Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tương Dạ Mộng Nhai
Unknown
Chương 52: Rời đi
Dạ Trần ở bên này đang ngồi trên giường hai chân xếp bằng tu luyện, đôi mắt nhắm chặt lại, mồ hôi trên trán chảy xuống má không ngừng. May có Lân Diễm bên cạnh giúp hắn lau đi không thì đã ướt đẫm áo rồi.
Hồi lâu đôi mắt nhắm chặt của Dạ Trần đội nhiên mở ra. Thần quang ánh sáng đen trắng đan xen lóe lên rồi biến mất. Bàn tay tự nhiên cử động nắm chặt buông ra, Dạ Trần cảm nhận toàn thân không còn cảm giác trói buộc nữa liền mỉm cười, thở ra một ngụm trọc khí màu lam.
''Tuyết tỷ ơi là Tuyết tỷ... đệ biết ngay tỷ sẽ dùng chiêu này mà. Sao có thể bỏ đi dễ dàng như thế.'' Dạ Trần nhếch lên khóe miệng, thầm thốt.
May mắn Âm Dương Thể của hắn còn có tác dụng giúp hắn cảm nhận được sự khó chịu trong người như bị thứ gì đó dính lấy. Cũng nhờ vậy khi vận dụng thể chất kiểm tra toàn thân hồi lâu mới thấy rõ, có một đám nhỏ khí vụ hình thành lên một ấn kí băng trảo màu lam đang lơ lửng trong người bản thân.
Đã phát hiện thì dễ dàng, trực tiếp dùng Âm Dương Thể mạnh mẽ tách nó ra. Một phần dương thuộc tính mang nguyên tố ánh sáng mạnh mẽ giúp hắn xua tan và tụ tập đám khí vụ vào một chỗ, phần kia âm thuộc tính có đặc tính của ám hệ giúp hắn dễ dàng xuyên qua đám băng vụ màu lam một cách dễ dàng. Không có ma lực trong người hắn duy trì, băng vụ hình trảo tự nhiên tan biến.
Lân Diễm đứng ở một bên nhìn Dạ Trần mỉm cười như vậy liền biết hắn đã thành công, đối phương không khỏi vui mừng.
''Thành?'' Mặc dù biết nhưng nàng ta vẫn lo lắng hỏi lại.
''Ừ.'' Dạ Trần mỉm cười gật đầu và bật khỏi giường nói tiếp:
''Chúng ta đi nhanh thôi.''
''Cũng được, mọi chuyện ta đã sắp xếp xong. Chúng ta đi luôn sao?'' Lân Diễm có chút đắn đo nói ra.
Dạ Trần cũng lâm vào trầm ngâm một lúc, rồi mới nói: ''Ta nghĩ Tuyết tỷ nhất định sẽ quay lại nhanh thôi. Dù sao ấn kí trong người ta do tỷ ấy lén để lại cũng đã bị ta loại bỏ. Với cách hành sự bá đạo hai ta đã thấy, ta không tin tỷ ấy sẽ bỏ qua dễ dàng như vậy.''
Lân Diễm nghe hắn nói liền gật đầu. Dù sao người ta cũng là ma giả đỉnh cao của Đại Lục tất nhiên sẽ không chấp nhận bản thân thất bại trên tay Dạ Trần. Tự nhiên tỷ ấy sẽ tìm đối phương, có khi là bất chấp tất cả tìm lại, song cũng là lấy lại mặt mũi đã sơ sót để mất trên tay tiểu tử trong miệng người đời.
''Vậy còn muội muội của người, chúng ta cũng không thể đi mà không nói gì à!'' Lân Diễm hỏi tiếp.
Dạ Trần thì có suy nghĩ khác, trong khi ám muội nhìn Lân Diễm thầm nghĩ: ''Thật là yêu nhau đậm sâu. Khi đi cũng cần gặp mặt nhau lần cuối, chậc.... nhưng thời gian có chút gấp nha!''
Cảm nhận được Dạ Trần đang dùng ánh mắt không tốt ngắm nhìn bản thân, Lân Diễm đỏ mặt, chậm cúi đầu xuống mân me mép áo nhưng nghe lời người trước thốt, nàng ta liền bão nổi.
''Hai người yêu nhau thật sâu nha, ta không phản đối....''
Dạ Trần vô ý nói ra nhưng rất nhanh đối phương bừng tỉnh, vội đưa tay lên nhanh chóng che miệng mình lại.
''Xong rồi!'' Dạ Trần thầm nghĩ, muốn đánh cái miệng nhanh hơn não của bản thân vài cái cho chừa.
Lúc này, Lân Diễm nghe đối phương nói mà ngây ngốc tại chỗ, miệng thì không ngừng lẩm bẩm: ''Ta, nàng, yêu, mà yêu cái gì cơ chứ?''
Càng nghĩ Lân Diễm càng hiểu ra, lúc trước tại sao đối phương lại nhìn mình và Băng Ánh Nhi với ánh mắt quái lạ như vậy, hóa ra là....
''Thiếu gia, người muốn c·hết sao...'' Lân Diễm tức giận nhảy dựng lên, hai tay đưa ra bóp chặt cổ Dạ Trần mà lắc điên cuồng.
''Khụ, khụ.... bình tĩnh, bình tĩnh. Là ta lỡ lời...'' Dạ Trần ho sặc sụa nói ra.
''Lỡ con cái khỉ. Ai nói với người như vậy?''
''Không phải là do hai người sao?''
''....''
Một lúc sau, Dạ Trần te tua ngồi ở bậc cửa, khuôn mặt thì bơ phờ thất thần không muốn sống nữa.
''Biết vậy ta đã...''
Đối phương lẩm bẩm, xong liền bị Lân Diễm đi đến mạnh mẽ kéo tai lên và hỏi:
''Biết cái gì? Người nói ta nghe thử!''
Trước câu hỏi của đối phương, Dạ Trần đại não vận động thật nhanh, lập tức cười hì hì nói ra: ''Gặp được ngươi Lân Diễm là ta cuộc sống này may mắn nhất.''
''Không phải là ta nói đối đâu, ngươi thử nhìn kĩ xem.... bản thân ngươi xinh đẹp lại thông minh, tài nghệ nấu nướng thuộc hàng nhất đẳng...!!''
Cứ thế một tràng nịnh hót như được chuẩn bị từ trước được Dạ Trần nói ra không chút vấp váp.
Lân Diễm ở một bên nghe hắn khen mà gật đầu không ngừng, miệng thì cười tươi, song bàn tay ở bên tai Dạ Trần cũng được từ từ rút về.
''Thiếu gia hiểu được tâm ý của ta như vậy là tốt.'' Lân Diễm gật đầu khen ngợi. Tay phải đưa ra nhẹ vỗ má Dạ Trần vài cái.
Dạ Trần ra sức mỉm cười, nói tiếp bằng giọng nhu thuận:
''Vậy chúng ta đi luôn chứ? Tuyết tỷ rất cường đại không biết khi nào tỷ ấy sẽ quay trở lại đây!''
Chuyển về chủ đề chính, Lân Diễm lập tức không biết nên phải làm sao cho đúng.
Nhìn ra nỗi lòng của đối phương, Dạ Trần cười nói: ''Không sao đâu, chúng ta để lại cho muội muội một lá thư là được.'' Dạ Trần nhanh chóng lấy ra một lá thư đã được chuẩn sẵn đặt trên mặt bàn.
''Chúng ta đi thôi.'' Vừa dứt lời, Dạ Trần liền nắm tay Lân Diễm kéo đi luôn.
Bước ra khỏi cửa, Dạ Trần trong tay xuất hiện một con thuyền nhỏ. Theo đó, đối phương ma lực phóng xuất, hai người liền cứ thế biến mất, để lại chiếc thuyền nhỏ dần dần lớn lên, rồi phá không bay đi.
Giờ đây, Băng gia đã không còn mạnh mẽ như trước, khi có siêu cấp ma giả tọa trấn nữa, cho nên bọn họ có thể dễ dàng rời đi mà không gây ra bất cứ một tiếng động nào. Tất nhiên là trong vài trường hợp đặc biệt, bởi tinh thần lực của cao cấp ma giả vẫn không ngừng quét qua mọi nơi, xui xẻo vẫn bị phát hiện như thường ngay.
Sáng hôm sau, Băng Ánh Nhi cùng Băng Tịnh đi tới biệt viện tàn của Dạ Trần.
''Hôm nay, yên tĩnh thật!''
Thường ngày, thấy giờ này bên trong đã truyền ra tiếng cằn nhằn của Lân Diễm khi gọi tỉnh Dạ Trần dậy nhưng giờ không có tiếng động gì, không khỏi khiến cho hai người cảm thấy là lạ.
Băng Ánh Nhi nhanh chóng đẩy cửa đi vào. Nhìn thấy bên trong căn phòng trước mắt không có một ai, mắt của nàng nhanh chóng đỏ lên, làm mờ đi cảnh vật trước mắt.
''Hình như có bức thư thì phải.'' Băng Tịnh ở một bên quan sát một vòng rồi nói ra. Chính nàng cũng cảm thấy hơi bất ngờ, vì người cứ thế không một tiếng động biến mất hết rồi.
Băng Ánh Nhi nghe vậy liền không chút chậm trễ bước vào mà cầm lấy lá thư để ở trên bàn. Mở ra xem, đối phương đọc xong liền cả giận, mắng lớn: ''Ca ca c·hết bầm, ca ca khốn kiếp, ca ca hư hỏng. Đi cũng không nói cho Ánh Nhi biết...'' Tức giận mau chóng qua đi, đối phương nước mắt rơi xuống khoảng không tĩnh mịch.
Bản thân Dạ Trần cũng sợ tình cảnh như vậy, hắn cũng không biết nói gì. Nên hắn chỉ có thể ra đi không một tiếng động mà thôi. Chưa kể nhìn thấy hắn, người Băng gia có khi nhớ ngay đến một chuyện mà Lân Diễm đã cảnh cáo hắn còn không quên gõ hắn vài cái nữa chứ.
''Cạch...!!'' Đột nhiên, băng khí bao trùm bức thư. Băng Ánh Nhi bóp nhẹ một cái, băng tinh liền vỡ vụn bay qua đôi mắt xinh đẹp của nàng.
''Tịnh Nhi đào đống cỏ dại bên hồ kia lên cho ta.'' Băng Ánh Nhi tức giận nói. Nếu Dạ Trần biết đối phương nói vậy, không biết biểu cảm sẽ như thế nào. Bởi trong thư hắn nhớ, bản thân không viết như vậy à, cái gì mà cỏ dại chứ.
''Hừ hừ, ca ca đừng để ta gặp lại, nếu không ta cho ca biết tay. Còn cả cọp lưu manh kia nữa. Hừ, đều là hai người đang đánh, đáng băm.'' Bàn tay Băng Ánh Nhi không biết lúc nào đã xuất hiện thêm mẩu giấy nhỏ, chữ trong đó có vài chữ nhưng to đùng chiếm hết cả mẩu giấy cứ như sợ người đọc không thấy rõ vậy.
''Tịnh Nhi, làm xong. Ngươi liền cho người đến xới tung khu đất này lên, rồi chuyển nó qua chỗ ta, nhớ chưa?'' Băng Ánh Nhi nghiến răng nói ra.