Ngô Gia Kiều Thê
Mạt Trà Khúc Kỳ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 96
Chu thị gật đầu,khôngđếnmộtlúc, liền thấy phu quân mình trầm mặt trở về. Trong lòng Chu thị “lộp bộp”mộttiếng, cho rằng có đạisựgì, vội hỏi: “Quốc Công gia, xảy ra chuyện gì?”
Ca ca của nàng hưu thê, có lẽ là chuyện ở Quỳnh Hoa Đài ngày ấy, tỏ thái độ bồi thường cho Xán Xán, nhưng nàng tin tưởng, lấy tính tình ca ca, trong lòng vẫn còn Tống Diệu Nghi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Edit: Kye
Khương Dụ liếc xéo muội muội mìnhmộtchút, biết nàng rất bảo vệ Lục Tông, trong lòng cảm giác mất thăng bằng.
“Vậythìtốt.” Khương Lệnh Uyển nâng chén trà, uốngmộthớp trà, lẩm bẩmnói: “Hành biểu carõràng biết thái độ của ta, lại muốn xem náo nhiệt gì…” Kiếp này nàng vẫn chưa cho Chu Quý Hành ám chỉ gì, trong lòng Chu Quý Hành cũngrõràng, nàng hết sức tránhhắn, thậm chí từ lúc bốn tuổi liềnsẽkhôngở chung vớihắnmộtmình. Mỗi lần đến An Vương phủ, nàng đều ở bên cạnh ca camộttấckhôngrời, cứ như vậy, vì sao Chu Quý Hành còn tồn tại tâm tư với nàng? Chẳng lẽ, bởi vì khuôn mặt này của nàng sao?
Có điều ——
Khương Dụ cười cười,nói: “Yên tâm, đầu ta rất cứng. Khi còn bé thường nghịch ngợm đầukhôngcẩn thận va vào đầu giường, giường cũng muốn rung lên, nhưng đầu lạikhôngcó chuyện gì, nương tanóiđầu ta còn cứng hơn đá, có thể dùng để đập quả hạch đào đấy.”
KhỏinóiHoắc Tam công tử, ngay cả Hoắc Đại Hoắc Nhị cũngkhôngcoi trọng Khương Dụ. Nhà mình cómộttiểu muội trong sáng như vậy, sao có thể gả cho hỗn tiểu tử Khương Dụ này?khôngphải ném bắp cải trắng cho heo ăn sao?
Khương Bách Nghiêu chậm rãi mở miệngnói: “Bên Tĩnh Thủy am truyền tin đến, hôm qua Dung nhi vô cớ mất tích, sau đó bọn nha hoàn tìm thấy nàng dưới vách núi.mộttiểucônương, bị lẻ loi ném xuống vách núi, bị dã thú gặm mất nửa cái chân,khôngbiết chạy trốn như thế nào, xem như giữ lại đượcmộtcái mạng.”
mộtlát sau, nha hoàn đến bẩm báo,nóiChu Quý Hành muốn gặp nàng.
Khương Dụ khôi phục ý thức, căng thẳng nuốt nước miếng, sau đó nhớ lại, vội hỏi: “Quận Chúa sao rồi?”
nóixong, Khương Bách Nghiêu ôm thê tử chặt hơnmộtchút, ôn nhunói: “Đừng sợ, mọi chuyệnđãqua…”
Chu Quý Hành là người thông minh, tự nhiênsẽrõràng ý nàng.
Khương Bách Nghiêu lại kiên trìmộtphen thuyết phụcmộtphen, lúc này Chu thị mới gật đầu, thầm nghĩ: Cũng được, con cháu tự có phúc của con cháu, đây có lẽ cũng làmộtlối thoát.
Đôi mắt Khương Lệnh Uyển sáng lên, xem ra là có tin tốt,mộtchuyếnđitới Phủ Công Chúa này, ngay cả xưng hô cũng thay đổi.
Minh Hoa trưởng công chúa suy nghĩmộthồi, đôi môi khẽ mở,nói: “Bổn cung luôn thíchnóithẳng,khôngquanh co. Từnhỏthân thể Gia Nguyệtđãyếu ớt, những năm gần đây cũng coi như tốt hơnmộtchút. Ngươi thân là con trưởng Vệ Quốc Công phủ, sau nàykhôngtránh khỏi việc thừa hưởng tước vị, nếu Gia Nguyệt gảđi, bản thân cũngkhôngrảnh, lại phải quản lí việc vặt trong hậu viện, lại phải hầu hạ phu quân, sợ làkhôngđủ tinh lực.”
hắnkhôngphải là người biếtnóilời ngon tiếng ngọt, nhưnghắnbiết, bây giờ ngoài muội muội,hắnlại có thêmmộtngười màhắnmuốn bảo vệ.
Chu thị vừa nghe, sợ đến nỗi mồ hôi chảu ròng ròng, run rẩynói: “Quốc Công gia…”
Kiếp trước, lúc nàng và Lục Tông làm chuyện thân mật, đó mới là cấp hạn chế.
Khương Lệnh Uyển vỗ vỗ mặt, cảm giác mìnhkhôngphảimộttiểucônương non nớt ngây thơ chân chính,khôngcó gì phải thẹn thùng. Nhưng mà, tuy Lục Tông có ngộ tính cực cao đối với phương diện kia, lại biết nghiên cứu trước, nhưng nàng nhớ đêm động phòng hoa chúc Lục Tông còn có chút mờ mịt đây. Kiếp trước a, nàng ỷ là mình có kinh nghiệm, còn cười nhạohắnmộtphen.khôngđượckhôngđược, nàng vẫn yên lặng làmmộttiểucônương ngây ngô trong sángđi.
Khương Dụ lại cầu cứu cha mình.
Nhưng nàng biết, mộng xuân này là chuyện cực kì bình thường, đáng tiếc kiếp trước nàngkhôngđể tâm đến chuyện tình cảm nam nữ, việc này khai thông tương đối muộn, bây giờ nàng và Lục Tông lại tình nguyện ở bên nhau, cómộtsố việc tự nhiênsẽbị ảnh hưởng.
Khương Bách Nghiêu cúi đầu muốn hônnhẹlên gò má thê tử, đột nhiên bên ngoài truyền đến thanhâmgã sai vặt. Khương Bách Nghiêu tức giận cau mày, người cao tuổi rồi, ở trước mặt thê tử vẫn còn tính trẻ con.hắnv**t v* mặt thê tử,nói: “Tađimộtlại rồi về.”
Tuy ngày thường Khương Dụ làm việc như tiểu hài tử, nhưng hôm nay vì chuyện cưới vợ làm chohắntrưởng thành hơn mấy phần, mấy ngày nay, quả thực rất nghe lời, giống như biến thành người khác vậy.
·
Điểm này quan trọng hơn tất cả.
Di An Quận Chúa sững sờ, nhìn về phía ba ca ca cũngđangsững sờ, khóc réo lên: “Mau mời đại phu.”
Lời nàycônương gia bình thường nghe xong đều muốn đỏ mặt, nhưng Khương Lệnh Uyển cảm thấy mới dễ nghe làm sao.
Khương Dụ nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cha mình,khôngnhịn được cười thành tiếng, chờ lúc nhìn thấy Hoắc Đại công tử khép hờ cửa lại, mới cảm thấy sốt sắng lên. Tuy hai người tình đầu ý hợp, nhưng đơn độc ở chung như vậy vẫn là lần đầu tiên. Khương Dụ giương mắt, nhìn tiểucônương trước mặt lỗ tai đỏ phừng phừng, da nàng rất trắng, mặt lại đỏ lên, tất nhiên nhìn rấtrõràng.hắnnuốt nước miếng, cố làm thông cổ họng, hỏi: “Nàngkhôngsao chứ?”
Hoắc lão đại tính tình nội liễm, căn bản rất ítnói, nhưng Hoắc Nhị Hoắc Tam lại hay lảm nhảm, vừa nhắc tới muội muội của mình, liền có cái thói gà mẹ bảo vệ con. Mấy tháng trước Khương Lệnh Uyển chịu khó đến phủ công chúa, Hoắc Tam công tử nhìn thấy vị tiểu thư xinh đẹp như vậy, tất nhiên có chútyêuthích. Hôm nay vừa nghe Khương Dụ đến cầu thân, gương mặt tuấn tú lập tức xụ xuống——hắnkhôngtới cửa cưới muội muội của Khương Dụ,khôngnghĩ tới lại bị người ta giành trướcmộtbước đến cửa cầu thân, người này là thế nào hả?
Bỗng nhiên đối mắt với người trước mặt, Khương Dụ pháthiện, Di An Quận Chúa cómộtđôi mắt rất đẹp, sạchsẽtinh khiết, khiến người takhôngmuốn để nàng nhìn thấy bất cứ chuyện xấu nào của thế gian này. Dung mạo của nàng rất đẹp,khônggiống xinh đẹp tưới sáng như muội muội củahắn, mà rất yên tĩnh, khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.hắnlớn như vậy, còn chưa quan tâm đếnmộtcônương nào, nếu ngày ấy ở Vinh Vương phủ, nhìn thấy bóng lưng củacônương mặc thân xiêm ý trắng thêu hoa mai vàng, nhìn thoáng quahắnchỉ có chút động lòng, nhưng nhìn nàng bây giờ, chính làthậtlòngyêuthích.hắnbỗng nhiên muốn giơ tay sờ khuôn mặt nàng, nhưng lại sợ dọa đến giai nhân, lúc này mới cố nín nhịn, mở miệngnói: “Nàng yên tâm, sau này… Tasẽđối xử tốt với nàng.”
Khương Lệnh Uyển có chút chột dạ, lập tứcnói: “Cha mẹ muộikhôngđồng ý.”nóixong, nàng liền sững sờ, sau đó cười khanh khách, nhưmộtcon chóđitới ngửi ngửimộtcái, ngẩng đầu lên chớp mắtnói: “...Chua.”
Hoắc phò mã dễ tính, Di An Quận Chúa nhìn nhìn, lúc này mới yên tâm. Nàngkhôngnhịn được lại giương mắt nhìn Khương Dụmộtchút, trong lòng vui mừng, lui lại mấy bước, nhưngkhôngcẩn thân đụng phải bình phong phía sau.
Di An Quận Chúa sắc mặt vốnđãtrắng bệch, bây giờ bị dọa như thế, lại càngkhôngcó huyết sắc. Nàngkhôngkịp thẹn thùng, vội vàng nhíu mày lại: “Khương đại ca huynh…” Nhất thời con ngươi phóng to, thanhâmmang theo tiếng nức nở: “Huynh chảy máu…” (đọc tại Qidian-VP.com)
·
Biểu huynh muội này, ban ngày gặp gỡ, lại có nha hoàn ở đây, tự nhiên cũngkhôngcó gì cần lo lắng. Nhưng Khương Lệnh Uyển cũngkhôngdo dự chút nào, nhìn nha hoàn kianói: “Ngươinóivới Hành biểu ca, ta cần phải làm bài tập,khôngcó thời gian gặphắn.”
đãnhư vậy, Hoắc Tam công tử có thể cho Khương Dụ sắc mặt tốt sao?
Câunóinày so với mấy lời thề non hẹn biển còn hiệu quả hơn nhiều. Di An Quận Chúa khẽ cười, đáy mắt lấp lánh,nhỏgiọngnói: “Chàng gọi ta là Gia Nguyệt được rồi.”
Lời này vừa dứt, nha hoàn trốn sau tấm bình phong “xì xì” cười thành tiếng, nhìn Di An Quận Chúa bên cạnh,nói: “Quận Chúa, Khương công tử nàynóichuyệnthậtvụng.” Xưa nay là thê tử hầu hạ phu quân, làm sao lại có chuyện Khương công tử muốn tự mình hầu hạ tức phụ?
Minh Hoa trưởng công chúa chưa hé răng, Hoắc Tam công tửđãkhôngnhịn được đứng dậynói: “Ngươi cũng biết mình có bao nhiêu phân lượng, tốt, muốn thành thân với Gia Nguyệt, trước tiên qua cửa ải của chúng ta. Chúng ta ra bên ngoài đánh nhaumộttrận, nếu người đánh thắng ba người chúng ta, chúng tasẽkhôngngăn cản—— "
Khương Dụ nhìn ba khuôn mặt tuấn tú tương tự nhau, có chút váng đầu, thế nhưng hôm nayhắnđến cửa cầu thân muội muội nhà người ta, cả ba người này đều làanhvợhắn,hắnchỉ có thể nịnh hót,khôngthể đắc tội.
Muội muội củahắnchỉ cómộtngười ca ca, nhưng Di An Quận Chúa có tới ba vị ca ca—— hơn nữa mỗi người đềukhôngphải đèn cạn dầu,mộtngười so vớimộtngười lại càng khó đối phó hơn!
Chu thị nghe xong trong lòng cũng hoảng hốt, gật đầunói: “Vâng.” Nhiều năm trước từ lúc Khương Lệnh Dung cố ý làm Diêu thị sẩy thai, Khương Nhị giađãkhôngquan tâm đến nữ nhi này nữa, bây giờ… Lấy tính tình ương ngạnh của của Khương Nhị gia, sợ là sống c·h·ế·t gìđichăng nữa cũngsẽchẳng hỏi han lấymộtcâu.
Chương 96
Khương Dụ nhất thời mừng rỡ như điên, ôm chặt lấy nàng: “Gia Nguyệt, Gia Nguyệt…”
Tưởng tượng đến dáng vẻ nhíu mày của nữ nhi, Minh Hoa cảm thấythậtđau lòng.
Di An Quận Chúa thấy Khương Dụ tỉnh rồi, đôi mắt long lanh, nước mắt đảo quanh, bộ dáng này, gần như sắp khóc tới nơi, hơn nữa viền mắt hồng hồng, hiển nhiên lúc trướcđãkhóc rồi.
Bất quá cũng chỉ làmộtgiấc mơ,khôngcó gì phải thẹn thùng.
Lúc này Khương Bách Nghiêuđitới bên giường, thấy nhi tử mìnhkhôngsao, đầu óc cũngkhôngcó vấn đề gì lớn,mộtđại nam nhân, dường như mừng đến phát khóc.hắnnói: “Con yên tâm, Quận Chúa lông tóckhôngtổn hại. Chính là con, sau gáy thủngmộtlỗ, chảy rất nhiều máu, bất quákhôngcó chuyện gì.”
Khương Dụ nhíu mày, bất mãnnói: “Nương, người đừngnóiGia Nguyệt như vậy.”
Di An Quận Chúa nghe xongkhôngnhịn được cười lên, bầukhôngkhí nhất thời thoải mái hơnmộtchút. sau nó nàngnhỏgiọngnói: “Nương của ta… Nàngđãđồng ý việc hôn nhân của chúng ta.”
Lúc này, việc hôn nhân xem như thuận lợi định ra.
mộtđêm này,Khương Lệnh Uyển ngủ rất ngon.
Khương Bách Nghiêu ôm thê tử vào lòng,nói: “Đừng sợ. Chuyện này đừngnóicho Xán Xán biết.”
Khuôn mặtnhỏcủa Di An Quận Chúa ửng đỏ, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi. Nàng vừa nghe tin Khương Dụ đến cầu thân, trái timnhỏnảy lên “bịch bịch bịch”khôngngừng, loạn tùng phèo. Tuy trước đó nàngđãđề cập với nương, nương cũng đồng ý với nàngsẽkhônglàm khó Khương Dụ, nhưng nàng vẫn có chút lo lắng, hơn nữa ba ca ca của nàng, lúc trướcđãkhôngưa Khương Dụ, nàng chỉ sợ ca ca bắt nạt người ta. Mà bây giờ, Di An Quận Chúa thấp thỏm ngồi sau tấm bình phong, qua khe hở nhìn thấy nam tử tuấn tú đứng trước mặt nương, nghehắnnóixong, lại thấyhắnvẻ mặt chân thành, trong lòng nàng ngọt nào như ăn mật. Thân thể nàngkhôngtốt, vốnkhôngnên liên lụy đếnhắn, nhưng chuyện tình cảm là dựa vào duyên phận, nhìn vừa mắt, nàngkhôngmuốn bỏ qua.
Khương Dụ nhìn ngườiyêuđứng trước tấm bình phong, xinh đẹp tinh tế, càng nhìn càng thấy nàng giống như tiên nữ.hắnđối mặt với nàng, nhất thờikhôngnhịn được vui mừng, lại thấy nàng e thẹn rũ mắt, càngkhôngnhịn được nhìn thêm mấy lần.
hắnnghiêng đầu nhìn Hoắc Tam huynh đệmộtchút, vẻ mặt nghi hoặc, chỉ cảm thấy Hoắc Tam huynh đệđangxem thườnghắn.
Khương Lệnh Uyển bới cơm trong bát, lẳng lặng nghe ca ca mìnhnói, sau đó gắpmộtmộtmiếng bí đao lạnh vào bát Khương Dụ, nháy mắtnói: “Ăn bí đao cho hạ hỏa.”
Khương Dụ cảm thấy kì quái,hắnnóinhầm sao?
Khương Bách Nghiêu vẻ mặt bình tĩnh,nói: “Việc này chúng takhôngcần quản. Thói đời công bằng, Từ thị tạo nghiệt, chung quy báo ứng lạitrênngười nữ nhi của nàng ta. Thần trí Dung nhi có chút điên, cứ như vậy cũng được, có lẽ có thể an ổn sống hết đời,sẽkhônglàm ra cái gì hại thân.”
Khương Bách Nghiêu lạinói: “Dụ nhiđãlớn rồi, chúng takhôngthể mãi che chởhắnnhư thế. Nàng xem Tông nhiđi, Vinh Vương có khi nào quản quá chặt? Con trai cònnhỏ, mười bốn tuổiđãvứthắnvào quân doanh, Dụ nhị chúng ta bây giờđãmười chín, nàng còn xemhắnnhư tiểu hài tử mà che chở, sau nàyhắnlàm sao có thể bảo vệ vợ con.”
Phu thê ăn ý như vậy, kiếp này nàng còn cầu gì hơn.
Di An Quận Chúa nhìn bộ dáng ngốc nghếch củahắn, lúc này mới nhón chân hôn lên mặt Khương Dụmộtcái.
Khương Dụ tỉnh dậy, cảm giác sau gáy vô cùng đau đớn, nhất thời nhe răng “tê”mộttiếng.hắnvừa mở mắt, nhìn ba gương mặt tuấn tú giống nhau sát bên giường, cảm giác quỷ dị, tay theo bản năng nắm chặt chăn trước ngực, đôi mắt trợn tròn, vẻ mặt hoang mang nhìn về phía bên trong.
Khương Dụ nở nụ cười: “Gia Nguyệt.”hắnnhìn nàng, có chútkhôngnhịn được, muốn hôn lên mặt nàngmộtcái.hắndo dự mãi, mới lấy hết dũng khí, tới gần chút,nhỏgiọngnói: “Ta muốn hôn nàng…” Mặthắnđỏ lên: “Hôn lên mặt, có đượckhông?”
khônglí do, Khương Lệnh Dung tự nhiênkhôngđâu sao có thể tự mình chạy xuống dưới vách núi?
Sau khi Lục Tông dùng cơm xong, liềnnóithăm nàngmộtchút.
Chu thị dù hiểu điều này, nhưng vẫn luyến tiếc.
·
Khương Dụ đứng dậy xuống giường, đại nam nhân mười tám mười chín tuổi, thân thể cường tráng, bị bình phong cứng như vậy đáp vào đầu, lúc này cũngkhôngcảm thấykhôngổn.hắnvừa mới đeo giày xong, Di An Quận Chúa liềnđivào.
Vừa nhắc tới An Vương vị cậu này, từ Quỳnh Hoa đài lần trước, nàng còn chưa gặp lại. Còn Chu Quý Hành,sau khi từ biệt ở phủ Công Chúa, cũngkhôngcòn lui tới. Mà nàng nghenóitrước đó vài ngày Chu Lâm Langkhôngcẩn thận bị té làm chân bị thương,đangở quý phủ tĩnh dưỡng, cũngkhôngcần phải giả mù mưa sa đến thăm nàng ta, dù sao… Mẹ con hai nàng,mộtngười so vớimộtngười tâm địa lại càng ác độc hơn, suýt chút nữa cho Khương Lệnh Uyển nàngđitới sa mạc. Trừ khi đầu nàng bị kẹp cửa, mới đần độnđiđến thăm nàng ta.
“Tam ca.”
*Kye: ổng nghĩ ổng bị cưỡng gian hả trời))
Hành động nhanh trong nháy mắt, làm sao có thời gian chuẩn bị.
Khương Bách Nghiêu nở nụ cười ôn hòa, ra hiệu chohắntự do phát huy.
Mắt Khương Dụ nhất thời nổi đom đóm, ngây ngất, cố nén đau, nhìn tiểucônương trong lồng ngực, hỏi: “...khôngsao chứ?”
Khương Lệnh Uyểnkhôngđem chuyện Chu Quý Hành cầu hôn để trong lòng, còn cha mẹ nàng, dường như cũng có cảm giác như vậy, trước mặt nàngkhôngđề cập đếnmộtchữ. Như vậy cũng được, nàng giả vờkhôngbiết, đỡ cho sau này phải lúng túng. Khương Lệnh Uyển ngồitrênghế thêu trước cửa sổ,mộtchâmmộtchâm thêu thùa, kiếp trước nàng làm sao cũngkhôngchịu bình tĩnh làm những việc này, bây giờ tâm tính thu lại rất nhiều, cảm thấy làm món đồ này cũngkhôngtồi.
Minh Hoa trưởng công chúa cũng là mẫu thân, tất nhiên rấtrõtâm tình của Khương Bách Nghiêu lúc này. Mấy ngày nay nàng cũngđãcẩn thận cân nhắc, tuy năng lực Khương Dụkhôngđủ, nhưng tính tình tốt, phẩm chất đoan chính, quan trọng nhất làyêuthương nữ nhi. Nàng coi như miễn cưỡng đồng ý rồi. Mà vừa rồi, Khương Dụ cấp tốc che chở cho nữ nhi của nàn, đây là hành vikhôngthể tự mình chuẩn bị mà hoàn toàn thuộc về bản năng, đủ để thấyhắnquan tâm đến nữ nhi như thế nào.
Hoắc Nhị công tử ôm cánh tay, hơi nhíu mày: “A…khôngngốc.”
Lục Tông giơ tay nhéo nhéo khuôn mặt của nàng, câu mắt nở nụ cười: “Bướng bỉnh.”
Hoắc Tam công tử vẻ mặt nghi hoặc đưa tay quơ quơ trước mặt Khương Dụ: “Choáng váng?”
Tuy Di An Quận Chúa mảnh mai, nhưng trong xương lại là người quả quyết, nàngkhôngnhăn nhó bao nhiêu,mộtđôi mắt nhìn Hoắc phò mãnói: “Vậy cha thay con nhìn các ca ca, đừng cho bọn họ bắt nạt người.”
Sau đó đến cầu thân, quamộtlần là xong. Hai nhà ănmộtbữa cơm, việc hôn nhân coi nhưđãđịnh.
Lục Tôngmộtthân xiêm y trắng như tuyết, tuấn mỹ vô song, liền lẳng lặng đứng ở đằng kia, cả người dường như tỏa ra ánh hào quang. Nàngyêuthích khuôn mặt củahắn,khôngnhịn được nhìn thêm mấy lần, sau đó mớiđitới, giọngnóinhẹnhàng, hỏi: “Sao lại đến cầu thân nhanh như vậy?”
Ngày hôm sau, Vinh Vương phủ liền đến phủ cầu thân lần thứ hai.
Khương Bách Nghiêu nhìn gáy nhi tử nhà mình toàn là máu cũng giật mình, lại thấy Hoắc Tam huynh đệ nhấc người lên, lúc này mớiđitheo. Minh Hoa trưởng công chúa tiến lênmộtbước, khuôn mặt tinh xảo đầy nghiêm túc,nói: “Việc hôn nhân này, bổn cung đáp ứng rồi. Vệ Quốc Công yên tâm, Bổn Quý phủ có đại phu tốt nhất, Khương công tử nhất địnhkhôngcó chuyện gì.”
Khương Lệnh Uyển cũng có suy nghĩ như thế —— kiếp trước ca ca của nàng cũngđitòng quân.
Lục Tông nhìn nàng, thấy nàngmộtthân xiêm y trang điểm tỉ mỉ, thành thựcnói: “Hôm qua, An Vương mang Chu Quý Hành đến cầu thân.”
Beta: Twins
Trải qua việc lần này, Hoắc Tam huynh đệrõràng có hảo cảm với Khương Dụ hơn, bây giờ thấy tiểu muội lo lắng như thế, liền liếc mắt nhìn nhau,khôngcầnnóibất cứ lời nào, liền đồng loạtđitới phía sau Khương Bách Nghiêu, lão Nhị lão Tam, hai bên trái phải, mỗi người ômmộtcánh tay Khương Bách Nghiêu. Hai đại nam nhân Hoắc Nhị Hoắc Tam, cứ như thế trực tiếp nâng Vệ Quốc Công Khương Bách Nghiêuđira ngoài.
Khương Bách Nghiêu là người đọc sách văn nhã lịchsự, xưa nay rất ôn hòa, bị mời ra ngoài thô lỗ như thế, vẫn là lần đầu tiên, nhất thời có chút bối rối.
Sau đó An Vương liền dẫn Chu Quý Hành rờiđi.
Khương Dụ nghe xong có chút xấu hổ, cười ngây ngô, theo thói quen sờ sau gáy, nhưng hôm nay gáy bị thường, sờmộtcái, nước mắt dâng lên, đau đến nỗihắnmuốn chửi má nó. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tóm lại tuổi vẫn cònnhỏ, năng lực có thể từ từ rèn luyện.
Việc hôn nhân của ca cađãđịnh ra rồi, hơn nữa nhìn dáng vẻ của ca ca, tình cảm đối với Gia Nguyệt, so với Chu Lâm Lang kiếp trước cũngkhôngsuy giảm nửa phần. Nàng ngầm vui sướng, chỉ ít sau này Vệ Quốc Công phủ cũngsẽkhôngbao giờ bị Chu Lâm Lang vấy bẩn nữa. Khương Lệnh Uyển nằm mơmộtđếm, thậm chí còn mơ thấy cảnh tượng nàng và Lục Tông thành thân, còn có… Đêm động phòng hoa chúc.
Khương Dụ nhìn mà đau lòng.
Minh Hoa trưởng công chúa thong dong bình tĩnh, lẳng lặng ngồitrênghế bành nạm thạch,mộtthân váy màu tím điểm xuyết trăm con bươm bướm càng làm cho nàng thêm xinh đẹp
Mặt khác, chính là việc hôn nhân của trưởng tử. Tuy Chu thị có ý định để nữ nhi định thân trước, nhưng việc hôn nhân của ca ca, vẫn cần giải quyết trước mới được. Còn Khương Dụ, từ khi biết Di An Quận Chúa cũng có ý vớihắn, mỗi ngày đều mặt dày mày dạn thúc giục Chu thịđicầu hôn. Thằng bé này, tóm lại da mặt dày, lúc mới đầu còn có chút xấu hổ, nhưnghắnnghĩ nếu cứ tiếp tục xấu hổ, coi chừng ngay cả vợ mình cũng bị người ta cướp mất, đến lúc đó ngay cả chỗ khóc cũngkhôngcó, nhất thời cũngkhôngquan tâm đến da mặt nữa. Mà Chu thị khuyên can đủ đường rốt cục cũng thuyết phục được lão thái thái, trong lòng thoải mái hơn mấy phần, cũng muốn thừa cơ hội nàyđithăm dò nhi tử, nhìn xemhắncó phải nhất thời cao hứngkhông, đỡ phải làm lỡ nhân duyên củamộtcônương tốt.
Khương Dụ là người sĩ diện, để Lục Tông chăm sóchắn, khó cảm thấy có chút mất mặt, bĩu môinói: “Huynh dựa vào thực lực, mớikhôngcầnđicửa sau.” Tuy rằng Khương Dụ sớmđãcó cảm giác muội muội củahắnbị Lục Tông để ý, sớm muộn gì cũngsẽôm ngườiđi, nhưng khi chuyệnđãxảy ra, hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.hắnchỉ có người muội muội ruột này, nhìn nàng lớn lên,đitheo nàng từ khi nàng còn làmộttiểu bánh bao trắng trẻo mũm mĩm, cho tới khi nàng trở thành đạicônương thướt thayêukiều như bây giờ, saohắncó thể cam lòng để nàng gả cho người khác? Nên mỗi lần Lục Tông đến Vệ Quốc Công phủ,hắnđềukhôngcho Lục Tôngmộtsắc mặt tốt, cũng may Lục Tông rộng lượng, trước mặt vịanhvợ Khương Dụ này khiêm tốn rất nhiều.
Minh Hoa trưởng công chúa bất đắc dĩ thở dài. Nếu nữ nhikhôngvừa mắt, làm sao nàng có thể cân nhắc đến Khương Dụ? Nếu muốn nàng tự mình chọn, tất nhiên có thể chọn ramộtđám lớn tốt hơn Khương Dụ. Nhưng mà nữ nhi này, từnhỏđãlàmộthài tử làm người ta đau lòng, tuy thân thể yếu ớt,mộtđại gia đình che chở cho nàng, nhưng nàng quả thực quá ngoan ngoãn nghe lời. Bây giờ,thậtvất vả mới tâmsựvới nàng chuyện nữ nhi, nữ nhi đỏ mặtnóirằng nàng thích Khương Dụ, nếu người là nương như nàng đâykhôngđồng ý, sợ làsẽlàm tổn thương nữ nhi.
Di An Quận Chúa vộinói: “Cận thận đụng vào vết thương.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau đó “Oành”mộttiếng, bình phong mạnh mẽ đập thẳng vào đầuhắn.
Hoắc phò mã ngồi bên cạnh Minh Hoa trưởng công chúa, nghe Khương Dụnóixong, cũngkhôngnhịn được cười cười. Chỉ làhắnthấy thê tử của mình vẫn nghiêm mặt, tất nhiênkhôngdám cười thành tiếng, chỉ ho khan vài tiếng, sau đó cúi đầu che miệng, thầm nghĩ: Đứanhỏnày, có tiền đồ.
Nhất thời Khương Lệnh Uyển đổi sắc mặt, lập tức hỏi: “Vậy cha mẹ tanóithế nào?”
Khương Bách Nghiêu nghe xong những lời này,khôngbiết nên vui hay nên buồn, chỉ trầm mặt nhìn Minh Hoa trưởng công chúa chắp tay,nói: “Đa tạ trưởng công chúa nâng đỡ, vậy thầnđixem Dụ nhi như thế nào.”
Khương Dụ ngẩn ra, sau đó bỗng nhiên tỉnh ngộ, vội vàng giải thích: “Chuyện ta cứu nàng cũngkhôngphải là bởi vì muốn Trưởng công chúa đồng ý gả nàng cho ta, coi như hôm naykhôngđồng ý, ta cũngsẽcứu nàng, nàng…”
Chu thị dựa vào lồng ngực của phu quân nhà mình,khôngnhịn đượcnói: “Khi còn bé ca ca đối xử với thiếp thân rất tốt, nhưnghắnlại bị Tống Diệu Nghi làm mờ mắt, làm thiếp thânkhôngcó cách nào rộng lượng tiếp nhận được vị tẩu tẩu này. Quốc Công gia, tuy rằng thiếp thân oán hận ca ca, nhưng thiếp thân càng oán hận Tống Diệu Nghi hơn. Bây giờ rốt cuộc ca cađãthông suốt, nhưng cả người thiếp cũng chẳng thấy vui chút nào, chuyệnđãqua lâu như vậy, còn nhớ đến làm gì?”
Khương Bách Nghiêu vuốt vuốt sống lưng thê tử, ôn nhunói: “Điều nàngnói, ta đều hiểu.”
Chu thị cùng Khương Bách Nghiêuđivào phòng, Khương Bách Nghiêu nhìn mày liễu thê tử cau lại, vội vàng giờ tay vuốt lông mày của thê tử, an ủi: “Đừng suy nghĩ nhiều.” Coi như An Vương hưu Tống Diệu Nghi, tình cảm huynh muội hai mươi năm của hai người sớmđãsinh ra khoảng cáchkhôngthể cứu vãn. Bây giờhắnmuốn dùng việc hôn nhân của nhi nữ để nối lại tình xưa,hắnnhất địnhkhôngđồng ý. Khương Bách Nghiêu thương tiếc kéo thê tử vào lòng,nói: “A Cẩm…”
Hoắc phò mã đứng dậy, nhìn nữ nhi cách đókhôngxa,nói: “Ra đây làm cái gì? Nhanh về phòng!”
Chu thị thấy lời mìnhthậtvô ích, rốt cuộc cũng nhìn đến dáng vẻ bị thương của nhi tử, lại thấyhắncong miệng cười ngây ngô, hại nàngkhôngnhịn được nghĩ đến chuyện kia. Nếu nhi tử bị Hoắc gia Tam huynh đệ đánh cho choáng váng, nàng nhất địnhsẽtìm đến cửa lí luậnmộtphen. Vào lúc này, thấy nhi tửnóichuyện bình thường, mới thở phàomộthơi,nói: “Vậy connóimộtchút, rốt cuộc chuyện này là sao?”
Sau này, nàng phải may xiêm y cho Lục Tông, hai kiếp, đều bù đắp. Nàng còn muốn làm tiểu xiêm y, váynhỏcho hài tử của bọn họ.
Chu thị lạinói: “Hành nhi là đứa trẻ tốt, chỉ là việc hôn nhân của Xán Xán, thiếp thân hi vọng con bé tự mình lựa chọn. Xán Xán coi trọng Tông nhi, thiếp thân cũng vừa lòng, có thểnóinếukhôngcó Tông nhi, thiếp thân tuyệt đối cũngkhôngnhất thời sinh tư tâm hi sinh hạnh phúc của nữ nhi.”
Khương Bách Nghiêu thấy biết nhi tửkhôngcó khiếu học tứ thư ngũ kinh, trong lòng cũng phát sầu. Trưởng tử là người kế vị sau này, nhưng với tính cách này củahắn, nếu đem Vệ Quốc Công phủ giao cho con trai, Khương Bách Nghiêu cũngkhôngyên lòng được. Khương Bách Nghiêu cân nhắc mãi, quyết định để nhi tử tòng quân. Đại Chu đề cao võ, vănkhôngnhiều, có lẽ võ học thích hợp với nhi tử hơn. Chu thị nghe xongkhôngđồng ý: “Tính tình Dụ nhi hấp tấp bộp chộp, nếu lên chiến trường, đao kiếmkhôngcó mắt, làmhắnbị thươngthìsao?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Chỉ là bây giờ việc hôn nhân của nàng và Lục Tông vẫn chưa chính thức định ra, Lục Tông nhất địnhsẽcàng cố gắng lấy lòng vịanhvợ này, ca ca đến chỗ của Lục Tông,sẽkhônglỗ. Hiếm khi ngườimộtnhà cùng dùng cơm, Khương Lệnh Uyển nghe xong, mở miệngnói: “Con ủng hộ ca ca. Khi còn bé ca ca học võ, người sư phụ kiađãkhoa trương rằng thể trạng ca ca rất tốt, là hạt giống luyện võ. Hơn nữa có Tông biểu ca ở bên cạnh, cũng có thể chiếu cố đôi bên.”
Khương Lệnh Uyểnkhôngđinhìn lén nữa, chỉ trốn trong phòng vụng trộm vui vẻ. Sơn Trà cũng vui mừng, khuôn mặt tròn tràn đầy ý cười,nói: “Lão thái thái, Quốc Công gia cùng phu nhân đều rất hài lòng với Vinh Thế tử, hôm nay còn lưu Vinh Vương cùng Vinh Thế tử ở lại dùng cơm, phu nhân còn hỏi khẩu vị của Vinh Thế tử, quả thựcđãxem người ta là con rể.”
Di An Quận Chúa giương mắt: “Chàng đừng suy nghĩ nhiều, ta hiểurõ, cha nương ta cũngrõràng.”
Ngay cả Minh Hoa trưởng công chúa luôn bình tĩnh cũng đổi sắc mặt, nhìn về phía nhi tử của mìnhnói: “Lo lắng cái gì? Cònkhôngđưa Khương Công tử đến phòng khách nghỉ ngươi?”
Khương Lệnh Uyển dùng đồ ăn sáng, Sơn Trà đưa quả trà cho nàng,nhỏgiọngnói: “Lục tiểu thư, An Vương mang biểu thiếu gia đến quý phủ chúng ta.”
Chỉ là ——
cao quý. Minh Hoa trưởng công chúa nổi tiếng xinh đẹp ở Tấn thành, dung mạo Di An Quận Chúa giống nàng, nhưng từnhỏthân thể yếu ớt, ítđimấy phần lạnh lẽo, nhiều thêm mấy phần mềm mại. Minh Hoa trưởng công chúa nâng mắt nhìn Khương Dụ, hôm nay Khương Dụ tới cửa cầu thân, tất nhiên cố gắng ăn mặcmộtphen,mộtthân áo lụa xanh nhạt, thắt lưng đeo ngọc bội, gương mặt tuấn dật tươi mát, dung mạo thượng thừa. Chỉ là… Minh Hoa trưởng công chúakhôngvui nhíu mày, trước đó vài ngày nữ nhi nàng có nhắc đến Khương Dụ, nàngđãđiều tramộtphen, biết tiểu tử này chỉ biết chơi bời lêu lổng, làmộtngười tầm thường vô vị. Nếunóicó ưu điểm, cũngkhôngphảikhôngcó, chí ít tướng mạo tốt, gia thếkhôngsai,trênngườikhôngcó điểm giống với những con nhà quyền quý ph*ng đ*ng, tuy tính tình hơi bướng bỉnh, nhưng là người bao che, dù sao cũng phảinói,hắnlà người tâm địa thiên lương,thậtthà, chỉ làkhôngcó năng lực cho lắm.
Chu thị là người thương nhi tử,khôngtrông cậy nhi tử lớn lên có bao nhiêu tiền đồ, chỉ cầnhắnthànhthậtlà được.
Trở về Vệ Quốc Công Phủ, Chu thị nhìn thấy nhi tử mình như vậy, sợ đến nỗi suýt nữa làm rơi chén trà trong tay, vội vàng nhìn phu quân cùng nhi tử, mặt trắng bệch hỏi: “khôngphảiđicầu hôn sao? Tại sao lại đánh nhau? Vẫn là ba huynh đệ kia đánh con?” Chu thị càng nghĩ càng giận, bực mìnhnói: “Coi như nhà bọn họ có khuê nữ bảo bối, liềnkhôngcoi nhi tử nhà người ta ra gì sao. Được, việc hôn nhân này coi như quênđi, chỉ cómộtnữ nhi bệnh tật, có cái gì tốt đểyêuthương, Dụ nhi chúng takhôngphảikhôngcưới được vợ, cần đến gia đình bọn họ sao?”
Khương Lệnh Uyển tiến lên, vỗ vỗ sống lưng mẫu thân,nói: “Nương, trước hết người đừng nóng giận, nghe cha với đại canóimộtchút xem sao.” Nàng lại quét mắt nhìn ca ca nhà mình, thấy tuy rằngtrênđầuhắnquấn băng gạc, nhưng gương mặt tuấn tú kia lại xuân ý dạt dào, có lẽ đầukhôngcó chuyện gì…
Chu thị nhìn hai huynh muội, bất đắc dĩ cười cười.
Khương Dụ nguyên bảnđangsung sướng, lúc nhìn thấy bình phong phía sau bỗng nhiên đổ về trước,khôngkịp suy nghĩ nhiều,mộtbước dài vọt tới nhưmộtcơn gió, miễn cưỡng trước mặt Hoắc Tam huynh đệ ômcônương vào lòng.
Khương Dụ vừa nghe, liền thốt lên: “Sau khi thành thân, Di Ankhôngcần hầu hạ ta, là ta chăm sóc nàng mới đúng.”
Điều này làm Chu thị nhớ lại lúc nữ nhi bốn tuổi, cũng là bị bỏ vào núi hoang sâu như thế, may mà… May màkhôngcó chuyện gì. Chu thị nắm chặt lấy vạt áo phu quân, nghĩ đến mà sợ, sợ đến nỗi trán chảy mồ hôi,mộtlát sau mới tìm lại thanhâmcủa mình: “Quốc Công gia nghĩ xem, việc này do ai làm?”
Đúng vậy,hắnđều hiểu.
“Gia Nguyệt…” Hoắc Tam công tử quệt miệng, cảm thấythậtoan ức.
Vừa nghe Di An Quận Chúakhôngcó chuyện gì, Khương Dụ mới nhắm hai mắt lại, yên tâm hôn mê bất tỉnh.
Di An Quận Chúa nhìn Khương Dụ cứng đầu cứng cổ trước mắt, cảm thấyhắncó chút ngốc. Nàng lắc đầu,nói: “khôngsao, chỉ là chàng… Hôm nay cảm ơn chàng.”
Di An Quận Chúa ngồikhôngyên, lập tứcđira khỏi tấm bình phong, nhìn Hoắc Tam công tửnói: “Nếu ca làm khó dễ Khương đại ca, sau này muộisẽkhôngđể ý tới huynh.”
Khương Bách Nghiêu kể lại đầu đuôi câu chuyệnmộtlần, Khương Lệnh Uyển nghe xong, lập tức vui vẻnói: “Đầu cómộtlỗ thủng, đổi lại đượcmộttức phụ,khôngthiệt thòi a.”
Thường ngày hai người gặp mặt cũngkhôngsao, nhưng hôm nay nàng lại cảm thấy có chút căng thẳng, ngồi trước gường trang điểm kĩ càng, lúc này mớiđira sân gặp người.
Khương Lệnh Uyểnkhôngcó hứng thú, nhưng Sơn Trà lạinói: “... Là đến cửa cầu hôn.”
Tuynóiviệc hôn nhân giữa Lục Tông và Khương Lệnh Uyển chưa chính thức định ra, nhưng Khương Bách Nghiêu và Chu thị đều nhận định Lục Tông là con rể nhà mình.
Khương Dụ rũ mắt, lạinói: “Trưởng công chúa, Khương Dụ ta xin thề, sau nàysẽđối xử với Di Anthậttốt,sẽkhôngđể Di An có chút oan ức nào…nóithật, ta biếtcônương tốt như Di An,sẽcó nam tử tốt hơn ta gấp trăm lần phù hợp với nàng. Tuy bây giờ takhôngcó thành tựu gì, nhưng vì nàng, tasẽcố gắng thay đổi bản thân, trở thànhmộtnam tử xứng với nàng. Vì thế, mong trưởng công chúa cho tamộtcơ hội, để ta chăm sóc Di An.”
Khương Dụ xem muội muội mình như bảo bối, cảm thấy muội muội hứa gả cho Lục Tông là tiện nghi cho Lục Tông, nhưng ngày tiếp theo Khương Dụđitheo Khương Bách Nghiêu đến phủ công chúa cầu hôn, mới thựcsựcảm nhận được cảm giác của Lục Tông khí đối diện với mình.
Trong nhà cómộtnữ nhi bảo bối như vậy, Minh Hoa trưởng công chúa cùng Hoắc phò mã cũngkhôngcó ràng buộc nữ nhi quá nhiều, nên hôm nay nàng mới dám đứng ra bênh vực người mình. Hoắc phò mã nhìn, chặn lạinói: “Cha nhất định ngăn cản ba người bọn họ, con yên tâm, mauđivề phòng.”
Sơn Trà vộinói: “Lục tiểu thư yên tâm, Quốc Công gia và phu nhânkhônghề nghĩ ngợi liền từ chối.”
Hoắc Tam công tửkhôngvui, miệng vẩu lên rất cao,mộtbên tức giận vô ý bán manh: Bọn họrõràngđangche chở cho nàng, bắt nạt người đâu ra?
Chu thị tức giận đến nỗi lồng ngực muốn nổ tung, vội vàng nghiêng người trừng nữ nhimộtcái. Khương Lệnh Uyển gật gật đầu,khôngdám lên tiếng, chỉ nháy mắt nhìn ca ca,khôngnhịn được giơ ngón tay cái lên: Khá lắm, đây mới là chuyện nam nhân nên làm. Bất kể như thế nào, hôm nay bởi vì chuyện này, việc hôn nhân của Khương Dụ và Di An Quận Chúa coi nhưđãđịnh xong.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.