Ngô Gia Kiều Thê
Mạt Trà Khúc Kỳ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 52
Lời của Chu thịnóira vô cùng rộng lượng.
Khương Lệnh Uyển chớp chớp đôi mắt long lanh, khóe miệng mang theo nụ cười,nóivới mẫu thân: “Trước khiđiXán Xán còn tưởng rằngkhôngthể tìm lại được thư nên kiểu gì cũng phải làm cho Tam tỷ mấtđimộtthứ gì đó để xả giận trong lòng, nếukhôngconsẽkhôngthoải mái. Bây giờ thấy nương tìm được thư cho Xán Xán, vậy tâm tình Xán Xánđãtốt hơn rồi, đương nhiên là đại nhân đại lượngkhôngthèmđitính toán với tam tỷ, hơn nữa… Xán Xánkhôngmuốn khiến nương phải ra mặt thay Xán Xán, người lớn màđitính toán với tiểu hài tử, nươngsẽbị người ta gièm pha…”
Hữu Nhi a a a gọi lớn vài tiếng, càng ngày càng được lão thái tháiyêuthích, mở miệng liền nhắc: “NghenóiXán Xán mỗi ngày đều chạy đến chơi với Hữu Nhi, Xán Xán tuynhỏtuổi, nhưng lại biết cẩn thận hơn các vị tỷ tỷ khác trong nhà.”
Khương Lệnh Uyển nghe xong, cũngkhôngquá kinh ngạc.
Nàngnóitới đây dừng lại, cuối cùng vui vẻ hônmộtcái lên mặt của mẫu thân nhà mình,nóitiếp: “Nếu như Xán Xán cảm thấy oan ức, lần sausẽtự mình tìm cách đòi lại,khôngthể làm phiền mẫu thân.”
Diêu thị mỉm cườinói: “Muội nhớ kỹ, vẫn là tẩu tẩu có biện pháp giúp muội răn dạy hài tử,mộtmình muội quả làkhôngthể làm được.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Lão thái thái thấy nàng như vậy, vội vàng gọi nàng đến, nhìn người cháu ngoại ngoan ngoãn nàymộtlát, nhíu mày lạinói: “Đều là ngườimộtnhà, sao lại khách khí như vậy?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Diêu thị vộinói: “Nương, Nhị gia rất tốt, ngài đừng trách tội Nhị gia.”
Diêu thụ lắc đầumộtcái, thanhâmôn hòa, nhìn nhi tử trắng mập trong ngực,nói: “Ngườimộtnhà phải cùng đoàn tụ mới vui vẻ, nương, ngàinóicó đúngkhông?”
Chuyện hôm nay cứ như vậy bỏ qua.
Chu thị cũngkhôngdo dự, nàngđãsớmrõý của lão thái thái, chỉ cườinói: “Đây chỉ làmộtviệcnhỏcủa hài tử, sao phải nhọc đến nương? Bây giờ nươngđãlên tiếng, con dâu thấy, chuyện này cứ bỏ quađi, trách phạt tụinhỏlàm gì, tránh làm mấtđitình cảm tỷ muội trong nhà. Con thấy Huệ nhi chỉ lén giấu thưđi, nhưng lạikhôngnémđimất, sợ là lúc đó cũng chỉ nổi giận tức thời, bây giờ biết saithìvẫn có thể sửa, lúc này có thể giao thư ra, chứng tỏ Huệ Nhi vẫn là đứa trẻ ngoan, nương, ngàinóicó đúngkhông?”
Lời vừa dứt, ý cườitrênmặt Diêu thị liền thu liễm, saumộtlúc mớinói: “Con dâu và Nhị giađãđề cập tới, thân thể Dung nhiđãtốt hơn, vẫnkhôngnên ở lại biệt viện, mấy ngày nữa Khương Nhị giasẽđến đón Dung nhi về… Dù sao, Dung nhi vẫn chưa gặp mặt Hữu nhi.”
Thanhâmcủa Khương Lệnh Uyển tuy rằng non nớt, nhưng lại rất nghiêm túc hỏi Tân ma ma về chuyện liên quan đến những lá thư gửi cho nàng.
Tô Lương Thần chỉ cười màkhôngnói: “Lương Thần biết ngoại tổ mẫu và hai mợ đều xem con là người nhà, chỉ là hôm nay…” Tô Lương Thần dần thu hồi nụ cười, thoáng cúi đầu, sau đó mớinói, “Hôm nay Lương Thần phạm lỗi, mong ngoại tổ mẫu trách phạt.”
Lão thái thái thái nhìn đứa cháu ngoại ngoan ngoãn hiểu chuyện này của nàng, tuy rằng tuổi cũng cònnhỏnhưng ở trong phủ lại vô cùng quy củ, ngàu thường luônđitheo Huệ Nhi, ngoan ngoãn hiểu chuyện, kỳ thực trong lòng nàng hẳn là rất tự ti. Cháugáinày nuôi bên người mấy năm, đương nhiên là phải có cảm tình, huống hồ đây còn là cháu ngoại ruột.
Lão thái thái vô cùng hài lòng người con dâu này, vừa vào cửa năm thứ hai liền sinh đượcmộtnam oa, đương nhiên là nhìn kiểu gì cũng thấyyêuthích. Lão thái thái chuyển tôn nhi kháu khỉnh đángyêucho Diêu thị, nhìn về phía Chu thịnói: “Con và Bách Nghiêu cũng nên xem xét lúc nàothìsinh cho Xán Xánmộtvị đệ đệđi, khiến cho quý phủ chúng ta càng thêm náo nhiệt hơn.”
Mi Nhi vừa nghe là thư của lục tiểu thư xảy ra sai xót, vừa vào trong nhà lập tức “Phù”mộttiếng quỳ xuống, đem tất cả mọi chuyệnnóira: “Lục tiểu thư, lúc trước xác thực là có thư của tiểu thư, chỉ là ngày ấy nô tỳ tình cờ gặp được Tam tiểu thư, tam tiểu thưnóivới nô tỳ rằng nàngsẽđích thân chuyển cho lục tiểu thư, cònnóirằng tất cả thư của Lục tiểu thư cứ giao cho Tam tiểu thư chuyển giúp. Nô tỳkhôngcòn cách nào, đành phải giao cho Tam tiểu thư. Mấy ngày trước cũng có thư gửi đến cho lục tiểu thư, vốn dĩ… nô tỳ thấy Lục tiểu thưkhôngcho người đến thông báo rằngkhôngnhận được thư nên cho rằng ngàiđãnhận được nên sau đó cũng giao lá thư này cho Tam tiểu thư,khôngngờ rằng… nô tỳ đáng c·h·ế·t, mong lục tiểu thư trách phạt, ngàn vạn lần đừng trách tội Tân ma ma, là nô tỳ sai.”
Con dâu này quảthậtlà lựa chọnkhôngsai.
Lời này của lão thái thái khiến Diêu thị đỏ mặt,khôngbiết nên tiếp lời như thế nào.
Lão thái thái nhìn khuôn mặt tinh xảo thanh lệ của Diêu thị, trong lòng than thở: May mà lúc trước nàng đồng ý mối hônsựnày, nếukhôngcon trai thứ lúc này phỏng chừngđangcòn lêu lổng bên ngoài. Lão thái thái nhấc tay nắm lấy mu bàn tay của Diêu thịnói: “Khổ cho con, vừa chăm sóc cho Hữu nhi lại còn phải để tâm chuyện của bọnnhỏ.”
Nhìn dáng vẻ này của Chu thị. lão thái thái cười cười, cũngkhôngnóinữa, dơ tay nặn nặn cánh tay mập mạp của Hữu Nhi, híp mắtnói: “Vẫn là Hữu Nhi của chúng ta ngoan ngoãn nghe lời, có đúngkhông? Nhìn Hữu Nhi của chúng tađi, sau này khẳng địnhsẽbiết nghe lời hơn cả Dụ Nhi và Lộc Nhi.”
Diêu thị làmộtngườikhôngcó tâm cơ, bây giờ nàng làm mẫu thân, lòng dạ lại vô cùng mềm mại,khôngchịu được khi hài tử bị oan ức. Lúc trước Khương Lệnh Huệ rất vất vả mới chịu thân cận kế mẫu là nàng, nàng đương nhiênkhôngnỡ trách phạt, bây giờ thấy Chu thị rộng lượng như vậy, nàng cũng thở phàonhẹnhõm,nói: “Tẩu tẩunóiđúng, Huệ Nhi cũng là hài tử số khổ, coi như muội muội thay nàng xin lỗi tỷ, đừng trách tội Huệ nhi. Nếu nhưthậtsựtruy cứu sâu xa, sai lầm vẫn do người làm mẫu thân như muội…”
Chu thị tươi cườinói: “Hai phong thư của con nươngđãlấy lại cho con rồi.”
khôngthểkhôngnói, vị Lục tiểu thư này xác thực vô cùng ngây thơ đángyêu, cả người trắng nộn như bánh bao, mặt mày của nàng cực kì giống quốc công phu nhân, tinh xảo như bức họa, tuy tuổi cònnhỏ, nhưng ngày sau khẳng địnhsẽlà đại mỹ nhân. Tân ma ma cúi người hành lễ, vô cùng quy củ,khôngcó chút nào thất lễ: “Nô tỳ tham kiến Lục tiểu thư.”
Chu thịnói: “Vậy là được rồi, nếu muội sợ hài tử ghi hận muội, vậy chuyện trách cứ giao cho Nhị đệ làm. muội ở bên cạnh che trở, như vậy,khôngchỉ dạy dỗ được hài tử, mà còn có thể khiến connhỏghi nhớ những điều tốt của muội, càng ngày càng thân cận hơn, như vậysẽnhất cử lưỡng tiện.”
Vệ Quốc Công phủđãlâu chưa có con trai, lão thái thái đương nhiên là vô cùngyêuthích tiểu tôn nhi, huống hồ, Hữu nhi xác thực là vô cùng đángyêu, dung mạo giống Khương Nhị gia, tính tình lại giống mẫu thân Diêu thị, rất yên lặng, khi đói bụng chỉ khóc vài tiếng, sau khi ăn no liền ngủ, lúc tỉnh dậythìcười ha ha, muốn bao nhiêu đángyêucó bấy nhiêu đángyêu.
Tô Lương Thần lắc lắc dầu,nói: “Là do bản thân Lương Thần làm sai.”
Lão thái thái vô cùng hài lòng, nhưng nghe ngữ khí ấy, làm saokhôngbiết trong lòng con dâu vẫn còn chútkhôngphục? Dù sao con dâuyêuthương tiểu tôn nữ này của nàng nhất. Nàng cũng đau lòng a, nhưng nếuthậtsựtruy cứu truyện này ra, quảthậtgiống như lời ngoại tôn nữnói,sẽlàm thương tổn cảm tình tỷ muội trong nhà. Hơn nữa ngoại tôn nữđãnóiđến mức này, nếu nàngthậtsựtrạc phạt, chẳng phải để cho người tanóirằng lão già nàykhôngxem xétrõtình huống chỉyêuthương cháu nội màkhôngquan tâm đến cháu ngoại sao?
Thấy Diêu thị căng thẳng như vậy, lão thái thái vốnđangtức giận nhưng lúc này cũngkhôngnhịn được than thở: “Con nha, suốt ngày chỉ biết che chở chohắn. Bằng cái đức hạnh kia củahắn,khôngbiết đời trước làm được bao nhiêu việc thiện nên đời này mới có thể cưới được nương tử tốt như con.”
Tân ma ma cũng biết tính cách của Lục tiểu thư, lúc này đột nhiên gọi nàng đến, chỉ sợ rằngsẽbị làm khó, nhất thời lo lắng đề phòng, hoàn toànkhôngvì Lục tiểu thư tuổi cònnhỏmàkhôngđể nàng vào mắt.
Chu thị cầm hai phong thư trong taynói: “Ta là người lớn, sao có thể tính toán vớimộttiểu hài tử? Chỉ là đệ muội, có chút lời từ trong đáy lòng tỷ muốnnóivới muội —— Huệ nhi mớinhỏtuổiđãphải xa nương quả thực là rất đáng thương, nhưng muội cũngkhôngnên quá dung túng cho con trẻ, lần tới nếu Huệ nhi làm sai, muội lại tiếp tục che trởsẽkhiến cho Huệ nhi bị nuông chiều quen, sau này lớn lên nếu làm ra chuyện sai lớn, còn ai có thể che chở cho nàng? Tiểu hài tử, lúc nên trách phạtthìcần phải trách phạt, lúc nào nên sủng áithìsủng ái, giống như Xán Xán vậy, nữ nhi là bảo bối trong lòng tỷ, nhưng khi con làm sai, tỷ cũngsẽkhôngnhắmmộtmắt mởmộtmắt, lúc cần giáo huấnthìphải giáo huấn, nếukhôngđứanhỏtrở nên hư đốn, ta lạimộtmực che trở, vậy tuyệt đốikhôngphải thương con, mà là hại con.”
Bộ dáng ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, sao có thể khiến người ta nỡ lòng trách cứ? Hơn nữa Tô Lương Thần chỉ lớn hơn Huệ nhi hai tháng, sao có thể quản được Huệ nhi?
Lão thái thái lập tứcnói: “Chuyện này làm sao có thể trách con được dây? Huệ Nhithậtsựcó chút quá —— "
nóixong, nàng liền cầm lấy hai phong thư đưa cho Chu thịđangngồi ởmộtbên,nói: “Mợ, đây là thư của Uyển biểu muội… Lúc trước Huệ biểu muội có chút giận dỗi Uyển biểu muội nên giữa hai người có sinh ra chút xích mích, trùng hợp thấymộtnha hoàn cầm thư định giao cho Uyển biểu muội nên lén lút giấuđi. Lương Thầnkhôngbiết nên làm như thế nào, nếunóira sợ là Huệ biểu muội và Uyển biểu muộisẽcàng thêm xích mích, cũng sợ Huệ biểu muội tức giận, nhưng mà… Nhưng mà Lương Thần vẫn luôn rất tự trách, hôm nay rốt cục cũng thuyết phục được Huệ biểu muội trả lại thư cho Uyển biểu muội, hi vọng mợ đừng trách phạt Huệ biểu muội, nàng chỉ có chút tính khí của hài tử, muốn trách ngài chứ trách con, con làm tỷ tỷ đáng lẽ ra nên khuyên nhủ muội ấy mới đúng.”
Cháugáinày của nàng trước đến này vẫn luôn ngoan ngoãn, hai năm qua chưa từng phạm sai lầm nào. Lão thái thái nuôi dưỡng đứa bé này bên người, mọi cử động của Lương Thần nàng đềurõnhư lòng bàn tay, cũng biết nàng làmộttiểucônương an phận thủ thường, tuổi cònnhỏnhữngđãvô cùng hiểu chuyện, nhìn thôi cũng khiến người khác đau lòng. Lão thái thái thấy tôn nữ càng lớn càng giống như ái nữđãqua đời, giọngnóicàng trở nên ôn hòa: “Có chuyện gìthìcứnóivới ngoại tổ mẫu, có ngoại tổ mẫu che chở cho con.”
Tân ma ma theo Đào ma ma vào trong phòngđãthấy Lục tiểu thư ngồitrêngiường lắc lắc hai bàn chânnhỏ.
Tuy rằng Lục tiểu thư cònnhỏtuổi, nhưng trong phủkhôngai màkhôngbiết trong hai năm qua, Tam tiểu thư và Lục tiểu thư có chút xích mích, lúc trước hai vị tiểu thư tường hay chơi chung, tuy rằng cũng có cãi nhau, nhưng tóm lại cũng là tỷ muộimộtnhà. Nhưng những năm gần đây, Lục tiểu thư lại chơi thân với Tứ tiểu thư hơn, còn vị Tam tiểu thư,thìtừ khi Nhị tiểu thư chuyển đến biệt viện, Tam tiểu thư lại thân cận với Tô tiểu thư hơn. Tân ma ma thầmnói: nha hoàn Mi Nhi nàythậtlà hồ đồ, biếtrõlà Tam tiểu thư và Lục tiểu thư có xích mích lại còn giao thư cho Tam tiểu thư.
Lão thái thái khá thiên vị Diêu thị, bây giờ thấy nàngnóinhư vậy, đương nhiên đau lòng khuyên: “Lúc trước conđanghoài thai mười tháng, bây giờ còn phải cực khổ chắm sóc Hữu nhi, chuyện quản giáo hài tử sao ta có thể trách con, muốn tráchthìphải trách đứa con trai kia của ta —— "
Đôi mắt to tròn ngây thơ của Khương Lệnh Uyển nhìn thẳng Tân ma ma.
Lão thái thái lạinói: “Nếu như conkhôngthể quản nổi, vậy có lão thái bà ta tự tay nuôi giúp conkhôngphải được rồi sao?”
Khương Lệnh Uyển sao có thể chờ lâu như vậy? Lập tức cho người gọi Mi Nhi đến đây.
Lão thái thái liên tụcnói: “Đúng".
Vừa nhắc đến Khương Lệnh Dung, lão thái thái cũng chỉ thở dàimộthơi.
Trong hậu viện, việc chủ nhânkhôngnhận được thư tín gửi tớisẽbị xử phạt rất nghiêm trong, lúc trước Tân ma ma đượcsựtín nhiệm của Chu thị nên mẫu thân mới giao chuyện này cho nàng, Tân ma ma dám giao cho Mi Nhi xử lý, hiển nhiên cũng vì hoàn toàn tín nhiệm nha hoàn này.
Lão thái thái nghe xong, liền nghiêng đầu nhìn Chu thị,nói: “Con nghĩ nên làm gì bây giờ”
Sau khi đưa Lục Tôngđi, Khương Lệnh Uyển liền để Đào ma ma gọi Tân ma ma quảnsựlại đây.
Tô Lương Thần lập tứcnói: “khôngphải, Huệ biểu muội tuổi cònnhỏđãphải xa mẫu thân, trong lòng muội ấy khẳng định là rát khó chịu… Kỳ thực Lương Thần vẫn luôn mong có thể giống như Huệ biểu muội, ít nhất cũng có đượcmộtvị mẫu thân tốt giống như mợ hai vậy. Việc hôm nay, mong ngoại tổ mẫu và mợ trách phạtmộtmình con là được.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Khương Lệnh Uyển lưu loát trèo xuống giường, Đào ma ma thấy là lạ, nhanh chóngđiđến hỏi: “Lục tiểu thư là muốn…”
Khương Lệnh Uyểnđira ngoài,nói: “đitìm Khương Lệnh Huệ.”
Diêu thị gật gù,nói: “Tẩu tẩu, muộiđãbiết, sau khi về muộisẽđể mắt nhiều hơn đến các con.”
Tuynóilà chuyện này cũngkhôngcó gì quan trọng, nhưng lòng nàngnóitóm lại làkhôngthoải mái.
Chu thị hạ mắt xuống, thủ đoạn này của Tô Lương Thần đặt ở trong mắt nàng hoàn toàn là dư thừa, nàng chỉ lặng yênkhôngnói, xem ý của lão thái thái như thế nào.
Sau đó Chu thị và Diêu thị cùng nhau ra khỏi viện của lão thái thái, Diêu thị quay sang Chu thị, vẻ mặt thành khẩn xin lỗi: “Tẩu tẩu, Huệ nhi nhà ta có gìkhôngphải, tỷ cũng đừng quá để trong lòng.”
Ngày thường nữ nhi đến Tây viện, ngoại trừ tìm Tứ nha đầuthìcũng là đến thăm Hữu nhi, có bao giờ chịuđichơi với Tam nha đầu? Chu thị suy nghĩmộtchút liền đoán ra được nữ nhi chắc làđãbiết được chuyện này, trong lòng thầm nghĩ nữ nhi nhà nàng quả làmộttiểucônương thông tuệ.
Chương 52
Chu thị nhìn dáng vẻ này của nữ nhi, cũng biết là nữ nhiđãcó chủ ý riêng nênkhôngdự địnhnóichuyện ra cho nàng, liền hơi cong lưng, ôm nữ nhi lên.
Khương Lệnh Uyển hơi kinh ngạc,mộtlà vì nương biết chuyện này, hai là vì Khương lệnh Huệ thế nhưng lạikhôngném thư của nàngđimất.
Ngay vào lúc này,mộttiểu nữ oa mặcmộtthân xiêm y màu xanh nhạt thong dong bước vào, có mấy phần khí chất đại gia khuê tú. Lão thái thái nhìn thấy Tô Lương Thần đến, lập tứcnói: “Lương Thần, có chuyện gì vậy?”
Vị Tân ma ma nàyđãhơn bốn mươi, gương mặt cũngkhôngxấu, nhìn ra được lúc còn trẻ cũng làmộtvị giai nhân thanh tú. Tân ma ma quản lý tất cả việc vặt ở hậu viện, thu phát thư tín của các vị tiểu thư cũng do nàng quản.
Nhìn điệu bộ này, Đào ma ma lập tức đuổi sát theo, đến tên cũng gọi ra đầy đủ,,chắc chắn là bị chọc tứckhôngnhẹ.
Khương Lệnh Uyển theo bản năng ôm lấy cổ của mẫu thân, thấy mẫu thân ôm mình lên, nàng hơi nghi hoặc mím môi hỏi: “Nương?”
Tô Lương Thần nghe xong lời của Chu thị, liền ngoan ngoãnnói: “Con cám ơn mợ, hi vọng sau khi Uyển biểu muội nhận được thưsẽvui vẻ hơnmộtchút.”
Vệ Quốc Công phủ, ngoại trừ Khương Lệnh Huệ và Tô Lương Thần,thìcòn có ai nhàn rỗi đến mức lấy cắp thư của nàng? Hại nàng cho rằng Lục Tôngkhôngmuốn tiếp tục viết thư cho nàng, nàng cũngkhôngcho nha hoànđihỏi, cũng bởi vìkhôngbỏ được mặt mũi, trong lòng nghĩ, nếu như Lục Tôngđãviết thư cho nàng, vậy nhất định làsẽtận tay đưa cho nàng,khôngphải làkhôngnhận được, chỉ là người đókhôngviết.khôngngờ bọn họ lại lợi dụngsựsĩ diện này của nàng, khiến cho Khương Lệnh Huệ chui vào chỗ trống. Theo tính tình của Khương Lệnh Huệ, sợ là những bức thư kiasẽkhôngthể tìm lại được…
Khương Lệnh Uyển nhìn mẫu thânmộthồi, nhưng lạikhôngcó ý địnhnóicho nương chuyện Khương Lệnh Huệ lấy trộm thư của nàng, dù sao nàng cũngkhôngphảimộtđứa trẻthậtsự, chuyện này nàng vẫn có thê tự giải quyết.
Hai người vừa mới tách ra, Chu thịđangđidọc theo đương mòn trở về Đông biện,đãthấy nữ nhi trắng trẻo mũm mĩm cách đókhôngxa. Nàng tiến lên, thấy nữ nhiđangnhíu mày, lúc này mới hỏi: “Sao vậy? Ai làm Xán Xán nhà chúng ta tức giận?”
Chu thị vừa nghe, nguyên bản vốn đoan trang hào phóng lại lập tức đỏ mặt, ngượng ngùngnói: “Chỉ mới có Dụ Nhi và Xán Xánđãkhiến cho con dâu bó tay, nếu như thêmmộtđứa nữa, con dâuthậtsựchịukhôngnổi…”
Tân ma ma vừa nghe, sắc mặt nhất thời thay đổi, sau đó mới hoang mang hoảng loạnnói: “Lục tiểu thư, việc này xác thực là do nô tỳ sơ sẩy, lúc trước bởi vì có quá nhiều chuyện nên nô tỳđãtrộm lười,đãđể nha hoàn Mi Nhi thay nô tỳ đưa thư, chuyện này nô tỳ về hỏi Mi Nhi mới biết được.”
Tân ma ma nghe xong, tim liền đập “Thình thịch”mộttiếng.
Edit: Tiểu Huân
Chu thị bị điệu bộ này của lão thái thái dọa sợ, biết rằng lúc này chỉ có thể theo tâm ý của nàng, nhân tiệnnói: “Chờ Xán Xán lại lớn thêmmộtchútđã, ai da… nương ngài đừng chỉ thúc dụcmộtmình con, đệ muội còn ở đây, ngàinóithêm nữa, con dâusẽrất xấu hổ.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Gương mặt thanh tú của Tô Lương thầnđãtrổ mã càng ngày càng xinh đẹp, tiến lên hành lễ, vô cùng quy củnói: “Lương Thần chào ngoại tổ mẫu, mợ và mợ hai.”
Khương Lệnh Uyển bĩu môi, thanhâmmềm mạinói: “Nương, con có chuyện gấp muốn tìm Tam tỷ tỷ, nương chờ conmộtlát, con trở về ngay.”
Nhà bình thường, chỉ sợ kế mẫu vừa vào cửathìsẽđối xửkhôngtốt với các hài tử trước, nhưng ở nhà bọn họ, vị kế mẫu này ngược lại còn suy nghĩ mọi cách cho bọnnhỏ. Lão thái thái làm sao có thểkhônghiểu, con trai thứ của nàng là người chỉ thích con trai,khôngthích congái, trước đây khi Từ thị còn ở, Từ thị luôn sủng mấy hài tử, nữ nhi cũng coi là bảo bối, Từ thị vừađi, chuyện của hai khuê nữ, con trai thứ của nàng cũngkhôngthèm để tâm đến, cũng vì có Lộc nhi là ca ca nên còn hơi chút quan tâm đến các nàng.
Lúc Diêu thị mang thai rất chịu khó bồi bổ, Khương Hữu sinh ra đương nhiên là vô cùng trắng trẻo mập mạp, vừa nhìnđãkhiến người khácyêuthích. Diêu thị thấy lão thái tháiđãôm đượcmộtlúc lâu, đành phảinói: “Khổ người của Hữu Nhi có hơi lớn, ôm lâusẽmỏi tay, ngài để con dâu ômđi,khôngthìngàisẽmệt mỏi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Chu thị tiếp tụcđivề Đông viện, thấy nữ nhikhôngnóilời nào, mặt mày còn vui vẻ, lúc này mới hơi dừng chân lại,khôngnhịn được hỏi: “khôngcảm thấy oan ức?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.