Vừa bước vào cung điện không gian liền thay đổi, Trần Thiên Nam ngơ ngác nhìn xung quanh, là một hang động một màu đỏ sậm, một cảm giác năm tháng bao trùm lên. Một người đàn ông tiên phong đạo cột mặc một bộ thanh y màu trắng, khuôn mặt anh tuấn đặc biệt hai mắt hữu thần, cả người bình dị không hề có chút khí tức của tu chân giả.
“ Nhân Đế, chúng ta đã thất bại.”
Tiểu Vàng ngồi ở trên vai Trần Thiên Nam nhìn người trước mắt thở dài nói. Trần Thiên Nam thì há hốc cả mồm, trước mặt hắn vậy mà lại là Nhân Đế kì tài tuyệt thế sáng tạo ra Thôn Thiên Huyền công, nhưng chẳng phải Tiểu Vàng đã nói là Nhân Đế đ·ã c·hết rồi sao, tại sao bây giờ lại xuất hiện ở đây.
“ Haha vậy đây chính là kẻ cuối cùng, tiểu tử ta chỉ là một tia tàn hồn lưu lại ở nơi đây mà thôi, chính là đợi ngươi đó.”
Đạo thân ảnh như nhìn thấu suy nghĩ trong đầu Trần Thiên Nam liền cười lớn cất tiếng nói như chuông đồng vang vọng cả hang động, Tiểu Vàng ánh mắt loé lên những tia sáng, miệng cẩu khẽ nói.
“ Có lẽ hắn chính là cơ hội cuối cùng rồi.”
Trân Thiên Nam còn chưa hiểu gì thì đạo thân ảnh phất tay lập tức Trần Thiên Nam biến mất ở trong hang động, sau đó đạo thân ảnh cũng nhìn qua Đỗ Như Nguyệt ánh mắt như nhìn thấu hết tất cả, tay chắp ra sau bật cười nói.
“ Là một nha đầu mang Thiên Linh Thể, thú vị. Gặp nhau là hữu duyên vậy người tu luyện cho tốt bộ Đạo Kiếm này đi.”
Nói xong một tia sáng loé lên bắn vào trong mi tâm Đỗ Như Nguyệt, một lát sau Đỗ Như Nguyệt mới bừng tỉnh chắp tay nói.
“ Đa tạ tiền bối.”
Đạo nhân ảnh phất tay, Đỗ Như Nguyệt cũng bị đưa đi, bấy giờ chỉ còn đạo nhân ảnh cùng Tiểu Vàng đối diện nhìn nhau.
“ Sự cố gắng của chúng ta cuối cùng cũng chỉ là vô ích.”
Đạo nhân ảnh thở dài nói, Tiểu Vàng miệng cẩu há ra định nói gì nhưng lại thôi, rất lâu sau Tiểu Vàng ánh mắt lập loè nói.
“ Ta đến để lấy nó, hắn là cơ hội cuối cùng rồi.”
Đạo nhân ảnh gật đầu, ánh mắt như nhìn xuyên qua vạn cổ, rồi thân thể dần dần tiêu tán trong thiên địa, chỉ để lại âm thanh vang lên quanh quẩn trong hang động.
“ Thôn Thiên, có lẽ cả ta và ngươi đã sai.”
Tiểu Vàng ngẩn ra, hai hàng nước mắt lăn xuống, miệng lẩm bẩm nói.
“ Không, chúng ta không sai…”
Trần Thiên Nam lúc này đang ngơ ngác không biết bản thân đang ở đâu, chỉ thấy xung quanh là những đám tinh vân đủ màu sắc thỉnh thoảng lại loé sáng như những vì sao, Trần Thiên Nam ngồi xếp bằng ở giữa những đám tinh vân, hắn không biết bản thân phải làm gì ? Nhân Đế không nói một lời rõ ràng đã đưa hắn đến đây, hắn chẳng biết phải làm như thế nào tiếp theo, không biết phải làm gì Trần Thiên Nam chỉ đành thử vận Thôn Thiên Huyền Công để tu luyện, làm hắn vui vẻ chính là những đám tinh vân lại bị hút lại chui vào trong cơ thể, Trần Thiên Nam chỉ đành tiếp tục tu luyện, những đám tinh vân màu sắc xung quanh bị Trần Thiên Nam hấp thu dần dần, càng ngày không gian xung quanh lại càng nhiều thêm đám tinh vân màu sắc xuất hiện…
Trần Thiên Nam nội thị đan điền, hắn thấy những đám tinh vân sau khi chui vào đan điền không hoà nhập vào vòng xoáy linh lực mà chúng tạo thành 8 vòng xoáy riêng biệt bao xung quanh vòng xoáy linh lực vào giữa, Trần Thiên Nam chỉ đành mặc kệ tiếp tục vận chuyển Thôn Thiên Huyền Công điên cuồng hấp thu những đám tinh vân màu sắc.
…
Ở bên ngoài, Đỗ Như Nguyệt sau khi được đạo nhân ảnh truyền thụ Đạo Kiếm liền chìm đắm trong tu luyện, ở một rừng cây kiếm trong tay không ngừng chém ra, kiếm ảnh ngập trời, lúc như ưng như hùng mạnh mẽ bá đạo, lúc lại êm đềm như nước mùa thu…
Tiểu Vàng thì nằm ườn trên một ngọn cây, bộ dạng lười biếng nằm ngủ, “ phì phì” một con rắn toàn thân đen sì sì to như bắp đùi người trưởng thành vắt vẻo đu từ trên tán cây xuống nhằm vào Tiểu Vàng thò cái lưỡi thọt ra thụt vào, rồi nhanh như chớp há mồm đớp về phía Tiểu Vàng.
“ Một con rắn nhỏ cũng định ăn thịt bổn cẩu, muốn c·hết.”
Tiểu Vàng nhìn con rắn cả người đã chín vàng ươm cảm thán, rồi cái miệng cẩu há ra nuốt cả con rắn vào trong bụng rồi ợ một cái, ngáp ngáp mấy cái liền đi ngủ.
3 năm sau.
Trần Thiên Nam sau khi hấp thu đám tinh vân màu sắc cuối cùng thì hai mắt cũng mở bừng ra, vẻ mặt hiện lên vẻ quái dị, trong đan điền của hắn bây giờ ngoài vòng xoáy linh lực còn có tám viên nhỏ hình tròn có màu sắc riêng biệt đứng im bất động ở trong đan điền vây lấy vòng xoáy linh lực, Trần Thiên Nam còn đang ngắm nhìn tò mò về tác dụng của mấy viên màu sắc thì đột nhiên từ mông cảm giác đau đớn làm hắn bừng tỉnh.
“ Ui za, đau c·hết mất.”
Nhìn xung quanh Trần Thiên Nam đã thấy bản thân đã ở trong hang động, ôm mông bò dậy thì tiếng Tiểu Vàng vang lên.
“ 3 năm thời gian không sai biệt lắm, mau đi ra ngoài.”
Trần Thiên Nam ngẩn ra, vậy mà thời gian đã trôi qua ba năm, ba năm thời gian dùng để hấp thu đám tinh vân màu sắc không rõ tác dụng làm cho Trần Thiên Nam như ăn phải bọ, mồm miệng đắng chát, thời gian ba năm dùng để tu luyện không khéo hắn đã đã tu luyện tới Tam Phẩm Trúc Cơ Trung Kỳ, thập chí là Hậu Kỳ cũng nên, ôm cái mông khập khiễng đi ra bên ngoài, thấy phía bãi cỏ xa xa Đỗ Như Nguyệt tay cầm một thanh kiếm trên người mặc một bộ váy đỏ kì lạ, đi chân trần đang múa kiếm, Trần Thiên Nam ngẩn ra nhìn, Đỗ Như Nguyệt không dùng khăn che mặt để lộ ra gương mặt hoàn mĩ, cả người toát ra mị lực làm cho bất kì nam nhân nào cũng phải rung động, Trần Thiên Nam cũng không ngoại lệ hắn cảm giác tim mình đập nhanh hơn bình thường rất nhiều lần.
“ Tiểu Nam, có phải đẹp lắm không ?”
Giọng nói vang lên bên cạnh làm Trần Thiên Nam giật mình, quay sang nhìn thấy Tiểu Vàng đang ngồi trên vai mình, mắt cẩu khẽ nháy miệng cẩu nhếch nhếch thì xấu hổ quay đi.
“ Tiểu Nam, nha đầu Đỗ gia chạy không thoát nổi ngươi, ngươi cứ mạnh dạn lên nói lời yêu đương với nàng rồi sớm sinh một tiểu hài tử để bổn cẩu dẫn đi tung hoành.”
Trần Thiên Nam mặt đỏ bừng bừng không biết phải nói gì, thì Đỗ Nhu Nguyệt đã bay đến trước mắt cười nói.
“ Thiên Nam ngươi xong rồi sao ?”
Trần Thiên Nam e thẹn gật đầu, Tiểu Cẩu thì miệng cẩu nhếch lên ánh mắt khinh bỉ vì bộ dạng của Trần Thiên Nam, là một tên nam nhân lại lộ ra vẻ mặt e thẹn làm Tiểu Vàng sít chút nữa ngất xỉu, liền nhảy xuống khỏi vai Trần Thiên Nam.
“ Chúng ta ra ngoài thôi.”
Đỗ Như Nguyệt kéo tay Trần Thiên Nam liền bay theo Tiểu Vàng, Trần Thiên Nam khuôn mặt vốn đã đỏ bừng nay lại càng thêm đỏ, Tiểu Vàng bay ở phía trước mắt cẩu khẽ đảo đảo nhìn qua, miệng cẩu lẩm bẩm.
“ Theo ngôn ngữ mà tên tiểu tử Đức Minh dạy, thì nên gọi tiểu tử Thiên Nam là gì nhỉ ? À là Nam bê đê, chính là cái bộ dạng ẻo lả đó, hazzz.”
Tiểu vàng mở cửa đá cả ba bay ra ngoài, sau đó Tiểu Vàng dơ chân cẩu trạm lên cánh cửa đá thêm một lần, lập tức cả không gian rung chuyển ầm ầm, sau vài hơi thở lơ lửng trước mắt Tiểu Vàng là một quả cầu nhỏ ( hình dáng như trái đất nhìn từ ngoài vũ trụ ) rồi ném qua chỗ Trần Thiên Nam, quả cầu nhỏ lập tức chui vào trong đầu Trần Thiên Nam biến mất, hắn la lên oai oái.
“ Tiểu Vàng ngươi nhét tiểu thế giới vào đầu ta ?”
Tiểu Vàng không thèm nói gì mà nhảy lên phi kiếm Đỗ Như Nguyệt đã tế ra, thấy Tiểu Vàng không nói Trần Thiên Nam cũng chỉ đàng bất lực nhảy lên phi kiếm, sau đó cả ba người lao vụt lên bầu trời để lại phía sau một bí ẩn.
0