Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 4: Lựa chọn

Chương 4: Lựa chọn


Nhìn thấy danh sách thần chú có thể học, hắn vuốt ve bìa sách, có chút háo hức hỏi Mũ Phân Loại:

“Làm sao để sử dụng thứ này?”

Chiếc mũ đáp với giọng khinh bỉ:

“Sách không dùng để đọc thì còn làm gì? Ném vào đầu Troll?”

Anlene lập tức mở to mắt:

“Không phải ông nói là trò chơi sao, nếu là trò chơi vậy chẳng phải chỉ cần kích hoạt một cái là học được kỹ năng?”

“À há, chuyện đó phải hỏi chính ngươi, ta chỉ là một chiếc mũ rách nát mà thôi.”

Mũ Phân Loại đáp với thái độ bất cần.

Anlene im lặng nhìn chiếc mũ rồi nhìn lại quyển sách trên tay, quyết định tạm thời đặt nó sang một bên để lấy tiếp hai vật phẩm khác.

Đối với một kẻ có thể ngâm mình hàng giờ liền trong cốt truyện trò chơi như hắn, đọc một quyển sách thế này hẳn chỉ là ruồi muỗi?

Một lần nữa thò tay vào trong ống mũ, Anlene mò tới mò lui, không giống như lần đầu, lần này hắn rất nhanh đã sờ được đồ vật trong mũ.

Bám tay, nho nhỏ, nhưng lại có vẻ dài.

Mắt Anlene sáng lên, hắn hình như biết thứ mình mới cầm lấy là gì.

Chỉ là khi hắn định rút thứ đó ra, bỗng thấy có mấy tia lửa điện bắn ra khỏi Mũ Phân Loại, đồ vật trong tay như có sự sống mà vụt một phát đã trượt khỏi tay hắn.

Anlene có hơi dở khóc dở cười:

“Ollivander trốn trong mũ đúng không?”

Đoạn lại tiếp tục mò mẫm.

Chỉ qua ba giây, hắn tiếp tục sờ tới một đồ vật có hình dạng tương tự thứ vừa nãy, chỉ là cảm giác cầm có phần trơn hơn.

Một ánh lửa sáng lên từ trong Mũ Phân Loại, Anlene cảm thấy bàn tay của mình có cảm giác nóng rát, không nhịn được đành buông thứ trong tay mình ra.

Mặt không đổi sắc, hắn lại tiếp tục lần mò bên trong mũ, cũng không tới năm giây đã tìm được đồ vật thứ ba có hình dáng tương tự hai thứ trước đó.

Lần này khi nắm lấy món đồ đó, chẳng mấy chốc mà Anlene liền cảm nhận được một cảm giác rét lạnh bao phủ cả bàn tay của mình, tựa như cầm vào khối nước đá trong tủ lạnh, hắn cũng không cưỡng ép, cứ thế để đồ vật đó tuột khỏi tay mình.

Sau đó là không ít những lần thử khác, có lúc hắn bị giật điện, có lúc bị cù lét, có lúc như bị gai đâm, có lúc đồ vật trong tay cứ thế im lặng biến mất.

Mãi cho đến lần thử thứ mười một, khi một ánh cầu vồng vắt qua miệng mũ, Anlene biết bản thân đã tìm thấy thứ thực sự thuộc về mình, hoặc nói đúng hơn là thứ đã lựa chọn mình.

[Dumbledore đã mỉm cười, phù thủy năm thứ nhất lấy được phần thưởng bậc Bạc: Đũa Phép]

[Chiếc đũa phép được làm từ gỗ thông, tổng chiều dài 14,5 inch, lõi đũa có nguồn gốc từ sừng của Horned Serpent]

“Lõi từ sừng của Horned Serpent, mi hẳn phải đến từ Bắc Mỹ nhỉ?”

Anlene nhìn cây đũa phép trong tay mình, trên mặt không giấu được vẻ hân hoan, cùng với đó là sự thân thiết không tên với nó.

Đũa phép của hắn có độ dài trên mức trung bình, thân đũa có màu trắng nhưng được đánh cho tối màu, phần chuôi cầm có hình dạng hai con rắn uốn lượn cho đến đầu chuôi thì hợp lại với nhau, kết thúc với phần gỗ được gọt thành hình trăng khuyết ôm mặt trời nằm giữa hai cái miệng rắn, đầu đũa được mạ một lớp bạc mỏng rộng nửa đốt ngón tay, trên bề mặt có khắc năm chữ Rune đại biểu cho nước, mưa, sấm, sét và sự tái sinh.

Mặc dù Anlene càng thích sự đơn giản, nhưng ngoại hình có phần cầu kỳ này của chiếc đũa phép cũng không khiến hắn cảm thấy phiền lòng.

Đồng thời hắn cũng nghĩ tới, khi nãy Mũ Phân Loại thông báo đũa phép của hắn chỉ là phần thưởng bậc Bạc, không khỏi suy diễn liệu đũa phép Cơm Nguội có phải là phần thưởng bậc Vàng hay không?

Anlene cũng chỉ tò mò thế thôi, chứ bản thân hắn cũng không ham hố gì cây đũa phép đó, ai cầm người đó nhọ, thứ quỷ gì, chỉ sợ hắn tránh xa còn không kịp.

Bây giờ có đũa phép cũng có sách dạy thần chú, hắn trên cơ bản đã đảm bảo đủ điều kiện để học tập phép thuật, nhưng hoàn cảnh hiện tại thật sự không thích hợp để hắn bắt tay vào việc đó, hơn nữa vẫn còn một phần thưởng lớn đang chờ hắn.

Đặt đũa phép xuống cạnh quyển sách thần chú, Anlene một lần nữa thọc tay vào sâu bên trong Mũ Phân Loại, lùng tìm thứ mà hắn cho là giải đặc biệt của lần rút thưởng này.

Có vẻ như cũng bởi vì là phần thưởng từ Mảnh Vá Vàng nên lần lục lọi này đặc biệt tốn thời gian, phải mất hơn hai phút hắn mới chạm phải thứ gì đó bên trong chiếc mũ.

Vật ấy có hình cầu, lớn chỉ chừng quả trứng gà, Anlene cứ thế rút nó ra khỏi chiếc mũ mà không gặp bất cứ sự cản trở gì, hơn nữa cũng không thấy hiệu ứng đặc biệt gì xuất hiện, hoàn toàn không xứng tầm của phần thưởng bậc Vàng.

Lúc này món đồ mà hắn rút được cũng lộ ra chân diện mục, đó là một quả cầu pha lê nửa trong nửa mờ, bên trong u tối mà lại có nhiều điểm lấp lánh như ẩn chứa trời sao, trông có vẻ vô cùng thâm sâu huyền bí.

[Merlin phù hộ, phù thủy năm thứ nhất lấy được phần thưởng bậc Vàng: Khóa Học Tự Chọn Của Các Bậc Thầy Phép Thuật]

Sau đó Anlene liền thấy tấm giấy da dê ba chiều hiện lên, trên đó có ghi:

[Xin nhanh chóng lựa chọn khóa học thích hợp với bản thân]

Dưới đó là ba sự lựa chọn dành cho hắn:

[Khóa học của hắc ám: Imperio, Crucio, Avada Kedavra, bậc thầy Voldemort]

[Khóa học của tâm trí: Occlumency, Legilimency, bậc thầy Severus Snape]

[Khóa học của bảo hộ: Expecto Patronum, bậc thầy Albus Dumbledore]

“Mới năm nhất liền cho chơi ba Lời Nguyền Không Thể Tha Thứ, kích thích dữ vậy sao!”

Anlene cảm thán một câu, có điều ngay từ đầu hắn đã phán tử hình cho lựa chọn này. Nghệ Thuật Hắc Ám, nhất là loại cao cấp như Lời Nguyền Không Thể Tha Thứ vẫn là phải chờ hắn thông thạo những thứ phép thuật cơ bản đã rồi mới dám tiếp xúc.

Hắn cũng không muốn tự biến mình thành thứ rồ dại như Bellatrix, lại càng lo lắng trở thành chúa tể ổ cắm điện như Voldemort.

Vậy nên tuyển hạng của Anlene chỉ còn lại hai khóa học của Snape và Dumbledore mà thôi.

Bởi vì đây là phần thưởng bậc Vàng, nên hắn đoán rằng cái gọi là “khóa học của các bậc thầy” không chỉ đơn giản là dạy cho mình loại phép thuật đó, mà rất có thể còn bao gồm kỹ xảo hay bí quyết của bậc thầy dạy nó.

Snape có thể làm gián điệp hai mang mà không bị Voldemort phát giác, trình độ Bế Quan Bí Thuật - Occlumency - của vị thiên tài si tình này đơn giản không cần phải bàn cãi.

Về phần Dumbledore, thần hộ mệnh phượng hoàng đã chứng minh hết thảy.

Nếu có thể, Anlene không muốn lựa chọn, hắn chỉ muốn có hết.

“Biết chọn gì đây?”

Suy nghĩ một hồi vẫn khó mà quả quyết, hắn quyết định hỏi một kẻ có kinh nghiệm dày dặn như Mũ Phân Loại, dù sao theo nguyên tác thì nó cũng đã tồn tại ngàn năm đúng không.

Đối với việc này, chiếc mũ lại đáp:

“Trong lòng ngươi thật ra không phải đã có thiên hướng rồi sao, còn hỏi ta làm gì.”

Nó còn nói thêm với giọng khinh bỉ:

“Hơn nữa ngươi cho là một phù thủy gà mờ mới tinh có thể học được mấy phép thuật cao thâm này trong sớm chiều ư?”

Anlene im lặng, hắn biết Mũ Phân Loại nói đúng, hắn ngay từ đầu thật ra đã nghiêng về khóa học của Snape, bởi so với Bùa Thần Hộ Mệnh thì riêng Chiết Tâm Bí Thuật - Legilimency - đã có tính ứng dụng cao hơn rất nhiều.

Chỉ là Anlene không chắc rằng khi có được năng lực nhìn thấu nội tâm người khác, liệu bản thân có suy đồi đạo đức?

Nói mạnh miệng thì ai cũng nói được, nhưng để thực hành đúng theo lời mình nói thì lại là một chuyện khác.

Dumbledore vĩ đại không phải vì sử dụng phép thuật hùng mạnh, mà bởi vì không sử dụng những phép thuật đó cho nên mới vĩ đại.

Mắt nhìn vô định, hắn mơn trớn quả cầu pha lê trong tay, thấp giọng lẩm bẩm:

“Trò chơi, trò chơi, mơ ước mà chính bản thân ta cũng không phát giác ra, không phải chiếc mũ đã nói rồi sao, vậy ta cứ xem thế giới này như một trò chơi, không cần phải nghĩ nhiều như vậy.”

Khi ý niệm quyết đoán đã hiện lên trong đầu Anlene, hai tuyển hạng khóa học của Voldemort và Dumbledore cũng theo đó dần mờ đi, lựa chọn duy nhất còn lại bỗng lóe lên rồi tan thành bụi huỳnh quang, hòa lẫn vào quả cầu trong tay Anlene.

Đến đây, hắn đã hoàn thành việc lựa chọn phần thưởng của mình, mặc dù trong lòng đã muốn không kìm được khao khát học tập phép thuật, nhưng hắn vẫn đủ lý trí để biết bây giờ không phải lúc thích hợp.

Dựa vào đoạn ngắn ký ức mà Mũ Phân Loại đã cho mình xem, Anlene biết chỉ cần chờ đến ngày mai là bản thân sẽ mãn hạn câu lưu, đến lúc đó hắn có thể về nhà tự do thỏa thích muốn làm gì làm.

Còn bây giờ, việc duy nhất hắn có thể làm chính là chờ đợi.

Cho sách phép thuật, đũa phép và quả cầu pha lê trở vào trong Mũ Phân Loại, Anlene ngồi trên giường, trong thoáng chốc không biết nên làm gì.

Hắn nhìn trái ngó phải, sau đó quyển sách ở đầu giường liền đập vào trong mắt hắn.

“Trí tuệ siêu phàm là kho báu lớn nhất của nhân loại.”

Hắn khẽ lẩm bẩm, sau đó cầm lấy quyển sách.

Tổng Quan Lịch Sử Thế Giới.

Chương 4: Lựa chọn