Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 141: Đại hội

Chương 141: Đại hội


Anlene chú ý đến Xi Yuan như vậy, không đơn thuần là vì lòng hiếu kỳ đã sinh ra khi được nghe về đối phương lúc còn ở trong quán rượu, mà chủ yếu bởi thứ hào quang u ám màu đen trông như chướng khí đang lởn vởn quanh người Xi Yuan.

Hắn đưa tay gạt Mắt Kính Nhìn Thấy Hào Quang xuống, nhờ vậy xác định được rằng đó thật sự là hào quang mà món tạo tác bán thành phẩm này nhìn thấy được, ban đầu hắn còn tưởng rằng đó là “hiệu ứng trang bị” trên người đối phương, dù sao cũng là màu đen.

Lần đầu thấy được loại hào quang này, mặc dù không rõ có hàm nghĩa gì, nhưng thứ màu sắc như vậy không cách nào khiến Anlene lơ là cảnh giác.

‘Có lẽ màu đen cũng không đại biểu cho cái gì tồi tệ.’

Hắn ngó lên trên đầu Xi Yuan, tạm thời không có phát hiện Mảnh Vá nào được treo ở đó.

Đối phương giống như cảm nhận được ánh mắt của hắn, tạm dừng việc trao đổi với Hans lại, quay sang nở nụ cười ôn hòa nói:

“Tôi là Xi Yuan, người sáng lập đoàn Ảo Tưởng Nguyên Thủy. Rất vinh hạnh khi cậu đã chấp nhận lời mời của chúng tôi, Phù Thủy.”

“Bằng tất cả sự chân thành, tôi tin chắc rằng sự gia nhập của cậu có thể giúp đoàn Ảo Tưởng Nguyên Thủy giải quyết một đại nan đề!”

Xi Yuan nhìn thẳng vào mắt của Anlene mà thốt ra những lời này, như muốn hắn tin rằng những gì mình nói không có một chút giả dối nào, đồng thời đưa tay của mình ra.

“Tôi cũng lấy làm vinh hạnh, đoàn trưởng Xi Yuan.”

Anlene trước tiên gật đầu đáp lại, bắt tay với đối phương, kế đó lại lắc đầu nói:

“Nhưng có giải quyết được vấn đề của quý đoàn hay không, vậy chúng ta còn phải thông qua một bài thử mới biết được, đúng chứ?”

“A… ha ha, cậu nói phải lắm, cũng rất thực tế!”

Xi Yuan thoáng sững sờ rồi lập tức phá lên cười một cách sảng khoái, có vẻ như là rất thưởng thức loại tính cách này của Anlene.

Đối phương cho hắn một ngón tay cái, đoạn lại nói:

“Thực tế thì vẫn thường đi cùng thực lực, tôi bắt đầu mong đợi những gì cậu có thể làm được rồi đấy, Phù Thủy.”

Anlene cười nhạt đáp:

“Anh sẽ được thấy ngay thôi, chúng ta bắt đầu luôn chứ, đoàn trưởng Xi Yuan?”

“Ha ha, xem ra cậu đã không kịp chờ thêm được nữa để thể hiện bản lĩnh rồi nhỉ?”

Xi Yuan cười xòa, sau đó chắp tay lại nói:

“Nhưng có lỗi quá, chúng tôi không ngờ được Hans có thể tìm được ứng viên sớm như vậy, cho nên một thành viên khác đã đi tiêu khiển một chút.”

Đối phương làm động tác mời, để Anlene cùng Hans theo sát mình, vừa tiến về phía trong Đấu Trường Vạn Cảnh vừa nói:

“Bài thử này của chúng tôi còn cần đến sự phối hợp của anh ta mới được, có điều cũng không cần chờ quá lâu đâu.”

“Cậu xem, sắp kết thúc rồi!”

Xi Yuan chỉ tay về phía trước, thái độ tự tin.

Không cần đối phương đưa tay chỉ thì Anlene cũng đã chuyển ánh mắt của mình về hướng đó.

Chỉ thấy ở bên ngoài cổng vòm, một gã đàn ông cao đến hơn hai mét đang xách theo một cây cột gỗ dài ngang ngửa mình, thô bằng cái cột nhà, trông giống như vật tổ của một bộ lạc cổ xưa nào đó đuổi đánh một tên nhỏ con cao nhắm chừng chưa tới mét tư.

“Đố chú mày bắt được ông!”

“Aaa!!!”

Mỗi một cú quật, cú đập của gã to con ấy đều tạo ra âm thanh uỳnh uỳnh vang dội, tạo thành gợn sóng năng lượng lan ra hình vòng tròn, tựa hồ chỉ cần tên nhỏ con kia trúng một đòn thôi cũng lập tức sẽ hóa thành bánh thịt.

Nhưng điều kiện tiên quyết là gã to con phải đập trúng mới được.

“Đập mạnh lên, mạnh nữa lên!”

“Đúng rồi, đúng rồi! Mát quá, mát quá!”

Trong ánh mắt có phần kinh ngạc của Anlene, tên nhỏ con kia ngoại trừ sở hữu tốc độ chạy hoàn toàn trái ngược với ngoại hình khiêm tốn của mình, phương thức né đòn của đối phương cũng hết sức kỳ lạ.

Khi gã to con bổ cây cột xuống, thân thể của hắn tự động chẻ dọc thành hai nửa né ra.

Khi gã to con quét cây cột ngang người, hông của hắn lại bắn lên tách khỏi phần thân dưới.

Khi bị gã to con nhắm đến phần cổ thì đầu của hắn cũng tức khắc bay lên, cổ cũng rụt lại biến mất.

Toàn bộ cơ thể của hắn cứ thế tách ra rồi lại lập tức ghép vào khi nguy hiểm qua đi, trông cứ giống như…

“Ổng là Julien, thành viên cao tuổi nhất trong đoàn chúng tôi. Năng lực này của Julien anh cũng thấy quen mắt chứ, nghe nói là do lúc nhỏ xem quá nhiều hoạt hình nên mới như thế.”

Hans đi đến bên cạnh Anlene, giới thiệu cho hắn biết trong hai người đang đuổi bắt kia ai mới là thành viên của Ảo Tưởng Nguyên Thủy.

Anlene kỳ thực không cần Hans nói thì cũng có thể đoán được Julien chính là thành viên của đoàn Ảo Tưởng Nguyên Thủy, dù sao dáng vẻ thở hổn hển của gã to con cùng với bộ dạng như đang đùa giỡn của đối phương liền đã nói lên hết thảy.

Nếu không thái độ của Xi Yuan mới vừa rồi đã không tự tin như vậy.

Cho nên thứ khiến hắn thật sự cảm thấy hứng thú không phải Julien và gã to con kia, mà là sân thi đấu của hai người họ.

Một mảnh rừng nguyên sinh xanh mướt, nơi mà rong rêu, cỏ dại mọc đầy, đại thụ mọc lên khắp nơi với vô số cành nhánh chằng chịt, tạo thành một địa hình có phần thuận lợi cho kẻ thấp bé như Julien chiến đấu.

‘Chắc cũng vì vậy mà hắn mới toàn chạy chứ không trả đòn, nếu không đối thủ cũng quá bất lợi, còn khuya mới chịu tham gia cuộc đấu này.’

Anlene thầm nghĩ.

Hắn nhìn qua ngó lại, phát hiện diện tích của mảnh rừng nguyên sinh này so với diện tích nên có của Đấu Trường Vạn Cảnh thật sự là chẳng thấm vào đâu.

Xung quanh sân đấu cũng chỉ có một vài cổng vào chứ không đủ ba trăm sáu mươi cái của tầng 35.

Hans thấy hắn có vẻ hiếu kỳ, thế là bắt đầu giải thích:

“...mỗi một cổng của đấu trường đều có khả năng kết nối với một hoặc nhiều hơn những cổng khác để thiết lập sân đấu riêng biệt, đương nhiên dù không kết nối thì cũng có thể làm được.”

“Sau khi thiết lập sân đấu, anh cũng có thể mở quyền hạn cho những cổng khác được kết nối vào để quan sát hay đặt cược.”

Anlene khẽ gật đầu, sau đó chợt hỏi:

“Vậy khi nào sân đấu chính mới được sử dụng?”

Nghe hắn hỏi vậy, Hans đáp lại với thái độ có phần mong ngóng:

“Vậy phải chờ đến cuộc đấu của các bên tham gia có hạng mạo hiểm thấp nhất là Hàm Cá Mập III mới được.”

“Hoặc là chờ Sở Phép Thuật Trong Gương tổ chức Đại Hội Vạn Cảnh.”

Ánh mắt của Hans tràn đầy háo hức khi nói đến điều này.

“Đại Hội Vạn Cảnh?”

Anlene trước đó quả thật đã nghe về đại hội này, nhưng ngoại trừ biết nó mỗi năm chỉ được tổ chức một lần thì cũng không có thêm quá nhiều thông tin.

May sao, Hans có vẻ như biết rất nhiều, lại cũng rất thích thú với việc chia sẻ về nó.

“Chà, đây có thể xem là một trong số ít những sự kiện lớn của toàn Siêu Hiện Giới đó!”

“Mỗi năm, Sở Phép Thuật Trong Gương sẽ chọn ra một ngàn tám trăm người có mức độ thám hiểm Siêu Hiện Giới cao nhất trong năm để tham gia đại hội này.”

“Bọn họ sẽ được chia ra thi đấu ở năm tòa thành khác nhau, mỗi tòa thành chỉ lấy mười hai người tham gia vòng đấu cuối cùng, diễn ra ở tòa thành thứ sáu.”

“Đại Hội Vạn Cảnh năm nay đã qua rồi, theo như truyền thống thì năm sau chính là đến Tòa Thành Trí Tuệ tổ chức vòng đấu cuối đó!”

Anlene nhìn ánh mắt đầy vẻ mê ly của Hans, dễ dàng nhận thấy được đối phương trông chờ cái đại hội này như thế nào.

Hắn bèn hỏi:

“Những người tham gia đại hội sẽ phải làm gì, chiến đấu với nhau sao?”

“Họ có thể đánh nhau, nhưng đó không phải mục tiêu chính.”

Hans gật đầu rồi lại lắc đầu, cười đáp:

“Chuyện mà người tham gia cần làm chính là leo lên đến tầng sáu mươi của đấu trường, đồng nghĩa với việc phải vượt qua sáu mươi loại sân đấu hoàn toàn ngẫu nhiên, với đủ loại quái vật và chướng ngại, đòi hỏi năng lực thám hiểm vô cùng ưu tú mới hòng trở thành một trong mười hai người cuối cùng.”

‘Cho nên chính là một trận battle royale có đến tận sáu mươi loại bản đồ sao, vậy đúng là rất đáng để mong đợi.’

Anlene thầm nhủ, trong lòng cũng sinh ra một chút hứng thú với Đại Hội Vạn Cảnh.

Cũng vào lúc này, gã to con sau một hồi rượt bắt trong vô vọng cuối cùng cũng kiệt lực ngã xuống đất, tuyên cáo Julien là người chiến thắng.

Julien trực tiếp ngồi trên lưng của đối phương, kiểm tra số dư của D-Shift, trên gương mặt vừa trẻ con lại vừa có nét già dặn lộ rõ vẻ khoái chí.

Chương 141: Đại hội