Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 46: Lấy ba đấu một.
Hai tên tiểu đệ của Tất Duật mỗi người một hướng, trái phải áp chế Lâm Thần.
Tất Duật một bên hóa nguyên khí thành bản đao, đao khí lạnh buốt thấu xương, hướng trước ngực Lâm Thần mà đâm tới.
Lâm Thần sử dụng Tiềm Liễu Thuật, thân hình trở nên hư ảo, bỏ mặc hai tên tiểu đệ kia chẳng ngó ngàng tới, chỉ nhắm về một mình Tất Duật.
Trảo từ Yêu khí của Lâm Thần bắt lấy đao của Tất Duật, dù cho đao nguyên lạnh buốt đóng băng một phần trảo khí, tay Lâm Thần cũng bị đóng băng một mảnh.
Song, Lâm Thần điên cuồng chẳng màng thương thế, kiếm lôi trong tay đương theo chém ngang một đường, nhắm phần eo Tất Duật chém tới.
Tất Duật lần nữa bỏ đao, không dám đối đầu với lôi kiếm, lựa chọn nhảy người sang một bên.
Bất quá, lôi mang tuôn ra lại không ý buông tha cho gã, rạch lên một đường trong không khí đuổi theo.
Dưới lôi mang bám đuôi, Tất Duật phi thân lên cao tránh né, trong gan tất tránh thoát.
Cùng lúc ấy, hai tên tiểu đệ của Tất Duật đã chém tới, theo hai hướng song kích.
Lâm Thần không còn cơ hội tránh đi được nữa, đành dựa vào Yêu khí dựng thành khí tràng đón chiêu.
Một đường đao uy thế dũng mãnh, đao ý sắc lẹm. Một đường đao nặng tựa thái sơn. Cả hai song hành phá vỡ lớp khí tràng tạm bợ của Lâm Thần mới dựng lên.
Theo đà chém xuống, một đao cắt lìa cánh tay Lâm Thần, đao thứ hai nặng nề chém trước ngực hắn, sâu đến tận xương, lồ lộ màu trắng phễu đẫm trong máu tươi.
Lâm Thần trước thế ba chọi một, muốn hạ gục kẻ bị thương trước.
Nhưng kết quả không thành, trái lại làm cho mình trọng thương, chỉ biết nhanh ôm lấy cánh tay bị chém lìa kia gắn lại chỗ bị đứt, thân hình biến ảo, lùi về chỗ cũ.
Lúc này, Tất Duật tức thì đằng không đánh úp xuống, không cho Lâm Thần cơ hội kịp thở.
Thế nhưng, Lâm Thần lại không có hoang mang. Hơn cả thế, khóe miệng hắn lại nhếch lên, tựa hồ đạt được ý đồ.
Ngay khi Tất Duật dùng băng phong kình chưởng vỗ lên đỉnh đầu Lâm Thần, Lâm Thần đã nhanh tay bắt được, chế trụ cánh tay ấy.
Tuy nhiên, Tất Duật lại còn nguyên cả hai tay...
Tất Duật bất cần, tùy ý cho Lâm Thần giữ mình, tay còn lại vung chưởng, tiếp tục ý đồ vỗ c·h·ế·t đối thủ.
Tất Duật tưởng đâu lần này ăn chắc, thế mà một màn tiếp theo khiến gã chấn kinh.
Chỉ thấy cánh tay vốn đã bị chém đứt lìa kia của Lâm Thần, bằng cách quỷ quái nào đó lại hoàn nguyên như cũ, cử động rất linh hoạt, thậm chí còn cầm lấy lôi giáo hướng gã mà đâm tới.
Tất Duật gấp rút đổi thế tấn công thành phòng thủ, thu chưởng trên đỉnh đầu Lâm Thần về trước người.
Một giáo đi tới, như cũ, phòng thủ Tất Duật không chịu được bị xuyên thấu, cánh tay đã bị cháy nay càng thêm khét lẹt.
Mặc dù vậy, Tất Duật không tâm can đâu quan tâm cánh tay sắp bị nướng chín tới nơi đó. Gã hiện tại còn có vấn đề lớn hơn cần để tâm.
Không thể để cánh tay cho kẻ địch giữ mãi được, Tất Duật điên cuồng giằng cánh tay ấy ra.
Bất quá, dưới tay Lâm Thần tụ một lớp Yêu khí đặc sệt, bám vào rồi dễ gì dứt ra cho được.
Tất Duật thấy vậy, chỉ còn nước nén đau, phớt lờ chỗ bị nắm đã tróc cả một mảng da lớn cũng không màng, vẫn chấp nhất dùng lực, tuy nhiên không thành.
Cũng may còn hai tên tiểu đệ tới hộ trợ, vác đao chém vào Lâm Thần, ý đồ để Lâm Thần sợ mà buông tay.
Có người tới giúp, Tất Duật cảm động rớt nước mắt.
Chỉ là nước mắt của gã còn chưa rơi, đã thấy điềm không ổn.
Y như rằng, Lâm Thần kéo Tất Duật từ trên cao xuống, đem gã làm thành lá chắn đặt trước người.
Hai tên tiểu đệ chém tới hăng quá, không thu chiêu về kịp, liền chém trúng người Tất Duật.
Tất Duật 'a' lên một tiếng đầy đau đớn.
Bị người đả thương không đau, bị phe mình chém, tâm đúng muốn lạnh.
Vậy mà, hai tên tiểu đệ của gã nghe tiếng hét, nên hoảng hốt vội rút đao ra. Máu tươi Tất Duật, đương theo vết thương tuôn trào ra như mưa.
Tất Duật tức tối, lườm qua hai gã. Thâm tâm chỉ muốn đập hai tên tiểu đệ ngốc này một trận cho hả giận.
Bị lườm, nhị đệ sợ rụt cổ, tam đệ lại lấy hơi, quát: "Ngươi thả đại ca chúng ta ra!"
"Đúng vậy! Mau thả đại ca chúng ta ra." Nhị đệ được đà, hùa theo nói leo vào.
Lâm Thần hoàn toàn không để ý đến hai huynh đệ bọn họ, hắn lợi dụng thương thế Tất Duật trở nặng, tâm trí lơ đễnh lập tức bắt cánh tay còn lại của gã.
Tất Duật thần hồn trở về, tự nhiên không cho Lâm Thần đạt được ý đồ, tay huơ loạn lên.
Cứ thế hai người, kẻ giằng ta kéo, người qua ta lại, đôi co mất nửa ngày.
Hai tên tiểu đệ thấy Tất Duật vất vả, lần nữa xách đao lên toan hỗ trợ.
Nhưng hiện tại Lâm Thần và Tất Duật cuộn lấy nhau như vậy, thật khó để ra tay.
Chần chừ mãi, tam đệ nhắm chuẩn một phen chém sang, nào ngờ bị Lâm Thần đẩy Tất Duật ra chịu đòn thay.
Tất Duật cắn răng chịu đựng, môi mím chặt, tiếp cùng Lâm Thần giằng co.
Thế mà, hết tên này lại đến tên kia, Tất Duật đang cùng Lâm Thần lôi lôi kéo kéo bất ngờ ăn thêm một đao từ người bên phe mình.
Gã ăn trọn bốn đao, lòng điên tiết, mắng to: "Chúng mày có thôi đi không! Đứng sang một bên cho tao."
Tất Duật quát tháo, hai người họ liền vâng lời đi sang một bên, đứng yên không xen vào.
Thế nhưng, tay chân họ lại ngứa ngáy, muốn hỗ trợ gì đó cho đại ca.
Hai người dường như tâm linh tương thông, quay qua nhìn nhau.
Cả hai cùng lúc gật đầu, theo đó hai thanh đao đâm vào mặt đất, chấn ra kình lực.
Ý đồ của họ là muốn phá chỗ vách núi chìa ra, nhường Lâm Thần mất thăng bằng, tạo cơ hội cho Tất Duật.
Không biết hai người họ có làm ra trò trống gì không nữa.
Một bên khác, Khương Thiên nhìn một trận đấu gây cấn, tức thì thu hồi lại ý nghĩ sát thủ thời nay đều toàn là bùn nhão.
Đánh nhau kịch liệt cỡ này, lão già quốc quân kia có cho ai tới tra cũng vô ích!
Khương Thiên chống nạnh xem Lâm Thần và Tất Duật giằng co, hào hứng đến không kiềm được vỗ tay khen một câu hay, định bụng lát nữa phải đưa thêm tiền cho bốn người bọn họ.
Tiếng vỗ tay của Khương Thiên lọt vào tai hai anh em đang phá núi, động tác của họ không khỏi khựng lại nhìn qua, đồng thanh hỏi: "Ngươi vỗ tay cái gì?"
"Bổn vương có lời khen ngợi các ngươi, làm tốt lắm!"
Nhị đệ nghe đến 'bổn vương' thì lầm bầm, sau một hồi như sực nhớ, thất thanh hô 'a' một tiếng, rồi hướng Tất Duật nói: "Đại ca, người thuê chúng ta bảo đi g·i·ế·t vương gia, là g·i·ế·t tên kia mới đúng."
Nghe đặng, Tất Duật cùng Lâm Thần đồng loạt dừng tay, cả hai quay sang nhìn Khương Thiên.
Một lát sau, Tất Duật ngượng ngùng lên tiếng trước: "Ngại quá huynh đệ ơi, nhầm mục tiêu rồi! Không biết huynh đệ đây có thể thả ta ra được không?"
"Ta nhìn thấy các ngươi ra tay, các ngươi không g·i·ế·t người diệt khẩu sao?"
Lâm Thần mặt ngoài cười cười, tuy nhiên lực ở tay lại phát động, nắm thêm càng chặt hơn.
"Không đâu! Sẽ không g·i·ế·t người diệt khẩu đâu." Như sợ Lâm Thần không tin, Tất Duật thề thốt: "Nếu ta có nửa lời gian dối, xin trời cao giáng xuống thiên lôi, đánh c·h·ế·t hai tên tiểu đệ đệ kia! Như thế được rồi chứ?"
Lâm Thần nghe mà trầm mặc, không có ý buông tay.
Tất Duật thấy mềm không ăn, bèn đổi giọng nói cứng: "Người huynh đệ đây, tự tin có thể đấu lại ba người chúng ta sao? Chúng ta liều mạng, ngươi cũng thoát không khỏi... Chi bằng thả tay, ta g·i·ế·t xong người sẽ rời đi, chứ lôi kéo mãi không có lợi cho ngươi đâu."
Lâm Thần cân đo một chút, thấy đối phương nói có lý. Thoáng qua tần ngần, hắn buông tay, thân ảnh lùi về sau một đoạn xa, mắt canh chừng ba người họ đánh lén.
Bất quá, Lâm Thần nghĩ nhiều, Tất Duật không có ý đánh lén. Chỉ thấy gã hùng hổ đi lại chỗ Khương Thiên, phía sau là hai tên tiểu đệ đi theo trợ trận.
Khương Thiên nghe bọn họ nói chuyện, biết đây không phải diễn, đám này đến g·i·ế·t mình thật.
Lòng gã mang sợ hãi, chầm chậm lùi bước về sau, mắt hết ngó Tất Duật lại ngó sang Lâm Thần, muốn tìm sự trợ giúp.
Khương Thiên toan lên tiếng xin Lâm Thần cứu mạng, sau này sẽ có hậu tạ.
Lâm Thần bên này cũng đã có chuẩn bị, tay chân táy máy, muốn lợi dụng thời điểm ba người họ lơ là mà đánh lén.
Hiển nhiên, hắn không thực sự định làm người ngoài cuộc, trơ mắt nhìn sát nhân g·i·ế·t người.
Nhưng lời Khương Thiên còn chưa thốt lên, Lâm Thần còn chưa đánh lén người ta thì bỗng mặt đất bắt đầu rung lắc lên dữ dội.
Mặt đất chấn động, năm người đều kinh nghi, không biết xảy ra chuyện gì?
Khi nhìn sang chỗ vách núi nứt ra đường dài, căn nguyên là tại vị trí bị đao đâm xuống, do hai tên tiểu đệ Tất Duật vừa nãy gây nên, mọi người ở đây mới vỡ lẽ.
Nói thì dài dòng, kỳ thực mọi thứ diễn ra chưa tới một hơi thở, vách núi đã nứt toát thành vô số khối đá rơi xuống vực sâu.
Theo đó ba người Tất Duật đằng không bay lên. Lâm Thần ở xa, lại thêm rung động làm mất thăng bằng, khi trụ vững chân đã muốn muộn mất.
Lâm Thần nhảy một đoạn dài, trông thấy sắp tới khoảng đất vững chắc bên kia.
Ngay khi thiếu một chút nữa là thành công, ấy thế lại bị đao mang xẹt qua tầng không, làm hắn vì né tránh mà thất bại rơi xuống vực.
Về phần Khương Thiên, khỏi cần nói, gã là người rơi xuống vực trước tiên.
Tất Duật nhìn Lâm Thần rơi xuống vực, gã nhăn mày, đăm đăm nhìn tam đệ, hỏi: "Sao lại ám hại hắn?"
"Vì đại ca, báo thù cho đại ca."
Tam đệ nói rất dứt khoát, song gân xanh trên trán người nghe đã từng chút một nổi lên.
Bẵng, nghĩ tới một chuyện, Tất Duật thắc mắc lẩm nhẩm: "Huynh đệ này không biết bay?"
"Đại ca, tên đó hình như chưa đến Hóa Ảnh."
Tất Duật tự nhiên biết, không đến Hóa Ảnh không thể đằng không giá vũ, tùy ý bay lượn.
Tuy nhiên, để nói tên kia không tới Hóa Ảnh, vậy nãy giờ họ đang đấu với một tên tu vi chưa tới Hóa Ảnh sao?
Ba tên Hóa Ảnh đấu với một tên tu vi thấp hơn một đại cảnh giới, thậm chí có khi nhiều hơn vậy, lại bị đánh cho tơi tả, nói thế nào cũng thật khó tin.
Nghĩ đến bị thương, Tất Duật ngoái sang hai tên tiểu đệ, thấy cả hai bình an vô sự, trắng trẻo hoàn nguyên, không tổn thương thì nghiến răng tức giận.
Thấy Tất Duật nghiến răng, tam đệ quan tâm, nói: "Đại ca, nghiến như vậy không tốt đâu, hại răng lắm!"
"Cút!"
"Đại ca đừng như thế, tam đệ nói đúng đó..."
"Xéo!"
Tất Duật cáu kỉnh, thương thế của tên kia gây nên cho gã tồn tại lực lượng rất kỳ quái, tính thẩm thấu rất mạnh, âm ỉ rất khó bài trừ ra ngoài.
Vừa rồi chiến đấu nên gã nhịn xuống, giờ không nhịn được nữa, bèn phất tay: "Nhiệm vụ hoàn thành. Về thôi!"