Ngô Gia Kiều Thê
Mạt Trà Khúc Kỳ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 50
Lúc này Vinh Vương cũng vui mừngđitới, phía sau là Phan trắc phi, gương mặt tràn đầy tươi cười. Vinh Vươngđitới bên người Lục Tông, thấy nhi tử cao lớn hơn rất nhiều, lúc này mới vui mừng vỗ vỗ vaihắn, quay quanóivới Lục Bảo Thiền: “Thiền Nhi, con xem ca ca quan tâm con như vậy, vừa hồi phủ lập tức liền đến thăm con.”
Beta: Mira
Trong lòng lại thầmnói: lúc này Lục Tôngthậtsựđãcột nương tử vào thắt lưng của chàng rồi.
Sau khi suy nghĩmộtchút, mới rút thắt lưng gấm củahắnra, vòng qua nách nàng buộc chặt lại vào eohắn.
Đào ma ma nhìn điệu bộ của Lục Tông, trái tim như muốn ngừng đập, vội vàngnói: “Vinh Thế tử, như vậykhôngđược, Lục tiểu thư cònnhỏtuổi, nếu như xảy ra chuyện…”
khôngđể tâm nổi đến ta chẳng lẽ để tâm nổi tới ngươi? Khương Lệnh Uyểnâmthầm oán giận, sau đó liềnđivề phía tiền viện.
Đào ma ma thấy nàngđinhanh như vậy, lập tức khẩn trương theo sát phía sau,nói: “Lục tiểu thưđichậmmộtchút, cẩn thận té.”
mộttiểucônương lại nghiêm mặt nhíu mày, trời cao còn ban cho nàng dáng vẻ ngọc tuyết đángyêunhư vậy, quả là khiến người xem đau lòng.
hắncúi đầu dặn dò: “Phải ôm chặt.”
Nhất thời, bên trong xe ngựa lại trở nên yên lặng.
đitới cửa, xe ngựa của Vệ Quốc Công phủđãchờ sẵn.
Lục Bảo Thiền thất vọng “À”mộttiếng, lúc này mới nhìn qua Chu Lâm Langnói: “Vậy còn Lâm Langthìsao?”
Khương Lệnh Uyển nhấc đầunhỏra khỏi lòng Lục Tông, đôi mắt to nhìnhắn. Lục Tông thấy đôi mắt ngập nước của nàng, thanhâmôn hòa hỏi: “Sợ sao?”
Khương Lệnh Uyển ngoan ngoãn nằm tựa đầutrênvai Lục Tông, nhìn về phía Đào ma ma gạt gạt taynói: “Đào ma mayêutâm, Tông biểu ca cưỡi ngựa rất lợi hại.”
Chương 50
Lục Tông dámnóimang nàngđicưỡi ngựa đương nhiên là có nguyên nhân,mộtlà bởi vìhắncó tự tin, hai là vìhắnmuốn dỗ nàng. Chỉ là sau khi lên ngựa, pháthiệntiểu bánh bao quả thực còn quánhỏ, thân thể tròn vonhỏbé ngồitrênđại mã,
Lục Tông liền ôm người xuống xe ngựa.
Tuy lúc này hai mắt bị che lại, nhưng nàng phảng phất vẫn có thể đoán được người kia là ai. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trước kia Đào ma ma còn cảm thấy vị Vinh Thế tử này làmộtngười thận trọng, nhưng lúc này nàng lại nghĩ: Cho dù có thận trọng đến mức nàothìcũng chỉ mới mười hai tuổi thôi.
Khương Lệnh Uyển lạikhôngchịu nghe theo, nghĩ tới dáng dấpnhẹnhư mây như gió của Lục Tông, phảng phất như chẳng có chuyện gì xảy ra vậy, chỉmộtcâu “Cao hơn nhiều” sau đó cũngkhôngthèmnóigì nữa, cũng bởi vì nàng cònnhỏtuổi, nên căn bản làkhôngcần giải thích gì cho nhiều. Kì thực lúc trước nàng cũng có nghĩ, Lục Tông đối với nàng rất tốt, quan hệ của hai người còn là biểu huynh muội, nhưng nếu từ ban đầu Lục Tôngkhôngviết thư cho nàng, sau này nàng cũngsẽkhôngsuy nghĩ nhiều, nàng suy nghĩ là quãng thời gian màhắnkhôngviết kia.
Lục Tôngkhôngmở miệng.
Đôi mắt Lục Thiền Bảo trợn trừng lên, có chútkhôngmuốn nàng rờiđi: “khôngphải Xán Xán chỉ vừa mới tới thôi sao? Hớn nữa hôm nay ca ca rốt cuộcđãtrở về, muộinóichuyện với ca camộtchút rồi lạiđicũng có sao đâu?”
Khương Lệnh Uyển lắc đầu, giải thích: “Ta đột nhiên nhớ tới vẫn còn bài tập Tạ tiên sinh bố trí nhưng vẫn chưa làm, sợ lát nữa vềsẽbị nương nhắc tới.”
Gương mặt Lục Bảo Thiền dương dương tự đắc, đôi mắt loan thànhmộthình vòng cung, nghiêng đầunói: “Ca ca chỉ cómộtmuội muội ruột là Thiền Nhi,khôngnhớ conthìcòn nhớ ai được chứ?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Lục Bảo Thiền ôm lấy Lục Tông cẳn bản làkhôngchịu buông tay, nhếch môinói: “Muội cũng cao hơn rất nhiều nha.”
Đào ma ma chỉ lo lắng Lục tiểu thư tức giậnkhôngmuốnnói, vội vàng tiếp lời: “Vinh Thế tử ngài có tâm, trước đây Lục tiểu thư nhà chúng ta vẫn luôn nhắc tới Vinh Thế tử.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Chu Lâm Lang dịu dàng nở nụ cười, tâm tình tự hồ rất tốt: “đãlâu rồi chưa gặp Tông biểu ca, ta có chút nhớhắn, ở thêmmộtlúc rồi lạiđi.” Nàng nhìn về phía Khương Lệnh Uyểnnói, “Nếu Xán Xánđãcó chuyện phải làmthìcứ để muội ấy trở về trướcđi. Hôm nay Tông biểu ca trở về, sợ là quý phủsẽrất náo nhiệt,khôngchừngsẽkhôngthể quá để tâm đến Xán Xán, như vậysẽkhôngtốt.”
Hành động này củahắnlà có ý gì?
Đào ma ma sợ hết hồn, chờ xe ngựa ngừng lại, mặt mày lập tức cũng trắng bệnh, vén rèm lên hỏi: “Làm sao vậy?”
Cưỡi ngựa?
Lục Tông phản ứng nhanh, lập tức ôm tiểu nữ oa vào trong lòng.
Chuyện này đương nhiên Đào ma ma cũng biết, lúc trước nàngđãtừng thấy tư thế oai hùng của Vinh Thế tửtrênlưng ngựa. Chỉ là khi nhìn tiểu thiếu niên này, đừngnóihắncó bao nhiêu lợi hại, chỉ là tuổi củahắnvẫn cònnhỏ, sao có thể yên tâm giao lục tiểu thư chohắn: Tiểu nữ oa cưỡi ngựa? Vạn nhất tiểu thư bị té ngã, nàng bị trách phạt cũngkhôngsao, nhưng nếu Lục tiểu thư xảy ra mệnh hệ gì, phu nhân và quốc công gia sao có thể an tâm?
Khương Lệnh Uyển giương mắt, đôi mắt to đen láy liếc nhìn Đào ma ma, Đào ma ma cũng nhìn nàng cười cười, honhẹmộttiếng, sau đó liềnkhôngnói. (đọc tại Qidian-VP.com)
Edit: Tiểu Huân
Khương Lệnh Uyển tùy ý để Đào ma ma ôm nàngđi, lúc vừa lên xe nàng lập tức liền có chút hối hận rồi, nhưng nàng xưa nay rất sĩ diện, sao có thể quay lại tìm Lục Tông?
Nàng giơ bàn taynhỏlên, kéo vải che mắt xuống, chậm rãi ngước mắt nhìn thiếu niên trước mặt, còn chưa hồi thần, Lục Bảo Thiềnđãhưng phấn nhào tới: “Ca ca! Rốt cục ca ca cũngđãvề!”
Xưa nay nàng rất thù dai, điều nàyhắnđãsớm biết.
Tính tình Lục Tông vốn yên tĩnh, ngày xưa khi hai huynh muội ở cũng nhau, vẫn luôn là Khương Lệnh Uyển thích cười, thíchnói. Lục Tông nhìn bánh baonhỏngồi bên cạnh, thấy gò má nàng vẫn tròn tròn mập mập, hôm nay mặcmộtbộ xiêm y màu hồng nhạt, tóc búi thành hai nụ hoa nhonhỏtinh tế, càimộtchiếc trâm trân châu, cổ đeo chiếc vòng mảnh làm bằng vàng ròng, hai bàn taynhỏđangđặttrênđầu gối, móng tay màu hồng phấn, nếukhôngnóilời nàothìquảthậtcó mấy phần khí khái thục nữ.
Nhưng bây giờ Khương Lệnh Uyển chỉ cảm thấy như mũi nàng bắt đầu lên men.
Khương Lệnh Uyển nhìn điệu bộ này của Lục Tông, trong lòngkhôngkhỏi bất đắc dĩ, nhưng vì có thể cưỡi ngựa, nàng cũng đành nhận mệnh vùi mặtnhỏvào trong ngực củahắn.
Đào ma ma hiểurõtiểu thư nhà mình nhất, Lục tiểu thư tuy rằng cònnhỏ, nhưng cũng có tâm tư của riêng mình,khônggiống với những nữ oa sáu tuổi khác. Đào ma ma tiến đến, thoáng cúi người,nóivới Khương lệnh Uyển: “khôngphải Lục tiểu thư rất nhớ Vinh thế tử hay sao? Chúng ta gặp Vinh thế tửmộtlát rồi lạiđicó đượckhông?”
Xe ngựa như gặp phải chướng ngại, bỗng nhiên lay động.
Vẻ mặt Khương Lệnh Uyển liền trở nên hưng phấn, đôi mắt to trở nên linh động.
…hắntrở về.
Lục Bảo Thiền liên lục lải nhải,nóivới ca ca những chuyện của bản thân hơnmộtnăm nay, sau đó lại cong miệng than oánnói: “Cha đúngthậtlà, muộiđãnóimuốn đến Cẩm Châu thăm ca ca, vạn nhất cữu cữukhôngchăm sóc tốt cho ca cathìsao bây giờ? Lúc này nhìnđi, ca cađãgầy đenđirất nhiều,khôngbiết là cữu cữu chăm sóc ca như thế nào.”
Lục Tông nhíu mày lại, vẫn có chútkhôngyên lòng.
Kỳ thực nàngkhôngphải là người vô tâm vô phế, Lục Tôngđiđãhơnmộtnăm, ngoại trừ thời gian đầu nàng có chút nhớhắn, nhưng sau đó cũngkhôngcó cảm giác gì. Chỉ là khihắngửi thư đến, tâm tình của nàngsẽtốt hơnmộtchút. Nhưng những nỗi nhớ đókhônggiai dẳng như thời gian đầu. Nàng thậm chí còn hoài nghi, nếu như lần này Lục Tông rờiđikhôngphải làmộtnăm rưỡi mà là bốn năm, năm năm, nàngthậtsựsẽquênhắnmất.
Xe ngựa bị hỏng rồi, tuy rằngkhôngphải là vấn đề lớn gì, nhưng muốn sửa lại cũng cần có thời gian. Lục Tông suy nghĩmộtchút, cúi đầu,nhẹnhàng nặn nặn gò má nộn nộn mềm mại của tiểu bánh bao, đề nghị hỏi: “Có muốn cưỡi ngựakhông?”
Lúc trước nhận được tin,rõràng lànóinửa tháng sau ca ca mới trở về,khôngngờ lại trở về trước, có thểkhôngkhiến mọi người cảm thấy vui mừng sao?
Nàng nghe thấy tiếng người tới, theo quán tính giương mắt lên, vừa thấy là Lục Tông, nàng càng kinh ngạc sững sờ há miệng, gương mặt bánh bao tròn tròn có vẻ nhưthậtngốc manh: “Lục Tông?”
Lục Bảo Thiền cònnhỏtuổi, là cái tuổi thiện lương, quan tâm tới mọi người, huống chi nàng chỉ cómộtca ca là Lục Tông, đương nhiên là vô cùng quan tâmhắn.
Nàng đương nhiên muốn cưỡi ngựa, trước đâyđãxin cha và mẫu thân mấy lần, nhưng tuổi nàngthậtsựquánhỏ, chờ thêm mấy năm nữa mới có thể học cưỡi ngựa.hiệntại nghe Lục Tôngnóinhư vậy, con mắt Khương Lệnh Uyển híp lại, gật gù, thanhâmmềm mạinói: “Muốn.”
Sau đó, Khương Lệnh Uyển liền thấy Lục Tông theo Vinh vương tiến vào thư phòng, lúc này mớinóilời từ biệt với Lục Thiền Bảo.
Lục Bảo Thiền ôm chặt lấy cánh tay Lục Tông, dáng vẻ vô cùng hài lòng.
Khương Lệnh Uyển càng nghĩ càng tức giận.
Mã phu lập tứcđixuống kiểm tra xe,nóilà bánh xe bị hỏng.
Khương Lệnh Uyển vênh miệngnhỏlên, thanhâmnon nớtnói: “Người tađangđoàn tụ với người nhà, ta ở lại xem náo nhiệt làm gì?” Nếu Luc Tôngkhôngmuốn viết thư cho nàng, vậy nàng cần gì phải nghĩ nhiều? Bây giờ nàng cònnhỏ, nếu cứ dánhắnkhôngbuông, vậy sau này lớn lên rồi, Lục Tông chẳng phảisẽkhôngbiết quý trọng hay sao?”
Khương Lệnh Uyển vô cùng phối hợp “Vâng”mộttiếng, ngoan ngoãn ôm chặt lấy eohắn.
Đào ma ma hiểu được Lục tiểu thư lúc này lạiđangkhó chịu. Lục tiểu thư luôn là như vây, tức giận đến nhanh, mà hết giận cũng nhanh,trênthực tế lại cực kỳ dễ dỗ, lại là người quan tâm hiểu biết người khác. Lúc trước Vinh Thế tử đúng là rất có tâm, cứ cách hai tháng làsẽgửimộtphong thư. Viết thư chomộtnữ oa năm sáu tuổi, cũng có thểnóirõđược Vinh thế tử có đặt tiểu thư ở trong lòng, chưanóiđến nội dung trong thư viết gì, tóm lại làhắncó nhớ tới tiểu biểu muội này. Nhưng đến nayđãhơn nửa năm, ngoại trừmộtphong thư được gửi vào tháng giêng rathìsau đó liền bặt vôâmtín, cũng khó trách Lục tiểu thư cảm thấykhôngvui.
Gương mặtnhỏcủa Khương Lệnh Uyển sững sờmộtchút, chỉ lẳng lặng nhìn khuôn mặt của Lục Tông, thấyhắnmặcmộtbộ xiêm y màu xanh ngọc, dáng người cao cao gầy gò,rõràng làhắnchỉ mới rờiđimộtnăm thôi, nhưng đường viềntrêngương mặt lại trở nên góc cạnh, gò má tuấn lãng cũng đen nhiều hơn trước, nhưng tính tình lạikhônghề đổi, vẫnkhôngthíchnóichuyện như trước.hắnchỉ liếc mắt nhìn Lục Bảo Thiền, sau đóđivề phía nàng, nhấc tay xoa xoa đầunhỏcủa nàng,nói: “Xán Xán cao hơn nhiều a.”
Khương Lệnh Uyển lắc đầu, nằm nhoài trong ngựchắnkhônglên tiếng.
Dù có khác biệt như thế nàothìchung quy cũng làmộtnữ oa nha.
Nhưng Khương Lệnh Uyển ngược lại rất hưng phấn, tùy ý Lục Tông ôm nàng lên ngựa, bàn taynhỏtrắng nõn nắm chặt lấy bờm ngựa, chỉ sợ té xuống.
Khương Lệnh Uyển yên lặng ngồi trong xe, đầunhỏhơi rũ xuống. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.