0
Kỳ thật không chỉ chú Byung, đến cả Anlene cũng không khỏi cảm thấy kinh ngạc trước những gì bản thân làm được.
Mặc dù hắn khá tự tin rằng mình có thể đạt được thành tích như thế này, nhưng cũng cần một khoảng thời gian dài hơn, chứ không phải chỉ mất có chừng hai tiếng như bây giờ.
Hắn bỗng phát hiện, sau khi trở thành phù thủy, không chỉ khả năng hồi phục hay thể lực của mình đã tăng lên trên diện rộng, mà đến cả tốc độ phản xạ cũng có bước tiến vượt bậc so với khi còn ở thế giới cũ, trực giác cũng trở nên vô cùng nhanh nhạy và chính xác đến kỳ quái, đây là nguyên nhân chủ yếu khiến hắn có thể phá ghi chép trong tiệm nhanh đến như thế.
Mặc dù cũng có chút muốn thử xem có thể đạt top một thế giới hay không, nhưng so với trò mô phỏng đua xe này, Anlene hiển nhiên càng coi trọng trò chơi phù thủy của bản thân hơn rất nhiều, vậy nên sau khi hoàn thành yêu cầu cao nhất của chú Byung, hắn cũng không tiếp tục chơi mà cởi mũ xuống xe.
Về phần Mảnh Vá Thường thì đã tự động bị Mũ Phân Loại hấp thu khi hắn đạt tới hạng bảy trong ghi chép.
[Phù thủy năm thứ nhất Anlene đã thu thập được Mảnh Vá Thường]
Gặp Anlene xuống xe, chú Byung mới như hoàn hồn, vội hỏi:
“Không chơi nữa sao, chú thấy cậu còn có thể tiếp tục thăng hạng nữa đó!”
Hắn lắc đầu cười, đáp bằng một sự thật:
“Đúng là có thể, nhưng cần bỏ ra rất nhiều thời gian, không hề đơn giản như mới nãy đâu chú.”
Nghe vậy, ông chú chủ ga-ra thoáng trầm tư một chốc rồi gật đầu, hiển nhiên cũng hiểu được rằng lời hắn nói không sai.
Rồi ông ta nở nụ cười hào sảng nói:
“Được, cậu đúng thật là ghê gớm! Nói cho chú Byung, cậu muốn chọn xe kiểu gì, chỗ này của tôi cái gì cũng có, bảo đảm để cậu hài lòng.”
Thế là Anlene nói ra yêu cầu của mình, hắn không có ý định quay lại mấy tiệm cũ.
Phát hiện Mảnh Vá ở đây, lại biết chú Byung có quan hệ với tên siêu năng lực gia kiêm tay đua thiên tài Kai kia, rõ ràng là người không đơn giản, cũng khó có khả năng vì chút ít tiền mà lừa mình mua xe dởm, trừ phi ông chú này cũng có đam mê đặc biệt nào đó giống Kai.
Quan trọng hơn hết là có chiết khấu đến năm mươi phần trăm, có thể giúp cái ví tiền vốn không quá mập của hắn giữ lại ít chất béo, Anlene có điên mới không mua xe ở chỗ này.
Về phần chú Byung, mặc dù có chút bất ngờ trước yêu cầu của Anlene vì vẫn luôn cho rằng hắn có gia sản thâm hậu, nhưng ông ta không thắc mắc gì thêm, vẫn cứ nhiệt tình dựa theo yêu cầu của hắn mà giới thiệu kỹ càng mấy chiếc xe cũ, đồng thời còn khuyến khích hắn thử theo nghề tay đua chuyên nghiệp xem sao, hiển nhiên là có ấn tượng rất sâu với màn trình diễn ban nãy của hắn.
Anlene thích thú nhìn xe, còn về đề nghị của chú Byung thì hắn chỉ cười xòa bảo sẽ suy nghĩ thêm, hắn hiện tại đã tham gia một trò chơi một mạng rồi, không có ý định chơi thêm trò thứ hai.
Chừng mười phút sau, hắn cuối cùng chọn được cho mình một chiếc xe ưng ý, theo như chú Byung nói thì chủ cũ của chiếc xe lúc trước sử dụng chưa quá lâu thì đã đổi xe mới, nên cũng chưa từng xảy ra hỏng hóc gì, bảo đảm dùng bền, hơn nữa giấy tờ cũng đầy đủ, hắn không cần phải lo lắng về tính hợp pháp.
Nhưng cũng bởi vì vậy mà giá cả của nó cũng cao hơn một ít so với những chiếc khác, dù Anlene được giảm nửa giá thì vẫn phải tiêu tốn một khoảng không nhỏ, có điều hắn cũng không quá bận tâm về chuyện này.
Chào tạm biệt chú Byung, hắn lái chiếc xe mới tậu đến cơ quan có thẩm quyền xử lý nốt một số thủ tục còn lại, dạo qua mấy con phố xem thử xem có phát hiện được một Mảnh Vá nào khác hay không, cuối cùng trắng tay về tới nhà.
Hiện tại đã hơn hai giờ chiều, nhưng trong lúc leo hạng trò đua xe thì chú Byung đã hào phóng mời hắn ăn một bữa pizza, vậy nên Anlene cũng không cần phải lo cho cái bụng của mình, cứ thế đẩy xe vào nhà rồi rửa ráy sạch sẽ, vọt lên phòng chuẩn bị rút thưởng.
Xoa xoa tay, thầm nói một câu “Merlin phù hộ” dưới đôi mắt trợn ngược của Mũ Phân Loại, hắn nhanh chóng thọc tay vào bên trong chiếc mũ, lục lọi lung tung.
Chẳng qua bao lâu, Anlene đã sờ trúng một vật gì đó, cảm giác giống như một cái cán gỗ dài.
Liên tưởng đến việc hôm qua mình đã rút được Áo Choàng Phù Thủy Sơ Cấp từ Mảnh Vá có được ở tiệm vải, lại nghĩ đến Mảnh Vá hôm nay là có được ở trong một ga-ra sửa xe, hắn giống như đoán được bản thân đã rút được thứ gì.
Để nghiệm chứng suy đoán của mình, hắn không chần chừ nữa mà trực tiếp rút thứ đó ra khỏi Mũ Phân Loại.
Quả nhiên, không ngoài dự đoán, ý nghĩ của hắn đã trúng phóc.
[Trelawney chúc phúc, phù thủy năm thứ nhất lấy được phần thưởng bậc Thường: Chổi bay Cleansweep 5]
Ngay sau âm thanh thông báo máy móc của Mũ Phân Loại chính là tấm da dê hologram.
[Một chiếc chổi bay cổ lỗ sĩ do Công Ty Chổi Bay Cleansweep thiết kế]
[Cleansweep 5 từng được Fred và George Weasley sử dụng khi chơi cho đội Quidditch của nhà Gryffindor]
[Có lẽ nó cũng hữu dụng trong việc đáp lại một lời cầu hôn?]
Trong tay Anlene lúc này là một cây chổi dài, dựng thẳng lên còn cao hơn hắn, nó có ngoại hình khá giản dị, ngoại trừ việc cán chổi hoàn toàn không thích hợp cho việc cầm quét và phần đầu chổi hoàn toàn vô dụng nếu có người muốn dùng nó quét rác.
Sự xuất hiện của nó rất đúng lúc, ngay khi Anlene đang có ý định chuyển sang một chỗ rộng rãi hơn để luyện tập phép thuật, vừa hay còn có thể dùng nó để tập bay.
Chỉ là trước đó hắn cần tìm một biện pháp bảo đảm sự an toàn, ở thế giới này cũng không có giáo sư Lockhart giúp hắn nối xương.
Trùng hợp thay, trong bảy loại bùa chú của Sách Hướng Dẫn Bảy Câu Thần Chú Ngẫu Nhiên liền có Bùa Làm Chậm, có thể bảo vệ Anlene không phải chịu tổn thương nếu chẳng may rơi xuống từ trên cao.
Đã như vậy, bây giờ hắn cũng có thể bắt tay vào luyện tập bùa chú này ngay và luôn.
Vẫn là quy trình cũ, sau đó Anlene bắt đầu thực hành bằng cách tung một quả bóng nhỏ lên trần rồi niệm phép vào nó.
“Arresto Momentum!”
Lần thử đầu tiên, hắn bắn hụt câu thần chú của mình, vậy nên cũng không biết là phép thuật có hiệu quả hay không.
“Arresto Momentum!”
“Arresto Momentum!”
Đến lần thứ ba thì Anlene mới dùng bùa chú bắn trúng quả bóng, nhưng đây là một câu thần chú thất bại, bởi quả bóng không rơi xuống với tốc độ chậm đi, thay vào đó, nó giống như bị một cây gậy bóng chày vô hình đánh một phát, cứ thế bắn mạnh về phía trần nhà.
Nó không chịu nổi lực từ cú đánh ấy, nổ bành một tiếng, lúc rơi xuống đã hoàn toàn dẹp lép.
Trong nhà kho vẫn còn mấy quả bóng đồ chơi giống vậy, nhưng Anlene cũng không muốn phá hủy thêm một quả nữa, thay vào đó hắn vò một tờ giấy thành một nắm rồi ném thẳng lên, tiếp tục công cuộc luyện tập của mình.
---Loading---
Trong khi đó, tại phân cục thành phố New Era của Cục Vệ Địa, bên trong trụ sở bị mật dưới tầng hầm để xe của thư viện thành phố.
[Sở chỉ huy]
[Chỉ huy trưởng văn phòng giá·m s·át]
Trước bàn làm việc của người đứng đầu văn phòng giá·m s·át tại phân cục thành phố, cấp trên của mình - Albus Winston - một siêu đặc vụ cấp 2, Cloud Wilson bắt đầu thuật lại dấu hiệu đỏ đã phát sinh hai ngày trước, cũng như những hành động của mình ngay sau đó.
Sau bốn mươi tám giờ không tìm thấy mục tiêu, Cloud tuân theo quy định trong cục, báo cáo cho cấp trên để tìm phương hướng giải quyết khác.
Nghe xong báo cáo của Cloud, chỉ huy Winston tuy không cười nhưng trên gương mặt đã ngoài ba mươi vẫn giữ thần thái hiền hòa, anh ta nói:
“Xem ra là một ca hiếm gặp.”
Sau đó nhắm mắt lại, rơi vào suy tư.
Chừng một phút sau, anh ta mở mắt ra, bảo:
“Cho tôi năm phút.”
Vừa dứt lời liền đi ra khỏi văn phòng.
Cloud không nói một lời, cứ thế đứng yên tại chỗ, tựa như một pho tượng.
Sau đúng năm phút, chỉ huy Winston quay trở lại văn phòng.
Đứng sau bàn làm việc, anh ta nhìn thẳng vào mắt Cloud, nói với giọng nghiêm túc:
“Cục trưởng đã thông qua, từ giờ tạm dừng hết thảy các công việc khác của anh ở văn phòng giá·m s·át, chỉ cần tập trung vào việc giải quyết trường hợp này. Trong thời gian này anh được cấp quyền hạn tạm thời của cấp chỉ huy phó, cũng như có quyền truy cập vào Prometheus, chi tiết cụ thể tôi sẽ gửi thông báo chính thức cho anh trong thời gian sớm nhất.”
Đoạn lại mỉm cười nói:
“Những gì tôi vừa nói hiện đã có hiệu lực, chuyện sau đó đến lượt anh trổ tài rồi, cố lên.”
“Vâng, ngài chỉ huy.”
Cloud đưa nắm đấm để lên thẻ tên trên ngực áo, Albus Winston cũng làm động tác giống vậy, sau đó cả hai cùng gật đầu một cái.
Hoàn thành nghi thức chào tạm biệt, Cloud liền quay người rời khỏi phòng chỉ huy, quay trở lại văn phòng giá·m s·át.
Albus Winston thì ngồi lại xuống ghế, nhìn theo hướng Cloud rời khỏi, trong ánh mắt có vài phần đăm chiêu.