Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 98: Thử rượu

Chương 98: Thử rượu


Thấy Lý Dương đã chuẩn bị đầy đủ, lửa cũng đã đốt, bếp cũng đã có, thịt cũng bày xong, vậy mà vẫn chưa thấy cái món mới mà Lý Dương nói đâu, thế là mọi người lập tức thắc mắc.


" A Dương a, mọi thứ đều đã chuẩn bị tốt rồi, sao vẫn chưa thấy cái món mới mà ngươi nói đâu a.


-Đúng vậy, còn giấu giếm làm gì, mau lấy ra đi để chúng ta xem là món gì."


Những lời này chính là của tộc trưởng và Lý Chiến nói, mặc dù không còn trẻ rồi nhưng hai bọn họ vẫn là chưa học được trầm ổn.


Lý Dương thấy bọn họ thúc giục thì mỉm cười đứng dậy.


" Ha ha! Yên tâm, ta đã nói để các ngươi nếm thử thì nhất định không thiếu phần của các ngươi, không phải lo lắng, ta đều đã chuẩn bị rồi, để ta đi lấy ra."


Nói rồi, Lý Dương lập tức đi vào hầm rượu, lựa chọn một vại rượu đã ủ thành công, múc ra một bình. Vại rượu này hắn chọn chính là vại rượu hắn cảm thấy là hương vị tốt nhất, nhưng chỉ lấy một bình thôi, một phần vì số lượng không nhiều, một phần là vì ngày mai còn phải tổ chức tộc hội, lỡ uống nhiều quá say, vậy thì hỏng việc.


Không để mọi người đợi lâu, Lý Dương lập tức mang theo bình rượu đi ra.


Thấy Lý Dương mang ra lại là cái bình, mọi người rất là kinh ngạc, không biết đó là món gì mà a Dương lại dùng cái bình để đựng.


Vì sợ để lộ mùi hương, Lý Dương đã phải lấy nút bịt miệng bình lại, nhưng không thể tránh khỏi rượu dính ở miệng bình trong quá trình rót rượu.


Trong khi mọi người còn chưa biết món gì thì lão hắc mũi thính đã ngửi thấy mùi hương, do rượu dính ở miệng bình phát ra. Thế là lão lập tức tò mò hỏi.


" Món gì mà mùi hương rất là quen thuộc, làm sao ta cảm thấy giống như là mùi nước sinh tố mọi lần chúng ta uống vậy?"


Vừa nghe thấy lời nói của lão hắc, mọi người lập tức kinh ngạc như nghe thấy cái bí mật gì. Tế sư cười cười hỏi lão hắc.


" A hắc, nước sinh tố là cái gì vậy?"


Lão hắc như là có tật giật mình, chột dạ chối bỏ lời nói của mình.


" Ha...ha ha... cái gì nước sinh tố, ta có nói cái gì nước sinh tố sao?!!!"


Lý Dương thấy biểu hiện của lão hắc thì thở dài, ăn vụng còn không biết chùi mép, để lộ ra còn biểu hiện chột dạ, làm như là sợ người khác không biết vậy.


Mà đám người tế sư nhìn thấy biểu hiện của lão hắc thì lập tức đoán được, Lý Dương bọn hắn rõ ràng là có đồ tốt nhưng ăn mảnh, không có cho bọn họ biết.


Thế là bọn họ lập tức không vui nhìn Lý Dương. Tế sư làm ra vẻ than khóc lên tiếng chất vấn.


" Hây! A Dương a, các ngươi có đồ tốt liền ăn với nhau, quên mất chúng ta hay sao?


Tộc trưởng và Lý Chiến cũng lập tức phụ họa.


" Đúng đấy, chúng ta tin tưởng ngươi như vậy. Làm sao ngươi có đồ ăn ngon lại che giấu chúng ta ăn một mình."


" A Dương a, làm sao lại coi thập bát gia là người ngoài rồi?!!!"


Nghe mấy người này than khóc chất vấn, Lý Dương có cảm giác như là mình đã phụ bạc bỏ rơi bọn họ vậy. Hắn buồn bực lườm lão hắc một cái rồi mỉm cười trấn an đám người tế sư.


" Ha ha, tế sư, tộc trưởng, thập bát gia, các ngươi đừng nóng giận, ta làm sao lại quên được các ngươi. Không phải có đồ tốt liền gọi các ngươi đây sao? Còn sinh tố kia cũng không phải đồ tốt gì, đó chẳng qua chỉ là nguyên liệu còn thừa ra khi làm thứ này thôi. Đây, thứ này mới chân chính là đồ tốt."


Vừa nói, Lý Dương vừa đưa ra bình rượu, đồng thời hắn cũng lấy cái nút ra khỏi miệng bình, để mùi thơm của rượu trái cây được lan tỏa ra.


" Các ngươi ngửi xem, có phải rất thơm hay không? Đây chính là ta dùng quả mọng, phỏng chế theo phương thức tổ tiên ủ chế linh tương làm ra, ta gọi là rượu."


Lý Dương vừa mở nút bình rượu, mùi hương nồng nàn của rượu trái cây lập tức lan tỏa ra. Mùi hương của rượu không giống với mùi hương của hoa quả tươi, càng không giống mùi hương của thức ăn, nó có một nét rất riêng, khiến cho lòng người say đắm.


Đám người tế sư ngửi thấy mùi rượu, lại nghe thấy Lý Dương nhắc tới linh tương thì, lập tức bị thu hút, quên sạch cái gì sinh tố. Bọn họ xúm lại xung quanh Lý Dương, hít lấy hít để mùi hương thoát ra từ miệng bình, biểu cảm rất là si mê. Lý Dương cảm thấy bọn họ chưa có uống rượu, nhưng đã có chút say.


Mà nào chỉ tế sư mấy người, ngay cả lão hắc với nhị thúc hắn cũng không ngoại lệ, xúm lại xem như thấy vật quý trên đời.


Tế sư nhìn cái bình, si mê hỏi.


" Đây chính là tổ tiên truyền tụng là tinh hoa của trời đất, tinh túy của nhân loại, hương vị thơm ngon vô cùng, nếm một giọt có thể đưa người ta vào thế giới cực lạc sao?"


Tộc trưởng cũng lập tức bổ sung.


" Trong truyền thừa có nói, năm xưa nhân tổ sau khi nếm được một giọt tiên nhưỡng của đại lực thần viên thì say mê không thể kiềm chế, từ đó nhớ mãi không quên, cuối cùng lén học trộm phương pháp ủ chế tiên nhưỡng của chúng, trở về làm theo mới có thể ủ chế ra linh tương."


Tế sư nghe thấy lời nói của tộc trưởng thì lập tức trách mắng.


" Ăn nói hàm hồ, nhân tổ làm sao có thể ă·n t·rộm được, ngài ấy đó là học tập. Nhân tộc chúng ta nêu cao tinh thần học tập học hỏi, chỉ cần là cái hay cái tốt, cho dù là của kẻ thù cũng phải cố gắng mà học lấy."


Thấy cha mình trách mắng, tộc trưởng lập tức cười nịnh nọt.


" Ha ha! Cha ngài nói rất đúng, là ta ăn nói hàm hồ, nhân tổ ngài ấy đúng là tấm gương sáng cho con cháu như chúng ta. A Dương hắn đúng là đã thừa hưởng rất tốt tinh thần học tập này của lão tổ. Chúng ta vẫn là nên nếm thử xem hắn đã học được mấy phần từ lão tổ đi."


Trong khi mấy người tế sư đang si mê nhìn cái bình rượu, lão hắc đã len lén lại gần bên tai Lý Dương thì thầm.


" Tiểu tử, ngươi thật sự ủ chế thành công rồi?


Ha ha! Chờ sau đó đưa ta mấy vại thế nào đây?"


Nói xong, lão hắc liền thấy được ánh mắt cười như không cười của Lý Dương, thế là chột dạ nói.


" Làm sao? Ngươi ủ nhiều như vậy, chẳng lẽ không thể đưa ta mấy vại?!!!"


Lý Dương cũng không nói cái gì, chỉ là mỉm cười thâm ý nhìn lão một cái rồi quay đi. Thấy tế sư bọn họ còn đang không ngừng tranh cãi rằng linh tương có bao nhiêu mỹ vị, Lý Dương lập tức thanh minh.


" Ha ha ha, tế sư, tộc trưởng, thập bát gia, đây cũng không phải linh tương, chẳng qua chỉ là ta phỏng chế theo quá trình ủ chế linh tương mà thôi, nguyên liệu cũng đều là trái cây bình thường, cái này ta gọi là rượu."


Mặc dù nghe Lý Dương đã nói không phải là linh tương, nhưng bọn họ cũng không hề thất vọng, trong mắt bọn họ, cho dù chỉ là phỏng chế theo linh tương của tổ tiên, thì cũng là đồ vật rất quý giá, vậy nên nhiệt tình của họ cũng không hề giảm.


Thấy thế, Lý Dương lập tức lôi kéo bọn họ quay lại chỗ cái bếp nướng.


" Ha ha, mọi người mau lại đây, chúng ta nếm thử xem hương vị của thứ này như thế nào.


A Dũng, đi lấy chén lại đây."


Lý Dương cũng phân phó a Dũng đi lấy chén. Mấy thằng này cũng rất muốn được nếm thử thứ nước đặc biệt này, thế là lập tức hớn hở chạy đi lấy chén, tổng cộng mười cái, rồi nhanh chóng mang quay lại.


Lý Dương thấy thế thì mỉm cười nhẹ lắc đầu, nhưng vẫn chiều theo bọn chúng, cầm chén rót cho mỗi người một chén nhỏ.


Một thứ nước màu đỏ tươi như là máu từ trong bình chảy ra, rơi vào trong chén đá. Lý Dương nhìn màu sắc tươi đẹp của rượu than thở.


" Hây!!! Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi, thật là đáng tiếc, không có chén dạ quang, cũng chỉ có thể rót vào chén đá như thế này, thật là đáng tiếc!!!"


Thấy Lý Dương than thở như vậy, tế sư và mọi người đều rất kinh ngạc. Tế sư cũng không nhịn được mà lập tức hỏi.


" A Dương, ngươi nói bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi là có ý gì?"


Lý Dương vẫn tỏ ra tiếc nuối thở dài trả lời.


" Tế sư ngươi nhìn màu sắc của rượu này như thế nào? Có phải hay không rất tươi đẹp?"


Mọi người nghe Lý Dương hỏi vậy thì lập tức gật đầu, màu sắc thứ này đúng là tươi đẹp dị thường.


Thấy mọi người gật đầu, Lý Dương lại nói tiếp.


" Đúng vậy, thứ này màu sắc thật sự là rất đẹp, vậy nên ta cảm thấy, nó phải được chứa đựng bằng loại vật dụng càng cao cấp, như vậy mới xứng đáng với vẻ đẹp của nó.


Hây! Chỉ tiếc là chúng ta cũng chỉ có chén đá!!!"


Hơi suy nghĩ một chút, Lý Dương mắt chợt sáng lên nói.


" Ừm... Mặc dù không có chén dạ quang, nhưng trong hầm đá của ta có băng nha!


A Dũng, đi xuống hầm đá lấy ra đây một khối băng."


A Dũng nghe vậy thì ngơ ngác.


" Đại ca, trời lạnh như vậy rồi còn lấy băng làm gì a? Trời này còn cần pha nước với băng để cho mát sao?"


Lý Dương đương nhiên là không phải để cho băng vào nước cho mát, nhưng hắn cũng không muốn giải thích với nó, thế là tiếp tục thúc giục.


" Nhanh lên! Chờ sau đó ngươi sẽ biết!"


A Dũng nghĩ tới cảm giác chui vào hầm băng lúc này thì rùng mình, nhưng vẫn cố gắng chạy đi.


Chờ một hồi thì a Dũng chạy trở về, trên tay mang theo một khối băng trong suốt, chỉ là tiểu tử này rét không chịu được, chân tay thì run lập cập, răng cũng đánh vào nhau. Nó vội vàng đưa khối băng cho Lý Dương rồi chạy lại bên bếp lửa sưởi ấm.


Lý Dương lấy được khối băng thì rút ra bảo đao, trực tiếp cắt khối băng ra thành nhiều khối nhỏ. Bảo đao sắc bén nhẹ nhàng cắt, không cần dùng quá nhiều sức thì đã có thể cắt ra mười khối băng kích thước như nhau. Cắt xong, Lý Dương bắt đầu điêu khắc những khối băng này thành từng cái cốc trong suốt. Không điêu khắc thành những cái ly cũng không phải là do Lý Dương không thể làm được, mà là hắn sợ cái ly sẽ càng nhanh tan chảy hơn.


Mọi người xung quanh cũng chỉ yên lặng nhìn Lý Dương làm. Chờ Lý Dương hoàn thành công việc, bọn họ nhìn những chiếc cốc tinh xảo, trong suốt mà Lý Dương làm ra không khỏi thán phục.


Tế sư mỉm cười tán dương.


" A Dương, không nghĩ tới ngươi còn thật khéo tay a!"


Nghe người khác tán dương mình luôn là một trải nghiệm thoải mái, vậy nên Lý Dương cũng rất vui vẻ mỉm cười. Sau đó hắn rót lại rượu ra những cái cốc bằng băng này.


Dòng nước màu đỏ tươi chảy vào những cái cốc băng trong suốt, dưới ánh sáng ngọn lửa ánh lên màu sắc đẹp mắt khó tả.


Mọi người nhìn thấy cảnh tượng này thì lập tức đã hiểu, vì sao vừa rồi Lý Dương lại than thở như vậy, thực sự là hình ảnh này rất là mê hoặc. Ngay cả những con người thô bỉ như bọn họ cũng không thể cưỡng lại sự cuốn hút của cốc rượu phát ra.


Chỉ là nhìn là một chuyện, còn cầm vào lại là một chuyện khác, bởi vì khi bọn họ bị cốc rượu cuốn hút, lấy tay cầm lên cốc rượu mà Lý Dương chia cho họ, thì cảm thấy tay mình trở nên lạnh cóng. Dù sao mùa đông đã sắp tới, bây giờ lại là buổi tối, nhiệt độ đã rất thấp.


Khi bọn họ quay sang nhìn Lý Dương thì thấy hắn đã phải hơ tay vào ngọn lửa, nãy giờ hắn cầm băng để điêu khắc sớm đã không chịu nổi, bàn tay đều lạnh cứng. Thấy mọi người nhìn lại, Lý Dương chỉ có thể ngẩng mặt lên gượng cười, bây giờ hắn lại cảm thấy, chén đá cũng không tệ lắm.


Nhưng dù sao cũng đã làm rồi, với lại nhìn cốc băng sáng lấp lánh dưới ánh lửa cũng thật không tệ, thế là sau khi bàn tay đã được sưởi ấm trở lại, Lý Dương lập tức cầm lên cốc rượu của mình nói.


" Ngày hôm nay, để ăn mừng ta có thể ủ chế rượu thành công, cũng là để kỷ niệm lần đầu tiên, bộ lạc chúng ta có rượu trên bàn cơm, chúng ta nâng ly cạn chén."


Nói rồi Lý Dương chủ động chạm cốc với mọi người xung quanh.


Thấy hành động của Lý Dương, mọi người hết sức tò mò hỏi.


" A Dương, vì sao ngươi lại chạm cốc như vậy?"


Lý Dương vốn dĩ là muốn phổ cập văn hóa ăn nhậu vào bộ lạc của mình, bởi vì hắn cảm thấy nó có thể xúc tiến tình cảm, thúc đẩy văn minh, làm cho xã hội càng thêm tiến bộ. Vậy nên Lý Dương cũng đã chuẩn bị sẵn lời giải thích của mình, chỉ thấy Lý Dương hào hứng giải thích cho mọi người về hành động mình vừa làm.


" Chạm cốc như vậy là thể hiện sự gần gũi, thân thiết, để cho mọi người có thể xích lại gần nhau hơn trên bàn ăn. Không chỉ thế, sau khi chạm cốc chúng ta còn phải hô khẩu hiệu trước khi uống, như vậy mới có thể thể hiện ra tinh thần mạnh mẽ của chúng ta, đồng thời cũng có thể làm cho bàn ăn của chúng ta trở nên càng thêm khí thế."


Nghe Lý Dương nói, mọi người cảm thấy hành động này đúng là rất ý nghĩa, thế là bắt đầu hào hứng chạm cốc với nhau.


Lý Dương thấy thế thì vội vàng nhắc nhở.


" Nhẹ tay một chút, cẩn thận cốc bị vỡ"


Lúc này bọn họ mới nhớ, những cái cốc này cũng đều làm bằng băng, không được cứng rắn cho lắm.


Chờ chạm cốc xong, Lý Dương lập tức bắt nhịp cho mọi người hô khẩu hiệu.


" Bây giờ mọi người hô khẩu hiệu theo ta... Một... Hai... Ba... Dzô!... Hai... Ba... Dzô!... Hai... Ba... Uống!"


Mọi người nghe thấy Lý Dương hô vậy thì cũng bập bẹ học theo, chỉ là lần đầu tiên nên cũng chẳng thấy khí thế ở đâu cả.


Lý Dương thấy thế thì lập tức hô.


" Lại nào! Chúng ta đều là đồ đằng chiến sĩ, các ngươi cũng đều là tế sư, tộc trưởng, đội trưởng đội săn, tu vi hàng đầu bộ lạc, hô khẩu hiệu phải để người khác nghe được liền thấy các ngươi có bao nhiêu khí thế, bao nhiêu mạnh mẽ.


Nào! Theo ta hô một lần nữa! Tiếng hô phải to! Phải dứt khoát! Phải cứng rắn!


Chuẩn bị...


Một, hai, ba... Dzô!... Hai, ba... Dzô!... Hai, ba... Uống!"


Mọi người kể cả đám tiểu đệ của Lý Dương, sau khi nghe Lý Dương cứng rắn giáo huấn một đợt thì lập tức lấy lại tinh thần, chẳng khác nào chiến binh sắp xông chận, lấy hơi vận sức. Sau khi Lý Dương hô ra khẩu hiệu, bọn họ cũng đồng loạt hô theo.


" Một... Hai... Ba... Dzô!... Hai... Ba... Dzô! ... Hai... Ba... Uống!


Tiếng hô to lớn như là trấn động cả ngọn núi, không khí bàn ăn lập tức lên cao, như là núi lửa sắp bạo phát. May mắn bây giờ nhà Lý Dương sử dụng cửa làm bằng đá, cách âm tương đối tốt, bằng không âm thanh như vậy có thể sẽ thu hút sự chú ý của mọi người, đám người bọn hắn tụ tập ở đây ăn mảnh nhất định sẽ bị người khác phát hiện.


Lý Dương thấy thế thì rất vừa lòng, cầm lên cốc rượu của mình, một lần nữa hô.


" Cạn ly!"


Nói rồi Lý Dương lập tức ngửa mặt lên uống ực một phát hết cốc rượu của mình.


Những người khác thấy vậy cũng làm theo, quên luôn trước đó bọn họ còn coi nó là thứ nước thần thánh. Nếu như không phải có khí thế hừng hực do hô khẩu hiệu, khả năng bọn họ sẽ như là những quý tộc từ từ nhâm nhi hương vị của cốc rượu trên tay.


Chỉ là nốc một phát hết luôn càng thích hợp cho tình huống này. Bởi vì rượu này được chứa bằng cốc băng, nãy giờ đã trở nên rất là lạnh buốt. Trực tiếp đổ thẳng vào bụng, đầu tiên bọn họ sẽ cảm nhận được sự lạnh giá theo rượu đi thẳng vào dạ dày. Nhưng nó nhanh chóng bị cảm giác nóng cháy của rượu thay thế, tạo thành cảm giác băng hỏa luân phiên đột ngột. Đây chính là cảm giác băng hỏa lưỡng trọng thiên trong truyền thuyết.


Lạnh giá của rượu ban đầu sẽ làm khoang miệng mất đi cảm giác, nhưng chờ cơn lạnh giá qua đi, lập tức hương vị thơm ngon của rượu sẽ bùng nổ trong khoang miệng, càng thêm kích thích vị giác của người uống.


Mọi người uống xong thì dư vị vô cùng, ai cũng tỏ ra say mê như đang cố níu giữ lại hương vị của ngụm rượu, không để nó trôi đi.


Lý Dương thấy bọn họ đã uống xong thì cầm bình lần nữa rót cho mỗi người một chút.


Thấy thế, bọn họ đang định cầm lên thì lại bị Lý Dương ngăn cản.


" Mọi người bình tĩnh, chúng ta vừa ăn vừa uống. Bếp nướng đã nóng, tranh thủ gắp thịt lên nướng rồi chúng ta lại uống tiếp."


Nói rồi, Lý Dương làm mẫu cho mọi người, hắn bắt đầu gắp thịt đặt lên trên bếp. Miếng thịt vừa chạm vào mặt bếp thì " xèo" một tiếng, khói trắng bốc lên, nước trong miếng thịt cũng sôi lên. Lý Dương lập tức lật miếng thịt lại, để cho miếng thịt có thể chín đều.


Lật xong, Lý Dương lại gắp một miếng khác đặt lên mặt bếp. Mọi người thấy thế cũng bắt chước làm theo, rất nhanh thì mặt bếp nướng đã bị phủ kín bởi những miếng thịt. Mùi thịt thơm cũng lan tỏa ra tứ phía kích thích cái bụng đang đói của mọi người.


Lý Dương cầm lên cốc rượu của mình, nói.


" Chúng ta làm một cốc nữa, sau đó bắt đầu ăn."


Mọi người thấy vậy cũng cầm lên cốc của mình bắt đầu chạm cốc nhau, sau đó lại một lần nữa hô khẩu hiệu rồi uống.


Uống xong, bọn họ bắt đầu thưởng thức món thịt nướng thơm ngon. Thỉnh thoảng, bọn họ lại đồng khởi một lần. Lý Dương cũng cầm cốc của mình lên, mời riêng từng người một.


Những người khác thấy thế cũng học theo, nhưng chủ yếu vẫn là vì bọn họ cảm thấy mời riêng như vậy thì có thể uống được càng nhiều rượu hơn.


Dưới ánh lửa của than củi, khuôn mặt mọi người đều đỏ bừng, mọi người vui vẻ ăn uống, không khí rất là ấm cúng.


Chờ tới khi bình rượu hết sạch thì mấy thằng đệ của Lý Dương đã sớm đổ gục, những người khác cũng ánh mắt lờ đờ, nhưng nhiệt tình vẫn không hề giảm.


Lý Chiến đang định mời rượu lão hắc, nhưng vừa cầm bình lên thì cảm giác nhẹ bẫng. Ông ta lắc lắc cái bình thì phát hiện trong bình đã không còn chút rượu nào. Thế là ông ta liền quay sang Lý Dương hỏi, rượu cũng có chút đủ nên giọng nói cũng có chút lè nhè.


" A Dương, có còn rượu không a???"


Lý Dương còn chưa kịp trả lời thì lão hắc đã trước tiên khoe.


" Ha ha! Đương nhiên là còn, a Dương hắn ủ không ít đâu."


Nghe thấy vậy thì mọi người lập tức hùa vào muốn Lý Dương đi lấy thêm rượu.


Lý Dương thấy vậy thì lắc đầu nói.


" Không được! Rượu đúng là vẫn còn, nhưng các ngươi đều quên ngày mai phải tổ chức tộc hội sao? Bây giờ uống như vậy thôi, uống say quá ảnh hưởng tới ngày mai tộc hội. Bây giờ vẫn là ăn đi, ăn xong thì trở về nghỉ ngơi sớm một chút."


Nghe Lý Dương nói như vậy, bọn họ mới nhớ ra, đúng là ngày mai còn có tộc hội đâu. Tộc trưởng cũng lập tức hỏi Lý Dương.


" A Dương a, thế ngày mai tộc hội có rượu hay không a?"


Mọi người thấy tộc trưởng hỏi thế thì cũng như là dò hỏi nhìn về phía Lý Dương, cảm giác như là ai cũng đang rất mong chờ Lý Dương nói là có.


Lý Dương cũng không để bọn họ thất vọng lập tức trả lời.


" Đương nhiên là có, chỉ là khả năng số lượng cũng không nhiều, dù sao lần này thành công tương đối ít, có lẽ mỗi bàn cũng chỉ có một bình như thế này."


Nghe vậy thì tộc trưởng lập tức dẫn đầu mặc cả.


" Ha ha! A Dương, có thể hay không ưu tiên bàn của chúng ta nhiều hơn một chút được không ?"


Những người khác thấy vậy cũng lập tức nài nỉ.


" Đúng vậy a Dương, cần phải ưu tiên một chút bàn của chúng ta đấy."


Nghe thấy đám người ồn ào đòi ưu tiên, Lý Dương đau hết cả đầu, đều là người có uy vọng trong bộ lạc mà không biết gương mẫu cho người khác gì, suốt ngày đòi ưu tiên như vậy không sợ người khác dị nghị sao. Vả lại Lý Dương cũng đâu có nhiều rượu như vậy, chia mỗi bàn một bình sợ rằng còn không đủ nữa ấy chứ. Thế là Lý Dương lập tức lắc đầu từ chối.


" Không được, lần này ta ủ chế thành công cũng không nhiều, vậy nên chỉ sợ chia cho mỗi bàn một bình còn chưa chắc đã đủ.


Chờ lượt ủ chế thứ hai thành công, đảm bảo các ngươi có thể uống thoải mái.


Mà các ngươi đều là người có uy vọng trong bộ lạc, làm sao lại không biết gương mẫu chút đây, trong khi những bàn khác đều được chia như nhau, các ngươi lại đòi được ưu tiên nhiều hơn, không sợ những người khác dị nghị sao?


Dù sao thì cũng là việc chung, vẫn là nên công bằng một chút, như vậy mọi người mới hòa hợp được. Chờ lúc riêng tư như thế này, các ngươi muốn nhiều ít bọn họ cũng không thể nói gì."


Đám họ nghe vậy mặc dù có chút thất vọng, nhưng cũng không tiếp tục nài nỉ nữa.


Đã không còn rượu uống, mọi người tập trung nướng thịt ăn. Chờ ăn xong thì ai lại về nhà ấy.


Bọn họ mặc dù còn chưa được uống tới bến, nhưng cũng đều đã ngà ngà say, chân đi có chút lảo đảo, thậm chí còn phải dìu nhau để đỡ vấp vào đâu đó ngã.


Tộc trưởng thì dìu tế sư, còn Lý Chiến thì dìu lão hắc, cũng chỉ có nhị thúc của Lý Dương là không có ai dìu, được cái nhà ngay bên cạnh nên cũng không vấn đề gì.


Đang dắt nhau trở về, tộc trưởng lầm bầm bên tai tế sư.


" Cha... hình như... ta... thấy được... thế giới cực lạc rồi..."


Nghe thấy lời của tộc trưởng, tế sư lập tức mắng nhỏ vào tai tộc trưởng, lão sợ mắng to thì mọi người đều sẽ biết.


" Cực cái đầu mày, mau đứng lên, muốn ngủ thì trở về ngủ. Đường đường là tộc trưởng mà nằm lăn ra đường ngủ như này, để người ta nhìn thấy không cười mày rụng răng à."


Chỉ tiếc là tộc trưởng đã ngủ không còn biết gì nữa, thậm chí đều đã ngáy, tế sư có lay thế nào thì ông ta cũng không chịu tỉnh, cuối cùng cũng chỉ còn cách tự mình cõng thằng con trai của mình trở về. Vừa cõng lão vừa buồn bực cằn nhằn.


" Hừ! Còn nói là để con cõng cha trở về, thế mà cuối cùng lại vẫn phải để thằng cha mày phải cõng về như này. Còn may tao không để mày cõng, bằng không còn không biết mày quật cha mày xuống đâu nữa."


Chỉ là tế sư cũng đang phải cố gắng lắm mới có thể nhịn không để cho mình nằm xuống. Loại rượu trái cây này của Lý Dương lúc uống thì thơm ngọt, không nghĩ tới hậu kình có vẻ rất nặng, vừa rồi ở trong nhà Lý Dương còn rất bì


Chương 98: Thử rượu