Anlene không hoàn thành lần biến hình này, hắn đã đạt được mục đích của mình là xác định Khiên Bảo Hộ Của Ra có phải hàng pha kè hay không.
Rất rõ ràng, từ việc gần một nửa chiếc khiên đã biến thành đĩa sành, hắn đã có câu trả lời cho mình.
Thế là Anlene mặt không biến sắc, âm thầm hóa giải hiệu quả biến hình đang dang dở, trả tấm khiên trở lại hình dạng vốn có của nó.
Không để cho Dong Mao có cơ hội chất vấn, hắn liền giơ khiên lên ra hiệu cho gã nã một phát súng băng về phía mình.
Có điều đối phương chỉ nở một nụ cười cực kỳ niềm nở nhưng lại có phần giả tạo rồi lắc đầu, cầm lấy từ trên sạp hàng một cái can màu trắng bạc hình trụ tròn, dung tích khoảng hai lít đưa cho Anlene.
“Mỡ Bò Sừng Than, ba trăm Đá Thực Tại, không cần phải kiểm hàng thưa ngài khách quý!”
“Chỉ mong ngài hãy chờ đến lần sau lại ghé Gian Hàng Kỳ Diệu Của Dong Mao một lần nữa, lúc đó tôi nhất định sẽ tiếp đãi ngài tận tình hơn bây giờ gấp bội!”
Dong Mao vừa nói với giọng điệu vui vẻ không chút gượng gạo, vừa áp sát lại gần Anlene, tay nâng lên giữ lấy cặp kính vàng.
Ở một góc độ mà người ngoài không nhìn thấy, gã len lén nháy mắt ra hiệu với hắn một cái, đồng thời đưa tay đụng nhẹ vào Khiên Bảo Hộ Của Ra.
Anlene ngó qua cái can đựng mỡ Bò Sừng Than, sau đó là tấm khiên trên tay mình, rồi lại liếc Dong Mao một cái.
‘Đây là phí bịt miệng sao?’
Hắn chợt nhận ra tên này còn muốn cái gì.
‘Hai lít mỡ bò, theo bác Jerry nói thì một lít thường rơi vào khoảng bốn ngàn năm đến năm ngàn…’
‘Chậc, quả nhiên rất đê tiện. Nhưng nếu đã chịu hào phóng như thế, vậy tôi cũng không ngại diễn giúp cậu một vở.’
Anlene thầm nhủ một câu, sau đó chợt nhíu mày lại, vờ như có chút kinh ngạc nói:
“Mỡ Bò Sừng Than? Cái này tôi biết.”
“Không giấu gì cậu, tôi cũng chỉ mới lần đầu đến Siêu Hiện Giới. Trùng hợp làm sao lại được một ông bác ở Quán Rượu Tứ Phương kể cho về loại mỡ quý giá này.”
Hắn làm ra vẻ nhớ lại, sau đó lại bày tỏ hoài nghi:
“Bán cho tôi ba trăm, không phải hàng giả đó chứ?”
Tiếp đó lại làm bộ thì thầm to nhỏ với Dong Mao, âm lượng rất thấp, nhưng lại vừa đủ cho một số người lân cận loáng thoáng nghe được.
“Cậu không muốn bán tấm khiên này cho tôi?”
“Nào có chuyện đó…”
“Lại còn dúi cho tôi can mỡ này, lẽ nào…”
“Ngài nghĩ nhiều rồi…”
“Không được! Mặc dù không biết tấm khiên này giá trị cao bao nhiêu, nhưng nhất định không thấp.”
“Tôi quyết định rồi, mua nó.”
“Không bán? Cậu đừng hòng… Cái gì, tố cáo tôi lên sở phép thuật?”
“Được rồi, tôi nhận…”
Sau một hồi giả vờ giả vịt, hắn mới bày ra bộ mặt không tình nguyện nhận lấy can mỡ Bò Sừng Than của Dong Mao, đồng thời mang theo vẻ luyến tiếc trả lại Khiên Bảo Hộ Của Ra cho đối phương.
‘Ba phần hối hận, ba phần không cam, ba phần mừng rỡ, cùng với một phần cảm xúc kỳ lạ cũng không biết phải tả như thế nào, đây nhất định là vẻ mặt của mình lúc này chứ?’
Anlene tự nhận diễn xuất của bản thân dù không thắng được Oscar thì cũng phải ẵm giải Cannes.
Hắn cúi gầm mặt xuống, chuyển 300 Đá Thực Tại trong D-Shift của mình cho Dong Mao.
Sau khi nhận lấy Đá Thực Tại của hắn, đối phương không khỏi thở phào một hơi nhẹ nhõm, sau đó giống như sợ để lộ gì đó, chớp mắt lại bày ra dáng vẻ tự tại ung dung.
Động thái này của gã hiển nhiên là bị một số người “thông minh” để ý tới.
“...tấm khiên đó có vấn đề!”
“Che che giấu giấu, lẽ nào…”
“Dù không phải Khiên Bảo Hộ Của Ra, nó nhất định cũng không tầm thường!”
“Tên kia rõ ràng đã phát hiện được gì đó, vậy mà lại chấp nhận trả khiên lấy mỡ bò, thật là ngu không ai bằng!”
“Suỵt! Không nghe hắn nói gì sao, dù gì cũng là người mới, có thể hiểu được.”
“Ha ha, sau này nếu nghĩ lại chuyện đã xảy ra hôm nay, hắn nhất định hối hận tới xanh ruột!”
“Không được, không thể để Vua Hàng Nhái giấu nó đi được!”
“Mau mau…”
“...”
Anlene không mấy để ý đến việc đám quần chúng đang bàn tán điều gì, bởi vì hắn vừa nghe được âm thanh thông báo của Mũ Phân Loại.
[Phù thủy năm thứ nhất Anlene đã thu thập được Mảnh Vá Thường]
‘Quả nhiên, chỉ cần mua được hàng thật từ sạp của Dong Mao, phong ấn sẽ tự giải.’
Hắn thầm nhủ một câu, vuốt nhẹ lên nắp can mỡ Bò Sưng Than, chợt nhớ đến lời mà đối phương đã nói lúc đưa phí bịt miệng cho hắn.
‘Lần sau ghé lại sẽ tiếp đãi tận tình gấp bội? Hừm, xem ra tên gian thương này không chịu phục.’
‘Không phục cái gì?’
Mũ Phân Loại không hiểu nên hỏi.
Anlene lách mình rời khỏi đám đông, nghe nó hỏi vậy bèn nhún vai đáp:
‘Còn có thể là cái gì, đương nhiên là việc tôi có thể phá giải được trò bịp của gã.’
Chiếc mũ ồ lên một tiếng rồi nói:
‘Vậy tên l·ừa đ·ảo này sau khi trở về nhất định sẽ nâng cao trình độ làm giả rồi? Ngươi có nắm chắc lần sau cũng phá giải nổi không?’
Anlene cười nhạt:
‘Ai biết được, dù sao cũng sẽ không có cái gọi là lần sau. Mục đích đã đạt tới rồi, cớ gì tôi phải chơi cái trò chẳng khác nào đ·ánh b·ạc này?’
‘Ngươi chắc chưa? Khẹc khẹc khẹc.’
Mũ Phân Loại đột nhiên cười có chút bí hiểm.
Anlene không khỏi nhíu mày, hắn ở cùng chiếc mũ đã được một thời gian, cũng đủ lâu để hiểu rằng nó hiếm khi nào hỏi mấy câu vô nghĩa như vậy.
‘Hơn nữa còn cười bỉ ổi như vậy.’
Thế là hắn chợt quay đầu lại, nhìn về phía sạp hàng của Dong Mao.
Trong khoảnh khắc đó, hai mắt của Anlene bất giác co rụt lại.
‘Đó là…’
Hắn vậy mà lại nhìn thấy một Mảnh Vá khác xuất hiện ở trên đầu đối phương, chỉ có điều nó không hề tỏa ra một xíu ánh sáng nào, mà bị một lớp sương mờ màu đen vờn quanh.
Hắn rất nhanh đã sinh ra một liên tưởng.
‘Đây là đang cooldown?’
Anlene nhíu mày lại suy nghĩ, nếu như hắn đoán không lầm mà nói, rất có thể lần mở sạp tiếp theo của Dong Mao cũng là lúc Mảnh Vá này cooldown xong.
‘Xem ra phải đưa mức độ ưu tiên luyện tập của Bùa Giải Thông Dụng lên cao hơn.’
Hắn tự nhủ, nếu đã phát hiện ra cơ hội tái diễn thu thập Mảnh Vá, vậy đương nhiên phải lấy thái độ nghiêm túc nhất tận dụng cơ hội này.
‘Phép biến hình dù sao cũng chỉ là biện pháp mưu lợi, hơn nữa hôm nay cũng đã bộc lộ trước mặt gã. Chưa biết chừng hôm nay trở về, tên này liền bắt đầu nghiên cứu thủ đoạn chống lại.’
Anlene lại liếc nhìn Dong Mao một cái, xem gã khua môi múa mép chuốc thuốc đám “khách quý” mua tấm khiên kia với giá trên trời, khóe miệng hơi hơi nhếch lên.
‘Thú vị, chờ lần sau gặp lại, để xem ai là người tiếp đãi tận tình hơn.’
Ý nghĩ vừa dứt, hắn liền quay đầu rời đi, nhanh chóng rời khỏi chốn thị phi này.
Anlene không còn ý định dạo xem Phố Đãi Vàng nữa, dù sao hắn mới nãy cũng có hơi rêu rao, không thích hợp tiếp tục hiện ra trước mắt đám đông.
Thế là hắn chọn chỗ vắng vẻ mà đi, sau khi lượn bảy tám vòng, hắn lúc này cũng không biết bản thân mình đang ở đâu, chỉ biết là đã ra khỏi Phố Đãi Vàng.
Nhưng cũng chẳng quan trọng, bởi vì chẳng lâu sau đó hắn liền ngoắc lại một chiếc độc giác long, điểm đến là Phòng Đấu Giá Không Người.
Chừng mười phút sau, hắn đã đứng trước một tòa kiến trúc có vẻ ngoài giống Sở Phép Thuật Trong Gương đến chín phần, chỉ khác ở chỗ là nó to lớn gấp mấy lần, hơn nữa cũng có cửa ra vào đàng hoàng chứ không phải là một tấm gương.
[Phòng Đấu Giá Không Người]
Anlene bước vào trong phòng đấu giá.
Không giống với Sở Phép Thuật Trong Gương, chỗ này mặc dù gọi là “Không Người” nhưng lại có không ít người đang hiện diện ở đây.
Trước mặt mỗi người đều có một tấm gương lớn dựng đứng, cao ngang đầu một người trưởng thành, nhưng mặt gương không phản chiếu lại cảnh vật mà trông như đang bị sương mù bao phủ.
Còn những người kia, họ giống như có thể nhìn xuyên qua sương mù để thấy được thứ gì đang hiện lên trong gương.
Kẻ thì đưa tay vuốt vuốt như đang điều khiển màn hình cảm ứng, kẻ lại đứng khoanh tay chau mày như đang đắn đo gì đó.
Về phần Anlene, hắn lúc này đang ngẩng đầu nhìn lên trần.
Ở trên đó, một quyển sách ngoại cỡ với vẻ ngoài tinh xảo đang chìm chìm nổi nổi trong một mặt kính lớn, tạo thành gợn sóng, xung quanh lại có hơi khói bốc lên.
Trông nó giống như đang…
‘Tắm suối nước nóng?’
Anlene cùng Mũ Phân Loại đồng loạt sinh ra ý nghĩ này.
0