Ngô Gia Kiều Thê
Mạt Trà Khúc Kỳ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 60
·
Khương Lệnh Uyển đứng bên ngoài lè lưỡimộtcái, thầm nghĩ: Quảthậtgừng càng già càng cay.
“Được được được, huynhsẽnóivới muội đầu tiên, được chưa?”
Khương Hữu cười khanh kháchnói: “Lục tỷ tỷ, Hữu nhikhôngsao, vị đại ca ca nàythậtlợi hại.”
Mặthắnlạnh lùng,rõràng làmộtkhuôn mặt tuấn mỹ văn nhã lịchsự, nhưngmộtthân áo giáp kì lạ bổ sung cho nhau,hiệnnayhắnnghiêm chỉnh cưỡi đại mã, sống lưng thẳng,trênmặtkhôngcómộtchút cảm xúc dư thừa nào. Tấn thànhkhôngthiếu những nam tử trẻ trung tuấn lãng, hoặc phong lưu nho nhã, hoặc thành thục ổn trọng, nhưng vị trẻ tuổi này, trong xươngđãlộ ramộtluồng khí thế nam tử cực mạnh, coi như dung mạo bình thường, cũng làm cho người ta cảm thấy rất an toàn, huống hồ còn khuôn mặt tuấn tú cực kì thu hút đào hoa kia.
Nàng nghĩ tới nghĩ lui, những năm gần đây, thân thiết với nữ nhi chỉ có Tiết Vanh, còn Chu Quý Hành nữ nhi cũng xa lánhkhôngít.
Khương Lệnh Uyển nhìn người kia, nhất thời ngơ ngẩn.
Trong lòng Chu thị “lộp bộp” vài tiếng, vội vàng hỏi: “khôngphải con thích Vanh biểu ca đấy chứ?”
hiệnnay nữ nhiđãmười ba, là lúc bắt đầu nên cân nhắc an bài chuyện hôn nhân, nhưng tính cách nữ nhi vẫn như hài tử như vậy. Những năm này tuykhônggây ra đại họa gì, nhưng cũngkhôngphải người thích yên tĩnh, nhưng nếunóicó thói xấu gì lớnthìcũngkhôngcó, chỉ có khuôn mặt này, quá mức xinh đẹp, làm nàngthậtkhôngyên lòng.
Ngày kế Khương Lệnh Uyển xuất môn, sáng sớm nàng có chút do dự bất an, mặcmộtthân xiêm y xinh đẹp quaymộtvòng trước mặt hai nha hoàn hỏi: “Nhìn đượckhông?”
Khương Hữu nhìn đại ca ca cúi đầu nhìn tua kiếm trong tay, nhất thời nhớ đến lúchắnở nhà,khôngcẩn thận đánh rơi vòng ngọc mẫu thân thích nhất, cũng dáng dấp như vậy, vội vàng an ủi: “Đại ca ca, lần tới nhất định Hữu nhisẽđưa cho huynhmộtbội kiếm khác đẹp hơn.”
Khương Lệnh Uyển tỉnh táo lại, biết Khương Hữu giống nàng, nhìn người chỉ nhìn mặt, nhàn nhạt “Ân”mộttiếng.
Biết trong miệng Sơn Trà chỉ toàn lời hay, coi như làmộtcon chim trĩ cũng có thể trong miệng nàng ấy mạnh mẽ biến thành phượng hoàng. Khương Lệnh Uyển nhìn về phía Kim Kết, ra hiệu cho nàngnóichuyện.
Nhìn móng ngựa giơ lên, con ngựa hí to, Khương Lệnh Uyển sợ đến mức mặt mày trắng bệch.
Nguyên lai Lục Tông mặtkhôngcảm xúc, lông mày lập tức nhíu lại.
Nhưng đảo mắt lại nghĩ, nếu Lục Tôngkhôngtuấn tú,hắncũngkhônglọt được vào mắt nàng a.
Chương 60
Khương Lệnh Uyển thầm vui mừng. Lần trước ở Vinh Vương phủ, ca ca có nhìn Chu Lâm Lang nhiều hơnmộtchút làm nàng lo lắng cả đêmkhôngngủ được. Những năm gần đây, nàng có gắng cho ca ca hạn chế tiếp xúc với Chu Lâm Lang, cộng thêm việc nàng và Chu Lâm Langkhônghợp, nên ấn tượng của ca ca với Chu Lâm Lang cũngkhôngđược tốt lắm. Nhưng những năm gần đây, tên tuổi Chu Lâm Lang ngày càng nổi, hơn nữa dung mạo Chu Lâm Langkhôngtệ, gia thế xuất chúng,đãnhư thế, xác thựcsẽcó nhiều nam tử động tâm, nàng sợ ca ca lại như kiếp trước bị Chu Lâm Lang nắm trong lòng bàn tay.
khôngchỉ đẹp trai, uy phong, khí lực cũng rất lớn.
*khóa viện: hai viện hai bên của chính viện
Khương Lệnh Uyểnkhôngbuông thanói: “Ca ca, huynh trả lời muội.”
Nàng thấy Phùng Hoài Viễn mặcmộtthân khôi giáp, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, ổn trọng thành thục, khoác áo bào cưỡitrêntuấn mã càng tăng thêm phầnanhkhí, nhìn uy phong lẫm liệt, rất có khí thế, nhưng còn đáng chú ý hơn Phùng Hoài Viễn, là vị bên cạnh mặcmộtthân chiến bào huyền sắc kia, thanh niên trẻ khuôn mặt lạnh lùng.
Cũng đúng, tin tức Phùng Hoài Viễn trở về, mới truyền về mấy ngày nay, nữ nhi nuôi dưỡng trong khuê phòng, thời gian trước cóđiqua Vinh Vương phủmộtchuyến, nhưng lúc đó tin tức cũng chưa truyền tới, mấy ngày nay nữ nhi lạikhôngbước chân ra khỏi cửa, làm sao nghe được tin này?
Nàng bất mãn nhíu mày, thầm nghĩ: Đại nam nhân có khuôn mặt đẹp như vậy làm gì? (đọc tại Qidian-VP.com)
Chu thị nhìn Khương Hữu mập mạp đứng bên cạnh, thấyhắnđángyêunhư vậy, liền nhớ đến dáng vẻ ngây thơ đángyêucủa nữ nhi khi còn bé. Bất quá Chu thị rất thông minh, vừa nghe lời của Khương Hữu, trong lòng liền có kết luận, mí mắt cũng chưa từng chớpmộtcái, thanhâmchầm chậmnói: “Vàođi.”
Khương Lệnh Uyển giương mắt nhìn, thấy cách đókhôngxa, tiểu nam hài mặc áonhỏxanh sẫm, bây giờđangvội vàng chạy ra giữa đường ôm tiểu hắc cẩutrênmặt đất.
Khương Lệnh Uyển cười cười, nhéo nhéo mặtnhỏcủa nam tử hán.
Sau khi lên xe ngựa, Khương Lệnh Uyển vuốt taynhỏKhương Hữu, ân cầnnói: “Có lạnhkhông, muốn tỷ tỷ lấy lò ấm cho đệ cầmkhông?”
Chu thị làmộtmẫu thân sáng suốt, việc hôn nhân của con traiđãgấp đến lửa xém lông mày, tuy nàng muốnmộtcon dâu hiểu tri thức lễ nghĩa, nhưng quan trọng nhất là nhi tử phải thích.
Nhưngmộtkhác sau,đãthấymộtbóng đen to lớn, nam tử trẻ tuổi lưu loát xoay người xuống ngựa, áo choàng nhấc lên, hai tay mạnh mẽ,mộttay ôm lấy Khương Hữu,mộttay khống chế đại mã.
Đâu chỉ “quá ôn hòa”?
·
Chu thị biết nàng hơi quá, do dựmộtlúcnói: “Vậy con mang theo nhiều nha hoàn hơnmộtchút,đisớm về sớm.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Chu thị mỉm cười ôm nữ nhi vào ngựcnói: “Xán Xán, con đừng trách nươngnóinhiều, nương cũngkhôngquản con được mấy năm nữa.” Nữ nhiđãlớn, cần phải lập gia đình. Chu thị cúi đầu nhìn khuê nữ như hoa như ngọc, chỉ là ngẫm lại, cũng là miếng thịt từ người mình cắt ra, nếu ngày ấy đếnthật, bản thân nàng sợ rằng khóckhôngthành tiếngđi. Chu thị thở dài, lại nghĩ đến nhi tử, liền hỏi: “Con cùng ca ca thân thiết, có biết ca ca vừa ýcônương nhà nàokhông?”
Đến Thúy Trân hiên, Khương Lệnh Uyển hơi mất tập trung, cùng Khương Hữu lựa vài cuốn sách, sau đó đội mũ che chuẩn bị ra ngoài. Đến khiđiđến cửa, liền thấytrênđườngthậtnáo nhiệt, đoàn người dồn dập lùi qua hai bên.
Khương Lệnh Uyểnkhôngyên lòngnói: “Ca ca, huynh phải đồng ý với muội, nếu sau này huynh thíchcônương nhà ai, nhất định phảinóicho muội… Lập tứcnóicho muội, có đượckhông?” Nàng sợ ca cakhôngnghe, liền kéo kéo ống tay áo củahắn,nói: “Huynh nhanh đồng ý a.”
Chỉ vìhắnquá mức tuấn tú, vừa nhìn trong đám người liền bịhắnhấp dẫn.
Nghe lời nữ nhinói, Chu thị hơi kinh ngạc,nóinhư vậy, nàng như thông suốt điều gì đó.
Chu hạ ngầm hạ suy nghĩ, liềnnói: “Ngày mai Tông biểu ca của con trở về Tấn thành, con biếtkhông?”
Khương Lệnh Uyển bị dọa sợ, vội vàng nhìn về phía Kim Kết, Sơn Trà hỏi: “Khương Hữu đâu?”
Tuyền Họa phúc thân, vội vàng lui ra.
Khương Lệnh Uyển có chút chột dạ, cườinói: “Nữ nhikhôngphải tiểu hài tử, đạo lí nam nữ có khác nữ nhi vẫn hiểu.” Từ lúc Khương Lệnh Uyển mười tuổi, Chu thị rất chú ý dạy nàng ở phương diện này, dù nàng thân cận với Tiết Vanh, nhưng hai năm qua cũngkhônggiống như hồi bé thường xuyên lui tới, dù saođãlà đạicônương, cần chú trọng danh tiết.
“Được, quyết định như vậyđi.” Lần này Khương Lệnh Uyển mặt mày hớn hở cười tươiđira ngoài, cuối cùng dường như nghĩ tới điều gì, quay đầu nhìn ca canói: “Ca ca tốt như vậy, sau này tẩu tẩu cũngsẽrất rất tốt.”
Kim Kết biết tuy ngày thường tiểu thư rất tinh tế trong mọi chuyện, nhưng xưa nay rất đâu vào đấy, hôm nay cứ mặc mặc tháo tháo, tâm trạng cũng có chút hoảng hốt. Chỉ là cùng Tam công tửđithư quán, cũngkhôngphải là chuyện gì lớnđi? Nhưng tiểu thư hỏi, Kim Kết liềnnói: “Tiểu thư mặc bộ này rất đẹp,khôngcó gìkhôngổn.”
Lúc này Khương Lệnh Uyển còn nhớ gì nữa, vội vàng chạy tới, tỉ mỉ nhìn Khương Hữu, vội hởi: “Hữu nhi, đệkhôngsao chứ?”
Tiểu tử chớp mắt mấy cái, đángyêura dángnói: “ChanóiHữu nhi là nam tử hán,khôngthể sợ lạnh.”
Vừa rồi tình thế khẩn cấp, cũng chưa để ý những thứ khác, mà tua kiếm thắttrênchuôi kiếmđãlâu, tất nhiênkhôngcòn chặt nữa, lập tức rơi xuống đất, vỡ làm hai nửa.
Khương Lệnh Uyển biết dung mạo Lục Tông rất đẹp, ngay cả nàng cũngkhôngthể dời mắt được.
Bây giờ từtrênxuống dưới Nhất Phẩm cư người đông như mắc cửi, có thể bao nguyên nhã gian, tất nhiên là cáccônương gia thế hiển hách. Tướng lĩnh trẻ tuổi đượcsựchú ý rất lớn,hiệnnay thấyhắnngẩng đầu lên,mộtđôi mắt đen thâm thúy, nhất thời trêu chọc làm cho gò mámộtsốcônương ửng hồng, thậm chí có người còn mất khống chế hét lên.
Khương Lệnh Uyển cườinói: “Nghe ca canói,khôngcó chuyện gì muộikhôngthể kiếm ca ca sao?”nóixong, nàng nhíu mày tinh tế đánh giá dung mạo ca ca nhà nàng, mắt này mũi này, mọi thứ đều vô cùng tốt.
Chu thị sao có thểkhôngbiết nữ nhiđanglấy cớ rờiđi, nhưng nhìn dáng vẻ xinh đẹp của nữ nhi, nàng cũngkhôngnóigì thêm, chỉ hy vọng nữ nhi mãi luôn vui vẻ hạnh phúc như vậy.
Chu thịkhôngnghĩ nhiều như vậy,hiệnnay thấy nữ nhikhôngđể bụng, mới biết bản thân nàngđãsuy nghĩ nhiều rồi.
Khương Lệnh Uyển bị dọa sợ, vội vàng tiếp Khương Hữu từ tay người trước mặt, nàng nắm taynhỏKhương Hữu, ngẩng đầu nhìn người đến, nhất thời cũng quên cần phảinóigì.
Khương Lệnh Uyển vừa nghe, nhất thời nhớ đến ánh mắt ca ca nhìn Chu Lâm Lang ngày ấy, trong lòngkhôngbiết là tư vị gì, nàng giương mắtnói: “Tuy tuổi ca cakhôngnhỏ, nhưng tính tình vẫn còn trẻ con, trước đây vài hôm còn cãi nhau ầm ỹ với Tranh biểu tỷ, con nghĩ là chưa có ai đâu.”
Nàng dẫn Khương Hữu đứng ngoài cửa, nhìn xuyên qua giữa mũ che,khôngnháy mắtmộtcái, nhìn đội ngũ chỉnh tềđiqua.
Khương Lệnh Uyển chớp mắt to,nhẹnhàng lắc đầu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nàng nắm tay Khương Hữuđivề phía xe ngựa, bỗng nhiên Khương Hữu quay đầu, nhìn ngườiđangcưỡitrênđại mã hô lên: “Đại ca ca, lần sau đến Vệ Quốc Công phủ, Hữu nhi mời huynh ăn cơm.”——
Khương Hữu nhìn Lục tỷ tỷ, lại ngẩng đầu nhìn đại ca cađangômhắn,khôngcó chút sợ sệt, dường nhưkhôngbiết nếu lúc nãykhôngcó người xuất thủ cứuhắn, cái mạngnhỏcủahắncũngsẽkhôngcòn.
Thấyhắnđen gầy, cũng thành thục, nếu trước đây khuôn mặt kia còn có chút non nớt, vậy mà bây giờ quảthậtđãtrở thànhmộtnam tử hán cương nghị. Nàngkhôngtự giác đánh giá tinh tế, ánh mặt rơi vào bội kiếmhắnđeo bên eo, thấytrênđuôi kiếm gắnmộtcái tua kiếm, lúc con ngựađilên, cứ đung đưa qua lại.
Hôm qua Khương Dụ bị Khương Bách Nghiêu khiển trách,hiệngiờđangở thư phòng đọc sách, nha hoàn Tuyền Họa mặcmộtthân váy màu xanh an tĩnh ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng giương mắt nhìn đại công tửanhkhí, hai gò má ửng đỏ. Khương Lệnh Uyển vừa tiến vào, nhìn ca ca mình tay áo hồng thêm hương, ngược lại có chút ý vị phong lưu nhã nhặn, vộiđiđến trước thư án, nhìn Tuyền Họađangchuẩn bị châm trànói: “Ngươi lui xuống, ta muốnnóichuyện với ca ca.”
Nghe vậy, Khương Lệnh Uyển mới yên tâm, sau đó đến tây viện đón Khương Hữu.
Khương Lệnh Uyển mừng tít mắt, thân mật ôm cánh tay mẫu thân, thanhâmvui mừngnói: “Nươngthậttốt.”
Khương Lệnh Uyển biết dù nàng cókhôngđội mũ chethìLục Tông chưa chắc nhận ra nàng khi lớn lên, huống hồ bây giờ mặt cũngkhônglộ. Trong lòng nàng có chút thất lạc, nhưng saumộtkhắc lại thở phàonhẹnhõm, cảm thấy như vậy cũng tốt.
Khương Lệnh Uyển dở khóc dở cười: “Nương, ngườiđangsuy nghĩ gì vậy?” Nàng còn xem Tiết Vanh là tỷ muội tốt mà thôi.
Edit:Kye
Beta: Mira
—— là đội ngũ Phùng tướng quân vào thành.
Khương Lệnh Uyển rời khỏi khóa viện* Chu thị, cũngkhôngtrở về Ngọc Kỳ viện của nàng ngây, màđitìm Khương Dụ.
thậtlà khí thế…
Khương Lệnh Uyển lẳng lặng nhìn ngườiđiđến.
Chu thị biết nữ nhi xưa nay đềunóilời dễ nghe, nàng vò đầunhỏKhương Hữunói: “Hữu nhiđira ngoài trước, tanóichuyện với Lục tỷ tỷmộtchút.”
Khương Dụ cầm sách tựa lên ghế gỗ mun, đặt bút vào giá bút, giương mắt nhìn Khương Lệnh Uyểnnói: “nóiđi, lại muốn ca ca giúp muội chuyện gì?”
trênmặt đầy ý cười, Khương Lệnh Uyển mặcmộtthân váy lụa hồng thạch lựu, thong dong bước vào, ngoan ngoãn kêu: “Nương”. Sau đó cúi đầu nhìn đôi mắt trong veo của Khương Hữu, bất đắc dĩ mím môi. Nàng nhìn gò má mẫu thân,nhỏgiọngnói: “Nương, khó có lúc Khương Hữu hiếu học như vậy. Nữ nhi cũng muốn mua ít sách, đỡ cho đến lúc học xong liền quên, đến lúc đó lại sợ bị Tạ tiên sinh trách phạt.”
Nhìn muội muội mình cười tươi như vậy, Khương Dụ mỉm cười lắc đầu, nha đầu này...
Trong phòng chỉ còn mẹ con hai người, Chu thị ngẩng đầu nhìn nữ nhi trước mặt.
Đúng là Lục Tông,hắnlẳng lặng nhìncônương đội mũ che trước mắt, nghe thanhâm, đoán rằng chắc hẳn làmộttiểucônương trẻ tuổi.hắnchỉ hơi liếc mắt nhìnmộtchút, hơi nhíu mày, sau đó liền thu hồi ánh mắt.hắncúi đầu xuống, khom lưng nhặt tua kiếmtrênmặt đất.
Chu thị biết nữ nhi nàng hoạt bát nhanh nhạy, tuy cần kiềm chế lại, nhưng quản quá chặt chẽ cũngkhôngphải là chuyện tốt. Chu thị suy nghĩmộtchútnói: “Được, nương đồng ý với con, có điều các con phảiđicùng ca ca.”
Vệ Quốc Công phủ.
Nàng quay đầu, muốn dẫn Khương Hữu lên xe ngựa, nhưng nhìn tay trốngkhông, Khương Hữukhôngbiếtđãchạyđiđâu mất. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thấy bộ dáng thờ ơ của nữ nhi, Chu thị cũng biết,đãnhiều nămđiqua, nữ nhikhôngtimkhôngphổi của nàngđãsớm quên người tađirồi. Nhưng nàngkhôngphải nữ nhi, trong đầu vẫn nhớ Lục Tông rấtrõ, hài tử kia, nàng sớmđãđể ý đếnhắn, biếthắnsau này là người có tiền đồ, quả nhiên bây giờhắnđãkhônglàm nàng thất vọng. Chu thị kéo nữ nhi ngồi xuống bên cạnh nàngnói: “Nương còn tưởng con kiếm cớ xuất môn để xem Tông biểu ca cơ đấy.”
Khương Hữu làmộttiểu hoạt bát, khuôn mặtnhỏbé đỏ bừng, nhìn có chút hiếm lạ, vội vàng giơ taynhỏhét lên: “Lục tỷ tỷ, tỷ xem,thậtuy phong a.”
Kim Kết cùng Sơn Trà cũng bị đội ngũ hành quân hấp dẫn, nhất thời sơ sẩy bất cẩn, mặt đầy mù mịt, vội vàng kiếm người. Sơn Trà tinh mắt, lập tức chỉ tay hô lớn: "Là Tam công tử —— " (đọc tại Qidian-VP.com)
Khương Lệnh Uyển nhớ đến khuôn mặt mập mạp thanh tú của Tiết Vanh, cũngkhôngkhác với hồi bé là mấy, cùng đứng chungmộtchỗ với nàng, quả nhiên giống nhưmộtcặp tỷ muội xinh đẹp khuynh thành. Khương Lệnh Uyểnkhôngmuốn tiếp tục đàm luận chuyện đạisựcả đời với mẫu thân, bây giờ mẫu thânđãđồng ý cho nàng xuất môn ngày mai, mọi chuyệnđãxong, nàng đứng dậy ngoan ngoãnnói: “Nương, bức bát tiên chúc thọ kia cònmộtphần con chưa thêu xong,đãsắp đến tết, sợ rằngkhôngkịp tặng cho nãi nãi, bây giờkhôngnóinhiều nữa, nữ nhiđitrước.”
Chu thịnói: “Vậythìtốt, Vanh biểu ca quá ngoan ngoãn nghe lời, cái gì cũng tốt, nhưng tình cách quá ôn hòa, nếu thành thân, sau này sợsẽbị người ta khi dễ.”
Khương Lệnh Uyển nghiêm túcnói: “Vừa rồi muộinóichuyện với nương, tiện thể nhắc đến chuyện hôn nhân của ca ca, còn hỏi ca ca có thíchcônương nhà nàokhông…” Nàng nhìn ca ca, đôi mắt chớp,nói: “Ca ca, huynh thíchcônương nào rồi sao?”
Khương Lệnh Uyển nhíu mày, mím mím môi đỏ, bất mãn lầm bầmnói: “Nương, ca ca cũng có chuyện củahắn, sao có thểđicùng nữ nhi mãi được? Cũng may ca ca chưa cưới vợ, nếuđãthành thân, nương làm như thế, tẩu tẩu cũng phải có ý kiến.”
Khuôn mặt Lục Tông nhàn nhạt, bình thường có thể cả ngàykhôngnóimộtcâu, hôm nay nhìn tiểu nam oa lùn lùn mập mạp, dường như cảm thấy rất thân thiết, mặt mày hiếm khi nhu hòamộtchút,hắnnói: “khôngcần.”nóixong, liền đem tua kiếm vỡ nát bỏ vào trong ngực, sau đó xoay người lên ngựa.
Sơn Trà kinh ngạc, sau đó vộinói: “Tiểu thư rất xinh đẹp.”
Nàng lại liếc mắt nhìn,đãthấy vị thanh niên trẻ dường nhưđangnghĩ tới điều gì, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía lầu hai Nhất Phẩm cư ——
Đôi mắt Khương Hữu sáng lên,nói: “Lục tỷ tỷ, Đại ca cathậttuấn tú.”
Khương Dụkhôngtránh thoát được, thànhthậtlắc đầu.
Khương Dụ mơ hồ sờ mặt của mình, nghi ngờ hỏi: “Sao thể?trênmặt ca ca có bạc sao?”
Lục tỷ tỷ.
Có điều bây giờ Khương Lênh Uyểnkhôngcó tâm tư thưởng thức khí thế kia, trong đầu chỉ cómộtngười, trái timđãmuốn nhảy lên cuống họng.
Khương Hữu có chút lo lắng cho Lục tỷ tỷ, mắt to chớp chớp, lưu luyếnkhôngrời mỗi bướcđi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.