0
Chương 4: Trường Sa đảo- Lạc lão
Trường Sa đảo nằm ngay ở phần trung khu của Yên hải, một nơi không tính là thần bí, cũng không có cấm chế vây quanh, nhưng hết lần nầy tới lần khác hễ có ai muốn khám phá bí ẩn của Yên hải hoặc lạc vào Yên hải cơ hồ đều bỏ mình trước khi đặt chân lên Yên đảo.
Phần chính của những vấn đề là do hải thú cường đại, đến từ sĩ hoá thân cũng phải nằm lại đây, một phần là do trận pháp vây khốn tự nhiên hình thành khiến cho tu sĩ cũng phải mất đi phương hướng khi đến đây.
Nhưng dù như vậy vẫn thường có tu sĩ đến đây xong vào Yên hải để thử thời vận.
Một là có thể đánh giết yêu thú và truy tiềm bảo vật vì Yên hải là nơi tích đọng của thuỷ linh lực kéo dài hàn vạn năm nên có thể nói bảo vật ở đây toàn là kì trân dị bảo.
Đặc biệt là thủy linh châu và huyết sản hô ở Yên hải được các đại gia tộc và dược sư săn đón rất nhiều, và hai vật nầy cũng được xem là đặc sản của Yên hải vì sản lượng rất nhiều dễ thu thập ở đây và hiệu quả hơn hẳn sản phẩm được thu thập ngoài Yên hải.
Nói về huyết san hô thì là bảo vật dành cho tu sĩ trúc cơ kì trở xuống, có công dụng đặt thù tăng cường máu huyết giúp hấp thụ linh khí nhanh hơn bình thường ít nhất hai thành, còn có công dụng giúp tu sĩ trúc cơ thành công tăng lên ba thành, nên được các gia tộc ưa chuộng dùng để bồi dưỡng đệ tử trong gia tộc.
Còn về thủy linh châu chủ yếu được dùng cho tu sĩ có thủy linh căn, giúp ổn định tâm thần, tăng cường hấp thụ thủy linh khí, rột rữa linh khí trong cơ thể, nhưng đặc biệt là có thể trấn áp hoả đọc trong lúc luyện đan, nên thường được các luyện đan sư ưa thích.
Còn vấn đề thứ hai là vì truyền thứa của viễn cổ tông môn này, có một số tu tiên giả vẫn nghĩ rằng sâu trong Yên hải sẽ có một nơi đặt tông môn kiến trúc của tông môn nầy nên có ý định khám phá nó để có thể chiếm được công pháp cường đại kia.
Nói về công pháp của tu tiên giả thì được chia làm bốn cấp là thiên, địa, huyền, hoàng, mỗi loại được chia làm ba tầng là thượng, trung, hạ, tổng tính mười hai bật.
Đại biểu cho sự hấp thụ linh khí của công pháp thì là cứ mỗi một tầng thì gấp đôi mà tính, cứ mỗi một cấp thì lại biến chất về độ tình thuần.
Nói một cách dễ hiểu thì người tu luyện công pháp càng cao thì càng mạnh, càng nhanh tiến cảnh.
Nhưng công pháp vẫn là công pháp, không thể thấy đổi được linh căn của tu sĩ, nên bộ công pháp như vậy thường được liệt vào công pháp thần cấp trong truyền thuyết, và những tu sĩ muốn có bộ công pháp nầy cũng không ít, nhưng thủy chung Yên hải vẫn còn đó cũng không phải là không có nguyên nhân?
Ngoại nhân không thể vào quá sâu Yên hải, nhưng Lạc tộc lại khác.
Lạc tộc mang trong mình một nữa huyết mạch của Long tộc vốn thân cận với hải vực và có sức ảnh hưởng tới hải thú, một nữa mang huyết mạch của Địa linh tộc nhiễm khí tức đại địa, cộng với cả có hải đồ nên mới có thể tìm được một nơi như thế này ở Yên hãi.
Thực tế thì Lạc tộc cũng từng có người có thể đặc chân đến nơi trung tâm của Yên hải, nên cả họ cũng không biết rốt cục là có tông môn như vậy tồn tại hay không.
Dưới sự dẫn đường của Lạc Hải Phong, tốn hơn bảy ngày đi ngang về dọc trên biển thì Hồng Lưu cuối cũng cũng có thể nhìn thấy được Trường Sa đảo.
Trường Sa đảo chỉ lớn bằng một nữa Hoàng Sa đảo, nhưng lính lượng lờ gần như ngưng thực, bước chân lên đảo thì địa mạch hùng hậu, có thể nói nơi nầy đúng là bảo địa tự nhiên mà ông trời dành cho Lạc tộc.
Lạc tộc cũng giống như Âu tộc có tính đặc thù riêng.
Do Lạc tộc có huyết mạch long tộc nên ki sinh sản đã có sẵn một viên long châu trong nội thể nên khi trưởng thành- đến mười sáu tuổi- sẽ trực tiếp có được từ vị kim đang mà cất bước.
Chẳng những vậy, cơ thể của Lạc tộc vô cùng cường đại do được thừa hưởng nên khi trưởng thành có thể bằng nhục thân đọ với nguyên anh kì tu sĩ.
Hồng Lưu theo chân Lạc Hải Phong bước vào đảo, dọc theo đường cái mà đi đến trung tâm của đảo.
Nơi nầy có một toà cũng điện nguy nha, tùy nhiễm bụi thời gian, những vẫn uy nghiêm khiến người ta phải cuối đầu khi bước đến.
Nếu xét về mặt ngoại hình thì nó được thiết kế gần như tương đồng với điện thờ của Hồng Lưu đang ở trong Trương Sơn cũng là mấy.
Hay nói đúng hơn thì Trường Sơn cung điện thờ được cố ý làm giống hoàn toàn thiết kế của ngôi điện thờ ở nơi đây, nếu có khác chính là mười bức thạch điêu không điêu khắc mười vị hoàng đế mà là điêu khắc một đoạn lịch sử ít ai biết đến của Nam Thiên Quốc.
Đến bậc than trước cửa vào cũng điện, Hồng Lưu bị Lạc Hải Phong ngăn lại, đây cũng không phải là lần đầu Hồng Lưu đến nơi nầy nên hắn biết phải có sự cho phép của Lạc lão thì hắn mới được vào điện thờ này, còn Lạc Hải Phong thì chuẩn bị bước vào cũng điện thỉnh ý người ở trong, thì một giọng nói của Lạc lão đã vàng lên:
"Tiểu tiết bỏ đi, Hải Phong con đợi ngoài cửa."
"Dạ, Lạc lão."
Lạc Hải Phong phất tay mời Hông Lưu vào trong, còn mình thì đứng đợi ở bên ngoài.
Tuy không phải là lần đầu gặp Lạc lão, nhưng cứ mỗi lần gặp Lạc lão cũng điều cho Hồng Lưu cảm giác như là đang đứng cạnh mãnh thú vậy.
Hồng Lưu không dám thở mạnh mà bắt đâu cũng kính thỉnh ăn Lạc lão:
"Hồng Lưu, xin ra mắt Lạc lão."
"Ừm. Những năm tháng này ngươi vất vã rồi. Làm cung chủ cũng quá tận tâm rồi, đã ngàn năm mà lại chậm rãi không độ kíp."
"Hông Lưu không dám, Hồng Lưu chỉ trực chỉ tâm mà làm, cố gắng tận hết khả năng, để Lạc lão chê cười rồi."
" Ha ha ha. Ngươi ngược lại có mấy phần bổn sự của hắn năm sưa. Haizzz, thời gian. Đã bao lâu rồi nhỉ?"
" Bẩm, đã được mười vạn năm rồi ạ."
"Ừm. Chuyện của Nam Thiên Quốc ta đã biết. Đây là quốc nạn của Nam Thiên Quốc nên không thể tránh, thứ có thể làm là chuẩn bị mà thôi. Địa linh tộc Cơ tộc cùng Tiên Long tộc Lạc tộc chúng ta không thể tham dự trực tiếp được. Chuyện nầy chắc ngươi đã rõ?"
" Bẩm, Hồng Lưu từng nghe sư tôn nói quá."
Thấy Hồng Lưu như đang trông chờ điều gì đó nên Lạc lão tiếp lời:
"Ừm. Ngươi về nói với quốc chủ là:
Bắc có Chân Long cuộn mình thiên địa
Nam có hổ ngồi tính kế phân chia
Phượng nếu không ra sao tránh bá chủ?
Nam Thiên Quốc nạn, thuận thế không lìa."
Tuy còn mờ mịt lời Lạc lão nói nhưng Hồng Lưu cũng không dám hỏi thêm, mà nhẹ nhàn trả lời:
"Dạ."
Lạc lão đừng dậy quay san nhìn Hồng Lưu rồi từ trong giới chỉ lấy ra một bức thư đưa cho Hồng Lưu rồi dặn dò:
"Tuy Lạc tộc vô phương tham dự, như Lạc gia thì khác. Tới lúc cần thì đưa cái nầy cho Quốc chủ thì có thể điều động toàn bộ binh lực của Lạc gia thành viên."
Hồng Lưu quỳ bái Lạc lão rồi nhận lấy bức thư:
" Thay mặt quốc chủ tạ ơn Lạc lão."
"Ừm. Ngươi trở về đi, cố gắng chuẩn bị thật tốt."
Sau khi Hồng Lưu rời khỏi thì sau lưng Lạc lão đến một hắc y nhân trên đầu một một đôi sừng rồng che mặt.
Hắn nữa quỳ cung kính Lạc lão từ trong người dân lên một phong thư, Lạc lão xem xong thì liền nổi giận:
"Hay lấm, quả nhiên là "Tam Diệp Thất Bảo lưu ly tháp" xem ra Bắc quốc chẳng những muốn diệt Nam Thiên Quốc, mà còn muốn diệt Lạc tộc của chúng ta nữa."