: (đọc tại Qidian-VP.com)

Băng Tử Huyên khựng lại trong tâm trí.

"Tại hạ Dạ Ly. Nơi này… đã là cố hương bất đắc dĩ suốt ba mươi năm tròn.

“Lăng Ba Vi Bộ!” – tiếng hét vang lên lanh lảnh.

"Không ngờ thân thể ngươi lại cứng cáp đến thế... Nội lực khủng bố như vậy, bảo sao sống sót đến giờ.

Băng Tử Huyên thì nheo mắt, khóe môi giật nhẹ, cảm giác như mình vừa xem xong một bộ phim kungfu đỉnh cao chiếu rạp IMAX.

Dạ Ly nghe vậy thì ánh mắt khẽ động, khóe môi cong nhẹ thành một nụ cười đầy ẩn ý.

Chưa dừng lại, Dạ Ly lập tức xoay người thi triển liên hoàn chưởng, hai tay vẽ vòng như thủy long giao thoa giữa không trung. Mỗi động tác đều có lực đạo ẩn chứa, t·ấn c·ông như vũ bão nhưng vẫn giữ lấy vẻ mềm mại như mây nước. Thân pháp di chuyển uốn lượn, hết sáp nhập, lại rút ra như thi triển một bài kiếm múa bằng tay không, uyển chuyển nhưng đầy sát khí.

Tên kia đột ngột phóng lên phía trước, rồi chui thẳng vào một vách đá trông như bị nứt đôi.

Nay gặp được khách từ dị cảnh, cảm giác giống như trong mộng mà tỉnh lại một khắc."

Ở đây không chỉ là cấm địa, mà là trận pháp phong tỏa có chủ nhân." (đọc tại Qidian-VP.com)

"Khụ... đã lâu không vận động, gân cốt có phần cứng lại. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Nơi này... như một cái tổ đã được sắp sẵn. Không phải người thường…”

"Hừ!" – hắn đứng dậy, chống tay vào hông, thở ra một hơi: (đọc tại Qidian-VP.com)

---

Hắn liếc sang người kia, rồi khẽ nói:

Mà thôi, theo ta thì rõ. Nhưng nhớ... đường đi này không dễ dàng đâu.

"Keng!" – Đoản đao bên hông được rút ra trong nháy mắt, luồng sáng bạc lóe lên, chém rụng hai viên đá trong một chiêu duy nhất.

Thân hình Dạ Ly hạ thấp một nửa, chân trái bước nghiêng như trượt, thân pháp nhanh như ảo ảnh – thế đứng vững như tùng, tay phải xoay chậm từ vai vòng ra trước ngực, nội lực tụ về cánh tay, cả cánh tay phút chốc đỏ lên như có lửa chảy bên trong, nóng rực như rồng lửa trong vỏ.

---

Chẳng qua nơi này bị một tầng cấm chế cổ xưa bao phủ, phong kín linh mạch, đoạn tuyệt thông thiên…

Một nụ cười nhạt, khó đoán khẽ lướt qua khóe môi Dạ Ly.

Những cột đá lớn như tháp trụ, phủ đầy dây leo dạ quang nhẹ phát sáng.

Hắn nghiêng đầu về phía sau.

Khi trồi lên khỏi mặt nước, cảnh tượng trước mắt khiến cả nhóm gần như c·hết lặng.

"Từng thử. Một lần... suýt vỡ đan điền, máu chảy thành sông.

Dạ Ly xoay người, bước đến bức tường đá phía sau gian phòng ẩn. Hắn đưa tay áp lên vách đá nhẵn mịn, nội lực dồn vào từng đầu ngón tay, một tiếng tách vang lên khe khẽ – một mảng tường đá tự động lùi vào trong rồi trượt sang một bên, để lộ một lối đi hẹp tối om, lạnh buốt như thông tới lòng đất sâu thẳm.

Không khí trong hang động đá, sau khoảnh khắc trầm lặng, lại lần nữa dao động khi Băng Tử Huyên khoanh tay đứng thẳng, đôi mắt hờ hững nhưng thâm thúy quét qua Dạ Ly, giọng hắn vang lên rõ ràng, có chút nghiêm nghị:

Arla nheo mắt:

Người mới đến, chạy song song cùng Băng Tử Huyên, lúc này lại nghiêng đầu nhìn hắn cười khẽ.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 221: Nơi này, vậy mà có người sống?