Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 51: Thú vị

Chương 51: Thú vị


Tin tức quá chấn động làm mọi người có chút ngây ngất. Thức tỉnh ban đầu hơn chín mươi ma lực ở toàn Nguyên Tố Giới cũng là cực kì hiếm thấy, ở Bạch gia họ trước đây cũng có đấy nhưng đó là chuyện về hàng năm ngàn trước kia rồi. Nay trong Tộc được trời ban cho một đỉnh cấp thiên kiêu, không khác nào điềm báo trước cho một thời đại chuyển bị thay đổi vậy.

Thật là làm cho người ta phải chờ mong!

Hơn nữa người thức tỉnh trên chín mươi ma lực thế nhưng có thể đột phá giới hạn 90000 ma lực mà mỗi ma giả nào nằm mơ cũng muốn đạt đến đỉnh phong của cuộc đời. Chưa kể cộng thêm thực lực của Cổ tộc một bên hỗ trợ, Dạ Trần muốn chiếm cái ghế Đại Đế hay Chí Tôn cũng là có khả năng, theo đó trên dưới Bạch gia họ chính là nước lên thì thuyền cũng lên, đạt được ước vọng mà bản thân mình hằng ao ước, như vậy tương lai tốt đẹp bảo ai không điên cuồng cho được.

''Mau túm cổ, à không.... xách tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng đó về đây cho ta.'' Bạch Mộng Hiệp tức giận nói ra.

Hắn không những phải vì Tộc suy nghĩ còn phải bảo đảm an toàn cho đứa con trời đánh này. Nếu không tin tức vừa rồi truyền ra ngoài, sẽ không biết có bao nhiêu người muốn lấy mạng của nó đâu?

Mọi người nghe đối phương nói cũng vội đề ra ý kiến.

''Bạch chủ nói không hề sai. Nếu để cho các Cổ tộc khác biết được chuyện này thì không ổn một chút nào!!'' Đại trưởng lão một bên nhíu mày lên tiếng.

''Để ta đi đón hắn.'' Bạch Hiệp Thần đứng dậy, lên tiếng.

Dạ Trần là cháu của hắn, cũng là tương lai của Bạch gia. Hắn không thể để cho đối phương xảy ra chuyện gì được.

Mặt khác, người bình tĩnh nhất hiện tại lại làm cho mọi người có chút bất ngờ, chính là Ngọc Thi Ân. Theo lý, đối phương phải là người tỏ ra lo lắng nhất mới phải?

Mọi người không hiểu, Tử Kiếm ở một bên không quan tâm chúng nhân ra sao mà nói ra: ''Ta khá là hiếu kì về Nhị thiếu gia của các người, đã thế để ta đi cùng Nhị công tử đi!''

Thấy hai người có cùng chung ý kiến, mọi người có mặt lâm vào suy tư một lát.

Để cho Bạch Hiệp Thần đi, họ không có chút ý kiến nhưng nếu để cho Tử Kiếm đi cùng, đối phương mà động chút tay chân, Dạ Trần phương tâm sau này lại giống như đối phương thích tự do tự tại, yêu kiếm như mệnh thì sầu!

''Đừng vội.'' Ảnh Nguyệt lên tiếng cắt đứt suy nghĩ mọi người.

Thấy Điện chủ Ảnh Nguyệt Điện đã lên tiếng, mọi người hai mắt liếc sang nàng ta.

Còn đối phương thì nhìn Phi Tuyết người đang hết sức bình tĩnh ngồi thưởng thức trà và điểm tâm thịnh soạn của Siêu cấp thế lực bày ra.

Ảnh Nguyệt mày khẽ nhíu, ánh mắt chớp hiện tia sáng liếc nhìn đối phương hỏi: ''Phi Tuyết, không phải ngươi đang ở cùng tiểu tử đó sao?''

Mọi người nghe nàng ta nói vậy liền ngẩn ra. Đúng thế à, Tuyết Thánh đang ở bên cạnh Dạ Trần, giờ đối phương đột nhiên xuất hiện ở đây cũng không khỏi quá không hợp lý rồi, mà họ cũng quên béng mất đại nhân vật này.

''Tuyết Thánh, chuyện này...'' Ngọc Thi Ân động, quay sang hỏi dò đối phương.

Phi Tuyết làm người khó gần lại nhiều khi sẽ nổi điên. Ai chưa từng được chứng kiến nàng ta bung hết sức thì chưa biết nàng ta đáng sợ đến mức nào.

''Yên tâm đi, tiểu tử đó đã thay đổi quyết định, muốn ở lại băng gia một thời gian, rồi mới trở về Bạch gia các người.'' Phi Tuyết bình tĩnh trả lời, trong lòng thì ghét bỏ. Bởi bản thân rất ghét mấy ánh nhìn nghi hoặc đang dõi liếc vào, trong khi bản thân lại là người vô tội.

''Tại sao?'' Ảnh Nguyệt thay mọi người hỏi tiếp. Nàng biết đối phương tính tình ra sao, nếu để cho đám người bên cạnh hỏi, chỉ sợ không lâu nhiều người lại ôm thân nằm bò trên mặt đất.

''Có gì khó đâu. Tại vì hắn thấy bản thân không đủ sức nên không đi đến nơi đó nữa.'' Phi Tuyết tự tin đáp lời, rồi lại gần Ảnh Nguyệt trước mắt, song trong lòng không kiềm chế được sự yêu thích mà liếm môi mình một cái.

Thấy Tuyết Thánh ánh mắt tham lam lộ rõ, đám người ngoảnh mặt làm ngơ coi như không thấy gì cả. Bên cạnh, Ảnh Nguyệt khó chịu ra mặt, khẽ trừng mắt liếc người gây ra chuyện này.

''Ha ha ha...!''

Phi Tuyết cười thầm, không lâu sau liền quay lại bỏ dạng bình thản của ngày thường.

Mặt khác, đã được đối phương bảo đảm, mọi người liền thở ra một hơi, trong lòng cũng bớt khẩn trương hơn, Nhưng Ảnh Nguyệt nghe xong lại có chút nhíu mày thầm nói: ''Dạ đệ khi nào lại khiêm tốn như vậy?''

''Mà các người....!!'' Nhận thấy đám người lại nhìn vào bản thân, Ảnh Nguyệt vô cùng bất đắc dĩ, quay sang nhìn chằm chằm Phi Tuyết.

Phi Tuyết đâu chịu được áp lực từ phía Ảnh Nguyệt liền kể ra cả quá trình tranh đấu ở Thiên Phương cho chúng nhân nghe.

Kể xong, Phi Tuyết còn ném cho Ảnh Nguyệt một chiếc nhân do chính Dạ Trần đưa cho bản thân.

Ảnh Nguyệt kiểm tra một lúc, ánh mắt tỏa sáng nhẹ nói ra: ''Ha ha, không tệ, không uổng công ta yêu thương hắn!''

Lúc này, đám người Bạch gia nhìn chiếc nhẫn trong tay đối phương mà lòng đau như cắt. Điện chủ Ảnh Nguyệt Điện nói không tệ thì bên trong phải nhiều đến mức nào à? Còn về Dạ đệ trong miệng người ta nói, đám người rõ nhưng không quan tâm, bởi Ngọc Thi Ân mẹ của người sau còn không có ý kiến gì, bọn họ quản cũng chỉ tội thêm phiền.

''Xem ra, cháu của ta cũng không ngốc lắm, còn biết chơi trò mềm dẻo này. Ha ha ha....'' Bạch Hiệp Thần cười thầm.

Bên cạnh, Bạch Mộng Hiệp nhìn đối phương bằng ánh mắt nhắc nhở và quay ra nói tiếp: ''Như vậy chuyện về tiểu tử đó, cũng không cần lo lắng nữa.''

''Không sai!''

Chứng kiến kẻ địch khác mạnh hơn bản thân nhiều, người trước không dám làm càn nữa cũng là điều hiển nhiên, nay mọi người có chung suy nghĩ lại giải quyết được một nỗi phiền toái lớn tự nhiên nhao nhao gật đầu đồng ý. Nhưng chỉ là vẫn còn hai người vẫn đang chăm chú suy tư đó là Ngọc Thi Ân và Ảnh Nguyệt.

Người trước có chút khó khăn cùng nghi hoặc nói ra: ''Ta nghĩ không hẳn là như vậy đâu!''

''Ý của nàng là...?'' Bạch Mộng Hiệp tỏ ra khó hiểu hỏi thể tử của mình. Hắn thấy đâu có gì sai đâu, giờ chỉ cần phái người tin tưởng đi tiếp ứng con trai là xong, chuyện về sau thì dễ, bắt đối phương đóng cửa học tập là được.

Ngọc Thi Ân nhíu mày một lúc, rồi nói ra suy nghĩ của mình: ''Ta nghĩ chúng ta đã bị hắn lừa. Tuyết Thánh có lẽ.... người bị con trai ta.... gạt rồi.''

Trước câu nói của đối phương, Phi Tuyết lắc nhẹ đầu không chấp nhận và đáp lại: ''Nào có lẽ đó!''

''Mà có lừa cũng không sao hết. Ta có để lại ám hiệu trên người tiểu tử đó, dù hắn có chạy đến chân trời góc bể, cũng không thể nào chạy thoát khỏi lòng bàn tay của ta được đâu'' Đối phương tự tin, thêm nét kiêu ngạo trên khuôn mặt đang cười lạnh nói ra.

Bản thân sao lại không nghi hoặc tiểu tử Dạ Trần kia giở trò cơ chứ, nhưng nhiều hơn nữa là nàng tự tin vào thực lực của bản thân mình. Với lại, sức của một tên ma giả vừa mới thức tỉnh mà muốn thoát khỏi sự trói buộc của một vị cường giả lâu năm... nằm mơ giữa ban ngày sao?

''Cho dù ma giả có mạnh đến đâu, thiên phú đạt đến mức cực hạn đi nữa, cũng không tài nào có thể thoát khỏi sự truy tung của Tuyết Thánh chúng ta.'' Ảnh Nguyệt chậm nói.

Mọi người gật đầu, Phi Tuyết ở một bên thì mỉm cười.

''Nhưng.....'' Ảnh Nguyệt đột nhiên nói thêm một chữ nữa làm cho tâm mọi người nhảy hết cả lên.

Không chờ đám người lên tiếng, đối phương đã nói: ''Nếu như người đó mang trong mình thể chất có thể trừ khử ma lực hay xuyên qua mọi vật năng lương đây!''

Lời đối phương vừa dứt, đám người có mặt đã biến sắc.

Ảnh Nguyệt bật cười, tung ra đáp án: ''Có thể làm được điều đó, chắc mọi người cũng biết, chỉ có đặc tính của Ám hệ mới làm được mà thôi!!''

''Nhưng Dạ Trần ám hệ....!!'' Có người nghi hoặc lên tiếng, nhưng rất nhanh mọi người bừng tỉnh: ''Là Âm Dương Thể sao??''

''Không sai...'' Ảnh Nguyệt gật đầu đáp. Hệ nguyên tố chưa làm được thế nhưng thể chất trời cho thì chưa chắc. Đến đây, ánh mắt của Ảnh Nguyệt nhìn sang Phi Tuyết chỉ thấy đối phương thần sắc tối đi, trong tay đã xuất hiện một viên ngọc lục sắc, trên mặt còn được khắc những đường văn huyền ảo.

Lúc này, Phi Tuyết chú tâm cảm nhận vật trong tay truyền lại tín hiệu, nhưng không lâu sau, đối phương khuôn mặt thể hiện rõ sự kinh ngạc và nói: ''Không cảm nhận được nữa!''

''....'' Mọi người biến sắc.

''Mau cho người đi đến Băng gia, đón tên tiểu tử làm người ta phải lo lắng này về. Tin tức cũng sẽ sớm truyền vào tay Cổ tộc khác, cho nên không thể chậm trễ được.'' Với cương vị là Tộc trưởng, Bạch Mộng Hiệp nhanh chóng đưa ra quyết định. Lúc này, hắn không lo không được nữa, nếu để các Cổ tộc khác biết, Bạch gia có người thiên phú đạt cấp mạnh nhất lại là con trai của hắn. Họ mà không băm Dạ Trần thành tương đã là phúc tám đời tổ tiên phù hộ rồi.

''Không kịp, Tiểu Dạ Trần có lẽ đã rời đi rồi.'' Ngọc Thi Ân lo lắng nói. Nếu như Dạ Trần rời đi một mình, vậy không phải là hắn định một mình đến địa phương cực kì nguy hiểm chỉ dưới Tam Đại Cấm Địa kia sao?

''Ta sẽ nhanh chóng đến Cấm Tộc Ác Địa. Đại ca, ngươi hãy dẹp những chuyện khác qua một bên đã, mà phải nhanh chóng chặn tin tức này lại. Về sau, thôi bỏ đi...!!'' Bạch Hiệp Thần nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề liền nhanh chóng đứng lên nói. Cũng không chờ mọi người phản ứng lại, hắn đã cấp tốc phi thân ra ngoài.

''Đại trưởng lão, nhanh chóng phong tỏa tin tức ở Thiên Phương, được bao lâu thì hay bấy nhiêu.'' Bỏ qua nhị đệ, Bạch Mộng Hiệp quay sang nói với lão giả đứng sau.

''Ta sẽ nhanh đi làm. Mọi người theo ta!''

''Rõ.''

Cả đám người đại trưởng lão nhanh chóng tách ra làm việc.

''Ta sẽ đi giúp Nhị công tử một tay.'' Tử Kiếm đứng lên nói cũng nhanh chóng biến mất.

Ngọc Thi Ân ở một bên, thấy người xung quanh thay nhau đi mất liền thở dài nói: ''Tiểu tử này thật là...''

Cạnh bên, Ảnh Nguyệt nhớ lại hồi Dạ Trần đưa cho nàng xem tờ giấy hắn ghi ra kế hoạch mà nghĩ:

''Dạ đệ, rốt cuộc ngươi muốn làm gì đây?''

Mặt khác, người bị hại là Phi Tuyết đang mỉm cười thật tươi và khẽ nói:

''Thú vị lắm!''

''Bạch Mộng Hiệp, nếu tin tức về Dạ Trần bị các thế lực khác nhận ra và bọn chúng dám cả gan làm loạn thì cứ báo tên ta ra. Trong vòng mười năm, ai dám đụng vào Dạ Trần, ta g·iết cả Tộc kẻ đó, nói rõ cho bọn ho như vậy!!''

Phi Tuyết nói xong liền biến mất.

''Ta không tin ngươi thoát khỏi tay ta.''

Bạch Mộng Hiệp và Ngọc Thi Ân được Phi Tuyết cho lời cam đoan liền yên tâm hơn. Có câu nói của đối phương, ít nhất cũng làm cho đám người kia phải kiêng dè đôi chút, còn về mười năm sau thì tiểu tử Dạ Trần cũng đã trưởng thành rồi, nhưng có thể làm cho đám người bất chấp tất cả vì lợi ích của Tộc có chịu dừng tay hay không? Đó còn là một câu khó hỏi đối với nhiều người.

''Có vẻ như ta, cũng phải quay về một chuyến rồi!'' Lời vừa vang lên, Ảnh Nguyệt thân ảnh đã biến mất.

Thấy tất cả mọi người đã rời đi, Bạch Mộng Hiệp thần sắc lo lắng chuyển thành bất an, xen chút ngại ngùng nói với người bên cạnh: ''Làm như vậy.... liệu có ổn không?''

Đối diện, nghe y nói, Ngọc Thi Ân bật cười, nhắc lại: ''Ổn không?'' Ánh mắt đối phương trở nên nghiêm túc và nói tiếp: ''Không có gì là không ổn cả. Mình không vì bản thân, trời tru đất diệt!''

Chương 51: Thú vị