Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Ngô Gia Kiều Thê

Mạt Trà Khúc Kỳ

Chương 106

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 106


*Betanói: Em edit ghi chú “Thủy Nguyệt Ca Đầu - Tô Thức (Tô Đông Pha)”.

Dù sao sau này cũng làcôtẩu, đều là ngườimộtnhà, cònnóigì mà tha thứ haykhôngtha thứ.

Chu thị lạinói: “Nhưng mà Xán Xán… Tuy Xán Xán và Tông nhi vẫn chưa định thân, hôm nay đến thăm Vinh vương cũng là việc nên làm, nhưng cũngkhôngcó đạo lý nào phải ngủ lại? Còn thế thống gì?”cônương chú trọng nhất là cái gì? Đương nhiên là danh tiếng. Nàng biết nữ nhi nàng luôn làm việc đường hoàng, nhưng mỗi lần nàng đều phải ngàn dò vạn dặn, chỉ losẽxảy rasựcố ngoài ý muốn. May mắn có Lục Tông, nếu là người khác, nữ nhi nàng thủy linh xinh đẹp như vậy, nàng nào dám để hai người tiếp xúc.

Chu thị nhíu mày lại, Khương Bách Nghiêu nhịnkhôngđược vươn tay lên vuốt, thở dàinói: “Thấy nàng như vậy, coi Xán Xán giống như tiểu hài tử vậy. Việc này tuy rằngkhônghợp lễ nghi, nhưng tình huống hôm nay có chút đặc thù, nghĩ thoáng rathìcũng chẳng có gì. Hơn nữa ngày sau Xán Xán sớm muộn cũng phải gả đến Vinh vương phủ, Vinh vương tuy cũngyêuthích Xán Xán nhà ta, nhưng cũng chỉ làyêuthíchmộttiểu bối bình thường, bây giờ nàng đến thăm bệnh, Vinh vươngsẽcàng vừa ý Xán Xán của chúng ta hơn mấy phần.”

Lục Tông “Ừm”mộttiếng, vẻ mặtkhôngthay đổinói: “Huynh nghe quản gianóirồi.”

Lục Tôngnói: “Ừm, đợi lát nữa tasẽđưa nàng đến.”

Vừa vào phòng, liền nghe được thanhâmlanh lảnh dễ nghe bên trong. Nàng đột nhiên ngẩn người,đãnhìn thấy Chu Lâm Lang cũngđangở bên trong, mặcmộtbộ xiêm y màu hồng phấn thêu hoa lan, rang phục khéo léo, cử chỉ hào phóng. Chu Lâm Lang đứng bên cạnh Lục Bảo Thiền, nhìn Vinh Vương, trong con ngươi tràn đầy thân thiết: “Dượng, ngài có muốn uống nướckhông? Lâm Lang giúp ngài rót ly nước?”

Lục Tông gọi nha hoàn đến, căn dặn chỉ cần có động tĩnh gì liền lập tức thông báo chohắn, sau đó mới nắm tay Khương Lệnh Uyểnđira ngoài. Khương Lệnh Uyển bước từng bước theohắn, thấyhắnđivề phía Long Ngọc Viện củahắn, lúc này mới dừng bước chân, mở miệngnói: “Muội nên đến chỗ của Bảo Thiền tỷsẽtốt hơn.”

trêngương mặt của Lục bảo Thiềnkhôngcòn vẻ xinh đẹp hoạt bát như xưa, cả người giống như trưởng thành hơn rất nhiều, nàngnói: “Hôm nay tỷ rất sợ, sợ chasẽgiống như mẫu thân, cứ như vậy rời xa tỷ. Xán Xán, muội biếtkhông? Tỷ nhớ ca ca rất nhiều, nhưng huynh ấy lạikhôngcó ở bên, tỷkhôngbiết phải làm gì, lúc muội đến, ta liền thấy an tâm hơn rất nhiều… Xán Xán, chuyện lúc trước là tỷ có lỗi với muội. Tỷyêuthích ca ca của muội, nhưng loại thích này lại quá ích kỷ, muội có thể tha thứ tỷkhông?”

Khương Lệnh Uyển phồng má gật đầu: “Cómộtchút.”

Hồi lâukhôngnóichuyện, Khương Lệnh Uyển cho rằng nàngđangngủ. Saumộthồi yên lặng, mới lại vang lên thanhâm: “Di An làmộtcônương tốt, ca ca muội… hẳn là rất vui vẻ.”

Khương Lệnh Uyểnnói: “Đềuđãqua.”

Thấy lỗ tai nàng đỏ lên, Lục Tôngkhôngnhịn được cười, con ngươi híp lại, hỏi: “Đói bụng?”

Lục Tông qua tới,đangđịnh trò chuyện với nàng, cúi đầu liền nhìn thấy bánh trung thutrênbàn. Trong mâm tổng cộng có tám cái, mỗi cái bánh đều bị gặm chỉ còn lại nhân.

Lúc này, cha mẹ, ca ca và tẩu tẩu hẳn làđãngủ.

Ca ca tức giận cũng đúng.

Từ tối hôm qua đến giờ, Lục Bảo Thiền luôn lo lắngkhôngyên, mãi đến giờ mới nhìn thấy ca ca trở về, sợ hãi mới thoáng buông xuống. Giống như ca ca ở đây, nàngkhôngcần sợ cái gì. Lục Bảo Thiền rơi lệ, sau đó gật đầu, giơ tay lên xoa xoa đối mắt sưng đỏ. Nàng liếc nhìn Khương Lệnh Uyểnđangngồi bên cạnh ca ca,nói: “Xán Xánđivới muội cả ngày, hẳn là cũng rất mệt mỏi. Bây giờđãtrễ, Xán Xán nên cùng với muộiđinghỉ, ngày mai lại đưa muội ấy về phủ.”

Nàng còn có thểnóikhôngđược? Nữ nhi đến nhà người ta, cònkhôngthể đón nàng về nhà sao? Chỉ là Chu thị nghĩ, hôm nay nữ nhi chỉ tớimộtngày nàngđãthương nhớ đến vậy, sau nay nữ nhithậtsựgả tới Vinh vương phủ, vậy sau này nàng biết làm sao bây giờ. Nghĩ như vậy, Chu thị liền cảm thấy sáng sớm mai liền có thể gặp được nữ nhi, giống như cũngthậtvui vẻ.

Năm ngoái nàng đón trung thu ở Vệ Quốc công phủ, cùng với Hữu Nhi chơi đùa trong sân, đá cầu, đá dế,... Khương Lệnh Uyển thở dàimộthơi, sau đó mới cầm bánh lên, gặmmộtcái. Nàngkhôngthích nhân bánh bên trong, nhưng vỏ bên ngoại lạikhôngtệ, nàng gặm dọc theo bánh trung thu, ăn hết vỏ bánh bên ngoài, sau đó mới đặt lại vào mâm, lại lấymộtcái khác, tiếp tục gặm.

Đợi đến khi Lục Tông tắm rửa xong bước ra ngoài, liền thấy Khương Lệnh uyển chống cằm nằm ngồitrênghế, hai chân đung đưa lúcẩnlúchiện.

Khương Lệnh Uyển đột nhiên trợn to mắt, sáng lấp lánh, giống như rất kinh ngạcnói: “Muội đương nhiên đến nha.”

Khương Lệnh Uyểnnói: “Ca ca muội rấtyêuthích tẩu tẩu, hai người cũng rất ân ái.”

Khương Lệnh Uyên cố hết sức bưng đĩa bánh bằng sứ Thanh Hoa đến gần mình.

Chu Lâm Lang còn đến sớm hơn cả nàng.

mộtlát sau, Lục Tông liền đưa nàng đến sân viện của Lục Bảo Thiền.

Lúc trước chuyện huyên náo có chút lúng túng, hôm nay Vinh vương xảy ra chuyện, thời điểm hai người ở chungkhôngcó thời gian suy nghĩ quá nhiều những chuyện khác. Nhưng hôm nay bình tĩnh lại đối mặt,khôngkhỏi lại nghĩ tới những chuyện trước đây. Lục Bảo Thiền sắc mặt vô cùng tự nhiên, quay về phía Lục Tôngnói: “Ca ca, ca yên tâmđi, muộisẽchăm sóc cho Xán Xánthậttốt.”

Lục Tôngnói: “Đừng lo lắng.”

Ngoài sân viện trồng rất nhiều cây hoa quế, mưa đêm lất phất, kéo theomộtmùi thơm ngan ngát, Đỗ Ngôn lẳng lặng đứng dưới tán cây chờ đợi, đưa cổ liếc dài nhìn về phía hai bóng dángmộtcaomộtthấp cách đókhôngxa.hắnthấy Thế tử mang Khương Lục tiểu thư tới, đúng là có chút khiếp sợ. Sau đó chỉ có thể vờ nhưkhôngthấy gì cả, chỉ khi hai người tiến vào, mới thoáng giương mắt, trong lòng mơ hồ có chút lo lắng.

Ngồitrênghế ngủ có chútkhôngthoải mái, Khương Lệnh Uyển làmộtngười chưa bao giờ để bản thân phải chịu khổ, hôm nay cũng là lần đầu tiên. Thân thể nàng vô cùng yểu điệu mảnh mai, chỉ nằmmộtlát mà eođãcó hơi nhức mỏi, cổ cũng đau. Nàng nghiêng đầu nhìn Lục Bảo Thiềnđangnằmtrêngiường,nói: “Thiền tỷ tỷ chăm sóc cho dượng ròng rã suốtmộtngày đêm, nghenóidượng vừa mới hết sốt nên mới thoáng thả lỏng.”

Nghe thấy tiếng vang, Khương Lệnh Uyển quay đầu, thấy Lục Tôngđãthaymộtbộ xiêm y sạchsẽ, lúc này mới lên tiếng gọi: “Tông biểu ca…”

Lục Tôngnói: “đãđangtra xét, muộikhôngcần lo lắng.”nóiđến đây, gương mặt Lục Tông mang theo mấy phần lạnh lẽo, con ngươi cũng trở nênâmtrầm đáng sợ, nhưng khihắncúi đầu nhìn nàng, lại nhanh chóng khôi phục lại độ ấm.

Lục Tông cũng hiểu được tính tình của muội muội nhàhắn, đương nhiên cũngkhôngnóigì thêm.

Khương Lệnh Uyển ngồi nhìn chiếc bàn vuông hình ba đóa sen, chống cằm chờ Lục Tông tắm rửa xong. Vừa rồi nàng dựa vào ghế ngủkhôngcảm thấy gì, nhưng bây giờ lại có chút đói bụng. Nàng xoa xoa cái bụng,đãhơn nửa đêm,thậtsựđói quá. Chỉ là trong Long Ngọc viện lạikhôngcó hạ nhân hầu hạ, Đỗ Ngônđangđứng ở cửa, nàngthậtngại mở miệng gọihắn.

Khương Lệnh Uyển nhíu mày lại, trong ngực có chút rầu rĩ.rõràng nàng mới là con dâu tương lai của Vinh vương phủ, nhưng người đứng ở kia lại là Chu Lâm Lang, tư thế này quả thực còn giống con dâu hơn cả nàng. Trong bụngnóithầm, có chút hờn dỗikhôngthèm nghĩ tới, Lục Tông đứngmộtbên nhìn thấy nàng đến, ngữ khí vô cùng tự nhiênnói: “Xán Xán, muội tới thăm cha sao?"

Khương Lệnh Uyển vẫn chưa tỉnh ngủ, nhất thời có chút ngơ ngác, lại thấy vẻ mặt uể oải của hẳn, cũng hiểu mấy ngày nayhắnphải bôn ba bên ngoài, sợ làkhôngcó chút nào rảnh rỗi. Nàng hơi nhíu mày, lo lắngnói: “Huynh đột nhiên trở về như vậy, hoàng thượng có trách tộikhông?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Trung thu hàng năm, cả đại gia đình đềusẽtụ họp lại, cùng nhau ngồi trong sân ngắm trăng ăn bánh, vui vẻ ung dung. Năm nay thêmmộtnàng dâu, nhưng nữ nhi lạikhôngbên người,khôngkhỏi khiến cho nàng lo lắng đề phòng, nào có tâm tình thưởng nguyệt?

Dùng xong đồ ăn khuya, Khương Lệnh Uyển mới cảm thấy bụng nàng thoải mái hơn nhiều.

Người ta luônnói“Tiểu bính như tước nguyệt, bên trong có tô cùng di”*, bánh trung thu của Vinh vương phủ đương nhiên là được làm vô cùng tinh xảo mỹ vị, chỉ là trung thu năm nay Vinh Vương suýt nữa gặp chuyệnkhôngmay, Vinh vương phủ từtrênxuống dướikhôngai nhàn hạ để ý đến Trung thu.

Trước đến giờ Lục Bảo Thiền đều nghe lời ca ca, nhưng lúc này lại có chútkhôngmuốn, nàngnói: "Nhưng là —— "

Khương Lệnh Uyển “Vâng”mộttiếng, cũngkhônghỏi nhiều nữa. Nàng biếthắnkhôngthích nàng quản việc này. Chỉ là Thừa Đức Đế và Vinh vương xưa naykhônghợp, lúc này Vinh vương xảy ra chuyện, đương nhiên làkhôngít ngườisẽhoài nghi Thừa Đức đế. Nhưng phàm là người có chút đầu óc,sẽbiết chuyện nàykhôngthể.hiệntại đường làm quan của Lục Tông vô cùng rộng mở, sợ làkhôngít người nhìn chằm chằmhắn, hẳn làsẽcố ý gây ra chút chuyện nhằm vàohắn. Lúc trước, sau khi nàng gả cho Lục Tông, cũngđãtừng gặp nạn, trong lúc nguy hiểm, chính là Tứ tỷ tỷđãcứu nàng.

Khương Lệnh Uyển lúc này mới yên tâm. Cũng đúng, Lục Tông bán mạng vì hoàng gia nếu như Vinh vươngđangtrênbờ vực sinh tử màhắnlạikhôngthể trở về gặp mặt cha mình, Thừa Đức đế nếu như còn trách tội, như vậythậtquákhôngcó tình người.

Khương Lệnh Uyểnnói: “Sáng sớm hôm nay nghe được tin tức muội liền đến. Huynhkhôngcó trong phủ, nênkhôngcó ai đứng ra để ổn định mọi người, muội thấy cả vinh vương phủ trở nên vô cùng rối loạn, huynh lạikhôngở, muộikhôngyên lòng.”

Khương Lệnh Uyển tắm rửamộtlát, Lục Bảo Thiền đưa xiêm y nàng chưa mặc qua cho Khương Lệnh Uyển, cũng biết làn da của nàng vô cùng mềm mại, đương nhiên là lấymộtbộ từ Cẩm Tú phường. Ngoại trừ Tiết Tranh ra, Khương Lệnh Uyển còn chưa từng ngủ vớicônường nào khác. Bây giờ lên giương, hai người cùng nằmtrêngiường gấm, Lục Bảo Thiền mới mở miệng trước.

Lục Bảo Thiền “Vâng”mộttiếng, cũngkhôngnóinhiều.

Lục Tôngđitới, ngồi bên cạnh nàng. Thấy nàng nhắm mắt ngủ yên, giống nhưđangmơmộtgiấc mơ rất đẹp.

Lục Bảo Thiền chẳng biết rời giường lúc nào, nghĩ rằng nàng hẳnđãđithăm Vinh vương. Khương Lệnh Uyển tự biết bản thân là khách, cũngkhôngdám làm phiền quá mức, rửa mặt, dùng điểm tâm, sau đó liền đến chỗ Vinh vương.

Chương 106

Biết được thê tửyêuthương nữ nhi, Khương Bách Nghiêu nhanh chóng cườinói: “Đúng đúng đúng, Xán Xán của chúng ta giống như nương của con bé, mọi thứ đều tốt. Nàng nha, nên ngủ sớm, sáng sớm mai, tasẽcho người đến Vinh vương phủ đón Xán Xán về, có được haykhông?”

Lục Bảo Thiền nhìn ca ca mình, viền mắt ướt át, thanhâmcòn mang theo nức nở: “Ca ca…”

hắngiơ tay xoanhẹgương mặt nàng, tiểucônương kẽ run mi mắt, lập tức tỉnh lại, đôi mắt ướt nhẹp, mông lung nhìn thẳnghắn, sững sờ trong chốc lát, sau đó mới mở miệngnói: “Sốtđãhạ, ngự ynóisẽkhôngảnh hưởng đến tính mạng. Chỉ là cơ thể có chút suy kiệt, sau này phải chú ý tĩnh dưỡng.” Người vừa mới tỉnh nên giọng của nàng đặc biệt mềm mại, khàn khàn ngọt ngọt, vô cùng dễ nghe.

Beta: Twins

Khương Lệnh Uyển hơi run lênmộtchút, lo lắng Lục Bảo Thiềnsẽnhìn thấy,nhẹđẩyhắnmộtcái.hắnđến quá vội, cho dù là ngày thu mát mẻ, nhưngtrênngườihắnvẫn cómộtmùi mồ hôi dày đặc. Nàng là tiểucônương, đương nhiênkhôngchịu được mùi này, lập tức nhíu mày lại,nói: “A… Bây giờ dượngđãkhôngcó chuyện gì, huynh vừa mới trở về, nênđitắm rửa thay y phụcđi.”

Lục Tông nhìn hai mắt đỏ bừng của muội muội nhà mình, biết nàngđangsợ hãi lo lắng,hắnnhanh chóngđitới,nói: “Được rồi,khôngsao rồi. Bây giờ muội trở về viện của mình, cố ngủmộtgiấc.”

Edit: Tiểu Huân

Khương Lệnh Uyển nhìnhắnmộtchút, thầm nghĩ: Nếu biếttrênngười mình có mùikhôngdễ ngửi,hắncòn ôm nàng chặt như vậy làm gì?

Lục Bảo Thiền tươi cười,nói: “Xán Xán, muộithậttốt, chẳng trách ca ca lại thích muội…” Nàng dừngmộtchút, lạinói: “Tỷ và Lâm Lang nhận thức nhiều năm như vậy, bây giờ mới pháthiện, có rất nhiều chỗ mà tỷthậtsựkhônghiểu nàng. Ngày sau chắc chắn tỷsẽcân nhắc trước khi làm việc,sẽkhôngtái phạm sai lầm.” Giống như ca canói, nàngkhôngthể làmmộtkẻ ngu si. Ngày ấy ở phủ công chúa, nàng thấy Chu Lâm Lang thương tâm khó chịu, biết nàng phải rời xa mẫu thân, giống như bản thân, làmộtngườikhôngcó nương bên cạnh, đương nhiên cũng đau lòng. Nhưng nghĩ kỹ lại, bản thân đối tốt và quan tâm đến Chu Lâm Lang, giống như đều bị ngăn cách bởimộttấm vải, mangmộttấm chân tâm đưa đến trước mặt nàng ta, nhưng nàng ta lại thương tổn nó.

Khương Lệnh Uyển khẽ gật đầu, liềnđivào.

Lục Tông nghe vậy, mặthắnliền trở nên ôn hòa, dang tay kéo nàng vào trong lòng ngực.

Nàng tuy thích đồ ăn ngọt, nhưng lạikhôngquá thích bánh trung thu, nhưng bây giờ cũngkhôngthể lựa chọn, có đồ ănđãlà tốt lắm rồi.

Lục Tông liếc nhìn, chỉ hỏi nàng: “Muội tới lúc nào?”

Khương Lệnh Uyển nằm bên trong, nghiêng đầu nhìn Lục Bảo Thiền,nói: “Muội cũngkhônggiúp đỡ được gì.”

Khương Lệnh Uyển hướng mắt nhìn trong phòng, thấy bánh trungđangđặttrênbàn đá cách đókhôngxa.

Lục Tông nhanh chóng sai Đỗ Ngônđichuẩn bị đồ ăn khuya.

Lục Tông nghe xong rất vui mừng,khôngnhịn được níu người ôm vào trong lòng,nói: “Huynhthậtvui.”hắnxoa xoa đầu nàng, khóe môi hơi nhướng lên. Khi nhận được tin tức,hắnkhôngngừngkhôngnghỉ nhanh chóng chạy về, hầu như có thể tưởng tượng được cảnh tượng trong vương phủ. Chỉ là lúchắntrở về, thấy nàng dựa vào ghế, giống như nàng vàhắnđãkết hôn từ lâu, nàngđangchờhắntrở lại. Vương phủ quá quạnh quẽ, cầnmộtchút hơi người. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mà lúc này ở Vệ Quốc Công phủ, Chu thị cũng khó chìm vào giấc ngủ. Khương Bách Nghiêu nhìn thê tử nằm bên cạnhhắn, kéo người vào trong lòng,nói: “Thương thế của Vinh vươngđãổn định, Tông Nhi cũng trở về. Nàng đừng suy nghĩ quá nhiều, nghỉ ngơi sớmmộtchút.”

“Xán Xán, chuyện hôm nay cám ơn muội.”

Thấy nàng có thể nghĩ như vậy, chắc hẳn trong lòngđãthong thả hơn, Khương Lệnh Uyểnkhônglên tiếng. Nhưng mà nàng cũng biếtrõ, nếu nhưthậtmuốnnóiđến, đời này, Chu Lâm Lang kỳ thực chưa làm sai chuyện gì.

Kim Kết lo lắng chủ tử nhà mìnhsẽcảm thấy lạnh, liền cầmmộtchiếc thảm lôngđivào. Nàng vừa vào nhà liền nhìn thấy Lục Tông đứng ngay trước mắt,hắnđangngẩn người, nàng địnhnóichuyện, Lục Tông liền giơ tay ra hiệu, Kim Kết nhanh chóng im lặng, thức thời lùi ra.

Trong lúc hai ngườiđangnóichuyện. Lục Bảo Thiền tỉnh lại. Lục Tông đành buông người ra, hai má Khương Lệnh Uyển nóng lên, ngẩng đầu liếc nhìn Lục Tông. Có chút hờn dỗi, Bảo Thiền chắc chắn làđãnhìn thấy. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lục Bảo Thiềnđira ngoài, Lục Tông mới nhìn về phía Vinh Vương.

Lục Tôngkhônglên tiếng, chỉ kéo tay nàng tiến vào trong viện.

Nàng làmộttiểucônương chưa lấy chồng, hơn nửa đêm sao có thể đến gian phòng củahắn? (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngày kế Khương Lệnh Uyển tỉnh dậy, pháthiệnmình ngủ quên.

Khương Lệnh Uyển nhìn Lục Tôngmộtchút. Nàng biết tuy vẻ mặt củahắnlạnh lùng, hơn nữa cũng vì Vinh vương phi, mà quan hệ củahắnvới người phụ thân nàykhôngquá tốt, nhưngtrênthực tế,hắnvẫn làmộtnhi tử hiếu thuận, may mắn Vinh vương có thể bảo toàn tính mạng, nếu nhưthậtxảy ra chuyện, nàng cũngkhôngbiết an ủihắnnhư thế nào.

Nghĩ tới đây, Đỗ Ngôn mới thoáng yên tâmmộtchút, khóe miệng hơi mang ý cười, sau đó liền yên lặng đứng sát vào góc tường nghe lén.

Lục Tôngnói: “Hôm nay ta trở về,khôngnghĩ rằng muội cũng ở đây.”

Thế tử gia là người biết chừng mực, làm sao có thể làm chuyện xằng bậy? Hơn nữa Vương gia cònđangnằmtrêngiường bệnh, dù thế nàothì.... Vào lúc này cũngkhôngphải là thời điểm tốt.

·

Khương Lệnh Uyển nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trăng tròn treo ởtrêncao, ánh trăng dìu dịu, sángkhôngchút tì vết.

Lời này Chu thị hoàn toànkhôngthích nghe, lờinóira giống như nữ nhi nhà nàng phải hạ mình cố ýđilấy lòng người khác vậy. Nàng vô cùng thươngyêukhuê nữ bảo bối nhà mình, cần gì để ý xem người bên ngoài có hài lòng haykhông? Chu thị bất mãnnói: “Xán Xán của chúng ta vốnđãrất ngoan.”

Lục Tông cúi đầu nhìn nàng, con ngươi nhu hòa, “Chê ta hôi?”

Vinh Vươngđangnằmtrêngiườngnhỏ,trênngười đắp chăn gấm thêu mây, đầu kêmộtchiếc gối màu xanh ngọc, gương mặt tuấn mỹ lạikhôngcó chút hồng hào, hơi thở cũng đều đều, thương thếđãtạm thời ổn định

Lục Bảo Thiền dừngmộtchút,nói“... Vậythìtốt.”

Khương Lệnh Uyển thuận thế dựa vào trong ngựchắn, sau đó nghiêng đầu nhìn mặt trăng bên ngoài cửa sổ,nói: “khôngnghĩ tới trước khi chúng ta kết hôn còn có thể cùng trải qua lễ Trung thu.”nóixong nàng nhéo nhéo cánh tay củahắn, hỏi, “Chuyện của dượng, huynh định làm như thế nào?” (đọc tại Qidian-VP.com)

·

Đến Cẩm Hoa cư, Khương Lệnh Uyển nhìn thấy Phan trắc phi và Lục Bảo Yênđãđợi bên ngoài từ rất sớm. Chỉ là Lục Bảo Thiềnkhôngthích mẹ con hai người, bây giờ đương nhiên làkhôngcho phép các nàng tiến vào. Gương mặt Phan trắc phi tiều tụy,khôngcòn ngăn nắp sinh đẹp như xưa, có thể thấy được nàng đối với Vinh vương cũng làmộtmảnh chân tâm, điều này khiến Khương Lệnh Uyển hiếm có sinh ra chút hảo cảm. Còn Lục Bảo Yên, khuôn mặtnhỏcủa nàng có chút tái nhợt, vô cùng nhu nhược, thấy nàng liền khách khí hỏi thăm: “Khương Lục tiểu thư.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 106