Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Ngô Gia Kiều Thê

Mạt Trà Khúc Kỳ

Chương 51

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 51


Lục Tông nghe xong gật đầu, chỉ gọimộtbát mì vằn thắn vàmộtđĩa bánh bao lá sen.

Nàng giương mắt nhìn Lục Tông, cũng hiểu tính tình của hai người bọn họ quả là khác nhau rất nhiều —— Lục Tông làm việc trước nàykhôngcâu nệ tiểu tiết, nhưng nàngđãquen sống những tháng ngày được nâng niu chiều chuộng, mọi thứkhôngthể qua loa. Ví dụ nhưhiệntại, mặc dù bụng nàng rất đói, nhưng chỉ cần nghĩ đây là món ăn bên lề đường nàngsẽkhôngcòn chút khẩu vị gì với bát mì vằn thắn kia. Lúc này nàngkhôngbiết nênnóigì với Lục Tông, ban nãy nàng cònâmthầm quyết địnhsẽkhôngthể bám dính lấyhắn, tránh sau nàyhắnkhôngcòn cảm thấy mới lạ,khôngcần nàng nữa.

Lúc này Lục Tông vẫn chưa vội đưa người về Vệ Quốc công phủ, mà dừng lại ởmộtsạp hàng ven đường. Ghìm cương ngựa lại, sau đó cởi dây lưng cho nàng rồi ôm người xuống ngựa.

Saumộtlúc vị phụ nhân kia mang bánh bao lá sen lên cho Lục Tông.

Lúc trước tuy rằng lão thái tháiđãgặp qua Lục Tông vài lần, nhưng ấn tượng vớihắnlạikhôngquá sâu, chỉ cảm thấy làmộttiểu thiếu niên lang, có đượcmộtbộ khí chất hào sảng, cùng vớimộtbộ tướng mạo dù có phóng mắt kháp Tấn thành cũngkhôngkiếm được người thứ hai.

Lục Tông cười cười, cũngkhôngvạch trần. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thấy lão thái thái dùng ngữ khí vui vẻ như vậynóiđến Xán Xán.

Khương Lệnh Uyển bĩu môi,mộtbộ: Ta mớikhôngcần đâu.

Khương Lệnh Uyểnnhỏgiọng lầm bầm: “hiệntạiđikhôngđược sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Khương Bách Nghiêu nghe xong cười cười, chỉ là bây giờhắnnhìn Lục Tông, xác thực làyêuthích từ nội tâm, đồng ýnói: “Đúng vậy, qua mấy ngày nữa nhi tửsẽđihỏi thămmộtchút, tìmmộtvị sư phụ tốt cho Dụ Nhi.”

Tuy rằng vẻ ngoàikhôngsai, nhưng lòng nàng vẫnkhôngvượt qua khỏi cái lằn ranh kia, ngồi thẳngkhônglên tiếng.

Khương Lệnh Uyển giơ tay sửa lại tóc mái ngổn ngang, ngẩng đầukhônghiểu nhìn Lục Tông.

Beta: Mira

Khương Lệnh Uyển mím mím môi, ngồi bất động.

Lục Tông cúi đầu nhìn tiểu bánh bao, hỏi: “Có muốn ăn mì vằn thắnkhông?”

Lúc Lục Tông đưa người về Vệ Quốc Công phủ, đoàn người của Đào ma ma vẫn chưa trở lại, nghĩ cũng biết làđangsửa lại xe ngựa. Nếuđãđến rồi, Lục Tông đương nhiên phải đưa người đến tận nơi, tiện đường cũng bái phỏng các vị trưởng bối trong phủ.

Khương Lệnh Uyển vốn có chút đói bụng, ban đầu còn có chút lo lắng, nhưng ăn xong lại pháthiệnbánh bao quá ngon, ănmộtchút lại dừngkhôngđược. Đợi đến khi nàng ăn no rồi, mới ngẩng đầu lên mới thấy cái chén trống trơn trước mặt Lục Tông,khôngbiếthắnđãăn xong từ khi nào. Lục Tông thấy cái miệng vừa ăn xong của Khương Lệnh Uyển có chút bóng,đangđịnh lấy khăn tay lau mặt cho nàng, nhưng lại nghĩ chiếc khăn kia vừa dùng để lau ghế, đành hỏi nàng, “Có mang khăn theokhông?”

Hào hoa phong nhã, chính là chỉ Khương Bách Nghiêu.

Hoặc là từ ban đầu đừng viết, cònkhôngđãviếtthìphải viết đến nơi đến chốn, nàng ghét nhất là viết đượcmộtnửa rồi dừng.

Lục Tông là người luyện võ, nhĩ lực củahắnhơn hẳn người thường, đương nhiên là cũng nghe được thanhâmoán trách của nàng, nghiêm túcnói: “Muội cònnhỏtuổi, nếu đểmộtmình muội ở lại đâysẽkhôngan toàn.” Tuy rằng Tấn thành nằm ngay dưới chân thiên tử, nhưngtrênđường cái cũngkhôngbiết có bao nhiêu người xấu. Bánh baonhỏxinh xắn đángyêunhư vậy,trênngười lại mặc trang phục phú quý, vô cùng hấp dẫn tầm mắt mọi người.

Gương mặtnhỏđángyêucủa Khương Lệnh Uyển ngước lên nhìn Lục Tông,nhẹlắc đầumộtcái, thấp giọngnói: “khôngmuốn.”

Nhìn thấy viền mắt của bánh baonhỏhồng hồng, Lục Tông đúng là bị dọa sợ rồi,hắnlập tức thanh minh: “Thư ta viết rất đúng hạn, khôn biết là trung gian xảy ra sai lầm gì, hại muộikhôngthấy được. Ta vốn tưởng rằng muội cũng biết hôm nay ta trở về, nên mới đến quý phủ chờ ta.”

Khương Lệnh Uyển nhìn về phía bát mì vằn thắn của Lục Tông ——

Nam tử mặc bộ xiêm y màu xám cổ tròn, bên ống tay áo có mấy miếng vá,hắnđangluộcmộtbát mì vằn thắn nóng hổi, còn vị phu nhân kia búimộtkiểu tóc đơn giản, càimộtcây trâm bằng gỗ mộc mạc, lúc nàyđangvén áo lên bận bịu làm việc. Vóc dáng của người nữ nhân hơi thấp, nụ cườitrênmặt có vẻ hòa khí, vừa thấy thiến niên dắt theo tiểu nữ oađivào liền hỏi: “tiểu huynh đệ, có muốnmộtbát mì vằn thắnkhông?’

Bây giờ nhìn thấyhắn, cũng rất vui vẻ cười tít mắt,khôngnhịn được khen ngợi: “Đứa bé này lớnthậtnhanh, ngày thường chắc là rất chăm chỉ luyện võ nên mới rắn chắc như vậy. Ta thấy, nhà chúng ta phải mời sư phụ cho Dụ Nhi rồi, thằng bé này tuy hào hoa phong nhã, nhưng cũng nên luyện chút công phu phòng thân.”

hắncho nàng nấc thang, nàng đương nhiênsẽđixuống.

Lục Tông thấy nàngkhôngnóichuyện vớihắn, trong lòng cũng có mấy phần bất đắc dĩ, lại nghĩ, chuyện gì cứ phải ăn no trước rồi tính sau.

Lão thái thái nhìn theo tiểu tôn nữ ngây thơ khả ái, cườikhôngkhép được miệng, quay sangnóivới Chu thị: “Xán Xányêuthích Tông Nhi như vậy, ta thấy sau nàykhôngbằng gả cho Tông Nhi làm nương tử cũng được đấy.”

Bánh bao mềm, nhân bánh cũng vô cùng đạm đà, cắnmộtcáiđãthấy nhân bên trong, nhân thịt cũngkhôngkhiến người ta cảm thấy chán, bên trong còn có vị lá sen nhàn nhạt, mang theo mấy phầnnhẹnhàng khoan khoái, khiến người ăn xong cái thứ nhất lại muốn ăn cái thứ hai. Bánh bao tuykhônglớn, nhưng miệngnhỏcủa nàng cũng phải cắn bốn năm miếng mới ăn xong hếtmộtcái.

Khương Lệnh Uyển nhìnhắn, có chút lưu luyến ôm lấy cổhắn, suy nghĩmộtchút mớinhỏgiọngnói: “Nương để Xán Xán ra tiễn Tông biểu ca.”

Nàng nắm chặt lấy áo củahắn, khóe miệng thoáng nhếch lên, hai mắt cong cong thành hình trăng lưỡi liềm.

Lục Tông thấy vậy, chỉ có thể dùng tay áo lau miệng cho nàng, vừa lau vừanói: “Ta mang lễ vật cho muội, nàng mai tasẽsai Đỗ Ngôn mang đến.”

Khương Lệnh Uyển sớm biết, chờ đến khi nàng đủ tuổi học cưỡi ngựa, Lục Tông cũngđangvội mang binh đánh giặc, nào có thời gian dạy nàng cưỡi ngựa? Chỉ là hôm nay thấy thái độ thành khẩn nhận sai của Lục Tông tốt như vậy, hơn nữahiệnnay nàng cũng chỉ là tiểu nữ oa,hắnđối với nàng đương nhiên làkhôngthể tốt như đời trước được, dù sao thân phậnkhônggiống nhau.

Lão thái thái vừa nghe Lục Tông đích thân đưa bảo bối tôn nữ của nàng về, liền rất vui mừngđiđến sảnh chính.

Khương Lệnh Uyển ăn bánh, hai gò má phình phình lên, lại nhìn cách đókhôngxađangcó người bán bánh hoa quế,khôngkhỏi thèm thuồng nhìn qua, bộ dáng hoàn toàn là vẻ ăn trong bát, nhìn trong nồi. Lục Tông thấy vậy,nói: “Chờ lát nữa chúng ta ăn xong rồi lại qua mua có đượckhông?”

Thấy tiểu hài tử tuổi tuynhỏnhưng hỏa khí lạikhôngnhỏ, nhưng dáng vẻ khi nổi giận lại quá mức đángyêu, Lục Tông chỉ cảm thấy buồn cười,hắnnhẹnhàng nặn nặn gương mặt của nàng, ôn nhunói: “Được rồi, coi như takhôngđúng. Hôm khác ta dắt muôiđithả diều có đượckhông? Đợi muội lớn lênmộtchút, nếu muội thích cưỡi ngựa, tasẽđích thân dạy cho muội.”

Sạp hàng chỉ làmộtcái lều đơn giản, bên trong cómộtđôi vợ chồng trạc tuổi trung niên.

Nghĩ như vậy, tâm tình phảng phất cũng trở nên tốt hơnmộtchút, tiếp tục vùi đầu ăn bánh bao.

Lục Tông thấy nàngkhôngquá hứng thú, lúc này mớinói: “Chuyện lúc trước là takhôngđúng,khôngnóirõvới muội là phảiđibao lâu, chỉ sợ rằngkhôngvề kịpsẽkhiến muội khó chịukhôngngờ muội lại thù dai đến như vậy, đến bây giờ vẫn còn nhớ kỹ, lúc này ta xin lỗi muội có đượckhông?”

Vị nữ nhân có khuôn mặt vui vẻ hòa ai, nhìn hai đứa trẻ tuynhỏtuổi, nhưng trang phục lại vô cùng phú quý, vừa nhìn cũng biết là hài tử gia đình giàu có, cũngkhôngnóinhiều, chỉ thấy hai đứa bé này quá mức xinh xắn đẹp đẽ, giống như Kim đồng Ngọc nữ bên cạnh Quanâmbồ tát, liềnkhôngkhỏi nhìn nhiều thêmmộtchút.

Tô Lương Thầnkhônglên tiếng, chỉ là đôi mắt vẫn lẳng lặng nhìn thiếu niên mặc trường bào màu xanh lam.

Khương Lệnh Uyển lại cảm thấy Lục Tông quá mức cẩn thận. Sạp hàng bánh ngọt kia cách chỗ này cũngkhôngxa,điqua rồi trở lại chỉ mất chút thời gian, sau có thể xảy ra chuyện nhanh như vậy được?

Khương Lệnh Huệ thấy Tô Lương Thầnkhôngnóilời nào, đànhnói: “Nhưng mà… Lương Thần,khôngphải muộinói, nếu Lục muội muộikhôngnhận được thư của Lục Tôngthìmuội ấy chắc chắnsẽbuồn sao? Nhưng bây giờ muội ấy lại cười hài lòng như vậy nha."

Nếu như nàngnóilà nàng chủ động tiễnhắn, có phải là quákhôngrụt rè?

Khương Lệnh Uyển bật thốt lên, nổi giậnnói: “Ai muốn chờ huynh chứ!”

Khương Lệnh uyển thấy Lục Tôngđira ngoài, lúc này mớinóivới lão thái thái, thanhâmcủa nàng giòn tan: “Nãi nãi, Xán Xánđitiễn Tông biểu ca.” Sao đó liền chui ra khỏi lòng lão thái thái, nhắc lên chân ngắn chạy đuổi theo.

Khương Lệnh Uyển thấy lão thái thái, lập tức nào vào lồng ngực của bà, mềm mại gọimộttiếng: “Nãi nãi.”

Khương Lệnh Uyển lắc đầumộtcái, xưa nay nàngkhôngquen mang theo khăn, chỉ cần Đào ma ma mang theo là được rồi.

Nhưng mà nàng cũng hiểu tính cách của Lục Tông,hắnsẽloại bỏ tất cả những thứ có thể gây nguy hiểm cho nàng ra ngoài.

Edit: Tiểu Huân

Lão thái tháiyêuthương tiểu tôn nữ nhất, hai năm qua thấy tiểu tôn nữ càng ngày càng trở nên hiểu chuyện, lờinóira phảng phất nhưđangbôi mật vậy, rất được lão thái tháiyêuthích, ôm tôn nữmộthồi, sau đó mới nhìn qua phía Lục Tông.

Hai người tìmmộtbànkhôngngười ngồi xuống, Lục Tông thấy nàng nhíu mày nhăn nhó nhìn bàn, liền lấy khăn tay lau qua hai lần sau đó mớinói, “Muội ngồiđi.”

Thấy nàng rửa hai tay rất sạchsẽ, tay trái cán mỏng bột, tay phải múc nhân thịt bỏ vào sau đó gói lại thành hình con bướm rất đẹp. Sau đó bỏ vào nồi nướcđangsôi, miếng vằn thắn kia rất nhanh liền trở nên lóng lánh mềm mại. Cuối cùng vị phụ nhân kia vớt ra bỏ vào bát mì, rưới thêm nước dùng, sau đó rắc vừng lên, nhanh chóng bưng tới.

Sau khi Lục Tông bái kiến lão thái thái và các vị trưởng bổi, liềnnóicáo từ rồi rờiđi. Lão thái thái tuy rằngyêuthích đứanhỏLục Tông này, nhưng cũng biết làhắncần phải trở về đoàn tụ với người nhà, đương nhiên cũngkhônglưuhắnlại ăn cơm. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lục Tông buộc ngựa lại,khônglên tiếng, chỉ nắm tay nàngđivào.

Thấyhắnngoan ngoãn nhận lỗi như vậy, càng có vẻ như là nàngkhôngphóng khoáng. Khương Lệnh Uyển hạ mắt, lông mi như hai cái quạtnhỏ, thanhâmmềm mạinói: “khôngphải bởi vì chuyện này…” (đọc tại Qidian-VP.com)

Luc Tông lấymộtđôi đũa sạch từ trong ống đũa ra cho nàng,nói: “Muội yên tâm, đũa được hai người hơ qua than, đều rất sạchsẽ, ănsẽkhôngbị đau bụng.”

Lời này tuyệtkhôngnóingoa, dù sao hai đứa con trai của nàng cũngmộtbộ dung mạo xuất chúng, nhất là con trai lớn, khí chất nho nhã tuấn lãng, lúchắnchưa thành thân, những vị biểu tỷ biểu muội nhìn cũng mặt đỏ tới mang tai, cho dùđãthành thân nhũng cũng được nhiều nữ tử ái mộ. Cho nên lão thái thái cũng coi như là người từng trải, bộ dạng này của Lục Tông, quảthậtlà tốtkhôngcòn gì đểnói.

Áo choàng của Lục Tông sượttrênmặt nàng có chút khó chịu, Khương Lệnh uyển nhíu nhíu mày lại, sau đó liền quay mặt quamộtbên. Lục Tông biết nàngkhôngquá thoải mái, dù sao tuổi nàng vẫn còn quánhỏ, bàn taynhỏnhư vậy, nếukhôngnắm chặtthìté xuống lúc nào cũngkhôngrõ. Lúc này phải buộc chặt bánh baonhỏvào thắt lưnghắnmới yên tâm.

Bánh bao lá sen cũngkhôngphải là nặn bánh bao thành hình lá sen, mà bánh được gói bằng lá sen, nên khi hấp xong có màu xanh đậm ướt át, bên trong nhân bỏ rất nhiều thịt, sau đó dùng lá sen gói lại đem hấp. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lúc này Khương Lệnh Uyển mới miễn cưỡng ngồi xuống, lắc lư chân ngắn, bộ dạng rất buồn chán.

Chương 51

Lúc trướchắnkhôngnóirõràng, nhưng dù sao là cũng cónói, xem như là có thành ý. Chỉ là khi đó nàngkhôngsuy nghĩ quá nhiều, cũng bởi vì nghĩhắnsẽđikhônglâu. Nàngkhôngphải người cố tình gâysự, nhưng nếu muốn nàng qua loa tha thứ,khôngcó cửa đâu. Nàngnóinhư vậy, thấyhắnvẫnkhônghiểu, quai hàm liền phồng lên, trong lòng tuôn ramộtcỗ oan ức, hốc mắtkhôngnhịn được hồng lên: “... Sao huynh lạikhôngchịu viết thư cho muội?”

Lục Tông điều khiển tốc độ của ngựa lại cho phù hợp với Khương Lệnh Uyển, sau khi cưỡi đượcmộtđoạn đường, gương mặt trắng nõn của Khương Lệnh Uyển cũng bị gió thổi cho đầu tóc ngổn ngang, bên tai nàng là tiếng vó ngựa lộc cộc, tiếng gió vù vù, còn có tiếng tim đập của Lục Tông.

Chu thị nghe xong cũngkhôngnhịn được cười, trong lòng lại thầmnói: Nếu như Lục Tôngnhỏhơn hai ba tuổithìtốt rồi.

Khương Lệnh uyển tinh tế đánh giá sạp hàng này, chỉ cómộtcái bếp đơn giản để hai vợ chồng làm việc, phía trước bày mấy cái bànnhỏvà bốn cái ghế con, nhìn vô cùng đơn sơ. Nàng là Lục tiểu thư kim tôn ngọc quý của Vệ Quốc Công phủ, những sạp hàng đơn giản như vậy chưa từng đến bao giờ. Huống chi xưa nay nàng luôn là người soi mói, nhìn thấy cảnh này trong lòng liền dán cho cái máckhôngsạchsẽ.

Khương Lệnh Huệ ở cách đókhôngxa nhìn hai người thân cận như vậy, gương mặt có chút đăm chiêu, nhìn mà nhìn qua Tô Lương Thầnnói: “Lục muội muội mớinhỏtuổiđãthích chơi với nam hài tử… Sau này lớn hơnmộtchút, có phảisẽthành hồ ly tinh mà người lớn thường haynóitới?”

Khương Lệnh Uyển “Thịch thịch thịch” chạy đuổi theo Lục Tông, Lục Tông thấy vậy, dừng lại bước chân cờ nàng, sau đó khom lưng ôm môngnhỏcủa nàng lên, thấy gương mặtđãđổ chút mồ hôi, sắc mặthắnôn hòanói: “Sao lại chạy đến đây rồi?”

Khương Lệnh Uyển há miệng, cẩn thận cắnmộtmiếngnhỏ, chậm rãi nhai: Sau khi nghiền ngẫmmộthồi, mày mới chậm rãi giãn ra.

Lục Tông cười cười, cúi đầu hônmộtcái lên gương mặtnhỏnhắn mập mập của nàng.

Ban đầu Khương Bách Nghiêu cũng tính tìmmộtvị sư phụ cho nhi tử, nhưng con trai này củahắntính tình vốn hoạt bát bướng bỉnh,hắnlo nhi tử học võ xong sau nàysẽcàngkhôngquản được. Có điều… nếu như tìm đượcmộtvị sư phụ có thể khắc chế được nhi tử, có thể phong tỏa được nhuệ khí củahắn, vậy cũng coi như là chuyện tốtkhôngchừng.

Nàngkhôngnóilời nào,mộtđôi mắt to hiếu kì nhìn xung quanh, thấy vị phụ nhânđangcúi đầu làm vằn thắn.

Nghe vậy, Khương Lệnh Uyển cũngkhôngrụt rè, tiếp nhận đũatrêntay Lục Tông, vùi đầu ăn.

Thình thịch, thình thịch.

nóithật, bát mì nàykhônghề xấu xí như trong tưởng tượng của nàng, ngược lại nó được trình bày rất đẹp, da bánh mỏng mềm, nước dùng bốc khỏi hi hút, chỉ cần ngửi, cũng biết là mùi vịsẽrất ngon.

Nghĩ như vậy, Khương Lệnh Uyển cũngkhôngquá tức giận, viền mắt hồng hồng nhìnhắn, sau đó nhấc gương mặtnhỏlên.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 51