Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Ngô Gia Kiều Thê

Mạt Trà Khúc Kỳ

Chương 83

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 83


Beta: Mira

Sơn Trà mặcmộtbộ xiêm y mà xanh ngọc bích, gương mặtnhỏđỏ bừng chạy tớinói: “Lục tiểu thư, Di An quận chúa đến thăm tiểu thư.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Biết được nữ nhi phải chịu oan ức như vậy, An Vương phi cũng vô cùng buồn bực, thầm mắng Lục Tông kia quakhôngcó mắt. An Vương phi cúi đầu, thấy nữ nhi khóc đến thũng hai con mắt, liềnnhẹgiọngnói: “Vậy con phảinóithậtvới nương, conthậtsựyêuthích Lục Tông?”

Nương thưởng thức Gia Nguyệt như vậy, nhưng bởi vì vấn đề con cái lại loại bỏ tỷ ấy khỏi phạm vi tuyển con dâu của nàng.

Buổi tối, Khương Lệnh Uyển lặng lẽ thăm dò ý tứ của Chu thị, nhưng nàng vẫn chưa đề cập đến chuyện của ca ca.

“Xán Xán, là huynh.”

Đời trước Di An quận chúa và ca ca đều bị người bên gối phản bội, nếu như đời này ca ca có thể thích Di An quận chúa, mà Di An quận chúa cũng để ý ca ca, như vậy hai bên đều tình nguyện,khôngthể nào tốt hơn được nữa. Nàng cũng biết Bảo Thiền thích ca ca, nhưng ở chuyện cảm tình,khôngphảimộtbên thích là có thể được. Giữa ca ca và Bảo Thiền, về tình về lý, nàng đương nhiênsẽnghiêng về cảm thụ của ca ca. Lúc trước nàng vẫn lo lắng ca casẽgiẫm và vết xe đổ Chu Lâm Lang mà ngã đến mứckhôngthể đứng lên được, sau đó lại tiếp tục huyên náo gia đìnhkhôngyên, nếu như bây giờ ca cakhôngcònyêuthích Chu Lâm Lang, mà lại có ý với Di An quận chúa. Hơn nữa Di An quận chúa lại làmộtcônương tốt,khôngnên để cho Lục Lễ chà đạp, nếu như có thể cùngmộtchỗ với ca ca nàng, vậy quả làmộtmối nhân duyên tốt.

Edit: Tiểu Huân

Chương 83

Sắc mặt An Vương phi nhát thời giận run, hai tay giấu trong tay áo nắm chặt lại,mộthồi lâu sau mới cườinói: “Tốt,thậtlà có cốt khí.”

Cơn giận này sao nàng có thể nuốt trôi?

Mà bây giờ, nữ nhi của nàng, cũng giống như nàng ngày trước.

Lúc trước nàngkhôngcảm thấy có gì quá khác biệt, nhưng đến bây giờ, khi trong lòng chứa đựngmộtngười, lúc rảnh lại nhớ tới, tâm tình cũngthậtrất tốt.

Ấn tượng của Chu thị đối với Di An quận chúa đúng làkhôngtồi, chỉ là vừa nghĩ đến tiểucônương thân thể suy nhược kia, lại thở dài: “ĐứanhỏDi An này, quảthậtkhôngtệ, chỉ là thân thể quá kém, sau này sợ là phảithậtsựchú tâm điều dưỡng.”

Di An quận cháunói: “Ừm, đúng làđãtốt hơn rất nhiều.” Nàng nhìn tiểucônương trước mắt, gương mặt tròn tròn đỏ ửng, vô cùng hâm mộnói: “Nếu như tỷ có thể khỏe mạnh như muộithìtốt rồi, chỉ là tỷ…”

Chỉ có ở trước mặt An Vương phi, Chu Lâm Lang mới có thể lộ ra kiều thái bình thường củamộttiểucônương, nàngkhôngcần phải chú ý tới thứ gọi là dáng vẻ thục nữ, chỉ dựa vào lòn An Vương phi, oan ứcnói: “Nương, nữ nhikhôngphục, nữ nhikhôngphục!"

“Muốn ta lui bước?” An vương phi nhất thời thu hồi ý cười, trong lòng lại cảm thấy hoang đường. Nàng nhìn Kim Xuyếnnói, “hắncó tới đây haykhông, ta căn bảnkhôngđể ý, cho dùhắncó cưới thứ phi, sườn phi, ta cũngsẽkhôngnóinhiềumộtcâu. Kim Xuyến, ngươi chưa gả làm vợ nên ngươikhônghiểu, nếu nhưmộtnam nhânđãkhôngyêungươi, cho dù trong lònghắncó ngụy trang đến mức nào,hắnôm ai trong lòng, đều ấy cũngkhônghề quan trọng.”

Khương Lệnh Uyển mỉm cười, lúc này mới nhanh chóngđiNgọc Chi viện chiêu đãi Di An quận chúa.

Hô hấp Khương Lệnh Uyển hơi cứng lại. lúc này mới bước chân trần xuống giường, nhìn thấy có bóng người bên ngoài, lập tức giơ cây trâm sắc bén trong tay lên, cảnh giác hỏi: “Ai?”

Khương Lệnh Uyểnthậtsựbó tay với ca ca này của nàng, nhíu chặt lông màynói: “Ca ca, ca phải bỏ cái tính hấp tấp nàyđithôi, cả tật xấu va phải người khác này cung phải bỏ ngay. Nếu như ca lại khiến Gia Nguyệt hôn mê, ba vị Hoắc công tử tiếp tục tha cho ca mới là lạ.”nóixong liền quan tâm nhìn Di An quận chúamộtlượt, thấy tiểucônương thân thể kiềunhỏchẳng nhữngkhôngtrở nên trắng bệch, hơn nữa còn trở nên hồng hào. Khương Lệnh Uyển ngơ ngẩn, đương nhiên cũng biết tiểucônươngđangthẹn thùng. Nàng đột nhiên nhớ tới mỗi lần Di An quận chúanóichuyện với nàng, chỉ cần nghe nàngnóitới ca ca, giống như làsẽtrở nên chăm chú.

An Vương phinói: “Nếu như con vừa ý Lục Tông như vậy, nương tất nhiênsẽthay con quyết định. Con nha, đừng có gặp chuyện gì cũng chỉ biết khóc lóc, nếu như bị người ngoài nhìn thấythìcòn ra thể thống gì? Đến đây, cùngđirửa mặt với nương, nếu như lần sau con khóc, nhất định phải khóc chothậtxinh đẹp, có đượckhông?”

“Nương cũng là người từng trải, đương nhiên cũng hiểu.” An Vương phi nhớ tới bản thân nàng năm đó. Hành động của nàng dũng cảm hơn tất cả khuê nữ bình thường trong Tấn thành, chưa từng che lấp ái mộ đối với Khương Bách Nghiêu, đáng tiếc, tấm lòng son lại bị phụmộtcáchkhôngthương tiếc. Nàng luôn tự hỏi, gia thế, dung mạo, tài nghệ, mọi thứ nàngkhônghề thua Chu Tố Cẩm, nhưng trong mắt Khương Bách Nghiêu lại chỉ cómộtmình Chu Tố Cẩm, chưa từng nhìn về phía nàng. Nàng trong lúc nhất thời tức giận mới tiếp nhận Chu Chẩn, trở thành tẩu tẩu của Khương Bách Nghiêu và Chu Tố Cẩm, cũng coi như là ép nàng tamộtđầu… Nhưng mà, chỉ như vậy sao có thể che lấp nỗi oan ức trong lòng nàng?

Vìđigấp, cho dùđãkịp dừng lại, nhưng cũng va phải tiểucônương trước mắt.

Trâm vàng vòng ngọc đều vỡ nát, hạt dây chuyền rơi rải rác, lăn tới các góc trong phòng.

Kim Xuyến lạinói: “Vương phi, kỳ thực nô tỳ cảm thất, Vương giathậtlòng vẫn rất quan tâm Vương phi. Những năm nay, ngay cảmộtthiếp thất cũngkhôngcó, mặc dù có hơi chút quan tâm đến Nhịcônương, nhưng những chuyện khác Vương gia vẫn rất chu toàn. Nhị tiểu thư tuy là thứ nữ, nhưngnóiđến cùng vẫn là nữ nhi của vương gia, còn mất nương từ sớm, máu mủ tình thâm, Vương gia nhìn Nhị tiểu thưcôđơn như vậy đương nhiên làkhôngthể nhẫn tâm khiến Nhị tiểu thư chịu thiệt thòi. Vương phi đừng trách nô tỳ lắm miệng, nếu như Vương phi chịu lui xuốngmộtbước, Vương gia ngài ấy —— "

Tâm tình thoải mái giống như làm việc gì cũng đều thông thuận, ngay cả Tạ Cửu cũng nhiều thêm mấy phần ôn hòa với nàng.

An Vương phi lau khô gương mặtnhỏđầy nước mắt của nữ nhi, ôn nhunói: “Lâm Lang, con yên tâm, ta cũng rất thích Lục Tông, con coi trọnghắn, đúng là rất tinh mắt.”

Trời tối như mực, tuy rằng động tĩnhnhỏ, nhưng nàng vẫn có thể nghe được rấtrõ.

Di An quận chúa gật đầu.

Nha hoàn tâm phúc của An vương phi tên gọi Kim Xuyến,đãhầu hạ An Vương phi mấy năm, làm việc rất ổn thỏa, vô cùng được An Vương phi tín nhiệm. Kim xuyếnnói: “Hồi Vương phi, hôm nay… Hôm nay là sinh nhật của Nhị tiểu thư, vương giađãđithăm Nhị tiểu thư…” Kim xuyến đánh giá sắc mặt của An Vương phimộtchút, sau đónóitiếp, “Vương gia cònnóiđêm nay vẫn còn chuyện quan trọng phải xử lý nênsẽnghỉ ngơi ở thư phòng, Vương phikhôngcần chờ ngài ấy, dặn Vương phi nênđinghỉ ngơi sớmmộtchút.”

Ngày hôm đó sau khi học xong, Khương Lệnh Uyển bỗng nhiên nhìn thấy khối ngọctrêncổ Tạ Cửu. Lần trước Tạ Cửu vì thiếu bạc nên phải mang ngọc bội kia cầm cố, Tạ Trí Thanhđãnhanh chóng chuộc về lại, chỉ là Tạ Cửu làm người vô cùng kiêu ngạo,khôngmuốn người khác nhìn thấy dáng vẻ chán nản bất lực của nàng, chắc chắnsẽkhôngdễ dàng tiếp nhận giáp đỡ. Bây giờ thấy nàng có thể thu hồi ngọc bội, nghĩ rằng chắc hẳn Tạ Trí Thanhđãphải tốnkhôngít tâm tư. Khương Lệnh Uyển tự nhận bản thânkhônghề thiện tâm như Tứ tỷ tỷ của nàng, nhưng nhiều năm thầy trò, tóm lại vẫn có chút tình nghĩa, lúc trước nàngđãđề cập chuyện này với Chu thị, Chu thị vốn rất cảm kích Tạ Cửu, đương nhiênsẽthêm chút bạc cho nàng, có điều nàng cũng sợ Tạ Cửu nghĩ nhiều, nên cũng chỉ dám thêmmộtchút.

Khương Lệnh Uyển bước ra khỏi chỗ học, lúc nàng nàng mới cảm thấy cả người trở nên khoan khoái. Khương Lệnh Đề nhìn dáng vẻ này của Lục muội muội, hai con mắt nheo lạihiệnrõý cười: “Tâm tình của Lục muội muội gần đây hình như rất tốt.”

·

Bọn nha hoàn nhanh chóng hành lễ lui ra ngoài, lúc này Chu Lâm Lang mới cắn chặt môi, vung tay lật đổ gương xuống dưới đất.

Kim Xuyến vội vàng cúi đầu: “Nô tỳ biết sai.”

Nhưng mà mẫu thân nàng tuy rằng có ấn tượng tốt với Di An quận chúa, nhưng lạikhônghề liệt tỷ ấy vào danh sách ửng cử viên con dâu của nương.

Khương Lệnh Uyển tiếp xúc nhiều với Di An quận chúa, đương nhiên là hiểurõtính cách của nàng, động tác cũng ítđimấy phần câu nệ, nhanh chóngnóivới Chu thị: “Nương, ngàiđitrướcđi, để con tiếp Gia Nguyệt là được. Ngài ở lại chỗ này, tiểucônương chúng connóichuyệnsẽkhôngtiện.”

Chu thị cũng biết mình ở lạisẽkhôngtiện, thấy tính cách của Di An quận chúa tốt như vậy, nàng cũng rất yên tâm, tùy ý để hai tiểucônương ở lạinóichuyện. Thấy Chu thịđirồi, Khương Lệnh Uyển mới ngồi xuống bên cạnh Di An quận chúa, tinh tế đánh giámộtchủ, lại cườinói: “Muội thấy khí sắc của tỷ hình nhưđãtốt hơn rất nhiều.”

“Rầm”mộttiếng, tất cả trang sức và châu báu bên trong đều đổ xuống dưới.

Nếukhôngphải nàng làm rơi chiếc khăn tay nên phải quay trở lại, nàng cũngthậtkhôngnghĩ tới, ở trong lòng Lục Tông, nàng lại là nữ nhân như thế!hắnchỉmộtmực nhận đinh Khương Lệnh Uyển, ích kỉ đến mứckhôngđể ý tới hạnh phúc của muội muội mình cũng muốn cưới Khương Lệnh Uyển!

Sau khi An vương phi trấn an nữ nhi, liền ra khỏi viện của Chu Lâm Lang.

An Vương phinhẹnhàng vỗ về sống lưng của nữ nhi, nhìn nàng khóc như vậy, lòng càng thêm khó chịu. Chỉ cần nữ nhi vừa khóc, lòng của nàng liền vô cùng đau đớn.

Chu thị cũng biết, mấy ngày nay, nữ nhi rất thường đến phủ công chúa để thăm Di An quận chúa, xem như là bù đắp sai lầm của nhi tử. Đây vẫn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Di An quận chúa, nàngthậtsựrất yếu, có thể dễ dàng thấy được, tiểucônương này làmộtngười yếu đuối mong manh. Nhưng tính cách của nàng lại rất tốt, được cả gia đình sủng ái, nhưng lại có thể ôn hòa hữu lễ như vậy, đúng là khó được.

Hai mươi năm trước, Chu Tố Cẩm đoạt phu quân của nàng; hai mươi năm sau, nữ nhi của Chu Tố Cẩm lại tới cướp con rể của nàng.

Di An quận chúa.

Đời trước, thời gian đầu nàng gả cho Lục Tông tuy rằng trôi qua vô cùng tự tại, nhưng sau này lại vẫn chưa có con, xác thực là cókhôngít người chỉ chỏ sau lưng nàng. Thói đời chính là như vậy, nàng lại muốn độc chiếm Lục Tông, cho dùkhôngthể sinh hài tử, nhưng vẫnkhôngmở miệng đồng ý nạp thiếp chohắn.

Khương Dụ ngẩn ra, lúc này đúng là lại dẫm phải vết xe đổ, nhanh chóng kéo người lên. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chu thị biết được nữ nhi nàng là kiểu ngườikhôngbiết xấu hổ, lại cũng che chở cho Di An quận chúa, nghe xong lời của nàng, tất nhiên làkhôngthích, nhưng cómộtsố việc nữ nhikhônghiểu, nàng cũngkhôngthể giải thích cặn kẽ, “Xán Xán, con cònnhỏtuổi,mộtsố việc conkhônghiểu. Nhưng con phải nhớ, con nối dõi, là điều quan trọng nhất đối vớimộtnữ nhân. Conkhôngbiết, trước đây, khi nương vừa mới gả vào, lão tổ tông cũngkhônghài lòng nương, sau khi có ca ca con, thái độ của lão tổ tông vơi nương mới tốt hơnmộtchút. Nhị thẩm thẩm của con, cũng như vậy.”

Chu Lâm Lang cũng biết mẫu thân của mình là người thâm minh đại nghĩa, chắc chắnsẽđứng về phía nàng, bày mưu tính kế cho nàng, chỉ cầnnóihết tất cả mọi chuyện, ngoài trừ chuyện nàng ngăn cản Lục Bảo Thiền cứu Khương Lệnh Uyển ra, “... Khi còn bé, nướngđãnóirằng, chỉ cần nữ nhi nỗ lực học tập cầm kỳ thư họa, ngày sau Tông biểu ca nhất địnhsẽnhìn nữ nhi bằng con mắt khác, nhưng đến bây giờ Tông biểu ca vẫn chỉ quan tâm đến Khương Lệnh Uyển, nữ nhikhôngcam lòng.”

Khương Lệnh Uyển cầm lấy tay nàng, lại liếc nhìn ca ca nhà mìnhmộtchút.

Mỗi ngày tết đến, nàng nhìn thấy hình ảnh ân ái của hai vợ chồng Khương Bách Nghiêu, cho dù bọn họđãkết hôn hơn hai mươi năm, nhưngyêuthương của Khương Bách Nghiêu đối với thê tử chưa bao giờ suy giảm, ngay cả thiếp thất, cũng chưa từng cómộtngười. Hai vợ chồng cũng sinh đượcmộttraimộtgái, cuộc sống viên mãn đếnkhôngthể viên mãn hơn được.

Khương Lệnh Uyển mím môi, nhất thờikhôngthể phản bác.

Chu Lâm Lang ngồi trước gương, gương mặt nhất thờikhôngcòn chút máu, trắng bệnh hồi lâu, sau đó mới nhìn nha hoànnói: “đixuống hếtđita muốn ởmộtmình.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Sau ngày nàng từ Vinh Vương phủ trở về, Khương Lệnh Uyển liền cảm thấy trong lòng nàng luôn ngọt ngào như ăn mật vậy, lúcđihọcthìnhớhắn, buổi tốiđingủ, trong đầu cũng chỉ có hình ảnh củahắn. Gộp cả hai kiếp lại cũng chưa bao giờ nàng nghĩ tớimộtngười nhiều như vậy. Đời trước, chỉ khi nàng và Lục Tông kết hôn, lần thứ nhất nàng nhớhắnlà khihắnđixa nhà, mới thoáng có chút nhớ nhung, nhưng ngày sau khi nghenóiCẩm Tú phường lại đưa tới mấy bộ y phục mùa xuân xinh đẹp, nàng liền quên Lục Tông sạch sành sanh.

Khương Lệnh Uyển bật thốt lên: “Có cần phải đặt nặng việc sinh con như thếkhông?”

Di An quận chúa giương mắt nhìn nam tử trước mặt, hai người cách nhau rất gần, nhất thời gương mặt liền đỏ bừng lên, vội vàng cúi đầu.

“Lâm Lang.” An Vương phi nghe được động tĩnhđivào, nhìn thấy những đồ trang sức rơi rải rác đầytrênđất, lúc này mới sợ hết hồn. Nàng nhìn qua, thấy viền mắt của nữ nhi đỏ bừng, khóc đến mức thương tâm vô cùng, lập tức lo lắngnói, “Làm sao vậy? Đến tột cùng làđãphát sinh chuyện gì?” Nữ nhi của nàng, từ khi còn nhỉđãvô cùng đoan trang khéo léo, vô cùng chú tâm đến vẻ bề ngoài, trước đến nay chưa từng để lộ tâm tình ra trước mặt người ngoài. Nhìn dáng vẻ này của nữ nhi, An Vương phi sốt ruột, thấy nữ nhi chỉ lo khóc than màkhôngchịunóilời nào, khuôn mặtnhỏvô cùng đáng thương, càng khiến cho lòng nàng lo lắng bất an.

Khương Lệnh Uyển che mặt cười, “Đúng làkhôngtệ.” Dù sao nàng và Lục Tông coi như tâm đầu ý hợp. Nàng nhìn Tứ tỷ tỷ của mình, mắt thấy Tứ tỷ tỷ chuẩn bị cập kê, bà mối đềuđãlục tục tới cửa làm mai. Tứ tỷ tỷ tuy là thứ nữ, nhưng xét trong hầu hết gia tộc, lại làmộtngười cực kì xuất sắc, Tứ tỷ tỷ nàng sau khi gảđichắc chắnsẽkhôngchịu thiệt thòi. Nhưng mà,cônương tốtkhônglokhôngcó chỗ gả, Tứ tỷ tỷ nàng chỉ mới vừa cập kê thôi, việc hôn nhân này là chuyện cả đời, đương nhiên là phải chậm rãi lựa chọn. Hơn nữa bêntrêncòn cómộtKhương Lệnh Dung, Khương Lệnh Huệ, việc hôn nhân vẫn chưa cần gấp gáp.

Khương Lệnh Uyển nằm trong chăn, tóc dài đen như mực xõa tung sau gáy, suy nghĩmộtchút liền cảm thấy chóp mũi có chút chua xót, kéo chăn lên che lại mặt, saumộtlúc mới thò đầu ra, hà miệng th* d*c.

Khương Dụ nhanh chóng buông tay, lắp bắpnói: “Xin lỗi, ta… muộikhôngcó chuyện gì chứ?”

Bị nhìn ra rồi.

Thấy lỗ taihắnnóng lên, nam nhân da dày thịt béo, quả là vô cùng ít khi thấyhắnngượng ngùng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Di An quận chúanói: “Phu nhân, con và Xán Xán vừa gặpđãquen, là connóimuội ấy gọi con như vậy, hơn nữa, gọi như vậysẽthân thiết hơn.” Nét mặt của nàng vô cùng thân thiết và ôn hòa, tuy rằngkhôngxán lạn tràn đầy sức sống như nhưngcônương cùng tuổi khác, nhưng lại khiến người ta cảm thấy thoải mái tự tại,khônghề có chút nào giống như giả bộ, càngkhôngyếu ớt như tiểu thư sống trong nhung lụa từnhỏ, nhìn giống nhưmộttiểucônương yên tĩnh nội liễm.

An Vương phi lấy khăn tay ra lau nước mắt cho nữ nhi, sau đó mới hỏi: “Đến tột cùngđãxảy ra chuyện gì?nóivới nươngđi, nươngsẽnghĩ cách cho con.”

“Cốc cốc cốc.” tiếng gõ cửa sổ.

Cơn giận trong lòng Chu Lâm Langđãnguôi, lúc này lại cảm thấy thất thố, nhanh chóng cúi đầu cắn môinói: “Nữ nhi biết rồi.”

Sắc mặt Khương Lệnh Uyển trở nênâmtrầm.

Đôi mắt Chu Lâm Lang đỏ hồng, tức giận đến mứckhôngthể kiềm chế, sau đó mới từ trong ngăn kéo lấy bộ trang sức mẫu đơn ra, ném cả tráp ra ngoài cửa sổ!

Điểm này kỳ thực nàng hiểu rấtrõ.

Sau khi trở về phòng, nàng mới chợt nhớ tớimộtchuyện, quay về phía nha hoàn tâm phúcnói: “Vương gia đâu?”

Lão tổ tông vẫn luôn nhắc đến việc hôn nhân của ca ca, muốn ôm chắt trai sớm, cho dù tính tình Di An quận chúa có tốt, nhưng sợ rằng cũngsẽkhôngđồng ý.

Khương Lệnh Uyển nắm lấy tay Di An quận chúa,nói: “Tỷ nha, đừng suy nghĩ lung tung. Bây giờ trong việnđangnở hoa, chúng ta cùngđixemđi, tâm tìnhsẽtốt hơn nhiều, có đượckhông?”

Nàng vừa vào nhà, liền nhìn thấy Di An quận chúa ngồitrênghế tử đàn thưởng mai, búi tóc chảimộtkiểu đơn giản, mặcmộtbộ xiêm y bằng gấm màu hồng nhạt, trang phục đoan trang khéo léo,đangnóichuyện với mẫu thân nàng. Khương Lệnh Uyểnđitới, nhìn về phía nàng gọimộttiếng, "Gia Nguyệt."

Chu Lâm Lang giương mắt: “Nương?”

Chu Lâm Lang vừa về tới An vương phủ, liền nhanh chóng trở về phòng của mình.

Chu Lâm Lang nức nởmộtchút, gương mặtnhỏnhất thời nổi lên mấy phần đỏ ửng. Đến cùng vẫn chỉ làmộttiểucônương,nóiđến loại chuyện như vậy luôn luôn có chút ngượng ngùng. Nàng hạ mắt,trênhàng mi còn dính nước mắt, ngữ khí nức nởnói: “Nữ nhi cũngkhôngbiết, chẳng qua là cảm thấy Tông biểu ca có khí phái nam tử hơn tất cả mọi công tử quý tộc trong Tấn thành, làmộtnam nhân đỉnh thiên lập địa, nữ nhi nhìn thấy biểu ca liền thấy vui vẻ. Nương, chuyện này nữ nhi chỉnóivớimộtmình nương…”

Buổi tối, Khương Lệnh Uyển tắm rửa xong liền lên giương, nhưng nàng lại trằn trọc khó có thể ngủ được. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chu thị lại nghiêm mặtnói: “Lễ nghi ngày thường nương dạy cho con chạy đâu hết cả rồi?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 83