Ngô Gia Kiều Thê
Mạt Trà Khúc Kỳ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 58
Tô Lương Thầnkhôngchút biến sắc thu hồi tầm mắt, khẽ gật đầu mỉm cười, sau đóđitheo bước chân Khương Lệnh Huệ.
Kim Kết mặcmộtbộ y phục màu xanh biếc, tóc chải thành hai búinhỏ, lúc này vội vàngđivào viện, nàng thấy Sơn Trà đứng ở bên ngoài, liền đưa đầunhỏngước vào bên trong,nhỏgiọng hỏi: “Lục tiểu thư còn ngủ sao?”
Lời vừanói, Khương Lệnh Uyển cũng cảm giác được tay có chút mỏi.
Miệngnhỏlải nhải oán hận, thanhâmvô cùng yếu ớt mềm mại, người nghe như chìm đắm,khôngcần biết nàngđangnóigì, giống như chỉ cầnmộtlời từ miệng của nàng phát ra cũngsẽtrở thành lời vàng ngọc. Khương Lệnh Đề biết Lục muội muội thường ngày tuy rằng có chút lười, nhưng lại rất thông tuệ, cho dù Tạ tiên sinh cố ý làm khó dễ, nhưng mỗi lần đều gặp dữ hóa lành, chỉ là mỗi lần nàng nhìn thấy tình huống như vậy đềusẽlo lắng thay cho lục muội muội. Những năm gần đây, cuộc sống của nàng càng ngày càng tốt hơn, hôm qua nàng trải qua nguyệtsự,đãlà đạicônương,khônglâu sausẽphải kết hôn. Đến lúc rời khỏi Vệ Quốc Công phủ, sợ làsẽkhôngthể ngày ngày gặp được Lục muội muội. Nghĩ như vậy, Khương Lệnh Đềkhôngkhỏi cảm thấy buồn bã.
Beta: Mira
Nhị thúc của nàng vô cùngyêuthích đứa con trai này, lúc còn chưa sinh rađãbổi bổ đủ thứ cho nhị thẩm, sinh ra rồi, cũng nuôi thànhmộttiểu tử sành ăn, hậnkhôngthể đem tất cả thức ăn nhét hết vào bụng Hữu nhi, bởi vậy có thểkhôngmập sao?
Khương Lệnh Uyển thở dài, cuối cùng cầm lá thư lên, nhìn chữ viết bên trong, phảng phất như có thể nhìn ra, thiếu niên ngây ngô trước đây bây giờđãtrở thànhmộtnam tử cao lớn.
*Tấn vân d·ụ·c độ tai tuyết: nôm na là tóc đẹp như mây, gò má trắng như tuyết í,nóichung là khen chị đẹp))))
Đúng nha.
Lúc còn béthìthân thiết như vậy, nhưngđãnăm sáu năm trôi qua, Lục tiểu thư cũngđãthành đạicônương, sao còn có thể nhớ kỹ Vinh Thế tử trông như thế nào.
Hữu nhi lạikhôngsợ ưỡn thẳng lưng,nói: “Cha vềsẽnhốt mẫu thân lại đểnóichuyện, mỗi lầnnóicũng phải mấtmộtcanh giờ, mớikhôngthèm quản Hữu nhi.”
Tuynóilúc nàng còn bé mập mạp đángyêu, rất được mọi ngườiyêuthích, nhưng nàng rấtkhôngtình nguyện chấp nhậnsựthậtnày. Khương Lệnh Uyển cười, xoa xoa chớp mũi của Hữu nhi,nói: “Đúng nha, chúng ta lúc cònnhỏmập mạp, sau này lớn lên càng xinh đẹp, đệ thấy Lục tỷ tỷ bây giờ có xinh đẹpkhông? Sau này, Hữu nhi cũng xinh đẹp giống tỷ tỷ đượckhông?”
Khương Lệnh Uyển nghe vậy, gương mặtnhỏlập tức gục xuống,nhẹhomộttiếng: “Đợi đến trưa rồi làm cũngkhôngmuộn. Hôm nay muội có chút mệt, nương cũngđãgiảm cho muộimộtít nữ hồng, thời gian sáng nay có thể ngủ lâu hơnmộtchút. Tạ tiên sinh xưa nay rất nghiêm khắc. Những năm gần đây nếu như học theo phương pháp của nàng, hai cái đầu cũngkhôngđủ chứa a.”
Cũng đúng, Tứ tỷ tỷ sang nămđãmười bốn, cũngđãđến tuổi hành kinh. Khương Lệnh Uyển cười cười, thoải máinói: “Đây là chuyện tốt nha, tứ tỷ tỷ thẹn thùng làm gì nha. Chúng ta đều là tỷ muội, còn từng tắm ôn tuyền chung nữa,trênngười tỷ có chỗ nào mà muội chưa thấy, sợ cái gì?”
Cuối cùng, Khương Lênh Uyển mới ngồi vào bàn trang điểm sửa sang lại đầu tóc.
Thanhâmtruyền tới, cũng mang theo từng tiếng bước chân, nương theo giọngnói, Khương Lệnh Uyểnkhôngcần ngẩng đầu lên cũng biết là người phương nào. Quả nhiên, vừa nhìn liền thấy Khương Lệnh Huệ và Tô Lương Thần cùng nhauđiđến.
Khương Lệnh Uyển thay xong xiêm y, thấy Sơn Tràđãbưng chậu rửa mặtđivào. Sau đó Kim Kết tách lá hoa hồng ra chà xát lên mặt Khương Lệnh Uyển, sau đó rửa lại mặt với nước. Nhìn gương mặt trắng trẻo non nớt của Khương Lệnh Uyển, giống như có thể nhéo ra nước vậy, mùa đông da dẻ còn có thể thủy nộn như vậy, đều là chuyện mà mọi người ước ao.
Thời gian trôi qua lâu như vậy, cái tên Lục Tông phảng phất nhưđangdần nhạtđitrong sinh mạng của nàng, từng chút từng chútkhôngđể lại dấu vết. Nếu nhưkhôngnhắc đến nàng cũngkhôngsuy nghĩ. Ngay cả miếng ngọc bội kia, năm nămkhôngnhận đượcmộtlá thư từ Lục Tông, khiến cho nàng giận giữ ném ngọc bội vào trong ngăn kéo, cũng chưa thèm lấy ra nhìnmộtcái.
Hôm qua thấy sắc mặt của Tứ tỷ tỷkhôngđược tốt lắm,nóilà đau bụng, bây giờ cũngkhôngbiết sao rồi. Kim Kết và Sơn Trà cũng biết quan hệ giữa Lục tiểu thư và Tứ tiểu thư rất tốt, Tứ tiểu thư tuy là con thứ, nhưng từnhỏđãcùng rất hợp ý với Lục tiểu thư, hơn nữa Diêu thị cũng là người hiền lành quy củ, trong phủ chỉ cómộtthứ nữ là Tứ tiểu thư, nên cũng được giáo dưỡng như chính nữ, vì vậy Thôi di nươngkhôngnhịn được liên tục khen ngợi Diêu thị hiền lành hòa ái. (đọc tại Qidian-VP.com)
Khương Lệnh Uyển tươi cười sờ sờ đầu của Hữu nhi, tán dươngnói: “Hữu nhithậtlà quá thông minh.”
“Lục tiểu thư, Lục tiểu thư.”
Nghe như vậy, Khương Lệnh Uyển liền tỉnh ngộ.
Tiến vào Thanh hà cư, Thôi thị lập tức bước ra tiếp đón.
Mà gương mặt kiều kiều nhonhỏnày, quả thực là xinh đẹp vô song.
Khương Lệnh uyển có chút kinh ngạc, sau lại bất mãn bĩu môi, thầm nghĩ:khôngngờ Lục Tông lại còn nhớ đến nàng nha.
Lục Tông.
Từ ma manói: “Tam công tử có chút nặng, cẩn thận coi chừng khiến Lục tiểu thư mệt mỏi.”
Kim Kết nâng tay vén màn giường lên,đãthấy thân thểnhỏbé của Lục tiểu thưđangchôn trong chăn lụa mềm mại thêu từng đám mây hoa, tiểu thư mặcmộtbộ áo ngủ bằng gấm màu hồng nhạt, tóc dài xõa tungtrêngối.
Kim Kết lại gọi vài tiếng, mới thấy thân thể nhonhỏcủa tiểu thư nhà mình giật giậtmộtchút, sau đó mới duỗi cánh tay ngọc ra khỏi chăn gấm, nửa cánh tay trắng nõn như tuyết lộ ra ngoàikhôngkhí.
Lục muội muội cònnhỏhơn nàngmộttuổi nha, bây giờ còn chưa đến nguyệtsự.
Khương Lệnh Uyển nghĩ, cúi đầu liếc nhìn hai bánh baonhỏthoáng nhô lên trước ngực,âmthầm ảo não.
Lục tiểu thư vẫn còn làmộttiểu hài tử, Tam công tử nặng như vậy sao có thể ôm được?
Sau khi dùng đồ ăn sáng, Khương Lệnh Uyển quyết địnhđiThanh Hà cư thăm Khương Lệnh Đềmộtchút.
Khương Lệnh Uyển tùy ý đánh giámộtchút.
Nàng nhớ hồi đó nàng cũng chỉ có tám tuổi, mấy ngày trước khi Lục Tôngđi, nàng trùng hợp rơi mấtmộtcái răng cửa. Nàng là người sĩ diện, dáng vẻ như vậy nênkhôngchịu gặp mặthắn, nhưng Lục Tông lại cố ý đến quý phủ gặp nàng, hàm răng trốngmộtcái răng cửa cũng bịhắnnhìn thấy.
Thầm nghĩ: Đời trước hình như Tô Lương Thầnkhôngcó được dung mạo tốt như vậy.
Khương Lệnh Uyển nằmtrêngiường, vừa nghe thấy mẫu thân, lúc này mới lộ ra vẻ mặt mờ mịt, từtrêngiường ngồi dậy, sau đó nghiêng mặt sang bên, miễn cưỡng hỏi: “Giờ nào rồi?”
Lời vừanóixong, Hữu nhi lập tức dùng sức gật đầu,mộtbộ vô cùng đồng ýnói: “Đúng vậy, Lục tỷ tỷ làcônương xinh đẹp nhất mà Hữu nhi từng thấy, mẫu thânnói, Lục tỷ tỷ còn đẹp hơn cả tiên nữtrêntrời. Lần trước Tam tỷ tỷ cố chấpnóirằng bản thân xinh đẹp hơn Lục tỷ tỷ, nhưng mà Hữu nhi thấy…” Hữu nhi bỗng cúi đầu, đếm đếm mười đầy ngón tay mập mập, sau đó giơ bàn taynhỏlên cao cho Khương Lệnh Uyển, chớp đô mắt long lanh ngây thơnói: “Mười Tam tỷ tỷ cũngkhôngbằngmộtLục tỷ tỷ đâu.”
“Hữu nhi, Lục tỷ tỷ của đệ trước đây cũng rất mập như vậy đó.”
Khương Lệnh Uyểnnói: “Được rồi, Lục tỷ tỷ phảiđirồi, Hữu nhi cũng phải chăm chỉ làm bài tập nha, nếu như lười biếng, cẩn thận cha đệsẽđánh cái môngnhỏcủa đệ.”
Lời tuynóivậy, nhưng lúc nàyđãsắp giờ Thìn.
Lúc này, Khương Lệnh Đềđangnằmtrêngiường đọc sách, thấy Khương Lệnh uyển tiến vào, lúc này mới cười khanh khách gọi: “Lục muội muội.”
Sơn Trà biết tiểu thư rất thích được khen, vộinói: “Tiểu thư đừng nhìn nô tỳ cười, nô tỳsẽbị tiểu thư làm hôn mê mất.”
Hữu nhi năm nayđãsắp bảy tuổi, làmộttiểu tử béo lùn chắc nịch, nhìn thấy Khương Lệnh Uyển còn vui hơn thấy tỷ tỷ ruột, bàn chânnhỏ‘thịch thịch thịch’ chạy tới, nhào vào trong ngực Khương Lệnh Uyển, làm nũngnói: "Lục tỷ tỷ."
Gương mặt này của nàngkhôngkhác với kiếp trước, chỉ là gò má còn chút trẻ con mập mạp, có điềuhiệnnay nàng cònnhỏtuổi, nhìn có vẻ non nớt, thêm chút tròn tròn nhìn càng thêm mấy phần đángyêu.
Lời vừa dứt, người có da mặt mỏng như Khương Lệnh Đề nhịnkhôngđược đỏ mặt lên, ngay cả tai cũng đỏ. nàng giương mắt, thủy mâu dịu dàng, mắt to ngập nước nhìn Lục muội muội, chỉ là gương mặt của lục muội muội quá xinh đẹp, nàng là nữ tử cũng nhịnkhôngđược nhìn đến thất thần, khẽnhỏgiọngnói: “Là chút chuyện của nữ nhi thôi, sau này Lục muội muội gặp phảisẽbiết.”
Khương Lệnh Đề ngoan ngoãn gật đầu, sau đó nghi hoặc ngẩng đầu, kinh ngạc hỏi: “Sao Lục muội muội lại biết những chuyện này?”
đãnhiều năm như vậy, ấn tượng củahắnđối với nàng sợ rằng cũngđãphai nhạt.
Đào ma ma cũng biết quan hệ của tiểu thư và Vinh thế tử khi còn bé rất tốt, thân cận giống như huynh muội ruột vậy. Đáng tiếc vào năm Lục tiểu thư tám tuổi, Vinh Thế tử phải theo Phùng tướng quân ra chiến trường,đimộtthoángđãqua sáu năm, năm đầu tiên, thư từ luôn được gửi tới điều đặn, nhưngmộtnăm sau đó,mộtphong thư cũngkhôngcó. Nàng đó ngầm cho ngườiđihỏi, cũng biết là thựcsựkhôngcó thư, đương nhiênkhôngdám nhắc tới trước mặt Lục tiểu thư.
Hơn nữa tiểucônương cũng phải chịu quy củ thúc ép, nếu bị người bên ngoài đồn đãi Vinh Thế tử và Lục tiểu thư có thư từ qua lại,khôngphải là khiến cho tiểu thư nhà nàng mang tiếng xấu rồi sao?
Cho dù Kim Kết hầu hạ nàng nhiều năm như vậy, cũng nhịnkhôngđược cảm thán: Tiểu thư nhà nàng quả nhiên quá xinh đẹp.
Vừa ra khỏi cửa, gió lạnh lập tức thổi đến như dao cắt.
Dung mạo Khương Lệnh Huệ xác thựckhôngtồi, trang phục cũng coi như xinh đẹp, đầu cài đủ loại trâm cài xinh đẹp, như là hậnkhôngthể đem hết trâu báu trong rương treo lên người, ngược lại, càng khiến cho Tô Lương Thần càng thêm thanh thủy như nước, dịu dàng như phù dung, thanh tú xinh đẹp.
Mắt Khương Lệnh Uyển vẫn mông lung buồn ngủ, đôi mắt ướt nhẹp, đến khi nghe thấy có người khen nàng, con ngươi lúc này mới sáng lên, khóe miệng cong lên nhìn Sơn Trànói: “Miệngnhỏcàng ngày càng ngọt.”
Kim Kếtđãlà đạicônương, đương nhiên cũng hiểurõcử chỉ của tiểu thư nhà mình, gò má ửng hồng, đúng làkhôngtiện nhìn, thầm nghĩ: Tiểu thư mới cònnhỏđãbắt đầu lo lắng chuyện này.
Khương Lệnh Đề ăn xong canh đường đỏ, lúc này mớinói: “Bài tập ngày hôm qua Tạ tiên sinh bố tríđãlàm chưa?”
Khương Hữu vô cùng đắc ý gật gật đầu.
Nàng cầm bình nước nóng đưa cho Khương Lệnh Uyển, nhìn gương mặtnhỏbé đỏ bừng lên vì lạnh của Khương lệnh uyển, nhíu màynói: “Trời lạnh như vậy, chắc làđãlạnh cóng hết rồi.”
Thấy Đào ma ma, Kim kết và Sơn Tràđãra ngoài, Khương Lệnh Uyển đưa mắt đặt lên lá thư. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nàng nhíu mày lại, thả Hữu nhi xuống dưới đất, xoa xoa cánh tay của mình, sau đó bóp bóp gương mặt tròn tròn của hữu Nhi,nói: “Nhìn đệđi, tròn vo như vậy, nếu như mập hơn nữa, Lục tỷ tỷ cũng ômkhôngđược.”
Vừa vào trong phòngmộtlát, Đào ma ma cũng theo vào,nhỏgiọngnóinhẹbên tai nàng: “Tiểu thư, có thư của Vinh Thế tử.”
Khương Lệnh Uyển gật đầu, “ừm”mộttiếng, sau đónói: “Các ngươi lui xuốngđi, ta muốn ởmộtmình.”
Kim Kết thở dài,đithẳng vào.
rõràng bản thân mới là tỷ tỷ, nhưng từnhỏđến giờ luôn là Lục muội muội chăm sóc nàng. Khương Lệnh Đề tuy rằng quen thuộc cử chỉ của Lục muội muội, nhưng đến bây giờ vẫn cảm động, nhận lấy chén sứnhỏ, cúi đầu ăn, canh đường đỏ ngọt ngào cả khoang miệng, ngọt đến tận lòng nàng.
Kim Kết nghĩmộtchút, có chút do dự, sau đó mớinói: “Chúng tađivao xemmộtchútđi, lúc trước phu nhânđãnói,khôngthể tiếp tục làm theo ý của Lục tiểu thư.”
Cánh tay trắng nõn như ngọc, móng tay nộn nộn mập mập, hồng hào xinh đẹp, đầu móng tay cắt tình hình lưỡi liềm, đángyêuđến cực điểm, chỉ có thiếp thân nha hoàn mới biết, Lục tiểu thưkhôngthích sơn móng tay, màu sắc của móng vốnđãnhư vậy, ngày thường lại được chăm sóc kĩ lưỡng, ánh nắng chiếu vào, càng thêm lộng lẫy xinh đẹp.
Sơn Trà cómộtgương mặt tròn tròn rất đángyêu, tiểucônương mười bốn tuổi,đanglà tuổi hoạt bát, tình tình nàng xưa nay hướng ngoại, làmộtngười thích cười thích náo nhiệt. Kim Kết và Sơn Trà cũng nhau đến vệ Quốc công phủ, cùngđitheo Lục tiểu thư suốt năm sáu năm nay. Lục tiểu thư đối đãi rất tốt với hạ nhân, tính tìnhkhôngkiêu căng như Tam tiểu thư. Bây giờ nghe Kim Kết hỏi như vậy, Sơn Trà liền cười, thanhâmtrầm thấpnói: “Hôm nay hiếm có đượcmộtngày nghỉ, tối hôm qua Lục tiểu thư cố ý ngủ muộnmộtchút để làm xong bài tập. Ngươi cũng biết lão thái tháiyêuthương lục tiểu thư nhất, thấy Tạ tiên sinh dằn vặt người như vậy, thỉnh an gì cũng miễn hết, ta thấy mấy tháng gần đây Lục tiểu thư gầyđitrông thấy, chúng ta vẫn đừng nên đánh thức nàng.”
Khương Lệnh Uyển nghiêm túc dặn dò, “Tứ tỷ tỷ đến nguyệtsự,khôngthể ngồi như vậy. Nếu vẫnkhôngcảm thấy thoải mái,thìngủmộtchútđi, để cho khí huyết lưu thông. Ngày thường cũng phải hạn chế ăn chút đồ ăn có hại cho cơ thể, thân thể nữ tử yếu ớt hơn nam nhân rất nhiều, kiêng nhất là mặn và cay, tứ tỷ tỷ phải chú ý nhiều hơnmộtchút.”
Mặt Khương Lệnh Uyển khẽ cứng lạimộtchút, sau mớinói: “Tứ tỷ tỷ cũng biết, ngày thường ta thích xem mấy cuốn sách về y thuật, nên y thuật cơ bản cũng hiểu sơ sơ, chuyện này liên quan đến thân thể của mình, đương nhiên bản thân phải là người hiểurõnhất mới đúng,khôngchừng đến lúc xảy ra chuyện lại lúng túng, Tứ tỷ tỷnóicó đúngkhông?”
Hữu nhi kéo lấy tay áo Khương Lệnh Uyểnnói: "Hữu nhi muốn thưởng."
Khương Lệnh Uyển gác sách quamộtbên,nói: “đãnghỉ ngơithìnghỉ ngơi cho tốt, nếu như tỷ cứ phân tâm như vậy, khó trách càng ngày càng gầyđi. Muội mang cho tỷ chút canh và bánh ngọt, ăn xong rồi nghỉsẽkhôngsao nữa.”
Lúc này Sơn Trà mới từ phía sau Kim Kết lộ đầu ra, nhìn tiểu thư nhà mìnhnói: “Sắp đến giờ Thìn ạ.”
Khương Lệnh Uyểnkhôngnhịn được cười: "Bớt nhiều chuyện."
Khương Lệnh Uyển dặn nhà bếp chuẩn bị canh, bánh củ sen và bánh hoa quế, sau đó bỏ cả vào trong hộp cơm, mang theo Kim Kết và Sơn Trà cung đến thăm Khương lệnh Đề.
Chương 58
Gương mặt tròn tròn mập mạpđãtrở nên xinh đẹp yểu điệu như vậy, cho dù Vinh thế tử trở về, cũngkhôngnhất thiếtsẽcó thể nhận ra được.
Lại nhìn Lục tiểu thư ——
khôngnóinhiều thêm nữa, Sơn Trà nhanh chóngđira ngoài chuẩn bị nước nóng để tiểu thư nhà mình rửa mặt.
Thăm Khương Lệnh Đề xong, Khương Lệnh Uyển cũng tiện đường qua thăm Hữu nhi.
Khương Lệnh Đềđãmười ba, gương mặt thanh lệ, xinh đẹp hơn Thôi di nương lúc còn trẻ rất nhiều, mấy năm nay cũng rất mực được cưng chiều, khí chất cả người dường như thay đổi rất nhiều,khôngcòn vẻ khúm núm như khi còn bé, chỉ là tính tình vẫn yên tĩnh như cũ, nhưng chỉ cần nhìn lâu,sẽpháthiệnkhôngthể rời mắt.
Bây giờ Thanh Hà cư cũngkhôngcòn vẻ đơn sơ như năm đó, Diêu thị là người rộng lượng, đối đãi với Thôi di nương như tỷ muội ruột, nhiều lần từng đề cập đến chuyện dọn ra khỏi Thanh Hà cư, tìmmộtkhuôn viện lớn hơn cho nàng, dù sao Tứ tiểu thư cũngđãlớn. Nhưng Thôi di nương lạinóikhôngcần,nóihai mẹ conđãquen ở Thanh Hà cư rồi,khôngmuốn lại dọnđi, Diêu thịkhôngcòn cách nào, đành phải sai người đến tân trang lại Thanh Hà cưmộtphen, gia cụ đều đổi mới, trong nhà cũng thêm vào bốn bồn hoa quý. Nữ tử nào mà chẳngyêuhoa, nhìn vui tai vui mắt, trong lòng cũng trở nên thoải mái hơn.
phụ nhânđitheo phía sau Hữu nhi mặcmộtbộ xiêm y nhạt màu là Từ ma ma, nhũ mẫu của Hữu nhi. Từ ma ma biết tam công tử thích Lục tiểu thư nhất, mỗi lần nhìn thấy Lục tiểu thư đều như c·h·ó còn nhìn thấy bánh baonhỏvậy, hai mắt sáng rười rượi, “Xoạch”mộtcái liền chạy nhanh tới.
Đầu ngón taynhẹnhàng vỗ về phong thư,khôngbiết nàng có nên mở ra haykhông.
Kim Kết nhìn, lắc lắc đầu, quay lại quan sát Sơn Tràmộtchút, thấy nàngkhôngdám tiến lên, chỉ có thể tự mình động thủ.
Sơn Trà nhíu mày noi: “Vậy ngươi vào trướcđi.”
Kim Kết bất đắc dĩnói: “Lục tiểu thư, nếu nhưkhôngdậy, phu nhânsẽđến đây.”
Thôi di nương nhìn tiểucônươngnhỏnhắn xinh đẹp,âmthầm cảm thán, quả là congáilớnsẽthay đổi, lúc cònnhỏmập mạp đángyêunhư ngọc, bây giờđãtrổ mã càng thêm duyên dángyêukiều, gương mặt này, quả là xinh đẹp quá mức, khó trách Quốc Công phu nhânkhôngcho phép Lục tiểu thư xuất môn. Dung mạo như vậy,khôngbiết mang đếnsẽlà may mắn hay phiền toái.
Khương Lệnh Đề có chút bất đắc dĩ, sau khi Lục muội muội lớn lên, khí chất của muội ấy luôn khiến cho người ta có cảm giác như muội ấy làmộtngười khí độ thục nữ, nhưng lạikhôngkhác gì khi còn bé, hoạt bátđangyêu,khônge lệ.
Mớinhỏđãbiết dỗ tiểucônương vui vẻ, tiểu tử này sau nàysẽrất có tiền đồ a.
Sơn Trà cũng biết Kim Kết là người có nguyên tắc, cũngkhôngphản bác, dù sao phu nhân nhìn thường ngày vô cùng ôn hòa, nhưng khi nổi nóng lên lại vô cùng đáng sợ, ngày cả Quốc Công gia cũngkhôngthểkhôngtheo ý của phu nhân.
Khương Lệnh Uyển nhìn, trong lòng rất hài lòng thỏa mãn.
Khương Lệnh Huệ tức đến giậm chân, xoay người rờiđi. Tô Lương Thần chỉ nhìn nàng nhiều hơn mấy lần, trong lòng thầm đánh giá, Khương Lệnh Uyển lúc này bên ngoài khoácmộtchiếc áo choàng lông màu đỏ, tóc búi tinh xảo, khuôn mặt này,nóilà mỹ cũngkhôngđủ để hình dung. Cũng may Chu thị nuôi dưỡng nàng nơi khuê phòng, nếuđira ngoài, chắc chắnsẽgieo họa.
Nhưng vừa nghĩ đến quan hệ giữa Vệ Quốc Công phủ và Vinh Vương phủ, nhất thời Đào ma ma cũngkhôngnắm chắc được tâm tư của Lục tiểu thư: “Thư này… nếukhônglão nô đặt ở đây?”
Khương Lệnh Uyển nhíu mày, hô hấp thở ra còn mang theomộtlàn sương trắng mơ hồ, nàng bỏ tay của mình vào túi áo da ấm áp tiếp tụcđivề phía trước.
Khương Lệnh Đề biết Lục muội muội rất thích tìm hiểu những thứ này. (đọc tại Qidian-VP.com)
Khương Lệnh Uyểnkhôngnhanhkhôngchậm đứng thẳng người, khóe miệng mang theo ý cười long lanh, nắm lấy bàn tay mập mạp của Hữu nhi. Hữu nhi ngẩng đầu, thanhâmnon nớt hỏi: “Khi cònnhỏLục tỷ tỷ cũng mập như Hữu nhi sao?”
Khương Lệnh Uyển cũng biết tiểu đường đệ tuy cònnhỏnhưng lại làmộttiểu tử vô cùng ma mãnh, liền cúi người hônmộtcái lên gương mặt trắngnóicủa đường đệ, cườinói: “Thưởng cho Hữu nhi.”
Khương Lệnh Uyển ủ ấm hai hay, sau đó mớiđivào xem Khương Lệnh Đề.
Khương Lệnh Uyển trèo lêntrêngiường, sau đó đoạt lấy cuốn sách trong tay Khương Lệnh Đề, lông mày nhíu lại, “Tứ tỷ tỷthậtlà, thân thểkhôngthoải máithìphải nằm yên tĩnh dưỡng, còn đọc sách làm gì?”
Khương Lệnh Đề cườinói: “Tỷ ngủkhôngđược, nên đọc mấy cuốn g·i·ế·t thời gian.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Sơn Trà là người dẻo miệng, vội nịnh nọt: “Tiểu thư của chúng tathậtxinh đẹp.”
Bây giờ Khương Lệnh Uyểnđãmười ba, cách cập kê còn nửa năm, chỉ có thể búi kiểu tóc của tiểucônươngđangchuẩn bị cập kê. Trong gươnghiệnramộtgương mặt trứng ngỗng xinh đẹp, mặt mày như họa, da trắng môi đỏ, mắt ngọc mày ngài, quảthậtlàmộtgương mặt xinh đẹp vô cùng.
Khương Lệnh Uyển sờ sờ đầu Hữu nhi, nhìn gương mặt tròn tròn mập mập, mặt màyanhkhí mười phần, sau này chắc chắnsẽlàmộttiểu mỹ nam, mắt to chớp chớp, vừa nhìn cũng biết làmộttiểu chủ nhân thông tuệ.
Khương Lệnh Uyển cũngkhôngphải là tiểu thiếu nữkhônghiểu chuyện nam nữ, đương nhiên cũng biết Hữu nhi chỉ là đồng ngôn vô kỵ, nhưng cũngkhôngkhỏi thầm xấu hổ thay cho Nhị thúc —— biếthắncũng làmộtngườiyêuthương thê tử, nhưng có thể tiết chế lại chút sao? nàng nhấc mắt hơi liếc nhìn Từ ma ma, như sợ bị nhìn ra cái gì, có chút chột dạ dịch dịch con mắt, sau đó nhanh chóng trở về viện của mình.
Edit: Tiểu Huân
Lục Tông.
“Lục muội muộinóirất đúng.”
Đời trước chỗ này của nàng phát triển rất tốt, căng phồng như hai trái mật đào vậy, nhưng nhìn tình huống như vậy trong lòng nàng có chút lo lắng. Nếu như chỗ cần lớnkhônglớn, chỗkhôngcần lớn lại lớn, như vậy quả là gay go.
Bá đạo hung hăng nhưmộtngọn núi.
Khương Lệnh Uyển ‘a’mộttiếng, sau đó chậm rì rì sốc đệm chăn lên, chân ngọc giẫm lên giày vải, tóc dài qua eo, rối tung trước ngực, bức tranh tuyệt mĩ giống như câu thơ: "Tấn vân d·ụ·c độ tai tuyết"*.
Nghĩ lại cảm thấythậtmất mặt nha.
Lục Tông viết gì cho nàng?
Vừa vào khuê phòng của Lục tiểu thư,đãngửi thấymộtluồng hương thơm khiến người ta thư thái. Bên cửa sổ đặtmộtchiếc lưu hương tinh xảo làm bằng phỉ thúy, hình thùmộtcon sư tử ngậm ngọc. bên trong lư hương bỏ chút hương liệu, chính là loại hương liệu lục tiểu thư thích nhất thời gian gần đây. Nha hoàn và ma ma hầu hạ trong viện của Lục tiểu thư, ai màkhôngbiết, Lục tiểu thư rất thích tìm tòi những loại hương liệu này, tuổi cònnhỏnhưng lại rất khắt khe, đặc biệt là những vật trang trí trong phòng riêng, nhất định phải bày biện theo ý của nàng,mộtthứ cũngkhôngthể sai, những vật bên trong càngkhôngcần phảinói, phải qua tay nàng chọn lựa hoặc điều chếthìmới được.
Mà lá thư trong tay cũngkhôngcó viết gì nhiều, tổng cộng chỉ có chín chữ ——
Ai,nóiđến cũng vẫn làkhôngquản được cái miệng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngày về, hai mươi lăm tháng chạp.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.