0
Chung cư Sophia, 1 căn chúng cư cao cấp gồm 15 tầng, tọa lạc trên tuyến đường chính số 14 của An Thành. Từ sau thời kỳ Mạt Thế, khu vực này nằm dưới tầm kiểm soát của Thanh Mộc bang.
Toàn bộ dân cư sống trong tòa nhà này đều là những thành viên chủ chốt của Thanh Mộc bang và người nhà của họ, nên an ninh cực kỳ đảm bảo và an toàn.
Giao chìa khóa căn hộ cho Lê Minh, cô gái bé nhỏ tên Hân có chút e thẹn ý đồ xin số liên lạc của hắn với lý do hướng dẫn lúc cần. Nhưng trước ánh nhìn chòng chọc như đạn bắn của Gia Linh chỉ có thể rụt rè mà thoái lui.
Trở vào căn phòng được thiết kế 1 cách gọn gàng và tinh xảo. Lê Minh bước đến kéo tung rèm cửa sổ cho ánh sáng chiếu rọi vào căn phòng rồi bước đến nằm dài trên chiếc ghế sofa nằm giữa phòng khách. Nhìn thấy Gia Linh đang ngồi ngay phía đầu kia chiếc ghế gương mặt có phần tức tối, khiến trong đầu của hắn nảy sinh ý định chọc ghẹo cô nàng
- Em gái của ta à, nếu em cứ hung dữ liếc người như thế. Người anh của em khi nào có thể tìm cho em 1 chi dâu xinh đẹp đây?
- Bộp...
Gia Linh chẳng nói chẳng rằng, vớ lấy chiếc gối dựa sau lưng mà quẳng thẳng vào gương mặt nham nhở của hắn.
- Ai là em gái của ngươi?
Chộp lấy chiếc gối trong tay, Lê Minh vui vẻ ngồi chồm đến kề sát gương mặt của mình về phía gương mặt xinh đẹp kia
- Không làm em gái cũng được, vậy làm vợ nhé.
Vừa nói hắn vừa không ngừng chớp chớp mắt, khiến cô nàng quay sang liếc mắt về phía hắn.
- Có heo mới đồng ý làm vợ của ngươi...
- Khoan, hình như có điều không đúng, trong không khí có mùi lạ.
Bất chợt gương mặt Lê Minh trầm xuống, mũi không ngừng ngửi ngửi xung quanh. Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm trọng của hắn làm cho Gia Linh cũng có chút hồi hộp, không khỏi giương chiếc mũi nhỏ xinh hít hít ngửi ngửi 4 phía xung quanh trong căn phòng, rồi tò mò quay sang nhìn hắn
- Có mùi gì lạ sao? Sao ta không nghe được?
- Có mùi dấm, mùi dấm rất nồng nặc... hình như có ai đó đang ghen.
Lê Minh vừa nói vừa nghiêm túc nhìn về phía cô nàng, gương mặt nghiêm trang nhưng bờ môi không khỏi giương lên cố gắng nén cười.
- Xì... ai thèm ghen... ngươi nằm mơ đi.
Nhìn thấy gương mặt hắn ở khoảng cách rất gần, khiến vành tai cô gái không khỏi đỏ ửng. Vôi vã đứng lên bước nhanh về phía căn phòng ngủ duy nhất bên trong căn hộ. Nhìn thấy dáng vẻ như t·ội p·hạm bỏ trốn của cô nàng khiến Lê Minh không khỏi cười lên ha hả thích thú.
- Không ghen cũng được... trưa nay ta sẽ đến quán bar khi nãy dùng cơm. Vợ yêu đi cùng ta nhé...
Vừa nói hắn vừa nằm nghiêng trên ghế sofa nhìn về phía cô nàng, dáng vẻ bẹo hình bẹo dáng trông cực kỳ gợi đòn.
- Ngươi đi 1 mình đi... ta không có muốn...
Nhưng chợt nhớ đến những cô gái xinh đẹp vừa gặp khi nãy trong quán bar lời nói có chút dừng lại, rồi nghiêm mặt xoay đầu
- Chờ ta đi tắm rồi sẽ cùng đi...
- Được được... chờ vợ yêu cả đời còn được, nói gì chờ đi tắm.
Vừa nói hắn vừa mỉm cười, đôi mắt không khỏi chớp chớp, bờ môi nhô ra làm 1 cái hôn gió về phía cô gái.
- Chụt...
- Rầm...
Đáp lời hắn là cánh cửa đánh rầm trước mắt 1 cách tức tối, khiến hắn ngồi trên ghế không khỏi vui vẻ cười lên ha hả. Vừa nghêu ngao ca hát, hắn vừa mở chiếc tivi nơi góc phòng để xem tin tức.
Trên tivi vẫn đang trình chiếu 1 bảng tin thời sự, bảng tin nói về vài linh thú 4 sao mới xuất hiện trong địa bàn Lạc Quốc. Ngoài đầu Yết Thư hắn vừa gặp hôm qua, còn xuất hiện thêm 1 đầu Vượn trắng hình thể có chút khủng bố địa bàn quanh núi Cô Tô.
Ngoài ra, bảng tin còn trọng điểm nhấn mạnh 1 khu vực mới phát hiện cực kỳ nguy hiểm. Nơi này cách Nam Kinh 120km đi về phía nam, trong màn hình tivi là hình ảnh 1 gốc cổ thụ hình thể cực kỳ to lớn nằm trên 1 cồn cát giữa hồ nước tràn đầy máu tươi.
Nơi này được chính phủ đánh giá ở mức độ 4,5 sao. Mức độ cao nhất trên toàn lãnh thổ Lạc Quốc đến thời điểm hiện tại. Nhìn những chùm quả đỏ đang treo lủng lẳng trên cành, chẳng hiểu sao nó lại khiến Lê Minh nhớ về dáng vẻ đầu Dơi Máu khi trước bay ngang qua đầu hắn đến nay đã bặt vô âm tín.
Nếu hắn nhớ không lầm, hướng đi của cả đàn Dơi Máu khi trước ắt hẳng là đầu cổ thụ cổ quái này. Chắc chắn sự biến mất của đàn dơi kia, có liên quan mật thiết với khu vực nguy hiểm này.
Lướt xem thêm 1 vài thông tin, cảm giác bụng đang không ngừng kêu đói. Lê Minh nhìn về hướng cửa phòng vẫn đang đóng kín, chán nản nằm dài trên ghế sofa không khỏi kêu lớn
- Vợ ơi... xong chưa? Ta sắp c·hết đói rồi a... Hơn 1 tiếng đồng hồ rồi đó...
- Chờ một chút... sắp xong rồi.
Thời gian ước chừng 30 phút nửa trôi qua, căn phòng lúc này cũng mở ra. Từ trong phòng, Gia Linh bước ra với 1 chiếc váy voan trắng trể vai cực kỳ xinh đẹp.
Lê Minh đang nằm dài trên ghế, không khỏi ngồi dậy nhìn cô nàng 1 cách thất thần. Trước mắt hắn, cô gái hiện lên như một bức tranh dịu dàng và thanh thoát, với làn da trắng trẻo sáng rực rỡ, khiến ánh mắt của hắn không thể rời khỏi cô. Tóc dài của cô, như một dòng suối mềm mại, thả xuống lưng và vai, lấp ló sau làn sóng tóc ấy là sự quyến rũ tự nhiên.
Chiếc váy trễ vai màu trắng voan lướt nhẹ nhàng trên cơ thể cô, tạo ra những đường cong uyển chuyển. Chất liệu voan mỏng manh ôm lấy hình dáng của cô một cách hoàn hảo, đồng thời để lộ một chút hở hững, gợi cảm nhưng vẫn rất thanh thoát và tinh tế.
Váy trắng voan không chỉ tôn lên làn da trắng như ngọc của cô, mà còn làm nổi bật vẻ đẹp thanh nhã và quyến rũ. Những chi tiết như những đường viền nhẹ nhàng, những lớp voan xếp lớp tạo cảm giác mềm mại và lãng mạn. Đôi mắt của cô sáng ngời, tràn đầy sức sống và sự tự tin, hoàn thiện vẻ đẹp hoàn hảo của cô trong bộ váy tuyệt đẹp này.
Nhìn dáng vẻ có chút khờ ngốc của hắn, khiến khóe miệng của cô không khỏi hiện lên 1 nụ cười tự tin đắc ý.
- Trông ta thế nào?
- Cực kỳ xinh đẹp, không có chổ nào để chê.
Lê Minh giương ngón tay cái lên phía trước, liên tục gật gù khen ngợi.
- Xinh đẹp hơn các cô gái trong quán bar không.
Vừa nói cô gái vừa hất chiếc cằm nhỏ xinh đẹp sang hướng khác, dáng vẻ có chút nũng nịu đáng yêu. Lê Minh đứng bật dậy tiến đến, mùi nước hoa trên cơ thể cô gái cũng tỏa ra 1 cách nhẹ nhàng và tinh tế, mang đến cho hắn cảm giác dể chịu và thư thái.
- Vợ của ta đương nhiên đẹp hơn những cô gái ngoài kia gấp vạn lần...
- Hừ... ba hoa chích chòe... ai là vợ của ngươi.
Cô gái làm ra vẻ tức giận quay đầu, nhưng gương mặt ẩn sau lớp tóc mai kia là 1 nụ cười vui vẻ.
- Ừm... nhưng có mùi hương hơi lạ...
Lời nói của hắn khiến cô gái có chút khựng lại, không khỏi ngửi ngửi lấy 2 bên bờ vai của mình
- Mùi lạ lắm sao... ngươi không thích mùi này ư?
- Mùi nước hoa này ta rất là thích... không có vấn đề. Chỉ là ẩn giấu trong đó có chút chua chua. Hình như có người vẫn còn ghen...
Lê Minh tiến đến, thừa dịp dựa sát vào bờ vai của cô nàng mà không ngừng hít người. Nghe thấy lời này cô gái không khỏi tức giận, đẩy gương mặt hắn ra xa.
- Có heo mới thèm ghen vì ngươi... cút ra xa xa 1 chút...
- Không thể nào... làm gì có con heo nào mà xinh đẹp thế này...
Vừa nói hắn vừa cười lên ha hả nhanh chân đi về phía trước tránh đi cú đấm từ phía cô nàng đang với theo phía sau. Nhìn bóng dáng hắn đang chậm rãi đi từng bước phia trước. Cô gái cũng nhanh chân bước theo, gương mặt vẫn đang tức giận, nhưng không thể che đi nụ cười vui vẻ đang chực chờ nở rộ trên môi.