Người Kể Chuyện
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 10: mời khách 2
Tại trong một căn phủ đệ, lúc này người đứng đầu của xứ đoàn Thượng Quốc đã mở một bữa tiệc rượu nhỏ, hướng về phía một số người có mặt tại đây không ngừng nói chuyện vui vẻ.
Đợi rượu qua mấy tuần, ông ta lúc này mới thay bằng một sắc mặt lạnh lẽo lên tiếng nói rằng.
- Vũ Hoàng là một kẻ nghi kỵ, nhưng không biết vì lý do gì hắn vậy mà lại tin tưởng Vũ Nghiệp trong trận chiến lần này, khiến cho quân ta liên tục gặp tổn thất. Không biết các vị có tra được tin tức gì hay không.
Nghe trưởng sứ đoàn của thượng Quốc nói vậy, lúc này trong phòng một người mặc đồ đen đeo mặt nạ, chỉ lộ ra một bộ răng trắng toát nâng lên ly rượu uống một hơi rồi nói rằng.
- Tại Hạ Thành này có một thư sinh người kể chuyện. Hắn ta đã kể ra một câu chuyện thú vị, một kế bình thiên hạ, một người thiếu niên khí huyết vì nước quên thân, và câu chuyện của hắn khiến hoàng đế và vũ nghiệp nối lại quan hệ bình thường ngày xưa.
Nghe người mặc hắc y nói vậy, trưởng Xứ đoàn thượng Quốc lúc này sắc mặt âm trầm lên tiếng nói rằng.
- Dám phá hư chuyện tốt của chúng ta kẻ này nên c·hết.
Nghe trưởng sứ đoàn nói vậy những người khác đều nhìn về phía ông ta một chút, nhưng cũng không ai lên tiếng. Thấy vậy trưởng xứ đoàn lúc này mỉm cười sau đó lại cùng họ tiếp tục nói sang chuyện khác. Đợi khi tiệc rượu kết thúc trưởng sứ đoàn lúc này sắc mặt thanh lãnh, nhìn về phía một vài tên thuộc hạ của mình mà nói rằng.
- Tìm tên thư sinh kia mang đầu của hắn đến đây cho ta.
- Tuân lệnh.
Trong màn đêm u tối, thỉnh thoảng lại có vài đợt tuyết rơi, sự lạnh lẽo của nơi này khiến cho tất cả người dân tại Hạ Thành không ai muốn ra ngoài. Có điều vẫn có mấy tên hắc y nhân trong đêm tối không ngừng bước đi. Mục tiêu của họ chỉ có một, đó là một căn nhà nhỏ và một cây liễu cùng một cái thư sinh.
Mà khi đám này đến gần Lê Vũ Văn bất ngờ mở mắt, hắn lúc này cũng không phải người thường. Vậy nên một đám võ giả tiếp cận hắn lập tức có phát giác.
- Thú vị, ba tên ám kình trung kỳ, một tên ám kình hậu kỳ. Rốt cuộc ai lại muốn g·iết ta đây.
Lê Vũ Văn tự lẩm bẩm trong miệng một hơi, sau đó hắn lại đảo qua hệ thống. Sử dụng điểm hệ thống còn đang dư thừa trao đổi lấy một thành v·ũ k·hí . Đợi khi làm xong, hắn lúc này mở cửa phòng đi ra ngoài. Việc này cũng làm cho bốn tên hắc y nhân ở phía ngoài có chút bất ngờ.
Từng cơn gió lạnh không ngừng thổi qua, tiếng gió
rít gào vang vọng trong không gian lúc này. Bốn người hắc y nhân lại nhìn chằm chằm về phía Lê Vũ Văn và Lê Vũ Văn cũng vậy.
Sự áp bức khiến cho những người ở đây đều hiểu đối phương cũng không dễ nuốt. Không biết qua bao lâu hắc y nhân thủ lĩnh động. Thân hình của hắn nhanh vô cùng, dùng toàn lực đâm mạnh trường kiếm về phía Lê Vũ Văn.
Ba tên hắc y nhân khác thì hình thành thế công bao vây hình tam giác. Một khi thủ lĩnh thất thủ, bọn họ sẽ lập tức tiến lên công kích từ ba hướng.
Đối với một đám võ giả được huấn luyện bài bản, Lê Vũ Văn vẫn không hề có chút nao núng. Nhìn về phía tên thủ lĩnh sắp đến chỉ là ám tình hậu kỳ bằng với cảnh giới của hắn lúc này, nên hắn cũng chẳng sợ đưa kiếm ra đón đỡ.
Có điều dị biến bỗng xảy ra, kiếm của tên hắc y nhân kia va vào kiếm của hắn đột ngột bị gãy. Thấy điều này hắc y nhân cũng có chút sửng sốt. Nhưng c·hiến t·ranh của võ giả vốn trong chớp mắt, đợi hắn lấy lại tinh thần kiếm của Lê Vũ Văn đã đâm xuyên qua trái tim của hắn rồi.
Nhìn về phía t·hi t·hể của hắc y nhân thủ lĩnh đang từ từ đổ xuống đất, nhưng ba tên hắc y nhân còn lại trong ánh mắt mặc dù có chút hoảng hốt nhưng động tác lại không chậm, họ đồng loạt từ ba hướng tiến công.
Ánh sáng sắc lạnh từ lưỡi kiếm khiến cho bầu không khí xung quanh càng trở nên đông kết trong sự lạnh giá bởi hàn ý.
Mà thấy cảnh này Lê Vũ Văn lúc này một chân giẫm mạnh xuống đất, nhảy lên không trung tránh thoát cuộc công kích của ba tên hắc y nhân . Đợi khi hắn đảo vòng đứng phía sau một tên hắc y nhân, tay phải của hắn hóa thành quyền đấm mạnh về lưng tên này.
Hổ quyền vừa xuất thủ, hắc y nhân lục phủ ngũ tạng đều b·ị đ·ánh nát, c·hết không nhắm mắt.
Hai tên còn lại thấy tình hình không ổn lập tức rời đi. Đối với việc này Lê Vũ Văn lại không t·ruy s·át, hắn dùng một ánh mắt trầm tư nhìn về phía hai bóng lưng biến mất trong đêm tối mà lâm vào im lặng.
Không biết qua bao lâu hắn lại cầm theo một chiếc xẻng lớn từ trong nhà đi ra. Sau đó đào một cái hố lớn dưới cây liễu mang t·hi t·hể của hai tên Hắc Y Nhân chôn tại đây.
Đợi khi làm xong hết mọi việc, hắn mới ung dung ngồi luôn lên trên gốc cây liễu mà mở bảng hệ thống để trả xét thông tin của mình.
Tên: Lê Vũ Văn
Tuổi: 18
Cảnh giới: Ám kình hậu kỳ
Võ kỹ: Hổ quyền (hoàng giai trung phẩm) liễm tức thuật( tiên cấp) ám ảnh bộ( hoàng giai hạ phẩm)
Vũ khí : nhẫn không gian, thanh phong kiếm( hoàng gia hạ phẩm)
Điểm hệ thống: 1300
Nhìn về phía mặc thông tin của mình, Lê Vũ Văn lúc này cũng vô cùng hài lòng. Thời gian qua hắn liên tục kể chuyện mặc dù không được ban thưởng vật phẩm, những điểm hệ thống cũng không thấp. Vậy nên khi đổi thanh v·ũ k·hí hắn cũng cảm thấy Hoang giai liệu có yếu quá hay không. Nhưng không nghĩ đến kiếm của hắn khi va và đám người kia lại khiến chúng gãy v·ũ k·hí. Từ đây có thể thấy đồ vật của hệ thống tuyệt đối là tinh phẩm
Ngoài ra hắn cũng cảm nhận được bản thân có lẽ lại quấn vào một tràng nguy cơ. Kẻ thù là ai hắn không rõ, nhưng hắn cũng không muốn truy kích, bởi vì một tháng hắn chỉ có ba lần cơ hội xuất thủ. Hơn nữa cũng không thể lấy mạng được địch nhân mà chỉ có thể đánh 5:5.
Vậy nên nếu như không cần xuất thủ hắn sẽ hạn chế xuất thủ. Thở dài một hơi nhìn lên bầu trời u ám hắn lại quay về căn nhà nhỏ của mình tiếp tục đi ngủ.
Một lúc sau hai tên Hắc Y Nhân lúc này lại quỳ trước mặt trưởng sứ đoàn của thượng quốc. Sau khi nghe hai tên này kể rõ tình hình Thượng Quốc sứ giả lúc này hừ lạnh nói rằng.
- ám kình Hậu Kỳ sao, được rồi các ngươi lui ra đi Ngày mai ta sẽ tự mình đi gặp hắn.
- Tuân lệnh.
Nhìn về phía hai tên thuộc hạ rời đi, người đàn ông trung niên lại trầm mình trong bóng tối, không ai biết hắn nghĩ gì, cũng không ai hiểu mục tiêu Hắn đến đây là gì.
Thời gian cứ chậm chậm trôi đi sáng ngày hôm sau Lê Vũ Văn lại như mọi khi tiến về phía căn ngõ nhỏ không có tên kia mà cùng đám ăn mày ngồi chung một chỗ. Hắn ngồi không được bao lâu thì lúc này Thượng Quốc sứ giả đã đến. Ông ta dùng một gương mặt bình tĩnh nhìn về phía người thư sinh trước mặt, sau đó nở một nụ cười mỉa mai nói rằng.
- Tiểu thư sinh ta muốn mua một câu chuyện.
Nghe người đàn ông này nói vậy Lê Vũ Văn lúc này từ từ nhìn về phía ông ta, qua một lúc hắn mỉm cười nói rằng.
- Ngài muốn mua chuyện gì.
- Khát vọng của một người trước khi c·hết.
Âm thanh của thượng Quốc sứ giả vừa vang lên, đám người xung quanh lập tức ngừng lại sự ồn ào. Một đám ăn mày có chút sợ hãi lập tức tránh xa Lê Vũ Văn. Thấy cảnh này Lê Vũ Văn cũng không có ý kiến gì hắn chỉ nhìn về phía sứ giả thượng quốc mà nói rằng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.