Hắn vừa đi vừa xé từng mảnh y phục còn lại quắng quanh trên những v·ết t·hương, nhịn từng cơn đau mà bước đi, khuôn mặt hắn tái nhợt vì thiếu máu, cơ thể nghiêng qua lại như sắp b·ất t·ỉnh tâm thần hắn cũng bắt đầu dần mơ hồ rồi ngã gục xuống mặt đất.
Tâm hắn lúc này mơ hồ, suy nghĩ như thác mà tràn vào đầu.
"Ta sẽ c·hết ư?"
"Ta có lẽ có thể gặp phụ mẫu rồi đi?"
"Ta lạnh quá, ta mệt quá..."
Cơ thể hắn dần lạnh đi, máu chảy khắp bốn phía quay quanh hắn, gượng mặt tái nhợt, từng cái suy nghĩ cũng theo thời gian mà cũng từ từ chậm đi, hắn bây giờ tâm lạnh lẽo, hy vọng cũng dường như đã tắt, ý thức hắn rơi vào trong Sảng Linh dần dần chìm xuống theo Nguyên Đạo, theo từng cái chìm xuống những kí ức cũng dần hiện ra trước mắt.
Theo từng dòng kí úc hắn lại nhớ ra hiền bóng một người cao lớn, lực lưởng, trên người là trường phục xanh đôi mắt có màu đen nâu, tóc cắt ngắn, thân cao sáu thước trên tay đang cầm kiếm, bên cạnh người đàn ông là mỹ phụ, thân hình cân đối, tóc đen dài khẽ xõa ngang vai, gương mặt xinh đẹp. mặc trên người chiếc áo dài đang quắng quýt với cậu bé khoảng chín-mười tuổi.
Người đàn ông ôm đứa trẻ vào lòng rồi cất tiếng nói:
"Nguyên Đạo con chính là thiếu chủ Nguyễn gia nên con phải học "Tâm pháp" cùng "Kiếm Phổ" cố gắng hiểu chứ?"
Nguyên Đạo ngoan ngoãn: "Vâng!"
"Không hổ là con của Nguyễn Trường Thiên ta!" Ông ta vừa nói tay xoa lên đầu Nguyên Đạo, rồi từ từ truyền "Âm Dương Kiếm Phổ" và "Trường Sinh Tâm Pháp, cùng với đố trong đầu hắn hiện tại xuất hiện từng cái di chuyển, từng những khiếu huyệt, từng cái kinh mạch, từng cái con đường dẫn linh khí cùng những chiêu thức mạnh mẽ đều đã ghi nhớ vào đầu của hắn.
Không phải vì hắn là kỳ tài trong việc tu luyện mới có thể ghi dẫn nhanh như vậy, đơn giản chỉ là phụ thân hắn đưa vào phần vỏ còn phần cốt lõi phải tự hắn ngộ ra, tự hắn tập luyện.
Ông ta tay xoa xoa đầu Nguyên Đạo: "Ta đã truyền hai bộ công pháp rồi cố gắng tập luyện vào."
Nguyên Đạo ngoan ngoãn: "Vâng!"
Người đàn ông có chút vui vẻ: "Được! bây giờ tập cùng ta luyện tập."
Hai người phụ tử cùng nhau luyện tập, không biết khi nào thanh kiếm gỗ nhỏ đã nằm trên tay nhỏ Nguyên Đạo hắn vung vẫy kiếm gỗ khắp nơi theo từng bước chân lúng túng mà cơ thể nhỏ của hắn té xuống nằm dưới đất, phụ thân hắn chỉ nhìn hắn chỉ cười lên một tiếng mà không đưa tay đỡ hắn lên.
Nếu Nguyên Đạo không muốn tu luyện mà sống như phàm nhân ông ta cũng đều chấp nhận mà bảo hắn một đời phàm nhân, ông ta không muốn con cái mình sống bị áp đặt mà muốn chúng sống như ý mình, Nguyên Đạo lại chọn tu luyện nên ông ta cảm thấy rất vui là đều đương nhiên.
Người đàn ông bỗng nói lớn: "Nguyên Đạo nhìn phụ thân ngươi, Nguyễn Trường Thiên thi triển kiếm pháp."
Nguyên Đạo giật mình không thôi, đôi mắt nhanh chóng nhìn vào người đàn ông trước mắt, ông ta trên tay cầm kiếm đôi mắt nghiêm túc, theo từng bước di chuyển kiếm pháp cũng được tung ra, những đường kiếm như muốn xé rách không gian mà ra, kiếm khí phát ra chém đứt đôi cây trước mắt sau đó hóa thành từng miếng gỗ vụn.
Nguyên Đạo còn nhỏ lúc này tró mắt nhìn, đôi mắt phát sáng: "Phụ thân ta cũng muốn học."
Ông ta có chút tự hào: "Được, nhưng chưa phải bây giờ vì ta phải chuẩn bị cho con một vài thứ."
Chưa kịp nói xong người mỹ phụ chạy thẳng đến trước mặt ông ta nằm nhéo tai, gương mặt tức giẩn, vừa nhéo tai cô ta vừa nói lớn:
"Tôi cho ông một khắc để dọn, nếu không dọn xong lão nương cho ngươi ngủ ngoài sân."
Nguyên Đạo lúc này ôm bụng lăn qua lăn lại cười không thôi, còn hai người lúc này khi nghe Nguyên Đạo cười nhìn nhau một cái hai người cũng theo đó mà cười theo, lúc này vô cùng hạnh phúc, bỗng xung quanh tối đen chỉ còn Nguyên Đạo, hắn hoảng loạn nhìn xung quanh lấy hết sức chạy như muốn thoát khỏi màn đen này.
"Mẫu thân, phụ thân hai người ở đâu, đừng đùa với con nữa ra đây đi."
Đột nhiên đầu hắn đau nhưng búa bổ: "Tại sao ta lại quên rằng họ đ·ã c·hết rồi chứ!"
Màn đen trong tâm trí hắn cũng theo hắn mở mắt tỉnh dậy mà biến mất, bên tai hắn thi thoảng có âm thanh gọi hắn.
"Nguyên Đạo, Nguyên Đạo?"
"TỈnh dậy đi, ngươi đừng có c·hết đấy nhé."
"Này!"
Giọng nói lo lắng của nữ nhân khiến đầu hắn dần thoát khỏi cơn mụ mị, đầu hắn đau kịch liệt, mắt cũng dần mở ra xem, trước mắt hắn là Thủy Nguyệt gương mặt lo lắng, nhanh chóng kiểm tra cơ thể hắn, sau đó liền mang hắn lên lưng, từng hơi ấm nóng của cơ thể nữ nhân hắn đều cảm nhận được, hơi thở gấp gáp nặng nhọc hắn đều nghe rõ mồn một.
Thủy Nguyệt trước mắt hắn hơi thể gấp gáp, gượng mặt lo lắng, mồ hôi trên trán lắm tắm, trên lưng mang theo Nguyên Đạo nhưng chạy nhanh chóng trong bóng tối.
Cô sợ mình không kịp, không kịp cứu hắn như người gia gia nuôi lớn cô, cô không muốn ai phải c·hết trước mắt mình như mình đã từng khi trông thấy gia gia từng hơi thở mất dần nhưng không làm được gì, cô không muốn nó lặp lại.
Theo thời gian bước chân của Thủy Nguyệt dần chậm lại, cơ thể lúc này cũng đã mệt mỏi nhưng cô ta vẫn không muốn mặc kệ Nguyên Đạo sống c·hết, dù không liên quan với nhau, cũng chỉ là do Thủy Nguyệt chấp niệm mà cứu Nguyên Đạo, nhưng cô ta thật sự muốn cứu Nguyên Đạo.
"Nguyên Đạo cố lên sắp tới rồi."
Giọng nói Thủy Nguyệt liên tục vang lên.
"Cố lên."
"Ta không muốn có n·gười c·hết trên lưng ta đâu đấy."
Đoi chân cô bây giờ đã mềm nhũng như mất hết sức lực làm cô ngã xuống lăn vài vòng, tạo thành một đường dài trên mặt đất, đôi chân cũng đầy vết chầy xước máu theo đó cũng chảy ra, Nguyên Đạo b·ất t·ỉnh cũng ngã xuống nhưng được Thủy Nguyệt dùng cơ thể để đở lấy nên không xước vài vết nhỏ, khiến Thủy Nguyệt nhăng mặt mà đau đớn.
Lần nữa cõng Nguyên Đạo trên lừng, đôi chân rung rẫy được rót linh khí những vẫn yếu đuối mà từng hồi co giật dự dội, hơi thở cũng dần mất đi nhịp độ, mệt mỏi mà chạy đi, vừa đi cô vừa nhớ lại.
"Thủy Nguyệt à, có lẽ gia gia không ở bên có được nữa rồi." Giọng nói như không nở, yếu ớt già nua phát ra từ người ông lão da nhăn nheo, tóc bạc trắng, đôi mắt buồn bã ẩm ướt nước mắt khẽ nhẹ nhàng nắm bàn tay nhỏ nhắn của Thủy Nguyệt.
Thủy Nguyệt đôi mắt đẫm nước: "Không gia gia sẽ khỏe lại mà."
Ông lão cũng nhẹ nhàng nói: "Ta biết cơ thể ta ra sao, thứ ta lo nhất chính là con đấy."
Thủy Nguyệt tay nắm chặt bàn tay của ông lão đã nuôi cô từ trước tới nay, như muốn néo giữ lại sinh mệnh đang từ từ rời xa cô, cô nén từng giọt nước mắt phát ra từng tiếng nất, những giọt nước mắt cũng rơi xuống từ má.
"Gia gia đừng bỏ con lại mà." nói xong cô ôm lấy cơ thể gầy trơ xương của gia gia cô mà khóc.
"Thủy Nguyệt à sinh tử chỉ là đều sớm muộn không, vạn vật đều cũng phải c·hết, không ai có thể thoát khỏi cả." Ông lão vừa nói đưa tay xoa xoa cái đầu nhỏ của Thủy Nguyệt
"Con nên nhớ khong ai tốt bụng với con vô điều kiện cả, ngay cả ta cũng vậy, ta tốt với con vì con là cháu và cũng là người chăm sóc ta khi về già, nhưng còn người lạ họ sẽ lợi dụng con để phục vụ cho mục đích riêng của họ nên hãy ghi nhớ đều này, thế gian này chỉ có hai từ lợi dụng, sinh linh lợi dụng thiên địa mà sống, thiên địa lại dụng sinh linh mà tồn tại, nên thế giới này chỉ tồn tại lợi dụng dù nó lớn hay nhỏ mà thôi, lớn là triều đình lợi dụng người dân mà tồn tại, nhỏ là việc chúng ta lợi dụng phụ mẫu mà sinh ra, nên thế con cũng phải lợi dụng những người khác để tồn tại và không được làm tổn hại đến lợi ích của bản thân, con hiểu chưa?."
Nói xong tay của ông ta cũng từ trên đầu Thủy Nguyệt mà buông thỏng.
Kí ức của cô cũng khép lại, Thủy Nguyệt tuy hiểu những điều mà gia gia cô từng nói, nhưng cô không muốn chấp nhận, cô cũng không thể thấy c·hết không cứu, cô thầm nghĩ:
"Xin lỗi gia gia, nhưng con không thể không cứu người này."