Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Ngô Gia Kiều Thê

Mạt Trà Khúc Kỳ

Chương 97

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 97


Mà ở sương phòng bên này, sau khi Khương Bách Nghiêu cùng Vinh Vươngnóichuyện xong, liền trở về nhà bồi thê tử của mình.

Tín sơn ngâm châm là lá trà cực quý giá của Đại Chu, hàng năm sản xuất nhiều nhất hai, ba cân. Khương Bách Nghiêukhôngthích rượu ngon, nhưng đối với trà cóyêuthích,hiệngiờ nhìn hai bao lá trà,khôngkhỏi hai mắt sáng rực lên, cũngkhôngbiết được đứanhỏLục Tông này là làm sao có được. Sau đó Khương Bách Nghiêu cũng là hiểurõ, cùng thê tử cùng nhau nở nụ cười, thổn thứckhôngngớt: “Xem ra Quốc Công phủ chúng ta,thậtlà có nội ứng của Vinh Vương phủ”

Lục Tông nghe xong,khôngthích nhíu nhíu mày lại.

Lục Tông rất xa nhìn thấy nam tử thanh tưmộtthân áo bào màu thiên thanh,khôngnhịn được híp híp mắt, ý cườitrênkhóe miệng dần dần thu lại.

Hôm nay Chu thị cũng vui mừng, ăn mặcmộtthân áo ngoài hồng tím vui vẻ trang sức ngụ ý vạnsựnhư ý, khuôn mặt đẹp đẽ tràn đầy ý cười, nhìn thấy Khương Bách Nghiêu, liền tiến lên nghênh tiếp. Chu thị cùng Khương Bách Nghiêu saumộthồinóichuyện, liền tùy ý mở ra lễ vật mà Lục Tông đưa tới. Đợi nàng mở ra tráp gỗ tử đàn, nhìn bên trongmộtbộ trang sức hồng ngọctrênbề mặt cực kì tinh xảo tuyệt mỹ,khôngkhỏi có chút sửng sốt. Chu thịnóithế nào cũng là quận chúa, sau khi gả cho Khương Bách Nghiêu, đường đường là Quốc Công phu nhân, gặp qua đồ trang sức tự nhiênkhôngphải là ít, bây giờ nhìn bộ trang sức hồng ngọc này, là thợ thủ công khéo tay, là bảo thạch,thậtlà cực phẩm hiếm thấy. Chu thịyêuthích nhất là đồ trang sức, bây giờ lễ này của Lục Tông xem như đưa đến cho nàng trong lòng vui vẻ, có điều vẫn nhíu mày nhìn về phía Khương Bách Nghiêu,nhỏgiọng hỏi:” Quốc Công gia, chuyện này...có phải haykhôngcó chút quá mức quý trọng?”

Tiết Vanh suýt chút nữa gấp đến khóc, vừa tức muốn khóc.

Tiết Vanh từnhỏkhôngbiết tìm đường, nếu là bên ngườikhôngcó ai, đem người đểtrênđường cái, bằng năng lựcmộtmìnhhắn, cho dù là tìm tới khi trời tối cũng tìmkhôngđược đường về nhà. Chuyện này, vẫn là thời điểm Tiết Vanh bốn tuổi,cônàng mới nhận ra được. Cũng tốt làhiệntại Tiết Vanh là con trai tưởng trung dũng Hầu phủ,khôngbiết nhìn đường cũngkhôngquan trọng, đem theo bên người mấy gã sai vặt cẩn thận đáng tin là được, cũngkhôngxảy ra vấn đề lớn lao gì. Mà bây giờ, Tiết Vanhmộtmình đến.

Địa chất Đại Chukhôngthích hợp trồng trọtanhđào, chỉ có vị trí của Liêu Châu, hằng năm mới sản xuất ra chútanhđào, chỉ là lượng này rất ít, phần lớn đều đưa vào trong cung đầu tiên, để các chủ tử trong cung nếm thử đầu tiên. Nếu là những phi tầnkhôngđược sủng ái, cũng thường làkhôngđến lượt. Bây giờ Khương Lệnh Uyển nhìnmộtgiỏanhđào này, quả rất to, có hạt to cỡ như vậy, vừa nhìn liền biết hiếm có. Nàng nhìn có chút thèm ăn,khôngnhịn được hưng phấnnói: ”Tông biểu ca làm sao có được vậy?”

Lục Tông thấy thái độ của Khương Dụ đối với mìnhrõràng cải thiệnkhôngít, cũng mặt mày ôn hòanói: “Yên tâm.”

Nếu là Lục Tông cũng tinkhôngnổi,hắncòn có thể tìmmộtngười em rể so với Lục Tông tốt hơn sao?

Bên ngoàikhôngmặnkhôngnhạtnhẹnhàng bước lạinóimộtcâu, Khương Lệnh Uyển ngẩng đầu lên, thấy Lục Tông đứng ở ngoài cửa chẳng biết từ lúc nào, lúc này sắc mặtkhôngtốt.

Khương Lệnh Uyển gật gù, như thực tếnói: “Vanh biểu ca, cha mẹ tađãđáp ứng rồi.”

Đầu ngón tay nhất thời như bỏng, Khương Lệnh Uyển mau mau thu tay về, trong lòng thầm mắng: Sắc bại hoại. Lúc này mới tự mình cầmanhđào lên tự ăn.

Edit: Nhà kế bên có Soái ca

Chu thị gật gù, hơi có chútyêuthíchkhôngbuông tay, nhìnmộtlúc lâu, lúc này mới khép tráp lại, mở ramộtcái khác. Chu thị nhìn cái khác đó trong tráp chứa lễ,khôngkhỏi nhiễm cười:” Đâykhôngphải là Tín sơn ngân châm mà Quốc Công gia trước giờ vẫn tâm tâm niệm niệm sao?”

Lục Tông đem người đỡ lên, Khương Dụ đúng làkhôngphải lúc nào cũng có thái độ lạnh nhạt, chỉ cười cườinói: “Đem Xán Xán giao cho ngươi, ta cũng yên tâm.”

Chương 97

Nhưng hôm nay —— Lục Tông này da mặt dày, dĩ nhiên lại tới nữa rồi!

Nàng vội vàng đứng dậy, hướng về phía sau Tiết Vanh liếc liếc nhìn, nhìn gương mặt tuấn tú trắng nõn thanh tú củahắn, hỏi: “Vanh biểu camộtmình đến? Nguyên Bảo đâu?”

Trà Ngâm châm Quân sơn Trung Quốcmộttrong thập đại danh trà.

hắnso với mình lớn hơnmộttuổi, bây giờ lại cao gầy to lớn,đãcao hơn nàng nửa cái đầu, Chỉ làhắnmôi hồng da trắng, con mắt ngập nước, mi mắtnhỏdài, nhìn coithậtlà người như ngọc. Nghĩ trong lòng, Tiết Tranh Tiết Vanh đứng chungmộtchỗ, khẳng định Tiết Tranh càng giống nhưmộtnam tử. Nàng thấyhắnmộtđôi mắt trong suốt lẳng lặng nhìn mình, liền theo bản năng sờ lên mặt mình,lẩm bẩm hỏi: “trênmặt muội có gì cái gì sao? “

Lục Tông nghe xong khẽ vuốt cằm, cũngkhôngkhuyên ngăn nữa.hắnnguyên là dự định đánhhắnmộtchút, có thể nghĩ đến những lời của tiểucônương hồi đó, liềnkhôngcó hạ thủ lưu tình, hai ba cước liền kết thúc cuộc tỉ thí này. Khương Dụ thở hổn hển,trêntrán có chút mồ hôi, thua cuộc tỉ thí tuy rằng cảm thấy có chút mất mặt, nhưng như vậy chohắnbiếtsựchênh lệch giữahắncùng Lục Tông. Dù sao Lục Tông ở cái tuổi này, có thể ngồitrênvị trí kia, võ nghệ nhất định phải tài năng xuất chúng.hắntự hiểu bản thân mình, bây giờ cùng Lục Tông cách nhau rất xa, nhưnghắnsẽcố gắng, mãi đến khihắncó đủ năng lực, che chở cho thê tử của chính mình. Nghĩ đến vị hôn thê của mình, Khương Dụ lập tức trong lòng ngọt ngào, dùhắnlà người sĩ diện, thua vào lúc này cũngkhôngcó nhiều tức giận.

Đỗ Ngôn gật đâu, cùng với Sơn Trà đứng ở bên cạnhđirửaanhđào. Khương Lệnh Uyển suy nghĩmộtchút, vộinói: ”Ấy, trước tiên đừngđi, tahiệntạikhôngăn.”

Khương Lệnh Uyển nghiêm túc cẩn thậnnói: “ Trong sách cónói, nướcanhđào ép có thể làm ẩm da, dùng để dưỡng da…” Nàng rũ mắt xuống,nhỏgiọngnói, “Ta muốn để làm nướcanhđào, còn có son môianhđào.” Nàng tất nhiên là muốn ănanhđào, nhưng so với những giá trị này, vẫn nên là tiết kiệm để làm nướcanhđào là được rồi.

Những năm nay, đều là Đỗ Ngôn ở bên người Lục Tông chăm sóc, với Khương Lệnh Uyển nàng cũng nhiều hơn mấy phần kính trọng. Nàng nhìn về phía giỏ trúc trong tay Đỗ Ngôn, lúc này mới ngạc nhiênnói: “Đỗ đại ca, đây là…anhđàothậtlớn.”

Khương Lệnh Uyển đánh giá Tiết Vanh trước mặt.

Khương Bách Nghiêu nhưng là cười cười: “Nếu Tông nhi có ý định lấy lòng nhạc mẫu đại nhân nàng, phần lễ này liền nhận lấyđi, chung quy lại cũng làmộtphần tâm ý củahắn.”

Tín Chi là tự của Khương Dụ, bây giờ Lục Tông đối với vịanhvợ này, cũng coi như là cực khách khí. (đọc tại Qidian-VP.com)

“...khônggả cho ta, vậy nàng nên gả cho người nào?”

Khương Dụ phất phất tay, nhất thời ngồi xuốngtrênthềm đá,mộtmặt ước ao: “Ngươi đúng là may mắn, có thể đụnganhvợ là ta, chỉ để ý nịnh hót tốt là được lắm rồi.”hắnngẩng đầu, nhìn Lục Tông đứng trước mắt,khôngnhịn được kể khổ, đường lông mày dựng thẳng lên ba đầu ngón tay, “Ta vậy mà có ba, mỗi người đều cực kì khó chơi,tính tình như trẻnhỏ.”

Lục Tông nghe xong dừngmộtchút, ánh mắt rơi vàotrênmôi nàng, son môi này, là màu sắc tốt nhất. Lúc trướchắncảm thấy,trênngười các tiểu thư, đồ dùng quá phiền phức rườm rà, có thể lần trướchắnhưởng qua môi nàng, đột nhiên cảm thấythậtsựthìcônương gia nhất định có đạo lý bên trong...Lục Tông suy nghĩmộtchút,âmthanh cũng nhu hòa mấy phần: “Giỏ này ngươi ăn trước, ngày mai ta lại đem cho ngươi hai giỏ đến”.

Lần trướchắnnghe Lục Tông đến cầu thân, kết quả bị cậu mợ từ chối,hắnhài lòng đến mức cả đêm ngủkhôngđược; hôm qua tên Chu Quý Hành kia lại cũngâmthầm đến cầu thân, làmhắnsợ muốn c·h·ế·t, sau đó nghenóicậu mợ cũng từ chối, tối hôm quahắnlại hài lòng đếnmộtđêmkhôngngủ.

“Ừm.” Tiết Vanh gật gù, từ từ nhớ lại “cônương kia tuổi cũng gần như muội, nhưng đôi mắtkhônglớn bằng muội, da dẻkhôngtrắng như muội, miệng cũngkhôngnhỏgiống muội...A, cao cũng cỡ muội, ngược lạikhôngđẹp đẽ như muội.”

Đỗ Ngôn bị mấy chữ "Đỗ đại ca" này làm cho hai chân như nhũn ra, thầm nghĩ: Tiểu tổ tông ơi, đừng gọi tiểu nhân như thế. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chu thị gật gù, cảm thấy có lý: “Cũng phải.” ĐứanhỏLục Tông này, xác thực là hữu tâm.

Tiết Vanh vừa nghe tựa như rơi lệ, vồmộtcanh tay Khương Lệnh Uyển, ánh mắt chân thànhnói: “Xán Xán, ngươi đừng gả cho Lục Tông ——”

Tiết Vanh nhìn biểu muội như thế quan tâm mình, trong lòng nhất thời ấm áp, mở miệngnói: “Nương takhôngcho tađira tìm ngươi, hôm nay là ta lén lún chạy đến, nhưng là...nhưng là sau khi tađirakhôngbiết là nênđinơi đâu, may ởtrênđường gặpmộtcônương có lòng tốt, nàng hỗ trợ dẫn tamộtđoạn đường, đem ta đưa đến Vệ Quốc Công phủ.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Beta: Mira

Hơn nữa phương hướnghắnđikia,rõràng là Ngọc Kỳ viện của muội muộihắn.

Đôi mắt Khương Lệnh Uyển “lóe” sángmộtphát, theo bản năng cầm lấy ống tay áo của Lục Tông,nói: “thậtsao?” Sau khi hưng phấn, lông mày nàng lại nhíu lên, cẩn thận từng li từng tí đánh giá, “Có thể haykhông….. quá phiền phức rồi?” Trong lòng nàng vui mừng, biết nếu Lục Tôngnóira lời này, nhất địnhsẽđem tới cho nàng. Nàng chỉ là khách khí, muốn nghe Lục Tôngnóiloại lời ngon tiếng ngọt như “Chỉ cần ngươiyêuthích,mộtchút đềukhôngphiền phức”, làm thỏa mãn tâm thiếu nữ của nàng. Nàngnhẹnhàng nắm góc áohắn, tha thiết mong chờhắnmở miệngnóichuyện, thấy Lục Tông bỗng nhiên nở nụ cười, xoa xoa đầu của nàng, “Xác thực là phiền phức, muội ăn tiết kiệmmộtchút.”

Khương Dụ hôm qua mới bị thương, đầu cómộtlỗ thủng, hôm nay nhìn Lục Tông, liền có chút ngứa tay, làm nóng người, muốn cùnghắntỉ tímộtchút. Lục Tông thấy Khương Dụtrênđầu quấn băng gạc, đối vớisựtình hôm qua, cũng là có chút biết đến, nhân tiệnnói: “Tín Chi huynh có thương tại thân,khôngthích hợp động võ, vẫn là để ngày khác luận bànđi.”

Khương Dụ vừa nghe nhưng mặc kệ, liếc xéohắnmộtcái,nói: “Đừng dài dòng, là nam nhân cũng đừng dông dài như như vậy.”

Nghe được tiếng ho khan, Khương Lệnh Uyển theo bản năng nhìn về phía Đỗ Ngôn, thấyhắnmặcmộtthân trường bào màu thiên thanh cổ tròn, trang phục vô cũng nho nhã, mặt mày cũng được coi là thanh tú. Nếu muốn là tính ra, Đỗ Ngôn ở bên Lục Tông hầu hạ cũng hơn mười năm rồi,hắnso với Lục Tông lớn hơn hai tuổi, bây giờ cũng khoảng hai mươi,vẫn làmộtkẻ độc thân,thậtđáng thương. Cho nên, chọnđitheo chủ tử nào khá quan trọng, ảnh hưởng chung thân đạisự. Theo Lục Tông, cũng chỉ có đứa trẻ chưa có gia đình.

Khương Bách Nghiêu động viên: “Tóm lại vẫn là hai hài tử hiếu thuận, như vậy vẫn chưa đủ?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Đỗ Ngôn đứng phía sau Lục Tông, nhìn Thế tử gia nhà mình giọng cười vui vẻ như vậy,khôngkhỏi thở dài: Cũng chỉ có đối với Khương Lục tiểu thư,Thế tử gia mới bộc lộ ramộtsựôn nhu hiếm thấy như thế.hắncũngkhôngcảm thấy kinh ngạc, bây giờ việc hôn nhânđãthuận lợi định ra rồi,hắncũng vì chủ nhân mà cảm thấy vui vẻ. Đỗ Ngôn cầm giỏ trúc trong tay,nhẹnhàng homộttiếng. Lại như thế này, còn chưa thành hôn, sau đó ân ái cũng được mà.

Lục Tông cúi mắt xuống, nhìn ngón tay tinh tế trắng noãn của tiểucônương, đôi tay này, phấn nộn đến hơi quá rồi, dưới ánh mặt trời hầu như có chúthiệnra trong suốt.hắnkhônghề chủ động cầm đón lấy, chỉ cúi đầu cắn vào.

Tiết Vanhnhẹnhàng lắc đầu,mộtlát mới hấp háy môi,nói: “Hôm nay, Lục Tông đến cầu thân?”

Bên ngoài đầu Ngọc Kỳ viện có bàn đá ghế đá, hai người ngồi xuống, Sơn Trà bưnganhđào rửa sạch lên, trước mặt Lục Tông, Khương Lệnh Uyển cũngkhôngbận tâm cái gì là dáng vẻ thục nữ, nhưng cũngkhôngdám quá tùy ý —— mặc kệ là làm sao, ở trước mặt người minh thích, chung quy cũng phải chú ýmộtchút cử chỉ mới được. Khương Lệnh Uyển cầm lên hai tráianhđào xem xét nhìn, màu đỏ tươi tốt. Nàng giơ tay coi như mượn hoa hiến phật tiến đến bên miệng Lục Tông: “Tông biểu ca…”

Hôm qua nếukhôngkhôngxuấthiệncáisựtình bất ngờ kia, chỉ sợhắnkhôngthuận lợi như thếđiqua cửa của Hoắc thị tam huynh đệ.

Khương Lệnh Uyển nghe Tiết Vanhnóinhững lời này xong, tạm thời có thể cho rằng đối với mình là khen, nhưng nàng nghĩ, nếu làcônương kia biết được Tiết Vanhsẽđánh giá nàng như thế, phỏng chừngsẽhối hận chính mình tốt bụng như vậy,sẽtức giận mà trực tiếp đemhắnvất xuống xe ngựa, bị váng đầu mớiđiquảnhắn.

Nguyên Bảo là gã sai vặt thiếp thân của Tiết Vanh, mỗi lần xuất môn đềumộttấc cũngkhôngrời. Tiết Vanh sinh ra ngoan ngoãn biết điềuthậtlà thanh tú, xuất môn tất nhiên mang theo gã sai vặt, nhưng cómộtcái nguyên nhân quan trọng —— chính là Tiết Vanh là kẻ mù đường.

“Vanh…”

"cônương?"

Lục Tôngkhônghiểu nhìn nàng, ánh mắt kia của nàngrõràng là muốn ăn, hơn nữaanhđào này lạikhôngphải kẹo, bánh ngọt, ănsẽkhôngmập.hắnhỏi “Làm sao”.đangyênđanglành tại sao lạikhôngăn?

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lục Tông nhìn hai mắt nàng tỏa sáng, cũngkhônguổng phímộtphen tâm tư củahắn,nói: ” Muội chỉ cần ăn hết là được”. Sau đó mặt lạnh dặn dò Đỗ Ngôn “Rửamộtít đưa đến cho Lục tiểu thư.”

Nhà kế bên có Soaí ca: Chào mọi người, mình là thành viên mới, còn chỗ nào chưa edit tốt mọi người góp ý nha. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.

Đối với Lục Tôngkhônghiểurõphong tình, Khương Lệnh Uyển nhịnkhôngđược đưa mắt liếchắnmộtcái, sau đó mặt nhuộm ý cười, vội vàng hoan hỉ vui mừng sai bảo Sơn Trà: “Mau mauđirửa.”

Khương Lệnh Uyển thấy Tiết Vanh cũng giật nảy cả mình. Nàngđangở bên trong sân ănanhđào, Tiết Vanh liềnđivào. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nghe Khương Dụ càu nhàu, Lục Tông cũngkhôngnhịn được cười. Nguyên là ngườikhôngyêucười, hôm nay khóe miệng đều là gương lên, phảng phất chỉ lo người kháckhôngbiếthắnmới vừa định ra hônsự. Lục Tông thoáng cúi người, vỗ vỗ vai Khương Dụ, xem như là cổ vũ.

Khương Dụ cười cười, coi như là có ba ngườianhvợ khó chơi, nhưng vì tức phụ,hắncũng vui vẻ chịu đựng a. Khương Dụ ngẩng đầu, nhìn dáng người vội vã nơi hành lang,khôngkhỏi kinh ngạcnói: “Kiakhôngphải Tiết Vanh sao? Hôm nay làm sao mà lại đến rồi.”

Đỗ Ngônkhôngdám nhìn vẻ mặt Thế tử gia nhà mình, chỉ đem giỏ trúc đưa tới trước mặt Khương Lệnh Uyển, lại cườinói: ”Đây là Thế tử gia đặc biệt mang đến cho Khương Lục tiểu thư,nóilà Khương Lục tiểu thư thích ăn nhất những loại hoa quả như những quả vải thiều quảanhđào này, đâykhôngphải là, Thế tử gia nhà ta vẫn để trong lòng.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 97