Vào những năm đầu của thế kỷ trước, từng có một vị đặc công thiên tài đã mạo hiểm thâm nhập vào trong căn cứ của kẻ địch.
Bởi vì trước đó q·uân đ·ội dù đã làm đủ biện pháp cũng không cách nào đánh hạ được căn cứ này, cho nên vị đặc công này đã được giao cho nhiệm vụ phá hủy căn cứ địch từ bên trong.
Việc hắn cần phải làm, chính là cài một quả bom do đơn vị nghiên cứu của liên minh vừa sáng chế ra vào nơi này.
Nhưng ở trong căn cứ của địch, hắn đã phát hiện một số người vô tội bị bọn chúng bắt giữ làm thí nghiệm, bị coi như thú vật mà tùy ý mổ xẻ.
Đặc công giải cứu cho bọn họ, nhưng vì thế mà hắn bị kẻ địch trong căn cứ phát hiện.
Những người vô tội kia thành công chạy thoát, chỉ có hắn là kẹt lại giữa vòng vây địch.
Trong giờ khắc ngặt nghèo đó, chỉ có một cách duy nhất để hắn hoàn thành nhiệm vụ được giao ban đầu.
Sau khi máy bay yểm trợ của vị đặc công chở theo những người vô tội kia rời khỏi chốn địa ngục này…
Một đóa mây hình nấm bốc lên, lửa giăng đầy trời, khói che phủ đất.
Một t·iếng n·ổ kinh thiên động địa lấn át hết thảy âm thanh.
Đặc công đã kích nổ quả bom trước khi kẻ địch có thể biết về nó.
Nhiều năm sau.
Khi c·hiến t·ranh đã không còn tàn phá đất mẹ.
Khi người ta khai quật chỗ căn cứ năm đó.
Từ sâu bên dưới lớp đất đá đã vùi chôn mọi thứ, không có tro cốt nào của kẻ anh hùng được tìm thấy, chỉ có một đôi giày loang lổ các v·ết m·áu từ chủ nhân của chính nó, chẳng chút sứt mẻ gì, như biểu tượng cho một tinh thần bất diệt.
—Loading—
Từ chỗ của Ryu, Anlene biết được trên thế giới này có tồn tại một số đồ vật thần kỳ được gọi chung là các Cổ Vật.
Cổ Vật được hình thành nên từ những món đồ vật có niên đại lâu đời, mang trong mình một loại giá trị siêu hình nào đó hàm chứa giá ý nghĩa to lớn, hoặc là biểu tượng của một thời đại, một sự kiện quan trọng, một câu chuyện có tính sử thi.
Nhưng không phải bất kỳ món đồ nào như vậy cũng có thể trở thành Cổ Vật.
Bằng một cách hoàn toàn ngẫu nhiên mà cho đến giờ cũng không ai tìm ra quy luật, sẽ có một vài trong số chúng tiếp nhận một nguồn năng lượng thần bí mà trở thành Cổ Vật.
Cổ Vật là thứ bảo bối thần kỳ mà bất kỳ ai cũng có thể sử dụng, miễn là họ sở hữu được nó.
Nhưng cùng với đó, người sở hữu Cổ Vật sẽ phải gặp một số bất cập nếu như tầm vóc của họ không tương đồng với giá trị mà món Cổ Vật đó mang theo.
Có thể họ sẽ không phát huy được hoàn toàn sức mạnh của Cổ Vật.
Hoặc tệ hơn, họ sẽ bị món Cổ Vật đó bài xích, bị Cổ Vật trừng phạt bằng việc phải hứng chịu đủ các loại ảnh hưởng bất lợi, thậm chí đánh mất tính mạng của mình.
Tên gọi của các Cổ Vật có một cấu trúc chung, đó chính là:
Number X: Tên Cổ Vật (với X là số hiệu riêng của mỗi món Cổ Vật)
Từ thông tin mà Cloud chia sẻ, hắn biết được Number 729: Giày Của Vua Đặc Công là một Cổ Vật có thể cường hóa tốc độ, sức mạnh, phản xạ, tính linh hoạt cho đôi chân của người mang nó.
Ngoài ra nó còn mang tới một số khả năng đặc biệt như di chuyển được trên mọi loại địa hình, giúp người mang có thể làm các động tác chân vượt ra ngoài giới hạn của kết cấu sinh lý, phản lại các quy tắc vật lý, bền chắc không thể phá hủy v.v…
Thậm chí Anlene còn được cho hay rằng, có người có thể sử dụng món Cổ Vật này đá bay t·ên l·ửa đạn đạo.
Mặc dù nghe qua rất giống là tin vịt, nhưng bởi vì nguồn tin lại đến từ đặc vụ của loại tổ chức khổng lồ như Cục Vệ Địa, nên hắn cũng không khỏi bán tín bán nghi.
Bỏ qua điều này thì hiện tại đã có thể xác định, đôi giày mà Layu sử dụng rất có thể chính là Number 729: Giày Của Vua Đặc Công.
Kai chép miệng một cái, nhìn xuống Layu với ánh mắt khinh bỉ:
“Trang bị bá đạo như vậy mà cũng đánh thua cho được, quá phế rồi, tên phần tử khủng bố này!”
Vừa dứt lời gã liền ngồi xổm xuống lần mò túi quần cũng như túi áo của đối phương, không tìm được gì có giá trị, chỉ phát hiện một sợi dây chuyền bạc ở trên cổ, thế là tiện tay giật lấy nhét vào trong túi của mình, coi như chiến lợi phẩm.
Không chiếm được đôi giày thần kỳ kia, gã cũng chỉ có thể tự an ủi như thế.
Anlene liếc nhìn một cái, không bình luận gì về hành động của gã, chỉ nói:
“Nếu mà hắn không thua thì giờ này người nằm dưới đất chính là đặc vụ Wilson, còn chú cũng không đứng được ở đây để mà chém gió đâu.”
Cloud cũng nhìn về phía Kai, chỉ ngắn gọn phun ra hai chữ:
“Ngu ngốc.”
Hắn cũng không nói gì về sợi dây chuyền, coi như ngầm chấp nhận.
“Ha ha, não Troll!”
Mặc dù Kai không thể nghe được nhưng Mũ Phân Loại cũng nhân cơ hội này mà mạt sát gã, sao nó có thể quên được mối thù bị trộm.
Không chịu nổi thái độ của Anlene và Cloud, gã lập tức nhảy dựng lên gào to:
“Ê ê hai ông nhìn lại cho kỹ, tui đây mới là người đóng góp lớn nhất cho chiến thắng này!”
“Hơn nữa tui nói không đúng sao, cái tên này rõ là phế mà!”
“Mục tiêu của hắn không phải là tui sao, có đôi giày này, hắn muốn bắt tui thì có khó gì.”
“Rõ ràng có tới mấy lần cơ hội, tự nhiên dở hơi đi nhắm vào thằng cha này.”
“Không tin hả, để tui chỉ ra cho biết mấy lần sai lầm của hắn, này nhé…”
Trong lúc gã đang bô lô ba la đủ thứ điều về những quyết định khó hiểu của Layu, một người khác lại đang ngồi xổm xuống giả vờ kiểm tra tình trạng của đối phương, đó chính là Anlene.
Hắn cũng nhân cơ hội này giả vờ vô tình đưa tay tới gần đầu của Layu.
[Phù thủy năm thứ nhất Anlene đã thu thập được Mảnh Vá Thường]
Vòng phong ấn màu đỏ hình đũa phép tan vỡ, Mảnh Vá vụt một phát bay về phía Mũ Phân Loại.
Đó quả thật là một Mảnh Vá, Anlene đã phát hiện nó ngay từ đầu.
Khi nãy hắn không cưỡi Cleansweep 5 đào thoát một phần là vì muốn cứu viện Cloud và Kai, một phần cũng là vì không bỏ được nó.
Lại thu thập được một Mảnh Vá, tâm trạng của Anlene lúc này khá là tung tăng.
Gặp Kai vẫn không ngừng huyên thuyên, thấy Cloud có vẻ như sắp không còn kiên nhẫn mà nhét Number 729 vào miệng gã, hắn liền mỉm cười chen vào:
“Chú nghĩ nếu ngay từ đầu hắn bắt chú đi, thì hắn có thể đi được sao?”
“Tại sao lại không nhỉ?”
Kai hất cằm.
Anlene không chấp thái độ trẻ trâu này của gã, một tay hắn vuốt cằm, tay còn lại chỉ xuống Layu rồi cười tủm tỉm nói:
“Nghĩ lại đi, tên điên này, hoặc nói chính xác hơn là thế lực sau lưng hắn…”
“...phe Phân Liệt, bọn họ cần bắt chú về vì một âm mưu gì đó, cho nên hắn không thể gây nguy hiểm đến tính mạng của chú đúng không?”
“Đương nhiên.”
Kai đáp mà hếch mắt lên nhìn về phía Cloud, kiểu như ông thấy chưa, tui đây là một nhân vật rất là quan trọng.
Anlene lại đặt ra một câu hỏi cho gã:
“Vậy chú nói xem, hắn là nên gánh theo một thứ vướng víu không được phép g·iết c·hết để đối phó với tôi và đặc vụ Wilson, hay là nên trực tiếp bỏ đi vế đầu, chỉ làm vế sau đây?”
“Cái này…”
Kai trong lúc nhất thời không biết phải trả lời thế nào.
Anlene lúc này lại bổ sung một câu:
“À phải, đó là loại trừ trường hợp hắn biết là tôi và đặc vụ Wilson có thể bỏ đi không can thiệp vào, dù sao chúng tôi cũng đâu nhất thiết phải cứu chú làm gì.”
Nhưng trong lòng hắn biết không cần loại trừ trường hợp này, bởi nó không tồn tại.
Mặc dù đến giờ vẫn không biết Layu vì cái gì mà nhắm vào mình, nhưng chỉ riêng sự hiện hữu của Mảnh Vá đã khiến Anlene khó lòng mà bỏ qua cho đối phương.
Cloud cũng như thế, hắn sao có thể bỏ mặc đối tượng bản thân phụ trách cho người ta bắt đi được, hơn nữa Anlene cũng không cho là hai người chỉ đơn thuần là quan hệ người giá·m s·át với kẻ bị giá·m s·át.
Kai cũng muốn chứng minh điều đó.
“A ha ha, sao có chuyện đó được!”
“Ông đi đâu thì đi chứ đặc vụ Wilson làm sao mà bỏ rơi tui được, tui nói đúng không hả?”
Đáp lại vẻ mặt hớn hở của gã, đặc vụ Wilson chỉ đáp bằng một từ.
“Không.”
0