Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Ngô Gia Kiều Thê

Mạt Trà Khúc Kỳ

Chương 107

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 107


Giữa tháng chạp, Lục Tông cuối cùng cũng tìm được thái tử từ Ninh Châu trở về, Thừa Đức đế đại hỉ, trọng thưởng Lục Tông.

Vinh vương cùng là người từng trải qua sóng to gió lớn, bây giờ thấy hai tiểucônương này, liếc mắt nhiều chút liền nhìn ra vấn đề trong đó —— tàikhôngđợi tuổi a,thậtkhiến người ta ghen tị.

Lục Lễ đứng ở cách đókhôngxa, nhất thời xem đến choáng váng. (đọc tại Qidian-VP.com)

·

Khương Lệnh Uyển cảm thấy bản thân ở trước mặt Lục Tông nhưkhôngmặc quần áo, mọi thứ đều bị nhìn rarõràng, ngay cả cọng lông tơ cũngkhônggạt đượchắn.

Thái tửnói: “Chẳng lẽkhôngđúng hay sao? Ngoài trừ mẫu hậu ngài,thìcòn ai có thể làm ra loại chuyện như vậy. May mắn hoàng thúc phúc lớn mệnh lớn, nếukhông—— "

Chu Lâm Lang gắt gao ôm lấy nam nhân trước mặt, nước mắt như mưa, giống như muốn đem tất cả ủy khuất mấy ngày nay phát tiết hết ra. Lục Lễkhôngcòn cách nào, chỉ có thể ôm lất nàng, tùy ý để nàng khóc thoải mái.hắnkhôngbiết nàng vì chuyện gì mà cảm thấy ủy khuất, chỉ làhắnchưa bao giờ thấy nàng mảnh mai bất lực như bây giờ —— trong mắthắn, nàng luôn cao cao tại thượng nhưđangđứngtrênđám mây.

nóitới Lục Tông, đợi khi thương thế của Vinh vươngđãhồi phục tốt,hắnmới phụng chỉ xa nhà. Có điềuhiệntại cũngkhôngcó việc quân cơ đạisựgì, mà là thái tử mất tích, Thừa Đức đế phát Lục Tôngđitìm. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chu Lâm Langthậttức giận, cả gia đình Vinh vương phủ này, Lục Tông như vậy, Lục Bảo Thiền như vậy, ngay cả Vinh vương, cũng như vậy.

Lục Lễ vốn ái mộ Chu Lâm Lang nhiều năm, chỉ tiếchắnkhôngvào được mắt nàng. Bây giờ thấy người trong lòng chủ động như vậy, khiếnhắncó hơi kinh ngạc. Nhưng mà,hắnkhôngnỡ buông tay.

trêngiày, nàng đặc biệt thêumộtcặp bánh chưngnhỏvô cùng đángyêu

Khương Lệnh Huệnhỏgiọng khóc, oan ứcnói: “Nhưng nương của ta cũng vì ngươi mà mới bị đuổiđi.”

Lục Lễ thấy vậy hoảng hốt, tâm đều trở nên đau, vội vàng ngồi xổm xuống, nhìn thẳng nàng.hắnđịnhnóimấy lời động viên,đãthấy thân thể nàng hơi loạng choạng, trực tiếp nhào vào trong ngựchắn.

Lục Tông vẻ mặt bằng phẳng: “Ai bảo tính ta trước giờ đều bệnh vực người nhà.”

Đúng là người nhà mới che chở cho người nhà.

khônglâu sau liền đến Vệ Quốc Công phủ.

Trong giọngnóicó mang theo mấy phần trêu ghẹo.

Khương Lệnh Uyển nhìn bóng lưng yểu điệu tinh tế của Chu Lâm Lang cách đókhôngxa, trong lòng thoải mái hừmộttiếng. Nàng làm người chính làkhônghề phóng khoáng, nhưng chí ít trong lòng nàng thoải mái.

Khương Lệnh Huệ vừa khóc vừanói: “Sau đó tuy rằng bảo vệ được tính mạng, nhưng giờ đây chỉ giống như phế vật, thần trí cũngkhôngquárõràng. Hôm qua, lúc ta đến, ngay cả ta cũngkhôngnhận ra.”nói, nàng nhìn về phía Khương Lệnh Uyển, “Nhị tỷ tỷ rasẽkhôngthể vô lý bị người hạ độc thủ, ngươinói… là ai làm?”

Thái tử lạnh lùngnói: “côcòn mặt mũi nàođigặp Lục Tông?”hắndừngmộtchút, sau đó ngẩng đầu nhìn lên trời, vẻ mặt có chút ủy khuất “...côkhôngthích nơi này,cômuốnđitìm A Tranh.”

Chương 107

Lục Bảo Thiền đưa Chu Lâm Langđi, còn Lục Tông lại tiễn Khương lệnh Uyển ra ngoài phủ.

Sau khi hoàn hồn, nàng liền nhanh chóng đưa tay xoa lấy gương mặt của nhi tử, hồng mắtnói: “Vân Nhi, có đaukhông? Mẫu hậukhôngcó ý…”

Khương Lệnh Uyển sợ đến nỗi sống lưng đổ mồ hôi lạnh, nàngkhônglàm chuyện gì đuối lý, nhưng nàng cũngkhôngngốc, trong lòng cũng biếtrõ, chuyện này khẳng định là do nàng mà nên. Mấy ngày sau, mỗi tối khi chợp mắt Khương Lệnh Uyển luôn bị ác mộng làm thức giấc, nửa đêm tình lại, mồ hôi lạnhtrênsống lưng chảy ròng ròng, sau khi tỉnh lại cũngkhôngdám tiếp tục ngủ tiểucônương thân thể yếu đuối,khônglâu sau liền bị bệnh.

Thân thể hoàng hậu đứngkhôngvững, run rẩy ngồi xuống,khôngnhịn được xây xẩm mặt mày, cung nữ bên cạnh vội vàng chạy đến đỡ, động viênnói: “Hoàng hậu nương nương, thái tử cònnhỏkhônghiểu chuyện, ngài đừng để trong lòng.”

Khương Lệnh Uyển “Nga”mộttiếng, suy nghĩmộtchút, sau đónói: “Tông biểu ca, huynhkhôngcần đưa muội, muội tự trở về cũng được.”

·

Khương Lệnh Uyểnnói: “Đúng, xác thực là bởi vì ta. Nhưng ngươi có nghĩ rằng, chuyện lúc trước —— là mẹ ngươi hại ta trước, khiến ta suýt chút nữa mất mạng. Khương Lệnh Huệ, chuyện nàyđãqua, bây giờ ngươi còn làm ra bộ dạng tỷ muội tình thâm này làm cái gì, muốn thay Khương Lệnh Dung đòi lại công đạo? Bây giờkhôngphải có hơi chậm rồi sao? Hôn kỳ của ngươi sắp tới, tốt nhất là đừng nên làm ra chuyện gì ảnh hưởng đến tương lai của ngươi, vị Ngu tứ công tử làmộtvị phu quân tốt, nếu ngươi cẩn thận quý trọngthìnhững tháng ngày sau chắc chắnsẽtrôi qua rất mỹ mãn tự tại, đừng tùy ý để người khác đưa ra làm tấm mộc chắn.”

Khôn Cùng cung.

Vinh vương cười,nóimộttiếng “Hài tử ngoan”, tuy rằng sắc môi có chút trắng xám khô nứt, nhưng con ngươi lạihiệnra vẻ ôn hòa, vô cùng hòa ái,nói: “Thân thể của takhôngcòn gì đáng ngại, tâm ý của các con ta cũng hiểu được. Hơn nữahiệntại trong phòng còn tràn đầy mùi thuốc, rất khó ngửi…”nóixong liền nhìn về hai đứa con củahắn, “Tông Nhi, Thiền Nhi, hai con nhanh đưa Xán Xán và Lâm Lang ra ngoàiđi.”.

Lục Lễ ôm người chặt hơnmộtchút, khí huyết cuồn cuộn, lònghắnmừng như điên.

Tháo tử vừa vào, lập tức liềnnóingay vào vấn đều chính: “Hoàng thúc bị ngộ hại, có phải liên quan đến mẫu hậu ngàikhông?”

Khương Lệnh uyển phất tay, ra hiệu cho các nàng tránhđi.mộtKhương Lệnh Huệ,khôngcó gì phải sợ. Dù sao nàng và Khương lệnh Huệ từnhỏchơi đùa với nhau, lần nào Khương Lệnh Huệ cũng là người chịu thiệt thòi tương đối nhiều, khóckhôngra hình thù gì, nước mắt nước mũi tèm lem, nàngđãnhìn chán. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lờinóinhư vậy, Khương Lệnh Uyển sao cònkhôngrõ—— Khương Lệnh Huệrõràng làđanghoài nghi nàng!

Hoàng hậu hạ mắt, đáy mắt có vẻcôđơn nhàn nhạt. Chỉ có Liên Kiềuđanghậu hạ bên cạnh mới biết buổi tối hôm qua hoàng hậu cả đêmkhôngngủ, mãi đến khi nghe được tin tức Vinh vương bình an vôsự, mày mới thoáng giãn ra.

Khương lệnh Uyển hiểurõnhất tính cách của Khương Lệnh Huệ, là người thích bắt nạt cái thiện nhưng lại rất sợ cái ác. Lúc này Tô Lương Thần vẫn chưa chịu ngồi yên, muốn giật dây để Khương Lệnh Huệ đối nghịch với nàng, sợ là còn kémmộtchiêu.

Hoàng hậu cười khổ. Đềuđãsắp hai mươi, sao cònnhỏtuổi?hắnđinh ninh như vậy. Ở trong lònghắn, nàng chính làmộtvị mẫu hậu độc ác.

Màtrênthực tế, tâm tư Khương Lệnh Huệ xác thựcđãbị nàng đoán trúng.

Bên ngoài, trái tim Nguyên Mậu sắp nhảy đến tận cổ,mộttấckhôngrờiđitheo sau thái tử, thấyhắnđithẳng ra cửa cung,hắnmới gấp gáp hỏi: “Thái tử, ngài tínhđiđâu vậy? Đến Vinh vương phủ sao?”

Khương Lệnh Uyển che mặt thannhẹ.

Khương Lệnh Uyển nghe xong, có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn ngoan ngoãnnói: “Con cũngkhônglàm gì nhiều… Chỉ là dượng xảy ra chuyện, con đương nhiên cũngkhôngthể ngồi yên.”

Trong lòng Nguyên Mậu thầm “Ai guu”mộttiếng, vội vàng nhắc nhở: “Nhưng mà Tiết tiểu thưđãtới Ninh Châu.”

Phảng phất nhưđãthoát thai hoán cốt vậy,khôngcòn khuôn mặt tròn tròn như nữ hài tử lúc trước, mà càng giống như tiểu mỹ nhân nhonhỏxinh xắn.

Ngày hôm nay,hắncố ý để cha đến của cầu thân.hắnbiết bản thân sợ rằngsẽkhôngdễ dàng có thể lấy được nàng, dù sao khắp Trấn thành này, nam tử muốn kết hôn với nàng quá nhiều. Dùhắncó là Lương vương Thế tửthìcũngkhôngnắm chắc bao nhiêu phần thắng. Nhưng chưa thửmộtlần, tóm lại vẫnkhôngcam lòng.

Hai người cùng nhìn về phía đôi bích nhân trong đình, tuy rằng biết điều nàykhônghợp với lễ nghi, nhưng lại có cảm giác rằng hai ngườithậtxứng đôi. An vương ngầm suy nghĩ hồi lâu, mới chậm rãi mở miệngnói: “... Việc hôn nhân này, Bản vương đồng ý.”

Cảm xúc của Chu Lâm Langđangrất hỗn loại, vừa oan ức vừa phẫn hận, sợ bản thân mấtđidáng vẻ, lúc này mới đẩy nha hoàn ra,mộtmình ngồi lẳng lặng trong đình nghỉ mát. Nàng nhìn hoa s·ú·n·g đỏ trong ao, viền mắt có chút nhòeđi, suýt nữa rơi lệ. Sau đó ngửa mặt lên trời,khôngcho nước mắt rơi xuống.

Edit: Tiểu Huân

nóixong, liền chỉ tiếc mài sắtkhôngthành thépnhẹnhàng vỗ vỗ đầunhỏcủa nàng.

Chu Mãn Nguyệt cắn chặt môi, có chút oan ức,khôngnóitiếng nào, mãi tận đến khi Chu Lâm Langđixa.

Lúc trướchắnthưởng thức Chu Lâm Lang, là bởi vì nàng đoan trang đại khí, toàn bộ Tấn thành đều tán thưởng nàng. Nhưng đối với Khương Lệnh Uyển, Vinh vương lại xem nàng như tiểu bối, cảm thấy nàng đángyêuthẳng thắn, tính cách đángyêu, vô cùng được mọi ngườiyêuthích. Người trước có thể làm chủ mẫu, người sau lại bình dị gần gũi. Nhi tử vừa ý người sau, Vinh vương đương nhiên cũngkhôngcó gì kinh ngạc.

Lúc trướchắnkhôngcẩn thận tính sai, bây giờ đối với Khương Lệnh Uyển có nhiều hơn mấy phần áy náy.

Nhìn hai tiểucônương trước mặt, con ngươi của Vinh Vương mờ sáng,khôngthểkhôngtự hào thay nhi tử nhà mình, Tính tình lạnh lùng như vậy nhưng lại có thể khiến tiểucônươngyêuthíchhắn, quả thực là có tác phong của phụ thân khi xưa.

Kim Kết và Sơn Trà có chútkhôngyên lòng.

Khương Lệnh Uyển ngồi trong xe ngựa, gương mặtnhỏuể oải xoa xoa mi tâm. Đêm qua nàng ngủ tạm Vân Đường viện của Lục Bảo Thiền cũngkhôngquá quen chỗ. Kim Kết thấy vậy, liềnnói: “Lục tiểu thư, tiểu thư nghỉ ngơimộtchútđi.”

Người ngoài dù tốt, nhưngnóiđến cùng vẫn phải che chở cho con dâu. Huống chi con traihắncòn có cái tính bênh vực người nhà.

Dưới gốc cây hoa quế cách đókhôngxa, An vươngđangđứng cạnh Lương vương. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vẻ mặt thái tử trở nên quả quyết, mạnh mẽnói: “Vậycôlập tức tới Ninh Châu,côsẽkhôngbuông tay nàng. Nàngkhôngmuốn tiến cung, muốn trốn tránhcô,khôngphải vìyêuthích cuộc sống tự do sao?côcũng vậy. Nàngkhôngmuốn gả chocô, vậycôsẽgả tới cửa làm rể!”

Khương Lệnh Uyển và Khương Lệnh Huệ cũngđidạo quanh hồ sen, Khương Lệnh Uyển lúc này mới mở miệng: “Hôm qua… hôm qua ta đến Tĩnh Thủy Am thăm nhị tỷ tỷ.”

Lục Tông cũngkhôngmiễn cưỡng. Dù sao hai người bọn họ vẫn chưa kết hôn, những gì nên hạn chế vẫn phải hạn chế. Lục Tông nhìn nàng, bỗng nhiên dang tay ôm người vào lòng, thở dàimộttiếng: “khônglâu nữa thôi, nơi nàysẽlà nhà muội.” Như vậy nàngsẽkhôngcần phảiđiđâu cả.

Mà Khương Lệnh Uyển suốt sáu tháng nay chưa nhìn thấy Lục Tông, trong lòng vô cùng nhớ nhung, vừa nghe thấy tin tức, lập tứcđilấy đôi hài nàngđãsớm làm xong chohắn. Đời trước Khương Lệnh Uyển thêukhôngđược tốt, đời này khởi đầu có chút khó khăn, nhưng nàng vẫn quyết tâm học được. Nàng vốn thông minh, học gì cũng nhanh, bỏ công sức ra cũng thêu xong đôi hài ra hình ra dáng.

Khương Lệnh Huệ lắc đầumộtcái,nóikhôngphải.

Khương Lệnh Huệ vộinói: “sẽkhông, Lương Thầnsẽkhông——" lỡ lời liềnnóilộ ra hết. Khương Lệnh Huệ trợn to hai mắt, nhanh chóng che miệng lại.

Nghe thấy tiếng động, hoàng hậu nhíu mày nhìn về phía Thái tử.

Hôm nay này đến Vinh vương phủ, Vinh vương thương thế nghiêm trọng, Chu Lâm Lang đương nhiênkhôngthể đeo phục sức màu đỏ, nhưng khi trang điểm vẫn bỏ ra mấy phần tâm tư, thêm vào mỹ mạo của nàng, đương nhiên có thể nhìn được mấy phần thiên tiên, xinh đẹp thoát tục.

Ngày hôm nay, bên nào nặng, bên nàonhẹ, trong lòng Vinh vương đương nhiên cũng biết.

Khương Lệnh Uyển cười, nhéo nhéo cánh tay cứng rắn củahắn,nói: “Vẫn chưa chắc chắn.”

Thân thể Khương Lệnh Uyển từnhỏđãrất tốt, bệnh nặng như vậy vẫn là lần đầu tiên. Trong khoảng thời gian này Lục Tông, Lục Bảo Thiền, Tiết Vanh, thậm chí cả Chu Quý Hành cũng đến thăm nàng. Chỉ là vừa hết bệnh, Khương Lệnh Uyển nhìn lại bản thân, hai bên gò mákhôngcòn chút thịt nào, chỉ có cằm, mặt màynhỏnhắn, nhưng đôi mắt lại to tròn, xinh đẹp kinh người.

điđến còn đường mòn thông với hậu viện, Chu Lâm Lang gặp phải Chu Mãn Nguyệt.

“Conkhôngmuốn nghe nữa.” Thái tử lạnh lùng vung tay áo, xoay người rờiđi.

Beta: bán manh ăn đượckhông...

Vinh Vương mặcmộtbộ tẩm y màu trắng, nằmtrêngiườngnhỏ, sắc mặt tuy rằng vẫn tiều tuy, nhưng xưa nayhắnlàmộtnam tử ôn hòa, khiếnhắncàng có vẻ thân thiết.

Lục Tông nhìn, cười nhạt: “Lần này hài lòng?”

A!

Khương Lệnh Uyển nhìn gương mặt xinh đẹp của Chu Lâm Lang trở nên cứng đờ, lúc này mới cảm thấy thoải mái hơnmộtchút. Nhìn về phía Lục Tông, càng nhìn càng thấy hợp mắt.

Khương Lệnh Uyển tươi cười xinh đẹp, vô cùng thỏa mãn với câu trả lời của Lục Tông: “Muội thích tính cách này của Tông biểu ca.” Nàng thíchhắnche chở cho nàng, thươngyêunàng, mọi chuyện đều suy nghĩ cho nàng.

Nhưng mà Chu Lâm Lang lại vừa mới đến.

Khương Lệnh Uyển vừa hồi phủ, trước tiên liền đến gặp được Khương Bách Nghiêu và Chu thị, Chu thị đánh giá nàngmộthồi, thấy sắc mặt nữ nhi có chút xámđihơn so với thường ngày, nàng liềnkhôngngừng căn dặn Kim Kết và Sơn Trà phải chăm sóc cho nữ nhi cẩn thận.

nóiđến người kia, trái tim hoàng hậu liền trở nên tê rần, sắc mặt hơi thay đổi, nhưng hình ảnh kia ở trong mắt thái tử lại là biểuhiệncủasựchột dạ. Thái tử nhất thời lộ vẻ thấy vọng, chất vấn: “Tại sao? Ngài từng nhiều lần hãm hại Lục Tông cũng thôiđi, nhưng tại sao ngay cả hoàng thúc cũngkhôngbuông tha? Mấy năm nay vương thúc vẫn chỉ làmmộtvương gia nhàn tản, có ảnh hưởng gì đến chúng ta được chứ? Sao ngài lại có thể độc ác như vậy?”

Khương Lệnh Uyển cũngkhôngbất ngờ,nói: “Hai người chúng ta từnhỏđãđối nghịch lẫn nhau, nhưng cũng chỉ là chút chuyệnnhỏ, nếu muốnnóilà thâm thù đại hậnthìchúng ta là tỷ muội, cũng chẳng có thù oán gì. Nhưng mà ngươithậtkhôngcó đầu óc, ngu ngốc bị người ra lợi dụng, ta cũng cảm thấy đáng thương.”

Chu Lâm Lang được nha hoàn đỡ xuống xe ngựa, cũngkhôngđến gặp An vương, mà chạy thẳng đến sân viện của mình.

Vinh vương nhìn về phía Khương Lệnh uyển, vẻ mặt ôn hòa,nói: “Hôm qua Xán Xán luôn ở bên giúp đỡ Thiền Nhi, cực khổ cho con rồi.” Tính tình của nữ nhi saohắnkhônghiểu? Nếu như xảy ra chuyện, khẳng địnhsẽvô cùng hoảng loạn, lúc này nàng cần nhấtmộtngười bên cạnh làm bạn.

Chu Lâm Langkhônghề để ý tới.

Khương Lệnh Uyển gật đầu, sau đó mới nhắm mắt ngủ vùi.

hắnthấy Chu Lâm Lang chỉ cómộtmình, cũng biết bản thânkhônghợp lễ nghi, nhưng đến cũng vẫnkhôngnhịn được sải bướcđitới: “Lâm Lang?”

Khương Lệnh Uyểnđivề sân viện của mình, vừa vặn gặp phải Khương Lệnh Huệ.

Lúc này Thái tử mặcmộtbổ cẩm bào màu vàng nhạt, thêu bốn còn rồng màu đỏ, gương mặt tuấn tú giờ lại trở nênâmtrầm, gân xanh hằnrõtrêntrán, phất taynói“Cút ngay”, sau đó đạp thái giámđangvội chạy đến ngăn cảnmộtcước, sau đó mới vô cùng lo lắng sải bướcđivào. Bên trong tẩm cung, Hoàng hậu mặcmộtbộ cẩm bào thêu phượng phú quý tinh xảo, phượng quan lóe sáng óng ánh, gương mặt tinh xảo vô cùng chói mắt. Chỉ làmộtgương mặt xinh đẹp như vậy, ở trước mặt Thừa Đức đế, chung quy vẫn chỉ là người cũ,khôngsánh được với thân thểyêukiều thủy nhược của chúng phi tần trẻ đẹp, người nào người nấy thanhâmnhư hoànganh, biết làm nũng, biết quyến rũ.

Khương Lệnh Uyển nỗ lực bình thản, khuôn mặtnhỏthểhiệnsựnon nớt, nhưng ngữ khí lại cực kỳ bình tĩnh,nói: “Tính cách này của ngươi… sớm muộn gì cũngsẽhại c·h·ế·t ngươi. Khương Lệnh Dung tự mình làm bậy, còn chuyện ngươinói, bây giờ ta cũng mới biết… Ai giật dây khiến ngươiđiTĩnh Thủy Am,nóivới ngươi những lời này, người đó chắc chắnkhôngcó lòng tốt.””

nóixong, thân thể Chu Lâm Lang có chút run rẩy. Dù có đoan trang đến mấy,thìgiờ khắc này nàng cũngkhôngthể che giấu được tức giận trong lòng. Lúc trước Vinh vương đối với nàng vô cùng thươngyêu, cũng rất thưởng thức, nàngrõràng có thể nhận ra được. Hơn nữa số lần nàng đến Vinh vương phủ tuyệt đối hơn hẳn Khương Lệnh Uyển, nhưng thái độ hôm nay của Vinh vương, kém chút nữa khiến cho nàng mất mặt —— chỉ vì muốn tâm trạng của Khương Lệnh Uyển thoải mái hơnmộtchút, liền cứ như vậy xa lánh nàng?

Hoàng hậu nhìn gương mặt quen thuộc của con mình. Nhìn nhi tử xưa nay vẫn luôn thân thiết với nàng, nhưng ai biết trong lònghắnlại cất giấu nhiều tâmsựnhư vậy. Hoàng hậu mấp môi,nói: “Nhưng mà…”

Nàngyêuthích ai,khôngthích ai, đều phân biệtrõràng, tính tình lại thẳng thắn giống như hài tử.hắnyêuthích tính cách này của nàng, nhưng mặt khác lạikhôngnhịn được có chút lo lắng cho nàng —— loại tính cách này,khôngkhôngcó cha mẹ bảo hộ, nàngsẽchịu thiệt thòi.

Khương Lệnh Uyển giương mắt, cẩn thận từng li từng tí nhìnhắn: “Vậy huynh vì sao còn che chở muội?”

Tâm tư của nữ nhi, saohắncó thểkhôngnhận ra được? Chỉ là đứanhỏLục Lễ này,hắncó thể tin cậy.

Thời điểm Chu Lâm Lang hồi phủ, bên ngoài An vương phủđãđậu sẵnmộtchiếc xe ngựa màu lam, nếu như thường ngày nàngsẽnhìn lâu hơnmộtchút, nhưng hôm nay chị ủy khuất ở Vinh vương phủ, tâm trạng vô cùng tức giận, đương nhiên làkhôngcó thời gian rảnh rỗiđiquản những chuyện khác.

Khương Lệnh Uyển nhìn Khương Lệnh Huệ vẫn cònđangsửng sốtmộtchút, sau đó liền xoay người về viện.

Trước tới nayhắnluôn giữ mình trong sạch, tướng mạo tuấn tú, biết làm ấm giường lại biết bán manh, nàng dựa vào gì màkhôngcầnhắn.

Vóc dáng của nàng cao hơn Khương Lệnh Uyểnmộtchút, dung mạo so với tiểucônương cùng tuổi cũng coi như nổi trội, giờ phút này, trong đôi mắt lạihiệnra vệt nước, nhiều hơn mất phần sạchsẽkhả nhân. Nàng mím môinói: “Nhị tỷ tỷ bị đưa đến Tĩnh Thủy Amkhônglâu liền mất tích, sau đó nha hoàn và các sư thái trong tĩnh thủy am tìm được tỷ ấy dưới vách núi. Có ngườinói, khắp người tỷ ấy đều là máu, chânđãbị dã thú ăn mấtmộtđoạn, máu thịt be bét, lộ ra xương trắng…”

… Lương Thầnnóicho nàng chuyện này, là có mục đích gì?

Nguyên Mậu nghe lờihắnnóimà sợ đến chân mềm nhũn.

Khương Lệnh Uyển sắc mặt trắng xanh, hiển nhiên là bị sợ.

Khóe miệng Lục Tông hơi cong lên,nói: “Được rồi, ta đưa muội về nhà, tránh cho dì dượng lo lắng chờ mong.”

Khóe miệng nàng hơi cong lên,khônghề mang theo ý tốt nhìn Chu Lâm Langđitới.

“Thái tử, ngàikhôngthểđivào!” Cung nữ trong cung thấy thái tử khí thể hùng hổ tiến vào, vội vàng ngăn cản lại. Nhưng thân phận củahắnđặt ở đó, hơn nữahắncòn là đại nam nhân, sao có thể ngăn cản được?

Chu Mãn Nguyệt có chút e ngại nhìn Chu Lâm Lang, vội vàng gọimộttiếng: "Tỷ tỷ."

Tay đưa lênnhẹnhàng xoa tóc của giai nhân, ôn nhu gọimộttiếng: “Lâm Lang.”

Trong vô tình, Lục Tông và Vinh vương đều vì nàng xả được cơn giận. Khương Lệnh Uyển có chút vui vẻ trong lòng, hơi mỉm cười nhìn về phía Vinh vươngnói: “Dượng, lần tới Xán Xán trở lại thăm ngài.”

Thanhâmlanh lảnh vang dội khắp trong điện, cung tỳ bên cạnh hoàng hậu và Nguyên Mậu phía sau Thái tử đều run sợ cúi đầu,khônggiám thốt ramộttiếng động.

Tấn thànhhiệnnay còn cómộtchuyện đạisựkhác, thiên chi kiêu nữ Chu Lâm Lang tài hoa hơn người định thân với thế tử Lương vương. Lương thế tử Lục Lễ này tuy rằng cũng là người tài mạo, thân phận cao quý, nhưng địa vị thái tử phi như lúc trước mọi người phỏng đoán về Chu Lâm Lang, vương phi hẳn là kém xa.

Khương Lệnh Huệ thoáng cúi đầu, nghĩ tới bộ dạng của Khương Lệnh Dung, phản ứng đầu tiên là sợ sệt, sau đó mới là đồng tình. Nếu như Tô Lương Thầnkhôngnóicho nàng, nàng căn bản cũngsẽkhôngbiết Khương Lênh Dung biến thành bộ dạng như vậy. Nhưng mà… nàng căm giận và bất bìnhthìcó thể làm gì? Đối nghịch với Khương Lệnh Uyển sao?

Lương vương dáng người tròn tròn. Quanh năm quen sống trong nhung lụa, thịt thà, bụng củahắntròn vo, cũng tăng thêm mấy phần phúc thái. Lương vương tươi cười, hai con mắt híp thành đường chỉ, vui vẻnói: “Có thể lấy đượcmộtcônương tốt như Lâm Lang,trêndưới Lương vương phủ nhất địnhsẽcoi nàng như Bồ Tát mà cung phụng, tuyệt đốikhôngđể nàng chịu chút xíu oan ức nào.”

Khương Lệnh Huệ chỉ đứng yênmộtchỗ, nàng mặcmộtbộ xiêm y màu lam nhạt thêu hoa cúc, bên cạnhkhônghề có nha hoàn, giống nhưđangđợi nàng đến.

Chu Mãn Nguyệt chỉnhỏhơn Chu Lâm Langmộttuổi, là domộttỳ thiếp của An vương sinh ra. Chu mãn Nguyệt là thứ nữ, lạikhôngthường ra ngoài phủ, người bên ngoài ít ai biết được còn cómộtvị tiểu thư quốc sắc thiên hương bên trong An vương phủ, trang sứctrênngườikhôngsánh bằng Chu Lâm Lang, nhưng gương mặt kia lại xinh đẹp thanh thủy như phù dung, đôi mắt to tròn, sáng ngời lại vô tội.

Chu Lâm Lang nghe thấy thanhâm, nhanh chóng quay đầu lại, vì hai mắt của nàng vẫn còn vương hơi nước, nên lúcẩnlúchiệnmở hồ nhìnkhôngrõ. Nàng nhìn gương mặt người phía trước, nhất thời khiến nàng nghĩ tới Lục Tông, liềnkhôngnhịn được trở nên càng thêm oan ức, chóp mũi chua xót, nhất thời rơi lệ.

Lương vương cũng rất vừa lòng với Chu Lâm Lang. Dù sao Chu Lâm Lang cũng là quý nữ có tiếng của Tấn thành, sau này vào Lương vương phủ bọn học, cũng coi như nở mày nở mặt.

Khương Lệnh Uyển ở chỗ này cảmộtngày đêm, sáng nay nếukhôngtrở về, sợ Vệ Quốc Công phủsẽlại cho người đến phủ đón nàng về.

Lời còn chưa dứt, hoàng hậu liền nhịnkhôngđược lửa giận trong lòng, giơ tay “chát”mộttiếng đánh lên mặt thái tử.

Vừa bị bệnh, liền kéo dài hơnmộttháng.

An vương nhìn nữ nhi của mình, bên trong con ngươi tràn đầy từ ái.hắnchỉ hy vọng nàng có thể an bình sống hết đời, đừng tranh cường háo thắng như mẫu thân của nàng, cuối cùng cũngsẽchỉ hại người hại mình.

Vinh vương nhìn sắc mặt Chu Lâm Lang,âmthầm vui mừng. Tiểucônương này mọi thứ đều tốt, chỉ là tính tình quá tranh cường háo thắng, bề ngoài nhìn như hào phóng khéo léo, nhưng trong lòng nàng lạiâmthầm ghi dấu. Ngày xưa còn tốt chút, nhưng bầy giờ lệ khí giữa hai hàng lông mày càng ngày càngrõrệt, làm cách nào cũngkhôngthể che giấu được.cônương như vậy, thựcsựkhôngxứng với hai chữ hào phóng.

Khương Lệnh Uyển ngẩn người, có hơi kinh ngạc,khôngnghĩ tới, Khương Lệnh Huệ vẫn còn chút tình tỷ muội với Khương Lệnh Dung. Khương Lệnh Uyển nhìn vẻ mặt của nàng, Khương Lệnh Huệkhônghề có chút hung hăng thô bạo thường ngày, chờmộtlát mới hơi nhướng mày, nghi ngờ hỏi: “Tam tỷ tỷ muốn kể chuyện này với muội?”

Lục Lễ hôm nay đến cầu thân.

Lục Tông giơ tay, kéo taynhỏcủa nàng xuống,nói: “Chút kế vặt ấy sao giấu được ta?... Từnhỏđến lớn tâm tình gì của nàng đều viết hết lên mặt,khôngchút tiến bộ.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Beta: Twins

Nhưng khi trở về, trong đầu lại chỉ nghĩ tới cảnh Khương Lệnh Dung bị đứt nửa khúc chân, đầy người là máu, lộ ra xương trắng hếu.

Nàng hẹp hòi như vậy, đều bị Lục Tông biết hết rồi.

Sắc mặt Khương Lệnh Huệ hơi có chút khó coi, thấy nàng tiến tới lập tức nhanh chóng dứt khoátnói: “Ta có chuyện muốnnóiriêng với ngươi.”

“Được rồi!” Thái tử lui về sau vài bước,nói: “Từnhỏđến lớn, mẫu hậu vẫn luôn khư khư cố chấp như vậy. Người người trong cung đều kính ta, sợ ta, nhưng xưa naykhôngcómộtai chân chính quan tâm ra. Nhìn thấy ta đều hậnkhôngthể cútđithậtxa, chỉ lo lắng xảy ra chuyện gì. Khó khăn lắm mới cómộtngười đồng ý tiếp cận con, ngài đềusẽnhất nhất tính toán. Tiểu hài tử khi còn békhônghiểu chuyện gây gổ đánh nhau, nhưng mỗi lần ngài đều lạnh lùng hạ sát thủ, người bị ngài hại c·h·ế·t còn thiếu sao? Chỉ có mỗi Lục Tông là mệnh lớn, may mắn vôsự, bây giờhắnvì Đại Chu chúng ta lập được công lao, là nhất quốc công thần, sao ngài có thể hãm hại cha củahắn. Mẫu hậu, tất cả mọi chuyện ngài làm,khôngphải giúp con, cũngkhôngphải vì tốt cho con, ngườiđangbuộc con,đanghại c·h·ế·t con!”

Vệ Quốc Công phủ cũng có chuyện vui, đó chính là Khương Lộc kết hôn, cưới Nghiêm nhịcônương thứ nữ của Lại bộ Thượng thư. Thời điểm Khương Lộc kết hôn là tháng chạp, chờ tới đầu năm sau, Tô phủsẽphái người đến đưa Tô Lương Thần vào cửa.

Khương Lệnh Huệ này, vô cùng ích kỷ, bản thân nàng phải tốt trước, người ngoài chỉ là thứ yếu. Mấy năm nay nàng và Khương Lệnh Dung cũng chẳng gặp mặt mấy lần, căn bản là chẳng còn lại bao nhiêu cảm tình tỷ muội, đương nhiênsẽkhôngvì nàng ta mà mạo hiểu tương lai của bản thân. Trong lòng nàng ta hẳn là thầm nghĩ, nếu như đắc tội với Khương Lệnh Uyển, sau này chắc chắn bản thânsẽbị trả thù. Nàng muốn gả cho người tốt, ngày thường có ganh đua nhau đến cỡ nào, nhưng tới thời khắc mấu chốtsẽkhôngđối nghịch với Khương Lệnh Uyển.

Hoàng hậu ngẩng đầu nhìnhắn, vẻ mặt có chút khó tin,âmsắc phát run: “Vân Nhi, con… ngay đến con cũng nghĩ mẫu hậu là người như thế sao?”

Sau khi đánh xong hoàng hậu cũng trở nên bối rối, chợt mở to hai mắt.

Vừanóixong, môngnhỏliền bị nhéomộtcái, Khương Lệnh Uyển đau đến ch** n**c mắt.

Chu Lâm Lang trước nay kiêu căng tự mãn, khi nào phải chịu oan ức đến như vậy? Nàng cắn môi, lúc này mới thu lại sắc mặt cúi chào Vinh vương, hai tay nắm lấy gấu quần, nhanh chóngđira ngoài.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 107