0
Hôm nay có vẻ như ga-ra này không mở cửa, Anlene đi vòng qua bên hông của ga-ra, hắn nhìn thấy có một cái lối vào nhỏ.
Chắn trước mặt hắn là mấy chiếc xe cả hai bánh, cả bốn bánh, có chiếc còn nguyên vẹn, có chiếc thì bị tháo tung ra, có chiếc thì lật ngửa lên trời, các loại linh kiện lớn nhỏ nằm tán lạc trên mặt đất, trông lộn xộn cực kì, Anlene tự hỏi người sửa chữa làm sao phân rõ cái nào thuộc về xe nào để lắp lại cho đúng.
Dù bị không ít chướng ngại vật chắn trước mặt, nhưng đôi mắt hắn vẫn tìm ra một khe hở để nhìn thấy một bóng người đang lom khom làm gì đó với một chiếc mô tô kế bên.
Thấy được người, Anlene liền lên tiếng chào hỏi:
“Xin chào, tôi nghe nói ở đây có bán xe cũ?”
Nói rồi hắn bắt đầu luồn lách qua các chướng ngại trong ga-ra, từ tốn bước đến chỗ bóng người kia.
Bóng người đang hí hoáy xử lý chiếc mô tô cũng không hề dừng lại việc mình đang làm, cũng chẳng quay lại chào hỏi, chỉ có giọng nói to lớn lại vang dội truyền đến:
“Ở hết cả ngoài ấy, muốn gì xin tự chọn!”
Âm thanh mặc dù mạnh mẽ đầy nội lực, nhưng nghe qua rõ ràng là của một người đàn ông đã có tuổi rồi.
Anlene nhảy vọt qua một cái đầu xe máy, đồng thời nói:
“Thật ra tôi không hiểu về xe lắm, bác có thể nhín chút thời gian tư vấn cho tôi được không?”
Người đàn ông kia đáp:
“Vậy cậu chịu khó chờ đi, tôi chưa xong chuyện.”
“...”
Gặp thái độ của người đàn ông này mặc dù không thể nói là bất lịch sự, nhưng cũng chẳng có vẻ gì là chào đón khách, Anlene không nhịn được sinh ra ý nghĩ muốn quay lại tiệm xe cũ.
Nhưng rồi chỉ trong chớp mắt sau đó hắn liền nhịn được, bởi vì ở góc bên phải của ga-ra, hắn bất ngờ nhìn thấy một Mảnh Vá Thường đang tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ.
Nó nằm lơ lửng trên đầu xe của một chiếc xe đua hai bánh, đằng trước là một màn hình lớn chừng năm sáu mươi inch.
Anlene bước tới gần chỗ đó, giả vờ như hứng thú với chiếc xe đua, thực chất thì lại đang tìm kiếm manh mối để mở phong ấn của Mảnh Vá.
Nhưng rồi ở trên chiếc kệ sắt nằm kế bên màn hình, hắn phát hiện một vật khiến cho bản thân không khỏi có chút bất ngờ.
Đó là một bức ảnh lớn được trưng ở vị trí trung tâm, bối cảnh của bức ảnh có vẻ như chính là ga-ra này, trong ảnh là rất nhiều người đang quay quanh một chiếc ô tô vui vẻ ăn mừng, mà ở giữa những người đó chính là một gương mặt dù Anlene mới chỉ gặp qua một lần nhưng lại ghi nhớ rất kỹ.
Gã thanh niên có siêu năng lực đã trộm Mũ Phân Loại.
“Đây là…”
Chủ ga-ra lúc này tựa hồ đã hoàn thành một công đoạn nào đó, thoáng nghỉ tay, ngẩng đầu ngó sang bên này, thấy Anlene đang nhìn chăm chăm bức ảnh trên kệ, ông ta lấy khăn lau mồ hôi, đồng thời cười ha hả nói:
“Cậu cũng biết Kai hả? Chà, cũng phải! Cái thằng nhóc ấy, mới mười tám tuổi đã vô địch giải đua toàn toàn New Era, mặc dù không chính thức.”
‘Không chính thức, vậy tức là phi pháp?’
Nghe vậy, Anlene có chút lo nghĩ về tính hợp pháp của mấy chiếc xe ở đây, nhưng hắn càng hứng thú hơn với gã trộm có siêu năng lực, thế là nói:
“Kai? Cái thằng trộm ấy?”
Thấy hắn nói vậy, chù ga-ra không nhịn được phá lên cười rồi nói:
“Cậu cũng bị nó trộm qua rồi à, vậy xem ra gia sản của cậu cũng không đơn giản.”
Ông ta bắt đầu nói đến chuyện bản thân cũng vì bị Kai trộm một chiếc xe quý mà làm quen với gã, đương nhiên, làm quen được cũng là vì sau khi chạy chán chê một thời gian thì Kai chủ động trả lại xe, cũng như ông ta rất phục cái tài lái xe điệu nghệ của gã.
Nghe được chuyện này, Anlene không khỏi cảm thấy kinh ngạc trong lòng.
‘Thế mà chủ động trả lại?’
Hắn không cho là một siêu năng lực gia cần phải kiêng kỵ gì một chủ ga-ra vô danh, thế là liền có một phỏng đoán, liệu gã trộm tên là Kai kia kỳ thực không hề có lòng tham chiếm đoạt tài sản của người khác, gã chỉ đơn giản là có đam mê với việc… trộm cắp?
Khả năng này rất cao, hơn nữa càng thêm củng cố, bởi theo lời của chủ ga-ra cùng với bức ảnh trước mặt thì Kai còn được xem là một tay đua thiên tài, loại tài nghệ có tính rủi ro cao này có thể mang lại cho gã một gia sản kếch xù, cần gì phải đi ăn trộm ăn cắp.
‘Nghiện ăn trộm… Quả nhiên, mặc kệ là ở thế giới nào thì cũng tồn tại mấy kẻ quái thai.’
Anlene thầm nghĩ, sau đó gác chuyện về Kai sang một bên, tiếp tục tìm kiếm manh mối giải phong ấn cho Mảnh Vá.
Cũng không có gì khó khăn, sau khi nhìn kỹ lại, phát hiện chiếc xe đua bị cố định với một tấm giá đỡ dày màu đen ở bên dưới, lại có mấy sợi dây kết nối với màn hình lớn ngay đằng trước, hắn liền đoán được nó không phải xe thật mà có thể là một máy chơi game mô phỏng đua xe, nếu muốn giải phong ấn hẳn là cần thông qua trò chơi này.
Thấy ánh mắt của hắn, chú Byung - Anlene biết được tên chủ ga-ra trong lúc trò chuyện - cười bảo:
“Thế nào, cậu cũng có hứng thú với đua xe à, môn này cũng không phải chăm chỉ là chơi được đâu.”
Anlene cười nhạt, trong ánh mắt chỉ có tự tin, bình tĩnh đáp:
“Hàng thật việc thật thì không dám chắc, nhưng nếu là trò chơi, tôi ở trong top không phẩy một phần trăm của thế giới.”
Thế giới cũ thì vẫn là thế giới.
Thấy hắn tự tin như vậy, chú Byung bỗng sinh ra không ít hứng thú, đến cả việc trong tay cũng gác lại, đứng dậy đi đến chỗ của Anlene, lớn giọng nói:
“Ghê gớm như vậy sao, trước đó cậu nói muốn mua xe, thế thì cậu tìm đúng nơi rồi!”
Lúc nãy không để ý, bây giờ chú Byung tới gần, Anlene mới phát hiện ông chú này cao lớn vô cùng, dù là người da vàng nhưng cao tới gần hai mét, hơn nữa trông vẻ ngoài đã hơn năm mươi nhưng cơ bắp vẫn cứ cuồn cuộn, săn chắc, bắp tay chắc phải to bằng bắp đùi của hắn.
Lúc này chú Byung khom người bật mấy công tắc trên giá đỡ của chiếc xe đua, giọng ồm ồm vang lên:
“Vào được top mười trong ghi chép của máy này, chú giảm cho cậu năm trăm tiền mua xe, mỗi thăng một hạng lại giảm thêm năm phần trăm, top một chính là nửa giá, đây chính là quy tắc của tiệm này.”
Nghe tiếng động cơ của chiếc xe gầm lên như thật, lại thấy màn hình trước mặt bật sáng, ánh mắt Anlene sáng lên, hỏi:
“Chú Byung định cho tôi mấy lượt chơi?”
Chú Byung lấy chiếc mũ bảo hiểm từ trong cốp xe ra đưa cho hắn, cười ha hả đáp:
“Chơi chừng nào không lên hạng được nữa thì thôi.”
“Hào phóng!”
Đón nhận ngón cái nhấn like của Anlene, ông chú này vui vẻ đón nhận, sau đó ngồi xổm trước màn hình hỏi:
“Đúng rồi, cậu tên là gì, để tôi lưu vào trong máy.”
“An…”
Hắn ngập ngừng trong chốc lát rồi đáp:
“Anlene.”
“Ok, có thêm số má gì không?”
“Ừm… ba số bảy là được.”
Chú Byung nhanh chóng thao tác trên màn hình rồi đứng dậy cười nói:
“Cậu chỉ cần chọn tên của mình trên màn hình hiển thị của xe là chơi được rồi, hệ thống sẽ tự động lưu thành tích.”
Anlene gật đầu làm theo, sau đó đội mũ rồi nhanh chóng nhảy tọt lên xe, bắt đầu màn chơi của mình.
Không thể không nói, công nghệ của thế giới này quả thật tiên tiến vô cùng, hắn cứ tưởng cái mũ bảo hiểm kia chỉ để tạo tác dụng tâm lý thôi, không ngờ lại có thể gia tăng cảm giác trải nghiệm chân thật hơn không ít.
Thông qua nó, đường đua trên màn hình bỗng trở nên sống động như thật, hơn cả xem phim 3D, tựa hồ hắn đang ở ngay trên đường đua, lúc tăng tốc có thể rõ ràng cảm giác được gió đang táp vào mặt mình.
Các tính năng của chiếc xe đua cũng được mô phỏng gần như xe thật, hắn phải mất không ít thời gian để làm quen với nó, cảm giác tương tác với môi trường cũng cực kì chân thật, hắn có thể nhận rõ lúc nào mình đang chạy trên địa hình gồ ghề, lúc nào ở trên đường nhựa, đường đất hay thảm cỏ.
Bởi vì còn khá mới lạ nên thành tích ban đầu cũng không lý tưởng, nhưng sau mỗi màn chơi, thứ hạng của Anlene đều có sự đề thăng, hơn nữa theo hắn dần quen thuộc với trò chơi, biên độ thăng hạng này lại càng lúc càng lớn hơn.
Cho đến khoảng hai giờ đồng hồ sau, chú Byung đã không còn bận tâm đến việc mình đang làm, ông ta đứng cạnh Anlene đang ngồi ở trên xe, có chút thẫn thờ nhìn cái tên “Anlene777” đang xếp ở vị trí số một trên bảng thành tích của những người từng chơi của chiếc máy này.
Không những thế, ở bảng thành tích tính tổng của cả trò chơi, Anlene777 cũng nằm trong top 200 thế giới.
“Không phẩy một phần trăm… Là thật.”
Chú Byung thì thào.