0
Sau thắng lợi của Julien, mảnh rừng trước mặt Anlene cũng dần dần biến mất, hắn cuối cùng cũng thấy được khung cảnh thực sự bên trong đấu trường.
Kỳ thực cũng không có gì to tát, chỉ đơn giản là một bãi đất trống hình tròn vô cùng rộng lớn mà thôi.
Anlene từ trên cao nhìn xuống, phát hiện có không ít người tụ tập ở dưới đó.
Bọn họ tự mình phân chia sân bãi để tỷ thí, xung quanh có đồng đội hoặc người lạ vây lại quan sát, cổ vũ, cho hắn cảm giác cũng chẳng khác gì mấy những người bình thường chơi đá cầu, đá bóng ngoài công viên.
Hans nói:
“Nếu như anh chỉ đơn thuần muốn kết bạn giao lưu, rèn luyện khả năng chiến đấu, vậy tầng dưới cùng của đấu trường quả thật không thể thích hợp hơn, lối vào ở đó không cần bất cứ thủ tục đăng ký gì, ai cũng có quyền tiến vào.”
“Đương nhiên, cũng vì vậy mà đừng yêu cầu gì sự riêng tư.”
Hans nhún nhún vai.
Anlene ngó sang những cổng còn lại của đấu trường trong tầm mắt của mình, tất cả chúng vẫn bị che phủ bởi một màu u tối, không thể xác định bên trong có người hay là không.
Hắn khẽ gật gù:
“Hai loại lựa chọn, hoàn toàn có thể thỏa mãn yêu cầu của đại đa số người, rất tốt.”
Đúng lúc này, hắn chợt nghe một giọng nói như của thằng con trai chưa dậy thì vang lên bên hông:
“Yo Hans! Đây là ứng viên sáng giá mà chú tìm được đó hả, trang phục trông cũng ra gì đấy!”
Anlene đương nhiên biết đó là ai, hắn chợt quay đầu, sau đó nhanh chóng cúi đầu nhìn xuống.
Trước mắt hắn lúc này là một gã đàn ông cao cùng lắm chỉ đến mét tư, không cách nào xác định được tuổi bởi nếu nói là trẻ con thì trên trán lại đã có nếp nhăn, mà nói là đã già thì gò má bụ bẫm, ánh mắt vẫn còn mang theo đôi phần hồn nhiên.
Nếu không phải Hans trước đó đã nói cho hắn biết Julien đã qua sinh nhật thứ bốn mươi hai, vậy hắn thực sự chẳng tài nào đoán được tuổi tác của đối phương.
‘Không giống người mắc hội chứng lùn lắm… Có lẽ đây cũng là ảnh hưởng của siêu năng lực? Dù sao các nhân vật hoạt hình vẫn thường có ngoại hình kỳ quái, hoặc là tỉ lệ cơ thể gần như phi thực tế.’
Anlene bí mật suy đoán, ngoài mặt thì nhẹ nhàng cười đáp:
“Quá khen rồi, ngài Julien! So với trang phục của ngài thì tôi vẫn còn thua kém một bậc.”
Lời này của hắn cũng không đơn thuần là khách sáo, hẳn quả thật có phần thích thú trước bộ đồ mang phong cách lính ngự lâm với hai sắc xanh đen làm chủ đạo của Julien.
Lại càng chú ý hơn đến thanh kiếm mảnh cạnh sắc có tạo hình vô cùng tinh xảo được giắt bên hông đối phương, mặc cho chiều dài có phần khiêm tốn của nó.
Bởi vì dưới Mắt Kính Nhìn Thấy Hào Quang, thanh kiếm này đang phát ra ánh sáng màu lam tương tự với hào quang từ viên ngọc của Hoa Nhả Ngọc mà Anlene đang cất giữ.
‘Nếu không phải là Cổ Vật, nó chí ít cũng phải là một món Ảo Vật không tầm thường.’
Anlene thầm nhận định.
Trong một tuần vừa rồi, thông qua việc thăm thú các gian hàng ở Phố Đãi Vàng, hắn đã phần nào làm rõ được hàm nghĩa của một số loại màu sắc hào quang.
Trong đó, hào quang màu xám thường xuất hiện ở những thứ tầm thường nhất, ví dụ một cái ghế, một hòn đá, một con vật nhỏ vô hại hoặc chỉ đơn giản là cọng cỏ ven đường.
Màu trắng thì là những vật thể vật thể có chứa một ít yếu tố siêu phàm, gần như không đáng kể, ví dụ như một miếng thịt Bò Sừng Than, hoặc là vụn thừa sau khi được gia công của quặng Pha Lê Xanh.
Mà vật phẩm siêu phàm chính thức, thì ở đẳng cấp thấp nhất sẽ có hào quang màu xanh lục giống như lọ Thuốc Chữa Nhọt của Anlene, cao hơn một bậc thì có màu lam giống như thanh kiếm của Julien mà hắn vừa nhìn thấy.
Nhưng có một điều thú vị mà hắn phát hiện được là không phải cứ vật phẩm có hào quang màu làm thì sẽ giá trị hơn vật phẩm có hào quang màu lục, điều này chỉ đúng khi chúng cùng thuộc một loại đồ vật mà thôi.
Như Anlene từng thấy một cái vòng tay được chế tác bằng ngọc của Hoa Nhả Ngọc chỉ có hào quang màu xanh lục, nhưng giá bán của nó lại cao hơn rất nhiều so với viên ngọc trong tay hắn.
Quay trở lại chuyện chính, lời khen ngợi của Anlene hiển nhiên rất được lòng Julien, đối phương vui vẻ ra mặt duỗi tay thật cao lên vỗ… vai của hắn mà nói:
“Cũng có phẩm vị đấy, tôi thích!”
“Tôi không vấn đề gì với việc thực hiện một chuyến mạo hiểm với người có phẩm vị như chú, nhưng trước tiên chú cần đoàn trưởng thuyết phục đoàn trưởng của chúng tôi cái đã.”
Nghe Julien nói vậy, Anlene liền nhìn về phía Xi Yuan, sắc mặt bình thản ung dung, tự tin chứ không tự cao nói rằng:
“Vậy chúng ta bắt đầu luôn thôi nhỉ, đoàn trưởng Xi Yuan?”
Vừa dứt lời, hắn liền đưa tay nhấc Mũ Phân Loại lên, chổi bay Cleansweep 5 soạt một tiếng liền lao ra khỏi chiếc mũ, lơ lửng vắt ngang sau lưng Anlene, làm điểm tựa cho hắn dựa lưng vào.
Mắt của Julien không khỏi sáng lên:
“C'est si bon! Chú có con hàng đỉnh của chóp đấy!”
Ánh mắt của Xi Yuan cũng bị Cleansweep 5 hấp dẫn, Hans càng là tràn đầy tò mò cùng Julien tới gần ngắm nhìn chỗ này, sờ mó chỗ kia, dù sao hắn cũng chỉ được xem qua video chứ chưa từng tận mắt thấy chổi bay như bây giờ.
Chỉ là hai người còn chưa kịp hỏi mượn Anlene dùng thử thì đã bị Xi Yuan nhắc nhở, mặc dù có chút tiếc nuối nhưng họ cũng biết chính sự quan trọng hơn.
Thế là trong lúc Anlene thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, đoàn trưởng đoàn Ảo Tưởng Nguyên Thủy đã đưa tay thực hiện một loạt thao tác trên màn hình D-Shift.
Chẳng mấy chốc, khung cảnh hùng vĩ, rợp ánh nắng bên trong Đấu Trường Vạn Cảnh trước mắt hắn liền biến mất, thay vào đó là một đại sảnh tuy cũng cực kỳ rộng lớn nhưng lại có một chút khiến người ta cảm thấy như bị đè nén.
Bốn bề là những vách tường đá nâu vàng cao đến hàng chục mét, bề mặt phẳng lỳ, không có bất cứ một hoa văn nào, xung quanh được treo đuốc lửa sáng trưng, đại sảnh này trống trải đến độ không còn một vật gì khác, dù cho chỉ là một cái cột chống.
Anlene đặt chân vào trong, phóng tầm mắt nhìn quanh, cảm thấy diện tích chỗ này chí ít cũng phải hơn ngàn mét vuông.
Hắn ngửa đầu nhìn lên trần sảnh, chỉ thấy nó gần như chẳng được trang trí gì, chỉ được khắc một cái hình vuông lớn ở trung tâm, chiếm gần hai phần ba chu vi.
Mặt sàn dưới chân Anlene cũng gần như vậy, ngoại trừ thay vì chỉ là một hình vuông thì nó được tạo thành từ một trăm khối gạch nền vuông vức lớn chừng mười mét vuông, ngang dọc đều là mười khối, chất liệu hay màu sắc đều tương tự như vách tường, cũng không có bất kỳ một họa tiết hoa văn nào cả.
Lúc này, hắn chợt nghe Xi Yuan nói:
“Julien, phần còn lại phải nhờ anh rồi!”
“Dễ như ăn cháo!”
Anlene nhìn hai người đối phương tụ lại trao đổi với nhau, đồng thời thực hiện một số thao tác gì đó trên D-Shift, có lẽ là Xi Yuan đang trao quyền tùy chỉnh đại sảnh cho Julien.
Chẳng bao lâu sau, hắn liền nhìn thấy trên các vách tường của đại sảnh bỗng xuất hiện các loại họa tiết vô cùng cầu kỳ, chúng kết hợp lại với nhau khiến mỗi bức tường giống như được vẽ thêm một cánh cửa khổng lồ.
Anlene lại nhìn xuống mặt sàn, phát hiện mỗi một ô gạch giờ đây cũng dần xuất hiện hoa văn, chỉ là không hề có một ô gạch nào sở hữu hoa văn giống với những ô gạch khác.
Đợi đến khi toàn bộ một trăm ô gạch đã được phủ kín hoa văn, hắn liền nghe âm thanh có phần trẻ con của Julien vang lên:
“Xong rồi, sẵn sàng đi, Phù Thủy!”
“Sẵn sàng cho cái gì?”
Anlene nhíu mày hỏi lại.
“Nhìn, trên trần!”
“Ừm?”
Anlene ngẩng mặt nhìn lên, sau đó hai con ngươi trừng nhẹ một cái, hắn giống như đã biết nội dung của bài thử này rồi.
—Loading—
Cảm ơn những người đã và vẫn còn đọc truyện, đề cử, đánh giá 5 sao!
Cảm ơn ngài Nấm Quân Vương đã góp gạch trải đường cho Hẻm Xéo!