Anlene chậm rãi đọc, xem như g·iết thời gian.
Ban đầu cũng không có gì khác biệt, các sự kiện lịch sử từ trước Công Nguyên đến thời kỳ Trung Cổ hắn đều thấy quen, giống với những gì hắn đã biết ở thế giới của mình.
Có hơi lạ ở chỗ mặc dù được viết bằng ngữ pháp tiếng Anh, nhưng trong sách lại dùng không ít từ vựng thuộc tiếng Pháp, Ý, Trung, Hy Lạp, Ấn Độ, Ai Cập, v.v…
Nếu không phải Mũ Phân Loại đủ thông thái để phiên dịch giúp, sợ là hắn muốn đọc tiếp cũng không được.
Chỉ khi đến gần cuối giai đoạn cận đại, Anlene mới không khỏi trợn tròn mắt.
“...Đến năm 1911, Liên Bang Hòa Bình & Thống Nhất Địa Cầu chính thức được thành lập và công nhận, đường biên giới giữa các quốc gia trên toàn cầu được xóa mờ…”
Hắn không kìm được ngồi thẳng người dậy, bật thốt:
“Cái quỷ gì?”
Rõ là trước đó hắn đang đọc các sự kiện lịch sử mà bản thân quen thuộc, sau đó đột ngột bùm một tiếng, quyển sách liền ném quả bom này vô mặt hắn.
Mặc dù không phải một người rành về lịch sử, nhưng Anlene cũng biết một điều cơ bản là sách sử thì cần phải có nguyên nhân, diễn biến và kết quả rõ ràng.
Để có thể xảy ra bước ngoặt to lớn mà hắn vừa đọc được, trước đó tất nhiên phải có một loạt các sự kiện mang tính chấn động để dẫn tới nó.
Nhưng quyển sách này không có.
Hắn vội vàng lật tìm khắp cuốn sách, muốn tìm xem có phải chi tiết về sự kiện này được ghi lại ở một chỗ nào khác không, nhưng lật mãi vẫn không tìm thấy.
“Chẳng lẽ là sách giả, nhưng chất giấy lại tốt thế này…”
Hắn nhìn chỗ tên tác giả quyển sách, thấy có hàm phó giáo sư tiến sĩ, chỗ lời bạt cũng được viết bởi những người có thân phận, địa vị không tầm thường.
Gặp phải chuyện kỳ lạ, trong đầu Anlene lập tức nổi lên thuyết âm mưu.
“Là có thứ gì đó khiến người ta coi nhẹ vấn đề này ư, như một loại Bùa Lú cực mạnh, bao trùm lên cả thế giới?”
“Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì mà phải che giấu như vậy? Do cái gọi là chính phủ liên bang gây ra, hay một thế lực siêu nhiên nào khác?”
Lúc hắn sắp tiến vào trạng thái bão não thì Mũ Phân Loại chợt lên tiếng:
“Có kẻ chưa sỏi Bùa Lơ Lửng đã muốn đấu với Troll, có người chỉ thạo Bùa Giải Giới đã muốn giải cứu thế giới, ngươi là loại nào?”
Anlene bỗng như bừng tỉnh, vỗ trán cười đáp:
“Tôi chỉ là một tên phù thủy năm nhất gà mờ đến Bùa Thắp Sáng Đũa cũng chưa biết.”
Sự nhắc nhở của Mũ Phân Loại khiến hắn tỉnh ngộ, có lẽ những gì vừa xảy ra khiến hắn cảm thấy bản thân là đặc biệt, nhưng hắn cũng phải chấp nhận một sự thật rằng bản thân bây giờ vẫn chỉ là một hạt bụi nhỏ bé, để tâm vào những chuyện lớn lao quá tầm chỉ có hại mà thôi.
Thế là Anlene lấy lại tâm thái bình thản, tiếp tục đọc sách dưới sự hỗ trợ phiên dịch của chiếc mũ.
Bởi vì sự thành lập của Liên Bang, nên đương nhiên là sau đó sẽ không có Thế chiến I, Thế chiến II hay c·hiến t·ranh Lạnh, nhưng cho dù là như vậy, thế giới này dường như đến tận thời điểm hiện tại vẫn không hề yên bình.
Có không ít các nhóm người phản đối việc Trái Đất là một thể thống nhất, yêu cầu được ly khai và cũng đã thực hành việc ly khai khỏi Liên Bang bằng vũ lực, nơi những nhóm người này c·hiếm đ·óng được họ tự xưng là Vùng Độc Lập, trong khi phía chính phủ thì gọi là Vùng Phân Liệt.
Vài giờ trôi qua, Anlene đóng quyển sách lại, ngả lưng ra giường, tay trái gác ở sau đầu.
Mũ Phân Loại được đặt ngay ngắn bên cạnh hắn.
Ngó lên trần nhà, hắn chợt gọi chiếc mũ:
“Này, ngài Mũ!”
“Gì?”
“Ông nói thử xem, trong hoàn cảnh nào thì yêu tinh có thể nắm giữ đũa phép mà không bị phù thủy đàn áp, thậm chí còn có thể chống cự được mấy phần?”
Trước câu hỏi của Anlene, Mũ Phân Loại trầm ngâm một chút rồi đáp:
“E hèm, vậy khả năng cao là trong nội bộ các phù thủy có không ít người ngấm ngầm ủng hộ điều đó.”
Anlene nghe xong chỉ im lặng, ánh mắt vẫn cứ nhìn đăm đăm vào trần nhà.
Hắn cũng không để tâm quá nhiều vào chuyện này, việc trước mắt mà hắn cần quan tâm hơn chính là bản thân mình.
Tối hôm đó, nhân lúc người đưa cơm tới đưa bữa tối cho mình, Anlene liền thử bày Mũ Phân Loại ra trước mặt kẻ đó, thấy người đưa cơm hoàn toàn không có phản ứng gì hắn mới thật sự không còn lo lắng.
Trong màn đêm yên tĩnh giữa bốn bức tường chật chội, hắn nằm tán gẫu đủ thứ chuyện cùng Mũ Phân Loại, dần dần câu được câu không rồi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Xem ra biến cố xuyên không ngày hôm nay cũng không thể khiến cho hắn mất ngủ.
…
Sáng ngày hôm sau, khi mặt trời còn chưa hoàn toàn ló dạng.
Anlene lúc này đã cởi bỏ áo tù, làm các thủ tục cần thiết, nhận lại đồ đạc từ quản ngục, đường đường chính chính bước ra khỏi tòa trại giam này.
[Nhà Tù Azkaban]
Nhìn tấm bảng to tướng được treo bên ngoài trại giam, Anlene không biết nên nói gì cho phải, hắn không ngờ rằng “Azkaban” trong miệng Mũ Phân Loại vậy mà lại là lời nói nghiêm túc.
Hắn không lưu luyến nơi này, nơi này cũng không có gì để lưu luyến, Anlene tìm đến chỗ nhà chờ xe bus, chuẩn b·ị b·ắt chuyến xe về nhà.
Thật may mắn là trong những ký ức vụn vặt mà Mũ Phân Loại cho hắn xem, có ký ức về nơi hắn ở, bằng không hắn sợ là phải vắt óc tìm lý do hợp lý để hỏi cảnh sát về địa chỉ nhà mình.
Gần một tiếng ba mươi phút ngồi xe, lại thêm năm phút mày mò bản đồ cùng hơn mười phút đi bộ, Anlene cũng sắp tìm thấy được nhà mình.
Khu 5, thành phố New Era, quận 13, phố Hoa Loa Kèn, hẻm 48.
Mang theo cảm giác vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, Anlene bước vào trong hẻm nhỏ, một con hẻm vắng người dù đang giữa ban ngày ban mặt.
Sau khi Liên Bang được thành lập, các quốc gia không còn tồn tại mà thay vào đó là các khu được phân biệt bằng con số, mặc dù chính phủ Liên Bang là một thể thống nhất nhưng cơ quan hành chính mỗi khu lại có tính độc lập khá cao, có bộ máy quản lý và luật lệ riêng biệt.
Khu 5 được xem như một trong những khu có điều kiện kinh tế vượt trội của toàn cầu, New Era càng được công nhận là siêu đô thị hiện đại và giàu có, nhưng ở thành phố này vẫn có những chỗ lạc hậu tưởng như hai thế giới so với vẻ phồn hoa của nó.
Quận 13 là một chỗ như thế, khi mà trên 50% dân cư ở đây được xét vào diện cận nghèo, và có 17% thuộc diện nghèo theo quy định của khu.
Khu vực mà Anlene ở càng thảm hại hơn, ấn tượng đầu tiên của hắn với nơi đây chẳng khá hơn một khu ổ chuột bao nhiêu.
Nhà cửa xập xệ, tồi tàn, rác rưởi bị vứt lung tung ngoài đường, nước thải đọng lại thành sình lầy, mỗi ba bốn mét lại có một bãi đại tiện không biết là của chó hay người.
Ngay mới cách đây không lâu, lúc còn ngoài hẻm, bên dưới tấm biểu ngữ “Giữ gìn đường phố sạch đẹp” Anlene tận mắt thấy một con chó không biết là chó hoang hay được chủ thả rông đang tùy tiện phóng uế, thật không khỏi cảm thấy nực cười.
Hẻm nhà hắn tuy nhỏ mà lại ly kỳ, đi tới giữa hẻm có một ngã ba, quẹo vào đi tiếp lại có một lối rẽ dẫn tới chỗ cụt, hình dạng giống như một chữ “h”.
Căn nhà mà bà nội để lại cho hắn nằm trong lối rẽ đó, sát bên một vách tường trống.
Mặt trời đã lên cao, trong con hẻm yên tĩnh không một bóng người, nhà cửa hai bên đều đóng chặt, tiếng bước chân của Anlene vang rõ từng tiếng một.
Đứng trước một căn nhà nhỏ hai tầng cũ kỹ, hắn lẩm bẩm:
“Cũng không tệ lắm.”
Sau đó từ trong túi đựng đồ được cảnh sát trả lại sau khi ra tù, hắn lục lọi ra được một chùm chìa khóa, rồi lại thử từng chìa để tìm cho ra chìa khóa mở cửa nhà.
Việc này cũng chẳng mất quá nhiều thời gian, chỉ qua thoáng chốc hắn đã mở được cửa nhà, sau đó từ tốn đi vào trong nhà.
Xung quanh không có nhà cao tầng, dựa vào ánh sáng tự nhiên, Anlene có thể nhìn thấy rõ bài trí bên trong.
Chừng năm mét vuông, bốn bề đầy các kệ gỗ với toàn sách là sách.
Hắn tiện tay lấy một quyển nằm trên kệ gỗ ở cạnh cửa, phủi phủi một ít bụi bám trên sách, tùy ý lật vài trang, nhìn thấy các trang sách tuy đã ố vàng nhưng vẫn rất sạch sẽ.
Hắn lại xem qua một vài quyển, trong lòng đã có phán đoán.
“Chỗ này hẳn đã từng là một tiệm bán sách cũ.”
Mũ Phân Loại lên tiếng gây sự:
“Ngươi nói như nói.”
Anlene không đáp lời, tiếp tục dạo qua các kệ sách.
Theo suy đoán của hắn, tiệm sách này tất nhiên là do bà nội mở chứ không phải một An Lê khác, sau khi bà nội q·ua đ·ời thì An Lê cũng không tiếp tục kinh doanh, nhưng vì một lý do gì đó hắn không tìm cách thanh lý đống sách này mà lại giữ lại, hơn nữa còn thường xuyên quét dọn giữ gìn.
“Đáng tiếc, lý do đó đến cuối cùng cũng không giữ được hắn ở lại thế giới này.”
Hắn nhẹ lắc đầu một cái, sau đó nhìn về góc tường bên phải phía trong gian nhà.
Ở nơi đó, một miếng vải màu nâu nửa hư nửa thực, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt đang lơ lửng giữa hai kệ sách.
Mảnh Vá Thường.
0