Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 32: Bài ca màu xanh thẳm

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 32: Bài ca màu xanh thẳm


Đợi đến khi cô buông tay xuống, ánh mắt anh liền không dứt ra khỏi đó được nữa.

Xung quanh miệng lem nhem hết cả, xấu đến mức không dám nhìn thẳng. Cô thật sự muốn chạy về nhà choảng chị mình một trận, nhưng bây giờ hối hận cũng chẳng kịp nữa, chỉ có thể luống cuống lau thêm mấy lần nhưng cũng không ăn thua.

Xuân Sướng lại hỏi: “Ăn sáng chưa?”

Nguyên Dã dốc nốt nửa chai nước còn lại sau đó mới vặn nắp. Đột nhiên anh liếc nhìn điện thoại, ánh mắt đột ngột thay đổi.

“Ừm.”

Nguyên Dã cười nhẹ, giọng điềm nhiên: “Chắc là loại mà chị không thích đấy. Mẹ em họ Hướng, sau khi ba mẹ ly hôn, em dùng chữ cái đầu trong tên của mẹ làm ID, đến giờ vẫn chưa đổi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Xuân Tảo đưa cho anh tờ giấy vẫn còn vương chút dấu son.

“Thế còn không mau ngủ đi? Muốn trễ học vì cái vấn đề cỏn con này hả?”

Không lau có khi lại bị thầy cô phát hiện ra, đối với cô nó cũng chẳng phải chuyện tốt.

Nguyên Dã cảm thấy cổ họng khô khốc.

“Hửm?” Xuân Tảo ngước mắt nhìn anh.

“Trông xấu lắm hả?” Cô sốt ruột hỏi: “Có lố quá không?”

Xuân Sướng làm việc tại chi nhánh của một tạp chí thời trang quốc nội, thời gian làm việc khá linh hoạt. Bình thường chị có thể ngủ đến 8, 9 giờ mới dậy nhưng hôm nay lại bị lịch sinh hoạt phi nhân tính của học sinh cấp ba làm ảnh hưởng, bất đắc dĩ phải dậy sớm hai tiếng.

Cô không phủ nhận nữa, chỉ hạ giọng dặn đi dặn lại: “Chị đừng có làm bậy đấy, đừng đi hỏi cậu ấy thật.”

Ai chuẩn bị đây…?

“Há cảo hấp với xíu mại thì phải?” Xuân Tảo cố nhớ lại, “Em cũng không nhớ rõ lắm.”

Cô đá đá chân chị dưới gầm bàn nhưng Xuân Sướng né gọn. Ngẩng đầu lên, Xuân Tảo bắt gặp ánh mắt của Nguyên Dã. Anh đang nhìn hai chị em cô với biểu cảm như cười như không, chắc chắn nghe ra hàm ý “cà khịa” của chị cô.

Xuân Tảo suýt sặc.

Rõ ràng vậy sao?

Anh khẽ cười: “Thật mà. Như vậy rất tốt.” Nếu không sao anh biết cô vẫn luôn băn khoăn về chuyện này chứ?

Hai người cùng nhau xuống lầu.

Xuân Sướng bĩu môi ra vẻ suy tư: “Ừm, tên như vậy mới có cá tính riêng. Chứ bọn thực tập sinh mới ở chỗ chị á, toàn thích đặt mấy cái tên viết tắt vừa loằng ngoằng vừa kém sang, nhìn chẳng hiểu gì cả, không biết làm việc với nhau kiểu gì.”

“A…” Xuân Tảo lại rút một tờ giấy ăn khác: “Bên nào?”

Ánh mắt chỉ dám cố định vào khoảng da thịt ít ỏi lộ ra trên cổ anh…

Nguyên Dã liếc mắt một cái rồi đáp nhanh: “Bên trái.”

“Khép cái miệng của mày lại đi.” Xuân Sướng liếc cô qua gương.

Nghe em gái tự ti như vậy, Xuân Sướng lập tức không vui: “Hỏi cái tên trên mạng thôi mà cũng cần tư cách? Sao, cậu ta là hoàng đế chắc? Không được phép gọi thẳng tên huý à?”

Xuân Tảo lặng lẽ dịch cốc nước ra chính giữa bàn, lấy làm lá chắn che đi sự xấu hổ của bản thân.

Xuân Tảo sững lại, lập tức đưa tay che miệng: “Làm sao?” Rõ ràng bảo là màu nud3 còn gì.

Xuân Sướng vừa nhai vừa lầm bầm đánh giá: “Thằng nhóc này cũng khéo đấy, biết nhìn người mà đối xử ghê.”

Nguyên Dã đáp: “Em chưa.”

“…” Xuân Tảo lập tức mang biểu cảm “muốn c·h·ế·t quá”, chậm chạp mở miệng: “Dạ… vẫn vậy.”

Nguyên Dã cũng không từ chối.

Ngoài cửa có động tĩnh, Xuân Sướng vội chạy ra: “Ê đợi đã. Nguyên Dã, em gái chị cũng đi học, hai đứa đi chung luôn đi.”

Nguyên Dã thoáng sững lại.

Xuân Tảo cũng vừa chải đầu gọn gàng đi ra, vừa hay trông thấy bữa sáng trên bàn. Cô chạy tới bên chị gái, bóp kem đánh răng, bắt đầu tranh chỗ ở bồn rửa mặt rồi hỏi: “Chị mua bữa sáng à?”

Xuân Sướng chẳng mấy để tâm: “Nhưng mà nếu không hỏi thì người chịu giày vò mãi chỉ có mày thôi đấy.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Dùng sắc đẹp để chuộc lỗi hộ chị.”

Thôi vậy. Nguyên Dã móc điện thoại trong túi ra rồi mở camera trước, giơ cao lên làm gương cho cô.

Mồm thì nói vậy nhưng cô cũng không lau đi, chỉ hỏi: “Nhìn có rõ lắm không?”

“…” Xuân Tảo lập tức chà bàn chải thật mạnh, lấy bọt kem che đi vẻ mặt vui sướng của mình.

“Chị điên à.”

Thôi vậy.

Anh tắt màn hình điện thoại, chạy một mạch ra cửa tiểu khu, lúc quay lại trên tay đã cầm theo một chai nước khoáng.

“Ấy.” Nguyên Dã định ngăn lại nhưng cũng không tiện trực tiếp nắm lấy cổ tay hay cánh tay cô. Nhìn thấy cô đã bắt đầu mạnh tay lau loạn xạ, anh chỉ đành thu tay về.

Nguyên Dã siết nhẹ tay thành nắm đấm, cảm giác nói ra sự thật bây giờ thật khó khăn: “Ngoài viền môi vẫn còn.”

Nói xong chị đẩy Xuân Tảo ra ngoài.

Rồi chị liếc nhìn em gái đầy lo lắng, hạ giọng nói nhỏ: “Mày có đấu lại cậu ta không đấy?”

“Cậu bạn đẹp trai phòng bên mua đấy.”

Nhưng anh chẳng để tâm, chỉ cúi đầu hút một ngụm sữa đậu nành, không bình luận gì.

Không biết đã bao lâu trôi qua. Có lẽ chưa đến một phút.

Anh vội sửa lại: “Là bên trái của tôi.”

Xuân Tảo im lặng một lúc lâu rồi mới nói khẽ: “Em có tư cách gì đâu…”

Xuân Sướng tiếp tục truy kích: “Đúng không? Vậy cậu dùng tên gì trên mạng? Đừng bảo cũng là kiểu đấy nhé?”

Cuối cùng anh cũng buông tay: “Xong rồi.”

“Ồ…”

Nguyên Dã quan sát kỹ hơn một chút: “Không hề, trông khá đáng yêu.” Nói xong còn cười khẽ.

Đèn xanh chỉ còn ba giây, một nam một nữ lao nhanh qua vạch sang đường màu trắng. Trong làn gió sớm, ánh sáng bừng lên rực rỡ, phía trên là bầu trời cuối thu xanh thẳm như khúc ca buổi sáng.

“Chạy.”

Xuân Sướng đáp: “Màu nud3 tự nhiên, không nói thì cả chuyên gia trang điểm cũng không nhận ra, đảm bảo giúp em trông tươi tắn hơn.”

Anh vội dời mắt đi nhưng vẫn phải nhắc nhở cô là do lau mạnh tay quá nên son đã lem ra ngoài môi. Anh hắng giọng, điều chỉnh nhịp thở: “Này.”

Nguyên Dã nghiêng người, đổ ít nước lên giấy rồi mới nhìn lại cô.

Xuân Tảo cũng xoay người nằm xuống, nhưng chẳng bao lâu sau lại cầm điện thoại lên, chỉnh độ sáng xuống mức thấp nhất rồi mở trang cá nhân của Nguyên Dã ra. Cô lặng lẽ nhìn một lúc rồi mới nhét điện thoại xuống dưới gối, nhắm mắt ngủ.

Trên bàn ăn trong phòng khách có bày bữa sáng của McDonald’s, đủ món, thừa sức cho hai chị em ăn no.

Nguyên Dã như học sinh vừa giác ngộ trên giảng đường, gật đầu đáp: “Dạ, cũng có lý.”

Cô không muốn khiến Nguyên Dã khó xử và cũng không muốn chính mình rơi vào tình cảnh đó.

Nguyên Dã đứng ở cửa, ánh mắt bất giác dừng lại trên mặt Xuân Tảo. Giây tiếp theo, anh khẽ nhướng mày nhưng không nói gì.

Trời rạng sáng, mặt trời còn chưa ló dạng, lá cây ngô đồng vàng óng xoay xoay trên mặt đường bê tông. Đôi giày trắng tinh lướt qua một chiếc lá, một đôi giày thể thao khác màu vàng nhạt cũng bước qua một chiếc rồi sánh bước bên nhau.

Cô suýt thì hét lên.

Nguyên Dã liếc cô một cái, giọng bình thản: “Không sao.”

Hai chị em mình đúng là đáng đánh.

Aaa.

Xuân Sướng híp mắt cười nhạo: “Chị thật sự không hiểu nổi cái trò đoán tới đoán lui của tụi mày bây giờ. Nếu quan tâm thế thì hỏi thẳng không được à?”

Xuân Sướng hừ một tiếng, trở mình ôm lấy cánh tay: “Ngủ đi, chị đây còn phải đi làm, không rảnh làm cố vấn tình cảm miễn phí cho mày đâu.”

Giọng nam từ trong phòng vọng ra: “Em tên Nguyên Dã.”

Khi bước ra, anh chỉ mặc áo hoodie màu trắng hạnh nhân, chưa khoác đồng phục, dáng vẻ vô cùng sạch sẽ thoải mái. Xuân Tảo thoáng đỏ mặt. Sao anh có thể hợp mấy gam màu trắng đến thế nhỉ?

Chương 32: Bài ca màu xanh thẳm

Dọn dẹp xong, Xuân Sướng ngồi xuống ghế, không chút khách sáo bóc túi giấy lấy chiếc burger trứng phô mai ra cắn một miếng: “Cậu ta từng mua bữa sáng cho mày bao giờ chưa?”

Vừa ra đến cửa, chị liền khựng lại.

Xuân Tảo không dám nhúc nhích, chỉ có trái tim là đập điên cuồng, nhiệt độ trên mặt cũng tăng vọt.

Nguyên Dã khựng lại một chút nhưng không để cô có cơ hội tránh né, anh nghiêng người tới, tiếp tục cẩn thận giúp cô lau sạch.

Xuân Sướng tiếp tục gặm chiếc burger ăn dở, vừa ăn vừa trò chuyện: “Xuân Tảo, em vẫn dùng cái tên gì mà… Chim nhỏ trên mạng đấy hả?”

Xuân Tảo đứng đó, chân hơi nhũn ra, cảm giác khô nóng và kiệt sức như vừa chạy 100 mét.

Lúc này Xuân Tảo mới thực sự nhìn thấy bộ dạng của mình.

Xuân Sướng ung dung như chủ nhà thực thụ: “Chưa ăn thì ra đây ăn chung đi.”

Ban đầu động tác của anh còn khá nhẹ nhàng, nhưng có lẽ vì màu son khó lau nên lực tay dần tăng lên, từng chút từng chút chà xát ở khóe môi cô. Chỉ có một điểm nhỏ ấy thôi mà nóng rực như bị thiêu đốt, sức nóng dần dần lan ra toàn thân khiến cô gần như nghẹt thở.

Hai người thông minh bỗng dưng đều hóa thành kẻ ngốc. Xuân Tảo cũng hơi đơ ra, không chắc chắn lắm, từ từ dịch giấy ăn sang phải.

Xuân Sướng liếc qua cánh cửa phòng bên cạnh, trong lòng hừ một tiếng rồi rẽ vào nhà tắm.

“…”

“Ồ,” Xuân Sướng lười biếng đáp, “Cảm ơn bữa sáng nha.”

Anh mở nắp đi tới trước mặt cô, đưa tay ra: “Giấy ăn.”

Loại son lì này đâu có dễ lau đi chỉ bằng giấy ăn, cuối cùng Nguyên Dã nói: “Chờ một chút.”

Xuân Sướng hừ một tiếng: “Tảo à —— mày có thể lừa người khác chứ còn lâu mới lừa được cặp mắt tinh tường của chị. Chị là chị ruột của mày đấy, mày thế nào chị nhìn phát là biết. Còn cái cậu phòng bên cạnh kia nữa.”

Xuân Tảo ngớ người một giây rồi giả bộ bình tĩnh: “Thì liên quan gì đến cậu ấy?”

“Cơ mà,” anh chần chừ, “Môi của cậu… cũng là chị cậu tô son giúp à?”

“Em đi học đây.” Cô kéo lấy balo trên ghế.

Môi Xuân Tảo vốn có màu nhạt, nhưng vì bị cọ xát quá nhiều, đôi môi nhỏ mà đầy đặn giờ đây trở nên đỏ thẫm đến kỳ lạ, như quả mọng giữa hè lặng lẽ treo trên cành thấp, vươn tay là có thể hái.

“Cậu không để bụng thật chứ?”

Tất cả đều ngầm hiểu, Xuân Tảo không nói gì thêm.

Xuân Tảo khó hiểu ngẩng đầu.

Xuân Tảo trừng mắt nhìn chị.

Rốt cuộc đã có thể hít thở.

“Để tôi.” Anh nói, không cho cả hai thời gian phản ứng quá nhiều, tay đã cầm góc giấy thấm nước đặt lên môi cô.

Không đúng, đầu óc anh loạn cả rồi, phải là bên phải mới đúng chứ.

Xuân Sướng quyết định phải ra oai phủ đầu, đứng dậy khỏi ghế, gạt tay Xuân Tảo đang định níu lấy áo mình, thảnh thơi bước đến cửa phòng Nguyên Dã: “Hi, xưng hô thế nào đây?”

Sau bữa sáng, hai chị em đứng bên bàn học nhìn nhau không nói gì, lặng lẽ tự kiểm điểm. Cuối cùng Xuân Tảo tức giận đấm vào khuỷu tay chị một cái để kết thúc bầu không khí xấu hổ.

“Dù sao thì…” Xuân Tảo ậm ừ: “Không nghĩ tới là được mà.”

Bên trái của anh…

“Em cũng phải đi học đấy nhé?”

Bầu không khí xung quanh, bóng người qua lại, tiếng chim hót, tiếng lá cây xào xạc trong gió dường như trở lại trong cùng một khoảnh khắc.

Với tính cách của Nguyên Dã, khả năng cao anh sẽ không cố ý lấp li3m hay bịa chuyện qua loa.

Haizzz.

Xuân Sướng chọc nhẹ vào trán em gái: “Ngốc.”

Xuân Tảo hút một ngụm sữa đậu nành: “Ngày đầu tiên chuyển đến, cậu ấy có mua cho em với mẹ một lần.”

Anh đẩy cô một cái.

Làn nước lạnh buốt chạm vào khiến Xuân Tảo giật mình, theo bản năng muốn né ra sau.

Dù vậy, Xuân Sướng vẫn không buông tha: “Nguyên Dã, cậu thấy sao?”

Nguyên Dã đang sắp xếp balo, chỉ nói: “Không có gì ạ.”

Xuân Tảo bán tín bán nghi, định soi gương kiểm tra nhưng thấy kim đồng hồ đã chỉ đến giờ đi học, cô đành xách balo lên. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Hình như thấy chị qua đây có vẻ hơi mất tự nhiên.” Trong bóng tôi, Xuân Sướng trợn mắt: “Nếu như không có ý định ‘đào góc tường’ nhà chị thì việc gì phải căng thẳng thế?”

Xuân Sướng quẹt nhẹ lên môi cô một đường trên dưới, sau đó cất son đi: “Đừng lau, bặm bặm môi đi.”

Chị bước ra khỏi phòng với đôi quầng thâm sắp rũ xuống tận miệng.

Xuân Tảo không nhịn được bật cười.

Xuân Tảo giật mình: “Muộn rồi sao?”

Xuân Tảo vội tránh nhưng bị chị giữ chặt cằm bắt phải bặm môi.

Xuân Tảo khó hiểu: “Là sao?”

Xuân Tảo càng mơ hồ hơn, thì thầm đáp lại: “Đấu gì cơ?”

Phản ứng mơ hồ ấy càng khiến người ta bất an, Xuân Tảo cuống cuồng lục tìm túi giấy ăn trong ngăn bên của cặp sách, định lau đi. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Mẹ nhận à?”

Cái kiểu chạy trong anime này ấy, mặc dù muộn nhưng kiểu gì cũng phải có haha

Xuân Tảo vội lấy giấy chấm vào khóe môi bên trái, cẩn thận lau đi.

Xuân Tảo cảm thấy cần xin lỗi vì những lời sáng nay của chị mình: “Xin lỗi cậu chuyện buổi sáng hôm nay nhé, chị tôi tính hơi…” một lời khó mà diễn tả.

Xuân Sướng và Xuân Tảo: “…”

Xuân Tảo lầm bầm: “Nhỡ đâu câu trả lời là điều mình không muốn nghe thì sao.”

“Hôm đó mua gì?”

Xuân Sướng hất cằm: “Gọi cậu bạn đẹp trai kia đi cùng.” Nói xong liền chọc thẳng thỏi son vào mặt em gái.

Vậy tức là bên phải của cô sao?

Xuân Sướng lôi thỏi son trong túi xách ra, vặn nắp rồi kéo dây đeo balo của Xuân Tảo lại: “Khoan đã.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Không dám nhìn bàn tay gần trong gang tấc, cũng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt có lẽ đang chăm chú quan sát môi mình của anh.

Tác giả có lời muốn nói:

***

Xuân Tảo cố giữ vẻ tự nhiên, tò mò hỏi: “Cậu ấy làm sao cơ?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 32: Bài ca màu xanh thẳm