Yui đắc chí chưa lâu thì sau đó đột nhiên tự vỗ đùi một cái, cô nàng đã biết cảm giác sai sai ban nãy là do đâu rồi.
“Cái quái gì thanh gươm của kiếm khách, túi nước của dân sa mạc, nói xong liền ném!?”
Yui bỗng nhận ra một chuyện, đó chính là Anlene vừa rồi chỉ dùng Bùa Giải Giới thu lại đũa phép, chứ không hề giống như trước đó biến hình các loại đồ vật, rất có thể đây chỉ là trò bịp bợm, chứ việc hắn có thể không cần đũa phép mà thi triển phép thuật vẫn là một ẩn số.
Điều này khả năng cao sẽ có ảnh hưởng không nhỏ tới tiền hoa hồng mà Yui có thể nhận được từ quán Mắt Ruồi, nhưng cô nàng đã không thể tìm chính chủ để hỏi cho ra lẽ nữa, bởi Phù Thủy-san trong miệng cô lúc này đã ngồi lấy xe quay trở về quận 13.
Đường đêm, gió mát, chiếc Mũ Phân Loại nhẹ nhàng lung lay sau gáy Anlene, nó khẽ hỏi:
“Ngươi không cảm thấy con bé vừa rồi rất bất thường sao, hừ hừ, dù cho không cần ngồi lên đầu cô ta, ta cũng có thể ngửi được mùi của Slytherin trên người đối phương, tham lam, xảo trá!”
Anlene trước tiên không trả lời câu hỏi của chiếc mũ mà lại phì cười hỏi lại:
“Ông không phải là nên đối xử như nhau với học sinh bốn nhà sao, sao lại có thái độ kỳ thị Slytherin như vậy?”
Mũ Phân Loại lập tức chối đây đẩy:
“Ngươi vu khống, chớ có ngậm máu phun mũ, ta chưa bao giờ thiên vị nhà nào, đối xử công bằng như nhau, chỉ là có chút không ưa cái tên kia mà thôi.”
Anlene nghe vậy liền có chút hứng thú:
“Ai?”
“Salazar, hừ, đồ tự phụ đó lúc đầu là muốn để tư tưởng của mình độc chiếm ta, chỉ là bị Rowena phát hiện nên mới không thành công.”
“Chậc, lại còn có loại phốt này?”
Anlene cảm thấy rất chất lượng, hít vào rất bổ phổi.
Hắn cũng thầm cảm thấy may mắn là Slytherin đã không thành công, bằng không thì chiếc mũ có lẽ đã chẳng miệng lưỡi dẻo quẹo, độc mồm độc miệng, thích cà khịa chửi bới hắn như bây giờ.
‘Ừm… hình như cũng không tệ lắm?’
Mũ Phân Loại giống như cảm nhận được cái gì đó, lập tức quát to:
“Này, tên phù thủy nhỏ c·hết tiệt, ngươi đang nghĩ gì xấu xa đó hả!?”
Anlene bĩu môi:
“Ông thật khiến tôi hoài nghi việc ông nói, sẽ không bao giờ đọc tâm trí của phù thủy nhỏ ngoài lúc phân loại.”
Chiếc mũ lập tức gào to:
“Khốn nạn, sao ngươi dám sỉ nhục danh dự báu vật ngàn năm của Hogwarts? Lần duy nhất mà ta vi phạm cũng chính là bị ngươi bức ép, tên phù thủy nhỏ ghê tởm, độc địa, hèn hạ…”
Trong tiếng chửi rủa không ngừng của đối phương, hắn chỉ ha ha cười to, thậm chí còn cổ vũ chiếc mũ đổi nhiều kiểu mắng hơn.
Thế là Mũ Phân Loại chợt mất đi rất nhiều hứng chửi rủa, nó chỉ mắng thêm mấy câu không mặn không nhạt rồi ra vẻ bực dọc nói:
“Hừ, ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta đấy!”
“Ông đoán xem?”
“Q*&%Ỷ#(@)...”
“Ha ha, không đùa ông nữa, tôi đương nhiên là nhận ra cô ta có vấn đề.”
Anlene không tiếp tục gây sự với chiếc mũ, cười nhạt đáp lại thắc mắc ban đầu của đối phương.
Dưới bầu trời đêm, trong mắt hắn như có tia sáng chiếu ra, hắn tiếp tục nói:
“Mục đích của vị Fancy Girl này rất rõ ràng, không ngoài thăm dò năng lực của tôi mà thôi, khả năng không thấp là cô nàng có dây mơ rễ má gì đó với quán Mắt Ruồi, dù sao vừa hay địa điểm là ở chỗ đó.”
Mũ Phân Loại liền bày tỏ sự khó hiểu:
“Đã thế sao ngươi còn thuận theo ý muốn của đối phương?”
Anlene nhún vai một cái, ra vẻ vô tư đáp:
“Thế thì có vấn đề gì đâu, cũng chỉ là một chút thứ có thể lộ ra ngoài ánh sáng, người khác biết hay không biết đều chẳng quan trọng, so với những thứ tôi từng cố ý tiết lộ cho đặc vụ Wilson, lại đáng là gì ư?”
“Quan trọng nhất, cô nàng ra tay rất là hào phóng nha, gần như là cho không, ngu sao không làm?”
Dứt lời, hắn cười nhạt một tiếng.
“...”
Mũ Phân Loại im lặng, bỗng cảm thấy hắn nói cũng có lý, chỉ cần không để lộ việc bọn họ đến từ đâu, hay cơ chế rút thưởng của chính nó, hoặc một số phép thuật, đồ vật có tính n·hạy c·ảm như Chiết Tâm Bí Thuật, Lời Nguyền Độc Đoán, Bùa Quên Lãng, Hòn Đá Phù Thủy, Trường Sinh Linh Giá, v.v. những thứ khác có lộ ra cũng không đáng chú ý là mấy.
Anlene vẫn tiếp tục nhìn kỹ đường, lái xe cẩn thận, trong đầu thì sinh ra chút linh cảm từ chuyến thăm quán Mắt Ruồi lần này, sau cùng hình thành một ý nghĩ.
Hắn chợt nói:
“Này ngài Mũ, ông nghĩ sao nếu sau này, chúng ta cũng thành lập một chỗ tụ hội dành riêng cho những người trong giới siêu nhiên, lấy tên là Cái Vạc Lủng chắc cũng không cần sợ chính chủ tới hỏi tội chứ hả?”
Mũ Phân Loại tỏ vẻ nghi ngờ:
“Để làm chi, ta không thấy ngươi có thể kiếm được lợi lộc gì từ chuyện đó, người của thế giới này cũng chẳng đào đâu ra Galleon để trả tiền rượu cho ngươi.”
Anlene cười khì một tiếng, nheo mắt lại nói:
“Nhưng biết đâu chính bản thân họ lại là Galleon.”
“Ngươi có ý gì?”
Hai mắt chiếc mũ quay mòng mòng.
Hắn tặc lưỡi đáp:
“Ông quên rồi sao, giống như lão Người Sắt với tên Layu kia đấy.”
Mũ Phân Loại nghe được hai cái tên này, thoáng cái liền hiểu Anlene muốn nói đến điều gì, chẳng ngoài hai Mảnh Vá di động mà hắn lấy được trên người bọn họ.
Nhưng nó lại khịt mũi coi thường, nói:
“Ngươi cho rằng những kẻ như vậy sẽ đến cái quán rượu trong trí tưởng tượng đó của ngươi hả?”
“Tại sao lại không chứ?”
“Ha ha, vậy khi nãy ngươi có thấy Mảnh Vá trên đầu bất kỳ kẻ nào ở quán Mắt Ruồi không, stoobid!”
Bị Mũ Phân Loại mắng, hắn vẫn không giận, còn cười bí hiểm nói:
“Vậy chỉ cần cho những kẻ đó một lý do không thể không đến là được.”
“Ví dụ như?”
“Ma dược, Thuốc Trí Tuệ Baruffio, Phúc Lạc Dược, hay thậm chí là Thuốc Trường Sinh.”
“Được thôi, vậy ngày khai trương của quán rượu nhất định cũng sẽ được khắc lên bia mộ của ngươi.”
“Ông mới stoobid, lúc mà tôi có thể đem mấy thứ đó ra dụ hàng, vậy thực lực chắc chắn đã vượt xa bây giờ.”
“À há, Voldemort cũng rất tự tin với bảy cái mạng của hắn đó thôi.”
“Nhưng tên chúa tể ổ cắm điện đó bị điên còn tôi thì không nha.”
“Ha ha, tự coi lại hành vi của ngươi từ lúc học phép biến hình tới nay đi, ngươi cho rằng mình sẽ không điên sao?’
“Đấy là thành kiến của ông mà thôi, vả lại, nếu có thật là như vậy đi chăng nữa, chẳng phải cũng có ông làm hải đăng chỉ dẫn cho tôi sao?”
“Ừm? Hừ… ta xui xẻo lắm mới gặp phải ngươi.”
“Ôi chao, nào có xui xẻo, rõ là vận mệnh diệu kỳ đã sắp đặt cho ngài Mũ vĩ đại và tôi gặp nhau.”
“Há, cứ nói mát đi, đừng cho là ta không cảm nhận được ngươi đang nghĩ gì.”
“Vậy mà ông còn nói mình không phải kẻ thích nhòm lén…”
“Khốn kiếp, ngươi lại phỉ báng…”
“Ha ha…”
Trong tiếng cười đùa, mắng chửi, Anlene cùng Mũ Phân Loại chẳng bao lâu đã về tới nhà.
Ý tưởng thành lập một quán rượu để dụ những Mảnh Vá di động tới đương nhiên vẫn chỉ nằm ở mặt ý tưởng, thuộc về kế hoạch dài hạn được Anlene ghi lại trong cuốn sổ nhỏ của mình, chờ đến lúc thích hợp mới có thể bàn lại.
Thứ hắn quan tâm hơn lúc này, chính là Mảnh Vá Thường có được từ quán Mắt Ruồi sẽ mang lại cái gì cho mình.
[Trelawney chúc phúc, phù thủy năm thứ nhất lấy được phần thưởng bậc Thường: Bùa Xua Đuổi Muggle & Các Ứng Dụng Trên Công Trình Kiến Trúc]
Trên tay Anlene lúc này là một cuộn giấy dày với vẻ ngoài cổ xưa.
“Ừm?”
Hắn chợt nghĩ tới việc bản thân vừa trở về từ một nơi không tiếp người bình thường, tựa hồ rút được phần thưởng này từ Mảnh Vá có được ở nơi đó cũng thật là hợp lý.
0