Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Ngự Thú Trong Thời Mạt Thế
Unknown
CHƯƠNG 46: Cuộc Họp
7 giờ sáng, tòa nhà trung tâm hành chính An Thành.
Nơi đây từng có hơn 50 đơn vị làm việc, với cơ quan quản lý nhà nước, các sở, ngành và các đơn vị trực thuộc. Nhưng từ sau thời kỳ mạt thế, những cơ quan ban ngành này cũng đã ngưng hoạt động. Khiến tòa nhà 1 mực hoang phế.
Dần dà trở thành nơi hội họp của các bang phái nắm quyền lực tuyệt đối của khu cư trú An Thành này.
Tầng 10 tòa nhà, nơi diễn ra buổi họp kín hôm nay, không khí có chút khẩn trương và căng thẳng.
- Đây là lần thứ 7 trong tháng này phát hiện có người m·ất t·ích. Đây cũng là người m·ất t·ích thứ 45 trong vòng nửa năm nay.
Đứng nơi 1 góc phòng cạnh bàn làm việc, 1 nam tử cao gầy cẩn thận lặt từng tập hồ sơ đang đặt trên chiếc bàn tròn to lớn nơi trung tâm căn phòng. Vừa xem xét hắn vừa đưa ra kết luận
- Người m·ất t·ích hầu như rải rác khắp nơi trong thành phố, không có đặc điểm chung cố định. Chúng ta hoàn toàn không nắm được động cơ gây án của h·ung t·hủ.
Vừa nói hắn vừa chậm rãi nhìn quanh những người còn lại trong căn phòng 1 vòng
- Các vị có ý kiến gì về vấn đề này không?
- Trong nửa năm nay đã m·ất t·ích hơn vài chục người. Cảnh báo đề phòng cũng đã phát đi toàn thành phố, hằng đêm lực lượng cảnh vệ cũng rà soát các khu vực liên tục lại để tình trạng này kéo dài, một mực chưa bắt được h·ung t·hủ. Ta thấy lực lượng cảnh vệ này có chút vô năng.
Người nói là 1 thiếu phụ tuổi tác ước chừng 30, mày liễu môi hồng. Mặc 1 thân váy dài bó sát vô cùng quyến rũ, giọng điệu có chút âm dương quái khí khiêu khích
- Rầm...
Bất ngờ 1 âm thanh đánh mạnh xuống chiếc bàn làm việc khiến mọi người không khỏi quay đầu nhìn sang. Chỉ thấy 1 nam tử với thân hình to lớn, cơ bắp cuồn cuộn, tóc dài thô dã gần chạm vai đang tức giận đứng từ chiếc ghế xoay đứng lên tức giận.
- Mụ góa phụ kia ngươi là có ý gì?
- Ý gì còn không rõ ràng sao? Hiện tại lòng người trong thành phố cực kỳ hoang mang, đêm xuống không một ai dám ra đường, các đoàn thương nhân từ thành phố khác cũng một mực bất an, tránh An Thành ta như tránh tà. Tình hình này cứ kéo dài, ta thấy không thay đổi lực lượng phòng vệ trong thành, để các người làm việc tắc trách như thế, An Thành sớm muộn gì cũng trở thành 1 tòa thành c·hết mà thôi.
Người phụ nữ không chút sợ hãi nhìn chòng chọc vào nam tử cơ bắp cuồn cuộn kia không ngừng chất vấn, khiến người đàn ông gương mặt căm tức trở nên đỏ ửng, 2 nắm tay nắm chặt. Không khí cực kỳ căng thẳng.
- Ta thấy việc này cũng không thể trách Hùng bang chủ, An thành vô cùng rộng lớn. Chỉ với lực lượng 1 bang phái cảnh giới hằng đêm có chút không thể bao quát được mọi nơi.
Người nói là 1 nam tử đeo kính, người khoác 1 thân áo trắng bác sỉ lời nói từ tốn hiền hòa
- Ta thấy 3 bang phái còn lại mỗi người lập ra thêm 1 lực lượng an ninh. Chia nhỏ phạm vị cảnh giới của toàn thành phố, cùng lực lượng của Hùng bang chủ cộng đồng chia sẻ trọng trách an ninh này, các vị thấy thế nào.
- Lời bác sĩ Tính không phải là không hợp lý. Thế nhưng Thanh Mộc của ta và Hỏa Hồ Bang có chút đặc thù. Bang phái chúng ta nắm giữ hơn 100ha linh điền và linh quả. Còn Hỏa Hồ Bang không phải nói, nắm giữ 1 trang trại vật nuôi quy mô lớn. Tình trạng luôn neo người, nếu phân ra lực lượng để bảo trì an ninh thành phố có chút quá sức.
Nam tử cao gầy khi nãy mở lời, ánh mắt có chút liếc nhìn về thiếu phụ diễm lệ áo đỏ. Người kia cũng khẽ gật đầu đáp lời.
- Hừ... âm dương quái khí người khác cũng là các ngươi. Nhưng đến khi cần góp chút sức thì cứ khư khư giữ lấy mình thật có chút không chịu nổi a...
- Đó chẳng phải là do các ngươi vô năng? Việc làm của mình không làm tốt phải để bọn ta ra tay sao?
Nam tử cao lớn mở miệng châm chọc, lại nhận ngay phản bác không chút lưu tình của thiếu phụ. Cả 2 nhìn nhau ánh mắt có chút tóe lửa,
- Được rồi, các ngươi đừng ồn ào. Đây cũng không phải cái chợ... Độc Xà bang đồng ý, cử ra 1 chi đội nhóm hổ trợ việc trị an.
Lúc này ở trong 1 gốc tối tắm của căn phòng, 1 bóng người mặc áo Hoodie trùm kín qua đầu cũng cất lời. Người nói vừa cất lời, không khí yên ắng chợt bao trùm, Độc Xà bang tuy nhân số ít ỏi, nhưng là nơi tập hợp những kẻ điên không s·ợ c·hết.
Nắm toàn bộ những sòng bạc, vũ trường và những nơi làm ăn phi pháp của toàn thành phố An Thành trước cả khi Mạt Thế xảy ra. Mà vị bang chủ của Độc Xà bang lại nối tiếng bí ẩn, kiệm lời có thù tất báo. Thời điểm khi trước, thành phố này từng có 5 vị cường giả 3 sao.
Một trong số đó độc lại độc vãng không thuộc bất cứ thế lực nào, một mực càn rở hoành hành, vô pháp vô thiên. Với tính cách đó trong 1 lần uống say, hắn đã g·iết c·hết vài thủ hạ của Độc Xà Bang. Vị bang chủ kiệm lời này chẳng nói chẳng rằng, 1 đường g·iết qua. Chỉ trong nửa giờ ngắn ngủi, đã đánh rụng thủ cấp của vị võ giả 3 sao kia mà không hề chịu 1 chút tổn hại nào.
Cảnh tượng chiến đấu khi đó cũng khắc sâu vào tâm trí ba vị bang chủ còn lại, nếu không rơi vào vạn bắc đắc dĩ. Cả 3 không muốn đắc tội với kẻ điên có thù tất báo này.
- Ùm... bang chủ, ngài có điện thoại.
Từ ngoài phòng, cửa chính được mở ra. Một nữ thư ký dáng người bốc lửa đang rụt rè đứng nơi đó, có chút so sệt không dám tiến vào.
- Có chuyện gì... chúng ta đang họp không thể làm phiền.
- Là Trịnh đội trưởng có việc gấp muốn nhắn gửi đến ngài.
Thanh niên cao gầy có chút không vui nhanh chóng tiến đến bắt lấy điện thoại, đưa lên tai chăm chú lắng nghe. Gương mặt ban đầu tức giận bất chợt giãn ra, nhưng vô cùng bình tỉnh, không thể hiện bất cứ dáng vẻ gì để người khác nắm lấy.
- Được, ta đã hiểu...
Trở lại cuộc họp, nam tử cao gầy cũng nhanh chóng vào thẳng vấn đề.
- Nếu Bang chủ Yên đã đồng ý, vậy Thanh Mộc bang cũng sẽ phân ra 1 nhóm người bảo vệ trị an tòa thành. Nhưng với nhân sự hiện tại không thể phân ra quá 20 người.
Nam tử đeo kính cũng trở nên có chút vui vẻ, quay sang nhìn thiếu phụ váy đỏ.
- Nếu mọi người đã thống nhất như vậy, Hỏa Hồ bang cũng chỉ có thể thuận theo. Nhưng giống Lạc bang chủ, nhóm người chúng ta phân ra cũng sẽ không vượt quá 20 người.
Thiếu phụ có chút miễn cưỡng đưa ra ý kiến.
- Tốt... tốt... thay mặt toàn thể người dân An Thành, ta xin cảm tạ ý tốt của 4 vị bang chủ đây.
Nói rồi nam tử đeo kính chậm rãi đứng lên cúi người thật sâu về phía cả 4, dáng vẻ vô cùng chân thành.
- Bác sỉ Tính không cần quá lời, dù sao chúng ta cũng là 1 người con dân của An Thành. Bảo vệ đồng hương cũng xem như là trọng trách, hiện tại trong bang có chuyện cần xử lý, ta xin phép đi trước.
Thanh niên cao gầy đứng lên vổ lấy bả vai bác sỉ Tính, rồi quay sang gật đầu với 3 người còn lại, bước chân có chút nhanh chóng rời khỏi cuộc họp.
Vị bác sỉ đeo kính trông theo, ánh mắt hiền hòa vẫy chào cảm tạ. Ngồi trong góc phòng, Người bang chủ bí ẩn của Độc Xà bang, khoanh tay nhìn tất cả 1 màn này, ánh mắt không ngừng chăm chú nhìn lên người vị bác sỉ đeo kính kia, ánh mắt trầm ngâm, như đang nghĩ về 1 điều gì đó.