Mộng Sinh Giới
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 231: Thiên Vực Chi Táng
--- (đọc tại Qidian-VP.com)
Từ nơi trời và đất giao nhau, một mũi tên Hắc Diễm khổng lồ tỏa ra ánh sáng đỏ sậm như máu lửa địa ngục, lao xuống từ thiên không.
Tiếng rít của cung tiễn chưa phát ra, nhưng khí bạo đã lan tỏa như một cơn lốc hủy diệt.
“BẮT TIỂU TỬ ĐÓ LẠI CHO TA!!”
“Thần Tỏa Diệt Hồn Tiễn — Thiên Vực Chi Táng!!”
“Nếu đã là đồng đội song hành, thì giúp nhau vượt hiểm là điều nên làm.”
“...Bảo trọng.”
“Không ngờ cô ta lại ẩn giấu thực lực đến mức này… Vậy mà lại chọn sát cánh bên một kẻ như ta…!”
“Nha đầu nhãi nhép, ngươi lại dám ngăn cản lão phu?! Tìm c·hết!!!”
Ngay khi tiếng thét vang lên, cả vùng đất run lên. Cây cung trong tay cô bắn ra một tia sáng khổng lồ như sao băng rạch ngang trời đêm. Nhưng thay vì nhắm vào lão nhân, nó lại rẽ hướng bất ngờ, bay thẳng về phía con đường nơi họ từng đi vào.
Ngay sau đó—
Tay cô đang kéo dây cung, không hề có mũi tên.
Trên cao, lão nhân linh hồn ánh mắt đỏ như máu, tức giận gào thét.
“C·H·Ế·T TIỆT!!” – Lão già nghiến răng ken két, siết chặt tay, sát khí ngập trời.
“GRAAHHH—!!”
“Thần nữ… thật sự ở trong người hắn sao? Nếu lần này đặt cược sai… ta cũng chỉ còn là tro bụi. Mong là đầu tư của ta sẽ sinh lời...”
“Ta đích thân xử hắn!!”
Nhưng—
Yêu ma quỷ quái ở quanh đó khi thấy tia tiễn thánh uy thì lập tức rút lui, né tránh hoảng loạn. Nhưng cũng có những con không kịp tránh — ngay khi bị chạm vào hắc diễm, liền hóa thành tro bụi chỉ trong chớp mắt. Tiếng gào khóc vang vọng như địa ngục mở cửa.
Ngay lập tức, cả một bầy quỷ binh yêu sai từ bốn phương tám hướng tràn ra, gào rú như sói hoang khát máu, lao thẳng về phía con đường hắc diễm nơi Băng Tử Huyên vừa chạy vào.
Ngay sau tiếng gào, cánh tay khổng lồ của quỷ vô diện giáng xuống từ trời cao. Lực đạo càn khôn đảo chuyển, khiến mặt đất rạn nứt như bị lật ngược, một hố sâu cả chục mét hình thành nơi Aria vừa đứng.
“Cái gì… cái gì vậy… Không thể nào… KHÔNG THỂ NÀO!!!”
Vút—!!
Hóa thành một làn u linh, lão ta lập tức lao thẳng xuống, thân ảnh *xé gió, cuốn theo hắc vụ như bão táp. Nhưng đúng lúc đó —
“Huyết Tỏa Hành Dạ — Thiên Chi Dị Lộ!!!”
Aria nở một nụ cười nhỏ — không phải mỉm cười vì thách thức, mà là một sự mỉa mai chính vận mệnh đang bày trò.
“Sức mạnh… kinh khủng thật…!” – Tử Huyên sững người, nhìn thân ảnh kia mà tim đập mạnh một nhịp.
Một luồng lực hấp dẫn mạnh mẽ từ tay cô tỏa ra, cuốn lấy cây cung đang nằm im trên nền đất hoang tàn. Khi cây cung chạm vào tay Aria, nó phát ra một tiếng ngân dài như hồn khí thức tỉnh.
Băng Tử Huyên đứng chững lại trong khoảnh khắc ngắn ngủi, ánh mắt chan chứa một cảm xúc khó gọi thành tên. Hắn nhìn Aria — người con gái trước mắt, tuy thân là đồng hành không lâu nhưng lúc này lại chọn đứng chắn sau lưng hắn, đối diện với một tử thần thực thụ.
Lão ta buộc phải dừng lại, ánh mắt phẫn nộ.
ẦM—!!
Ánh mắt cô lạnh buốt hơn gió đêm, tay nâng cung lần nữa, hắc diễm trong mắt bùng lên — như có thiên binh địa tướng đang trú ngụ trong linh hồn cô.
“Hừ… Không khí? Ngươi muốn g·iết lão phu bằng KHÔNG KHÍ à?!” – Lão nhân cười ha hả, giọng điệu ngạo mạn và đầy khinh thường.
Dứt lời, Aria khẽ cười — một nụ cười vừa nhẹ tênh vừa mang theo khí chất của người sẵn sàng liều cả sinh mệnh.
Băng Tử Huyên bị hất ngược vài bước dù chưa có gì phóng ra, phải giơ cánh tay lên che mặt, tay áo phần phật, miệng mím chặt vì sức ép kinh người. Gió bắn ra xé nát những tấm ván mục, thổi tung mái tôn, và biến căn nhà thành một mảnh bình địa mở toang giữa trời đêm.
Hắn cắn răng nói, từng chữ như kéo ra từ tận sâu trong cổ họng. Không đợi thêm một giây nào nữa, hắn bật người lao đi theo con đường hắc diễm đang cháy rực như dải ngân hà của quỷ giới.
Nói xong, cô ngẩng đầu lên nhìn bầu trời. (đọc tại Qidian-VP.com)
ẦM—!!
Aria bước lên một tảng đá vỡ, dáng người cao gầy, tóc dài tung bay, mắt đỏ cháy lên đầy chiến ý. Tay cô cầm chắc cây cung, chân phải giẫm mạnh xuống đất — toàn thân dồn lực kéo dây cung về phía sau.
Ngay khi chân bọn chúng vừa bước qua vạch lửa đen, từng thân ảnh liền b·ốc c·háy, la hét thảm thiết rồi hóa thành tro bụi, chỉ còn lại tiếng rên rỉ tan vào hư vô. Khung cảnh như địa ngục nuốt chửng linh hồn không cho kẻ nào thoát.
Trên cao, con quỷ khổng lồ vô diện và lão nhân linh hồn đang nhìn xuống, khí tức như một vùng áp lực không gian đang bị đè xuống bởi ngàn dặm trọng thạch.
“Ngươi cười hơi sớm rồi đấy.”
“Muốn bắt hắn...?” – Aria lạnh giọng, một giọng nói không còn mềm mại, mà cứng rắn như băng đá.
Mũi tên không phải là vật chất, mà là sự hội tụ thuần túy của thánh diễm, hắc khí, và sát ý. Nó đâm xuyên tầng khí quyển, tạo thành một cột sáng khổng lồ như trụ chống trời sụp đổ.
Đáp lại — Aria chỉ khẽ cong môi cười.
Trên cao — tầng mây đen đột nhiên bị xé toạc như có một đao khổng lồ vừa bổ xuống từ thiên giới.
Lão già ngẩng lên — ánh mắt co rút lại, tròng mắt run rẩy.
ẦM—!!
Tia tiễn lao đi với tốc độ kinh hoàng, nơi mũi tên đi qua đất đai bị xẻ rãnh thành một hào sâu, mặt đất bị san phẳng như bị lưỡi dao khổng lồ cắt ngang. Hai bên đường hắc diễm bùng cháy, đỏ rực, như khai mở một “Đạo Lộ Ma Hỏa” dẫn lối đến tự do.
“Thật đúng lúc… Ta lại là người không ưa kẻ tự cho mình là trời…”
Một mũi tên lao v·út đến từ phía xa, xé toạc không khí nhắm thẳng về phía lão nhân.
Cây cung bùng nổ quang mang, thể tích tăng vọt gần ba lần trong nháy mắt, rồi từ dáng cu·ng t·hường biến hình thành Thánh Khí. Dáng vẻ uy nghiêm tựa chiến cung của thần linh, phát ra hào quang thánh dị khắp bầu trời đen kịt.
Aria gầm lớn, một tiếng thét như xé tan mọi giới hạn trong không gian:
“Đúng là không biết tự lượng sức.” – Lão ta cười khẩy, tưởng chừng như chiến cuộc đã ngã ngũ.
Chương 231: Thiên Vực Chi Táng
“Con đường chỉ duy trì được trong chốc lát…” – Aria xoay đầu lại, ánh mắt bình thản mà kiên định. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đúng lúc này—
“Tôi khuyên anh nên dốc hết sức mà chạy. Chuyện ở đây… tạm giao cho tôi giữ lại.”
Giọng Aria vang lên từ đỉnh một tòa nhà đổ nát, cao v·út như đâm xuyên trời đêm. Cô đã đứng đó từ khi nào, mái tóc bay ngược trong gió, ánh mắt lạnh hơn băng tuyết. (đọc tại Qidian-VP.com)
ẦM—!!
“Ngươi vẫn chưa nhìn lên trời...”
Bầu trời rung chuyển, gió gào cuồng loạn. Toàn bộ không gian xung quanh dường như bị bóp méo. Đất dưới chân rạn vỡ, bầy quỷ phía xa bỏ chạy toán loạn như kiến vỡ tổ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phía sau hắn, Aria đứng nguyên một chỗ, ánh mắt lặng như đá lạnh. Trong tâm trí, cô lặng lẽ thì thầm:
“Tên kia… nếu tôi đoán không sai, hắn đang muốn đoạt xá hồi sinh. Mà kẻ được chọn làm vật dẫn… chính là anh.” – Aria vừa nói, ánh mắt bình tĩnh như nước hồ thu nhìn thẳng vào Băng Tử Huyên.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.