Trần Thiên Nam thì chẳng hiểu gì cả, cái gì mà Nhân Đế Tổ Tinh.
“ Tiểu Vàng ngươi nói đây chính là nơi mà Nhân Đế lớn lên sao ?”
Qua một hồi suy nghĩ Trần Thiên Nam cũng nói ra suy đoán, Tiểu Vàng từng nói Thôn Thiên Huyền Công là công pháp so Nhân Đế sáng tạo nên, vậy đây chính là quê hương của Nhân Đế.
“ Năm đó Nhân Đế hắn chính là từ nơi này đi ra, ta cùng hắn đã trở về đây trước khi cùng nhau đánh trận chiến cuối cùng.”
Trần Thiên Nam tuy là tò mò về những lời Tiểu Vàng nói, nhưng hắn biết Tiểu Vàng nếu không muốn nói hắn cũng không thể biết được thêm tin tức nào.
“ Tiểu Vàng tiền bối, người tỉnh rồi.”
Đỗ Như Nguyệt đi vào liền nói, Tiểu Vàng chỉ khẽ gật đầu…
Ngọc Đức Minh cũng chạy qua thấy con chó nhỏ đã có thể đứng lên thì ngạc nhiên, lúc cứu con chó nhỏ hắn cứ tưởng những v·ết t·hương sâu ở khắp người khẽ khiến con chó nhỏ không qua khỏi được, nhưng bây giờ lại lành lặn không có dấu hiệu của v·ết t·hương liền nhăn mặt một lúc mới nói.
“ Mấy người các ngươi không phải là tiên nhân đấy chứ ?”
Trần Thiên Nam gãi gãi đầu, đúng là khi hắn ở Thăng Long Thành cũng nghĩ những tu chân giả là tiên nhân, vì vậy cũng không lạ gì với suy nghĩ của những phàm nhân.
“ Ta không phải, mà thôi chúng ta đi chơi game tiếp đi.”
Trần Thiên Nam không muốn nói thêm liền rủ Ngọc Đức Minh tiếp tục chơi game, Tiểu Vàng cũng chạy theo Trần Thiên Nam đi ra bên ngoài.
“ Gâu gâu.”
Một con chó đen thấy Tiểu Vàng thì sủa lên, ánh mắt loé lên nhe hàm răng nhọn ra hung hăng.
“ Đen, biến ra ngoài đi không tao bẻ răng.”
Ngọc Đức Minh quát lên với con chó đen, Tiểu Vàng mắt hiện lên quang mang lập loè, con chó đen lập tức run rẩy chạy ra bên ngoài mất hút. Sau đó Trần Thiên Nam với Ngọc Đức Minh tiếp tục đánh điện tử, Tiểu Vàng mắt cẩu nhìn vào cái thứ kì dị chuyển động thì hai mắt phát sáng lập loè, qua một hồi thì liền c·ướp cả tay cầm trên tay Trần Thiên Nam, Ngọc Đức Minh trợn mắt há mồm nhìn con chó nhỏ.
“ Haha, Đức Minh con cẩu nhỏ của ta có chút thông minh.”
Trần Thiên Nam xấu hổ cười rồi nói, Tiểu Vàng ở trong mắt phàm nhân ở đây đúng là có chút quái dị…
Trong một bữa cơm tối, Đỗ Như Nguyệt chắp tay nói.
“ Bác Bá, cảm tạ hai người đã cứu giúp chúng ta, chúng ta cũng nên rời khỏi đây rồi.”
“ Thiên Nam, mày tính rời đi rồi sao ?”
Ngọc Đức Minh sửng sốt hỏi, Trần Thiên Nam gật đầu, vẻ mặt cũng hơi buồn nói.
“ Ừ, tao với chị Như Nguyệt phải trở về nhà.”
“ Vậy hai đứa bao giờ thì rời đi ?”
Bố mẹ Ngọc Đức Minh liền hỏi, Đỗ Như Nguyệt lấy ra mấy thỏi vàng đặt lên trên bàn, cô biết hoàng kim ở thế giới này cũng là đồ vậy quý hiếm đổi được rất nhiều tiền, nên dùng để cảm tạ họ đã cứu mạng.
“ Cháu cảm tạ ơn cứu mạng của mọi người.”
Bố me Ngọc Đức Minh liền xua xua tay nói.
“ Các cháu cứ giữ lại đi, bác bá không cần đâu…”
Họ không biết hai người Đỗ Như Nguyệt, Trần Thiên Nam lấy vàng từ đâu ra, nhưng bọn họ cũng không dám nhận nhiều vàng như vậy. Sau một hồi đùn đẩy hai người cũng đành phải nhận lấy số vàng.
“ Cháu cùng Thiên Nam sáng mai sẽ rời đi.”
Nói chuyện một hồi tất cả trở về chỗ ngủ, Trần Thiên Nam cùng Ngọc Đức Minh ngủ chung một giường.
“ Thiên Nam sau này nhớ quay lại chơi với tao nhá, tao nhường mày.”
Trần Thiên Nam bĩu dài môi nói. “ Mày biến đi, gà còn đòi gáy.”
Trần Thiên Nam cảm thấy ngôn ngữ ở địa cầu này rất thú vị, mầy từ ngữ tuổi teen cũng đã ngấm vào trong đầu không ít…
Sáng sớm hôm sau, mọi người đứng ở sân nhà Ngọc Đức Minh.
“ Mọi người đi mạnh khoẻ.”
Ba người Đỗ Như Nguyệt gật đầu, chào cả nhà Ngọc Đức Minh một lần rồi leo lên chiếc xe ô tô rời đi.
Cảm nhận chiếc xe chạy trên đường, mắt Tiểu Vàng loé lên, ở nơi này có nhiều pháp khí kì dị khiến Tiểu Vàng cùng Trần Thiên Nam tò mò không thôi, Đỗ Như Nguyệt cả người bịt khẩu trang đội mũ kín mít cũng lắc đầu với hai kẻ mắt đang rực sáng như sao…
Ở một trung tâm thương mại của Hà Nội, Đỗ Như Nguyệt mắt sáng lấp lánh trọn đủ những bộ đồ kì lạ, từ váy đến quần…
“ Thế giới này cái thứ được gọi là Khoa Học Kĩ Thuật thật là thần kì.”
Tiểu Vàng cảm thán không thôi, trong đầu đã nảy lên không ít suy nghĩ c·ướp b·óc trong đầu, những thông tin hữu ích đều có thể tìm thấy trên mạng internet.
“ Tiểu Nam đâm tên tiểu tử béo mập kia cho ta.”
Trần Thiên Nam cười ha ha lái xe điện lao vào một thằng nhóc làm thằng nhỏ sợ hãi bỏ chạy, nhưng làm sao mà thoát khỏi ma thủ của hai kẻ dở hơi.
“ Rầm” xe của thằng nhỏ bị một người một cẩu đâm cho xoay tròn tròn, Trần Thiên Nam cười phá lên, thằng nhỏ oà khóc lên bỏ cả xe điện chạy ra ngoài mách mẹ, mấy người lớn ở bên ngoài chỉ biết lắc đầu nhìn một thiếu niên cùng một con chó nhỏ vui vẻ chơi xe điện đụng, đúng là lớn đầu rồi còn như bọn con nít. Đỗ Như Nguyệt ngồi ở bên ngoài cũng xoa xoa chán nhìn Tiểu Vàng và Trần Thiên Nam.
Ở sâu trong Hoàng Liên Sơn, lúc này hai người một cẩu xuất hiện, đứng ở đầu phi kiếm Tiểu Vàng ánh mắt đảo đảo cảm nhận rồi chỉ về một hướng.
“ Qua bên kia đi Đỗ nha đầu.”
Đỗ Như Nguyệt gật đầu điều khiển phi kiếm hướng về phía Tiểu Vàng chỉ. Đỗ Như Nguyệt cũng đã khôi phục đến Tam Phẩm Trúc Cơ Kỳ, còn Trần Thiên Nam ngay cả một tia linh khí cũng không hấp thu được.
Dừng lại ở mấy ngọn núi cao, Tiểu Vàng mắt cẩu khẽ đảo đảo, tai cẩu phất nhẹ. “ Ầm ầm” một ngọn núi từ từ rung chuyển lộ ra một lối vào, nhảy lên vai Trần Thiên Nam Tiểu Vàng nói.
“ Đi vào đi.”
Trần Thiên Nam há hốc cả mồm ra, nhảy xuống đất từ từ đi vào trong.
“ Tiểu Vàng, tại sao ở đây lại có một hang động.”
Tiểu Vàng tai nhỏ khẽ phất một đốm lửa bùng cháy soi sáng lối đi, Đỗ Như Nguyệt cũng phất tay Trúc Cơ Hoả bùng lên soi sáng.
“ Là nơi ta và Nhân Đế cất giữ một thứ !”
Đi sâu vào bên trong cuối lối đi, có một cánh cửa đá, bên trên khắc rất nhiều kí tự, Tiểu Vàng nhảy xuống một chân cẩu đặt lên cánh cửa đá, những kí tự sáng lực lên một vào vàng kim “ Ầm ầm” hai cánh cửa đá dần dần lộ ra, Trần Thiên Nam há hốc cả mồm nhìn vào bên trong, giường như đây là một thế giới khác vậy, có núi rừng có sông nước, có cả những loài động vật bay ở phía xa xa.
“ Vào thôi.”
Đỗ Như Nguyệt tế ra phi kiếm mang theo Tiểu Vàng Trần Thiên Nam bay vào trong, hai cánh cửa đá ầm ầm khép lại, bay về phía một cung điện ở phía xa xa, Trần Thiên Nam há hốc cả mồm, những bất ngờ này đến bất ngờ khác khiến cho một kẻ mới bước vào tu chân giới như hắn mở rộng tầm mắt.
“ Tiểu Vàng tại sao ở đây lại có cả bầu trời vậy ?”
Thấy trên trời là một tầng mây trong xanh, không khác gì ở ngoại giới là bao, Đỗ Như Nguyệt mặt đẹp cũng hiện lên vẻ tò mò.
“ Đây là một tiểu thế giới.”
Trần Thiên Nam Đỗ Như Nguyệt vẻ mặt hiện lên kinh dị, đây là lần đầu tiên họ nghe được về một tin tức vượt qua suy nghĩ của họ.
Vừa đặt chân đến cửa cung điện màu hoàng kim, một âm thanh mang theo t·ang t·hương năm tháng vang lên.
“ Thôn Thiên, chúng ta đã thất bại rồi sao ?”
0