Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 25. Sơ chiến thi tộc

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 25. Sơ chiến thi tộc


Nó lại ngây ngốc nhìn Minh rồi đi loanh quanh phòng, có điều bây giờ cơ thể nó quá to, muốn bước ra khỏi cửa cũng khó, trông vô cùng cồng kềnh.

Minh khẽ thở dài rồi thu nó lại, xem ra sau này không thể thường xuyên để nó chạy loanh quanh trong nhà được. Bước ra khỏi phòng, lúc này cha mẹ đã về, Minh đi ra chào đón rồi khoe mình đã đột phá nhị giai.

Duỗi tay ra, một ống tre được triệu hồi ra. Khác với những ống tre khác Minh từng tạo ra, lần này ống tre có đường kính nhỏ, chiều dài chưa đầy một mét. Dựa theo kí ức trong đầu, Minh điều khiển tre tự đục thành sáo.

Nhưng từ khi Ngục U Viêm Thú biến mất, loài hoa này cũng xem như bị thất truyền, thậm chí những lứa linh sĩ sau này cũng không biết hoa này là hoa gì.

Cô Xuân hít sâu một hơi, đây là thứ mà Nhã đã đưa cho cô vào ngày hôm đó. Cô không biết cậu ta lấy đâu ra, nhưng cô chắc chắn biết thứ này là một điềm báo vô cùng quan trọng.

Đúng lúc này, móng vuốt của nó đã tiếp cận Minh. Chỉ cần dính một cú này, một linh sĩ nhị giai như Minh, c·hết không cần nghi ngờ.

Vì v·ết t·hương, tốc độ của Long cũng bị hạn chế, nên rất nhanh đã sắp bị đuổi tới. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 25. Sơ chiến thi tộc

Long thấy thế liền nhân cơ hội chạy ra khỏi con hẻm. Vết thương bị cào trúng như bị phỏng nặng, da như bị chảy ra thịt cũng cháy đen cực kỳ khủng kh·iếp.

“Vậy từng có ai tìm thấy xác của nó chưa, có ai có thể xác nhận trăm phần trăm nó đ·ã c·hết không? Ngày ấy thành chủ đời trước chiến đấu với nó mà hi sinh, b·ạo đ·ộng bí cảnh cũng được dẹp yên, nhưng chưa từng có ai có mặt ở đó để xác nhận thứ kia đã bị tiêu diệt, chỉ tìm thấy xác của thành chủ tiền nhiệm mà thôi. Có thể trong trận chiến ấy nó b·ị t·hương nặng mà rút lui.”

Không khí trong phòng cũng vì đó mà trở nên kiềm nén đến kì lạ, từng ngọn gió âm u không biết từ nơi nào thổi tới nghe ù ù càng làm khúc nhạc thêm phần âm u.

Ngày hôm đó, cả nhà lần nữa ăn mừng, không gian ấm cúng hân hoan cũng xua bớp những lo lắng mấy ngày nay của Minh.

Tuổi thật của bà đã ngoài tám mươi, là người từng trãi qua trận chiến kinh khủng nó, từng trãi qua thời khắc Chiêm Thành gần như bị diệt. Bà không thể tưởng tượng được nếu thứ đó chưa c·hết thì Chiêm Thành sẽ ra sao. Người mạnh nhất Chiêm Thành bây giờ chỉ mới lục giai.


“Cái này…tìm ở đâu.”

Cô Xuân lúc này mới lấy ra một bông hoa, cánh hoa màu đỏ, nhuỵ màu tím, thân cảnh màu đen, phát ra mùi hương gay mũi như đ·ám c·háy. Trong nhuỵ mang độc, g·iết tứ giai trong vòng nửa ngày. Đó là Hoả Ngục U Hoa.

Bỗng nhiên thêm ra nhiều kiến thức như vậy làm Minh khó lòng nhanh chóng ổn định lại. Tiếp túc qua hơn một tiếng sau, mọi thông tin được sắp xếp gọn gàn. Mở mắt, Minh cười nhẹ.

Ngay khi móng vuốt đỏ rực của con quái sắp chạm tới người Long, trong mắt của anh đã hằng lên vẻ tuyệt vọng, chỉ mong đội cảnh vệ kịp tới để xử lý nó...thứ kinh khủng như vậy vẫn nhởn nhơ trong nội thành, thật sự là quá nguy hiểm. Đột nhiên, một tiếng sáo vang lên. Trong phút chốc làm con quái bị khựng lại.

Miệng vẫn thổi sáo, những âm thanh du dương như ma âm quẩn quanh đầu óc con quái khiến nó nổi điên, lập tức đổi mục tiêu hướng về phía Minh.

Từ trong cái trán trống không của nó mọc ra một con mắt dọc đỏ rực liếc nhìn về phía bên trên một nóc nhà, nơi Minh đang đứng.

“Dị tộc cấp thấp vốn tinh thần yếu kém, chúng rất dễ bị ảnh hưởng bởi tồn tại mạnh mẽ, ít nhất…là thất giai. Giả thiết của tôi là trong bí cảnh có dị tộc thất giai xuất hiện, khí tức của nó khiến cho lũ dị tộc ở gần bí cảnh trở nên hỗn loạn do đó mới lao ra bìa rừng.”

Lúc này ông Công mới lên tiếng.

Cô Xuân thở dài.

“Một con chuột nhắt đi lạc vào nhà của ta à, xem như mày không may.”

Tất cả mọi người trừng to mắt, âm thầm nuốt nước bọt. Hoả Ngục U Hoa tưởng như đã tuyệt diệt từ lâu…bởi vì chỉ có thể mọc lên nhờ máu của của thất giai.

Đêm khuya, đường rất vắng, diện tích thành lại vô cùng rộng, đội cảnh vệ tuy đi tuần mỗi đêm nhưng cũng không thể xuất hiện ở mọi ngách Chiêm Thành được. Từ khi bị t·ấn c·ông, Long đã gửi tín hiệu cầu cứu. Nhưng ít nhất phải ba phút nữa mới có người đến. Nhưng e là chờ đến lức đó xác cũng đã lạnh.

Lần truyền thừa này, không chỉ có linh thuật, mà còn kèm theo rất nhiều kiến thức liên quan, đặc biệt là về âm luật, tinh thần và linh hồn thuật.

Sau một hồi tiêu hoá những thông tin xuất hiện trong đầu, Minh thở mạnh một hơi. Trong ánh mắt cũng có sự biến hoá. Trở nên càng t·ang t·hương hơn, cũng càng trở nên có thần hơn.

Cú đấm mạnh đến mức không khí lập tức giãn nở rồi nổ tung. Vụ nổ cùng với sức đẩy làm con quái văng ra xa, đụng sập mấy bức tường rồi bị nhấn chìm trong đ·ống đ·ổ n·át.

Cô gằn từng chữ.

Đêm khuya, trong nội thành dường như yên tĩnh. Một người đàn ông mặc giáp chạy hộc tốc trên từng con phố, trên cánh tay ông ta là vết móng vuốt cháy xém còn sôi lên lèo xèo cực kỳ kinh khủng. Bụm lấy v·ết t·hương, mặt anh ta đã trắng bệch.

Ông Công hít sâu một hơi, nói.

Gầm lên một tiếng, vuốt nó dài ra rồi lao lại cào loạn xạ vào Long. Tuy anh có tốc độ rất khá nhưng cũng nhanh chóng bị nó tiếp cận. Nhanh chóng, Long rơi vào thế chỉ biết phòng thủ.

Hoả Ngục U Hoa từng là đặc sản nổi tiếng của rừng Hoả Ngục, vào tháng mười một hằng năm, khi thái dương bắt đầu suy yếu. Ngục U Viêm Mãng Thú sẽ dùng chính máu của mình để nuôi trồng một loại hoa cực độc. Loài hoa có thể đem lại c·hết chóc, d·ịch b·ệnh cho nhân loại.

...

Tất cả mọi người đều quắt mắt lại, đây là trường hợp mà họ không mong chờ nhất, nhưng vẫn im lặng chờ cô Xuân nói tiếp.

“Sự kiện rừng Hoả Ngục b·ạo đ·ộng sớm năm năm chắc chắn là có uẩn khúc.”

“Nhưng không thể bỗng nhiên xuất hiện một con dị tộc nguy hiểm trong bí cảnh mà chúng ta không hay biết được…trừ khi là…nó.”

Cây sáo tre tinh tế óng ánh, nhìn gần thì mới thấy những đường nét của tre, nhìn xa lại tưởng đâu là sao ngọc. Trông vừa tinh tế trang nhã vừa huyền bí. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Nói tiếp đi.”

“Không có bằng chứng, đó cũng không phải là khả năng duy nhất khiến rừng Hoả Ngục b·ạo đ·ộng sớm.”

Từ phía xa xa có một cái bóng màu đó đuổi theo, tốc độ của nó rất nhanh, ngày càng lại gần người đàn ông. Khẽ cắn răng, anh ta đổi hướng vừa phía nhà Minh, hay nói cách khác là nhà của ông Đồng. Ngày hôm nay là ngày ông Đồng không trực đêm, chắc chắn là đang ở nhà.

Ngày hôm sau, một cuộc họp cao tầng lại diễn ra. Cô Xuân đứng lên, nói.


Mọi người đều giật mình, tỏ vẽ lo sợ, thứ tồn tại trong quá khứ kia thật sự đã để lại nổi ám ảnh cho những người trên bảy mươi tuổi sống ở Chiêm Thành. Một người phụ nữ nhìn vẻ ngoài gần sáu mươi run giọng nói.

Nguyễn Thành Công nhíu mày, ngón tay trỏ của ông gõ gõ lên đùi như đang suy nghĩ đến nhiều khả năng khác nhau. Một lúc sau mới nói. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Thi tộc, quả nhiên tinh thần yếu kém, sống trong mông muội. Tứ giai chín sao nhưng tinh thần lại còn kém hơn tam giai.”

Đúng lúc này, Minh khẽ nhếch mép. (đọc tại Qidian-VP.com)

Gà Trống Trắng nằm phủ phục bên cạnh lúc này cũng ngẩn đầu nhìn Minh bằng ánh mắt khó hiểu, cảm thấy khả năng của Minh rất giống ảo thuật của nó. Nhưng so lớn ảo thuật thô bạo của nó, tiếng sáo của Minh tuy không có tác dụng tức thì nhưng lại vô cùng khó phòng bị, ngấm sâu từ từ vào tâm trí cho đến khi người nghe trầm luân không thể dứt ra.

Chưa kịp nhìn ngó xung quanh, một cái bóng đỏ bất ngờ ập đến, lực lớn vô cùng. Long cũng không ăn chay, là một linh sĩ tứ giai một sao, tuy không phải là người xếp thứ hai trong đội cảnh vệ nhưng cũng được xếp vào cao thủ.

Lập tức kịp phản ứng, dùng tốc độ kinh người, Long né được đòn đánh trong gan tất. Nhưng lập tức đòn đánh thứ hai ập tới. Sau một phen né tránh, thứ kia cũng hiện ra trong mắt Long. Một người đàn ông, không, phải nói là một thứ có hình dạng như người đàn ông mới đúng. Cao hai mét, toàn thân đỏ rực, da thịt như bị thiêu cháy l·ở l·oét, trông cực kỳ kinh tởm, gương mặt của nó chỉ có một cái lổ như miệng còn lại thì không còn gì khác.

Gà Trống Trắng dứt ra khỏi âm thanh kia, trong đôi mắt gà vô tri bỗng nhiên xuất hiện một vẻ hoài niệm, nhưng chỉ loé lên rồi biến mất, Minh cũng không để ý đến.

“Thứ này đã đủ làm bằng chứng chưa?”

Cô Xuân hít sâu một hơi.

Hơn nữa khả năng không chế của Mỵ Ê Oán Khúc là đa mục tiêu, là một kỹ năng phụ trợ vô cùng hiệu quả. Tuy nhiên với cảnh giới hiện tại, Minh chỉ có thể sử dụng hiệu quả linh thuật này đối với các mục tiêu cấp thấp hoặc ngang cấp, cùng lắm là cao hơn một giai. Trong lúc thổi sáo thì không thể nào dùng các kỹ năng khác. Ít nhất là với tu vi tinh thần hiện tại thì Minh dùng không được. Nhưng với Gà Trống Trắng bên cạnh thì thuật này đối với Minh quả là lợi khí.

Một người lên tiếng.

Người đàn ông này tên Long, một thành viên trong đội cảnh vệ Chiêm Thành. Hôm nay trong lúc đi tuần không biết vì lý do gì, anh ta đi lạc vào trong một con hẻm lạ. Xung quanh cực kỳ âm u cũng cực kỳ lãnh lẽo. Dường như đó là một không gian hoàn toàn tách biệt với Chiêm Thành.

“Có khả năng cao, nó đang quay lại.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhân cơ hội đó, hơn hai mươi cái lông gà phóng nhanh hơn tên đánh tới người nó, lông gà mang theo âm sát khí cực mạnh đâm phập vào khắp người làm con quái dường như không biết đau cũng phải rống lên đầy đau đơn.

“Việc này, e là có liên quan đến bí cảnh Hoả Ngục…”

Từ trong miệng nó phát ra giọng nói trầm khan như ma quỷ.

Sau một lúc tập luyện, Minh dứt môi ra khỏi sáo. Môi nhếch lên một chút. Quả đúng là lợi khí để làm màu, vừa hiệu quả vừa ngầu.

Nhẹ nhàng đưa lên môi, như một bản năng, Minh chầm chậm thổi lên một khúc nhạc. Ban đầu là du dương, sau đó trở nên này càng ảm đạm. Âm điệu biến khoá khôn lường, khi thì trầm ngâm ngẫm nghĩ, khi thì buồn bã cắn rứt, khi thì ấm ức sầu thảm, khi thì oán giận cay nghiệt.

Long liều mạng, sẵn sàng từ bỏ phòng thủ. Dùng tay đón đỡ một cú cào của nó, Long nhanh chóng phản công, linh lực trong cơ thể điều về trên tay còn lại. Cả cánh tay trở nên đỏ rực phát sáng, gần như hơn nửa linh lực của một linh sĩ tứ giai vào trong nắm tay, Long thụi một cú cực chuẩn vào bụng con quái vật.

“Nhưng chẳng phải thứ đó đã bị tiêu diệt vào sáu mươi năm trước rồi sao.”

Vừa chạy ra khỏi con hẻm, lập tức thứ kia lập tức đuổi theo, dưới bụng nó là một v·ết t·hương cực kì sâu, bụng như bị đấm xuyên quá, lộ ra cả xương sống phía sau. Nhưng nó dường như không thấy đau, vẫn cười khà khà rồi đuổi theo gắt gao.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 25. Sơ chiến thi tộc