Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 47: Cứu người.

Chương 47: Cứu người.


Ở lưng chừng vực thẳm sâu hun hút, Khương Thiên may mắn với tới được nhánh cây mọc ngược, nhờ thế mới sống qua một kiếp.

Chỉ là, hiện tại dưới chân gã vướng phải một vật thể nặng nề, ngọ nguậy lấy như nhộng.

Vật thể nặng nề mang tên Lâm Thần kéo lấy Khương Thiên, từng chút bò lên.

Thế nhưng, Khương Thiên lại khua động chân, làm mọi chuyện vốn đơn giản nay trở nên khó khăn hơn gấp bội.

Khương Thiên cảm nhận rõ từng cử động của đôi bàn tay đang sờ mó lên mình, gã nhăn mặt hét lên: "Đừng có ôm đùi bổn vương."

"Phối hợp chút đi! Yên tâm, ta lấy được đà leo lên trên, sẽ không quên kéo ngươi lên theo đâu."

"Ai, đừng nắm thắt lưng bổn vương... đừng có kéo áo."

"La ó cái gì! Bớt động đậy, giờ nào còn phân biệt giai cấp." Lâm Thần bực tức quát.

Sống c·h·ế·t tới nơi, còn hơi sức phân biệt sang hèn?

Thân thể vương gia quý giá lắm sao?

Rơi xuống dưới, chẳng phải cũng chỉ còn lại một bộ xác khô.

"Không phải..."

Khương Thiên có điều khó nói, thế nhưng còn chưa cho gã nói hết lời Lâm Thần đã bò lên trên.

Theo đó, tay Lâm Thần bóp vào trước ngực Khương Thiên, một cảm giác mềm mại lập tức truyền từ từng đầu giác quan, xông thẳng lên tới đại não.

Đầu óc Lâm Thần mất một thoáng đình chỉ. Đương nhờ lộng gió hiu quạnh vọng từ cành cây, tiếng rít rào những chiếc lá cọ xát vào nhau truyền đến tai, Lâm Thần mới lấy lại được ý thức.

Ngón tay Lâm Thần vô thức bóp thử thêm hai phát, khẳng định cảm giác vừa rồi không sai.

Chỗ đó tuy đã được bó lại, nhưng vẫn giữ được sự đàn hồi, đầy sức sống của tuổi trẻ.

Khương Thiên bị bóp một lần đã xanh mặt, tuy nhiên cô vẫn cố nhịn.

Ai ngờ, tên đó lại còn được đà mà bóp thêm, làm đến cô bừng đỏ mặt hổ thẹn, cả người bủn rủn, thêm sức nặng của ai kia dồn vào, cuối cùng cô trong lơ mơ đã để tuột tay.

"A..."

Lâm Thần và Khương Thiên cuốn theo cơn gió, rơi tự do xuống dưới.

Khương Thiên từ mặt đỏ bừng trở nên tái mét, mắt nhắm nghiền, rúc vào lòng Lâm Thần, tìm kiếm một điểm an toàn.

Lâm Thần bất đắc dĩ ôm Khương Thiên vào lòng, cánh tay ghì chặt cô vào người.

Hắn cũng sợ lắm chứ, song càng gần kề với lưỡi hái tử thần, tâm trí hắn càng thêm minh mẫn.

Yêu khí trong người Lâm Thần tuôn trào, trảo tượng hình thành, như một cánh tay vươn dài bắt vào vách đá, bám víu lấy một điểm tựa.

Hận thay, vạch đá không có nhiều điểm nhô, mà có cũng không đủ chắc, níu vào lập tức rơi rớt.

Tình thế có vẻ ngặt nghèo, chút an ủi duy nhất là vài điểm gồ ghề, không mấy vững chắc kia giúp giảm bớt phần nào tốc độ của hai người họ.

Dẫu vậy, chẳng khá khẩm hơn bao nhiêu khi cả hai đều sắp phải tiếp đất.

Bất quá, Lâm Thần vẫn còn một lựa chọn.

Chỉ cần hắn đem nữ nhân trong lòng làm thành đệm thịt ném xuống, bản thân sẽ an toàn.

Ấy thế hắn lại ngu ngốc, không có chịu làm như vậy.

Lâm Thần xoay người, đem nữ nhân đó hướng lên trên, còn mình hướng xuống, thay cô làm tấm đệm thịt kia.

Tiếng bịch nặng nề vang, bóng tối trong vực thẳm bao phủ lấy hai con người không biết sống c·h·ế·t.

Đâu đó, tiếng thở nặng nề ầm ù trong trùng điệp cõi u ám, nói rõ vẫn còn người sống.

Khương Thiên sống sót sau tai nạn, kích động mừng rỡ ngồi dậy.

Trong hắc ám mịt mùng, cô lấy trong túi trữ vật một viên dạ minh châu.

Châu quang hắt nhẹ ánh sáng. Mặc dù ánh sáng yếu đến đáng thương, nhưng trong một nơi tuyệt nhiên một tia quang mang cũng không thấy, ánh sáng ấy lại sáng đến cực kỳ.

Bóng tối bị đẩy lùi, tầm nhìn trở về, Khương Thiên khi này mới chú ý tới người nam nhân đem thân thể tiếp đất thay mình.

Kẻ đó... một thân lành lặn, đang nằm xiên vẹo, đầu lệch sang một bên.

Ngón trỏ Khương Thiên khẽ đặt lên mũi Lâm Thần thử dò xét, thấy hắn còn thở cô mới áp tay lên ngực mình, thở phào một hơi.

Nhẹ nhõm chưa được lâu, Khương Thiên phát hiện tình hình bây giờ không mấy khả quan.

Kẻ dưới đất đã bất tỉnh nhân sự, không biết lúc nào sẽ tỉnh. Phía trên quá cao lại không có điểm tựa, hoàn toàn không thể leo lên.

Khương Thiên lấy đồ trong túi trữ vật, đồ dùng hữu ích không nhiều. Quan trọng nhất là không có một tấm truyền âm phù nào.

Cô nhớ trước lúc xuất hành, vì phòng hờ có thủ sẵn vài tấm phù chú bên trong.

Nay xem ra, có kẻ phản bội đã động tay chân vào rồi.

Người có thể làm ra hành động như vậy, chỉ có thể thân tín bên người.

Là ai, cô cũng đoán được một hai.

Có điều, hiện tại mọi chuyện đều không quan trọng, sống sót rời khỏi đây mới là điều quan trọng nhất.

Nhìn một đống ngổn ngang đồ vật trên mặt đất, Khương Thiên lấy ra một cây pháo tín hiệu.

Chỉ cần bắn pháo, cận vệ của cô cách không xa chỗ này sẽ tìm tới.

Vấn đề duy nhất ở chỗ, vực quá sâu, căn bản là có bắn cũng không lên tới trên được.

Nhất định phải leo lên!

Theo Khương Thiên nhắm khoảng chừng, ít nhất phải leo non nửa vách sườn mới có hy vọng.

Trong đống đồ, Khương Thiên lấy ra con dao nhỏ. Nhìn con dao trong tay, cô lại ngước nhìn lên trên cao, chán nản thầm lắc đầu.

Cô lắc đầu qua lại, bất chợt một tia sáng đỏ nhợt nhạt trong đống bụi đất lóe lên trong tầm mắt.

Đang buồn ngủ gặp ngay chiếu manh, Khương Thiên tức tốc chạy tới đào đất đá lên, chẳng mấy chốc đã thấy thân kiếm sần lân giáp, tỏa rực màu đỏ huyết.

Cầm Huyết Lân kiếm, Khương Thiên lần nữa nhìn lên cao, lại cúi xuống trông về thanh kiếm, trong cô có thêm vài phần tự tin.

Tần ngần trong thoáng chốc, Khương Thiên bỏ viên dạ kinh châu lại cho Lâm Thần, còn mình dùng kiếm đâm vào khối đá to trước mặt, mượn đó làm điểm tựa, cộng thêm con dao nhỏ góp vốn, từng bước leo lên trên.

Vách đá cheo leo, mỗi một lần lấy điểm tựa, giữ thăng bằng vươn người đều là một lần thách đố, một lần đem tính mạng ra để cược.

Trong ván cược đầy cam go, thần may mắn đã nghiêng về phía Khương Thiên.

Chẳng rõ đã bao lâu, tuy mồ hôi thấm đẫm ướt nhẹp người, song cô đã vượt qua bốn phần chặng đường, chỉ cần chút nữa thôi là leo lên được nửa cái vách núi này.

Vừa hay ở bên dưới, Lâm Thần từ mơ màng tỉnh lại.

Nhờ có viên dạ minh châu hắn mới thấy toàn cảnh hiện trường, cũng biết rõ mình đang ở đâu, Duy chỉ không biết tên nữ giả nam trang kia, đang ở chốn nào?

Rất nhanh thắc mắc trong lòng Lâm Thần đã có lời giải, điểm đỏ lóa mắt trên cao thu hút mọi tầm nhìn của hắn.

Không cần nghĩ cũng biết, người đang ở trên đó.

Mắt thấy Khương Thiên đã leo xa đến vậy, Lâm Thần chỉ biết ngồi dưới dõi theo.

Hắn thầm mong nữ nhân này còn nhân tính, lên tới trên vẫn còn nhớ tới mình, cho thả dây xuống kéo người lên.

Trước đó hắn đã bị thương, dựa vào thân thể cùng Yêu khí và lực lượng thần bí kia ngạch cường.

Sau khi đấu với ba cao thủ Hóa Ảnh, thấy như bất phân thắng bại, kỳ thật là nỏ mạnh hết đà.

Lại cộng thêm một cú rơi vừa nãy, xem như đã moi sạch tất cả sức lực trong cơ thể hắn rồi.

Nếu còn cưỡng ép dùng lực lượng, khả năng nhắm mắt xuôi tay tại đây mà thôi.

Đáng tiếc Lâm Thần đã đặt kỳ vọng quá nhiều, hiện thực trước đến nay đều luôn rất phũ phàng.

Không nói đến việc Khương Thiên có leo lên trên được hay không, chỉ riêng hiện tại còn chưa đến được độ cao bắn pháo đã có biến xảy ra.

Khương Thiên dù có cố gắng, đáng xót thay trong một giây bất cẩn, Huyết Lân kiếm đang dò nơi đâm vào làm điểm tựa tiếp theo, mọi trọng lượng đều đè lên con dao nhỏ bé.

Ấy vậy, con dao đã muốn phản chủ, phần cán bỗng bung ra khỏi phần lưỡi, theo đà Khương Thiên lần nữa rơi tự do.

Gió lùa thẳng vào tai, tiếng ù ù đánh thức Khương Thiên khỏi sự bàng hoàng.

Cô học theo Lâm Thần, dùng kiếm đâm vào vách tường giảm tốc. Ngặt nỗi chiêu này tác dụng là có, tuy nhiên lại quá hại tay người.

Tốc độ Khương Thiên có giảm, tuy nhiên da ở lòng bàn tay cô như muốn rách tới nơi, dây chằng bị kéo căng, cuối cùng không chịu được, níu không nổi mà thả tay rơi xuống.

Ở phía dưới, khi Khương Thiên mới vừa rơi, Lâm Thần đã vội đứng dậy lao tới.

Hắn chỉnh cơ thể mình sang trái phải một chút, sau đó giẫm mạnh chân tung người lên không trung.

Giữ khoảng không, Lâm Thần bắt lấy phần eo Khương Thiên, siết chặt cô lại, cả hai tạo thành một khối.

Đồng thời chân hắn đạp vào vách tường, xoay vòng trên không trung giảm lực, nhường thế an toàn đáp hạ.

Nét mặt Khương Thiên vẫn còn vương vấn nỗi sợ hãi chưa tan, đâu đó thêm một chút ngượng ngùng khi đối phương vẫn ôm lấy eo mình không chịu buông.

Cô rụt rè nhìn lên, nhìn người đàn ông hai lần cứu mạng mình ấy, bắt gặp ánh mắt người đó cũng đang nhìn sang.

Bốn mắt nhìn nhau, nhưng lại chẳng có cảnh hoa rơi rũ rợi, chẳng có ánh mắt nóng bỏng sinh tình.

Chỉ thấy Lâm Thần họng trào máu tươi, ánh mắt đờ đẫn, cả người lắc lư ngả nghiêng.

Khương Thiên loay hoay, rối bời kéo Lâm Thần về phía mình.

Theo đó Lâm Thần ngã vào người Khương Thiên, cơ thể vô lực, đầu rũ rượi tựa lên bả vai có phần thô gầy, của người con gái mới lần đầu gặp mặt.

Lâm Thần ngất rồi, máu ở miệng không ngừng tuôn, dính ướt một phần sau lớp áo Khương Thiên.

Khương Thiên luống cuống tay chân, đỡ Lâm Thần nằm xuống.

Cô trông sắc mặt không còn một cất máu kia của Lâm Thần, tâm trí rối ren, loạn hết cả lên.

Nhớ tới mới nãy, Lâm Thần đấu với ba người kia, có dính một đao trước ngực, hẳn là chịu nội thương.

Thế là cô bèn tháo cúc áo, vạch phần ngực gã ra xem.

Không xem thì còn đỡ, xem rồi cô chỉ biết nhướn mày, không làm gì được.

Vết thương do đao ở đâu chẳng thấy, chỉ thấy tại vị trí đản trung của hắn có một vết thương mở, sâu khoảng hai phân.

Nhưng đó không phải vấn đề, đáng sợ nhất từ chỗ vết thương nổi lên những mạch máu đỏ rực, đang không ngừng lan rộng.

Người khác có thể không hiểu loại vết thương này là gì, tuy nhiên cô thân là con của Hồng Y đại thống soái, đối với sở học các nhà võ tướng trong Kha quốc rất quen thuộc.

Đây là vết thương do Đoạn Hồn thương, tuyệt mệnh võ học Vô gia gây nên.

Một khi trúng thương, huyết dịch sẽ không ngừng bị ăn mòn, trên người nổi huyết văn.

Huyết văn thành hình, thần hồn hủy diệt, vô phương cứu chữa.

Rốt cục ngươi là ai?

Đoạn hồn thương cực kỳ khủng bố, thế nhưng muốn thi triển phải sử dụng đến sinh mệnh lực khua động.

Không phải gặp đại địch, trong thời khắc sinh tử, người Vô gia sẽ không sử dụng đến loại tuyệt mệnh thuật này.

Dựa vào thực lực đối phương thể hiện, Khương Thiên có thể khẳng định được người trong Vô gia đả thương hắn chỉ có thể là Vô Lực.

Cũng chỉ Vô Lực mới có loại thực lực ấy.

Vô Lực làm người thế nào, cô tự có nhận thức.

Ông ta sẽ không tùy tiện dùng Đoạn Hồn thương lên người khác.

Chính vì lẽ đó, cô mất sạch hết hảo cảm đối với Lâm Thần, thậm chí có ý định mặc xác hắn c·h·ế·t ở đây.

Tuy nhiên, khi Khương Thiên ngẩng đầu nhìn vào bóng tối vô tận trước mặt. Cảm nhận bản thân hiện tại, chẳng khác một chiếc thuyền độc mộc nhỏ nhoi lạc vào trong biển rộng tăm tối.

Cô chán ghét chúng, đúng hơn là sợ hãi.

Sợ hãi bóng tối. Sợ hãi phải lủi thủi, c·h·ế·t ở đây không ai hay biết.

Sợ một mình trút hơi thở cuối cùng trong đơn độc, giống như... cha cô năm ấy!

Chương 47: Cứu người.