Trời dần tối, màn đêm cũng dần kéo đến, đây cũng là lúc tà ma hoạt động, Thủy Nguyệt cùng Nguyên Đạo cũng càng thêm nguy hiểm, tuy nói Thủy Nguyệt có thể dùng linh khí mà chiến đấu nhưng còn Nguyên Đạo thì không, cô có thể bỏ lại hắn mà chạy nhưng thập phần cô không muốn nó xảy ra.
"Hú~" Từng tiếng sói tru cất lên trong khu rừng, Thủy Nguyệt cũng càng thêm vài phần lo sợ cùng gấp rút mà cố sức chạy càng nhanh, vô thức cầm đôi tay lạnh buốt của Nguyên Đạo.
Cô thầm suy tính trong đầu:
"Bây giờ nếu mạo hiểm tiếp tục di chuyển e là sẽ không tốt, nếu mình ta vẫn ổn nhưng còn Nguyên Đạo trên lưng nên ta không thể."
Vừa nghĩ theo mặt trời dần biến mất trên trời, cô cũng dùng linh khí mà rót mà đôi mắt, lại dồn vài đôi chân thêm vài phân linh khí mà di chuyển tiếp tục.
Dồn linh khí vào một điểm hay một huyệt có thể tăng cường bộ phận đó, ví dụ đơn giản nhất là Thủy Nguyệt khi rót linh khí vào mắt là có thể dễ dàng nhìn trong đêm, cũng có thể nhìn thấy tà ma mà thường ngày không thấy.
Đây là lần đầu cô dùng linh khí lên mắt nên cảm thấy vô cùng lạ lẫm cùng với sợ sệt khi nhìn thấy tà ma trong rừng, cô cũng chỉ là cô gái nhỏ cùng lắm chỉ hơn những cô gái khác một cái gan, nhanh chóng trước mắt nàng là đám lửa đang cháy, màu đỏ lửa hằng lên những hàng cây xung quanh, nàng ta nhanh chóng ngã gục xuống đặt Nguyên Đạo ngồi cạnh bên gốc cây, thở gấp.
Trung Hiếu dẫn đầu đám người hỏi:
"Nguyên Đạo hắn bị sao thế?"
Thủy Nguyệt nàng lúc này khó khăn đáp:
"Không rõ, khi ta phát hiện hắn đã như vậy rồi."
Không ai tiếp tục hỏi rồi tập trung sang Nguyên Đạo toàn thân được băng sơ sài bằng đồ của đạo quán, ai cũng nhăn mặt khi thấy những v·ết t·hương của Nguyên Đạo, Thanh Nga mặt tái xanh không dám nhìn quay sang Thủy Nguyệt mà xem xét một phen, còn đám nam nhân vẫn đang xem xét Nguyên Đạo.
Bỗng Trần Quốc Hưng cất lời:
"Tránh ra hết đi, ta sẽ chữa trị cho hắn."
Mọi người đều tránh sang một bên ánh mắt cung kính hướng về phía Trần Quốc Hưng tay hiện tại đang đưa trước ngực Nguyên Đạo, trong lòng bàn tay bỗng lóe lên ánh xanh lục, theo từng ánh xanh v·ết t·hương của Nguyên Đạo của dần từng cái khép lại.
"Được rồi, hắn ổn rồi." Trần Quốc Hưng điềm tĩnh nói.
"Hắn bị sao thế Trần đạo trưởng?" Thanh Nga hóng hớt hỏi.
Trần Quốc Hưng đáp: "Không gì to tát cả, hắn chỉ đánh nhau với yêu hổ Khai Linh kỳ thôi."
Ai cũng kinh ngạc ánh mắt hướng tới Nguyên Đạo đang nằm một bên.
Trần Quốc Hưng từ từ giảng giải: "con đường tu hành của Yêu thú chia làm hai loại, một là linh thú đơn giản mà nói linh thú chính là con đường tu hành bằng cách hấp thụ linh khí, niệm lực cùng công đức mà thành, giống như thần đạo của con nhân tộc, tu vi chia thành lục cảnh: Khai Linh, Ngưng Đan, Hóa Cảnh, Linh Thân, Hóa Thần, Yêu Thần, còn về cách tu hành thứ hai chính là dùng máu thịt của con người hoặc dùng sát khí, oán khí để tu luyện chai thành lục cảnh: Khai Linh, Huyết Khí, Âm Đan, Hóa Cảnh, Cửu U, Yêu Thần, mỗi đại cảnh giới của yêu quái tu hành bằng cách này đều phải chịu thiên phạt, đương nhiên nhân tộc tu sĩ cũng có thể tu luyện bằng cách này, tu hành bằng cách này được gọi chung là tà tu, tà tu ngày đi ngàn dặm nhưng thiên phạt lại luôn mạnh hơn tà tu hai đại cảnh."
Ông ta điềm đạm nói tiếp: "Ta không muốn các người thành tà tu nên trong khi tu hành cũng phải tu tâm."
"Được rồi nghỉ ngơi đi, hai hôm nữa ta sẽ kiểm tra các ngươi."
Nghe lời ông ta giải thích về tà tu mọi người đều trầm mặt, mỗi người đều có mỗi suy riêng của bản thân.
Giờ Sửu Nguyên Đạo mới từ từ mở mắt, khẽ xoay người nhìn xung quanh thấy bản thân đang được nằm ở nền gạch đá, bên trong cái miếu bỏ hoang trên núi, xung quanh sạch sẽ như đã có người dọn dẹp, tuy nói đây là miếu hoang nhưng tượng thần bên trong vẫn được thờ cúng bỗng có tiếng nói:
"Huynh dậy rồi à?" Trung Hiếu nói tuy không lớn nhưng ai cũng có thể nghe thấy, mọi người đều nhìn sang hắn khiến hắn ngại ngùng không thôi, xua xua tay nói:
"Mọi người sao nhìn ta thế."
Thanh Nga nhanh nhẹ chạy lại trước mặt Nguyên Đạo ánh mắt trông mong hỏi: "Huynh có thể đánh được của Yêu Hổ à?"
Hắn miễn cưỡng gật đầu sau đó lại nói:
"Sao muội biết?"
Thanh Nga hào hứng đáp: "Trần đạo trưởng nói."
Nghe xong Nguyên Đạo bất ngờ nhìn sang Trần Quốc Hưng đang nhàn nhả uống trà trước cửa miếu trong màn đêm đen, thắc mắc bên trong lòng hắn có dâng lên được hỏi nhưng lại thôi.
"Thần thức ta bao phủ khắp núi." Ông ta khẽ khàn nói.
Nguyên Đạo bất ngờ: "Ngài có thể đọc được suy nghĩ sao?"
Trần Quốc Hưng kiên nhẫn đáp: "Không, đơn giản chỉ đoán thôi."
Nguyên Đạo e dè hỏi:
"Ta có thể biết thêm về thần thức mà ngài nói không?"
"Đương nhiên, nói dễ hiểu thần thức chia nhỏ linh hồn thành từng mảnh nhỏ, kích thước tùy ngươi quyết định, nó gần giống như xuất khiếu khi đạt đến Âm Dương."
Nguyên Đạo lặng lẽ tiếp tục rồi chấp tay cảm tạ.
Trung Hiếu vỗ vai Nguyên Đạo khiến hắn mặt nhăn lại từng hồi đau đớn làm hắn tức giận phẫn nộ đấm vào người Trung Hiếu khiến hắn bay lên cao rồi lăn vài vòng, nằm như đ·ã c·hết.
Mặc kệ Trung Hiếu đang nằm bên dưới, Nguyên Đạo phủ phủ cánh tay rồi nói:
"Mọi người đói bụng không?"
Thanh Nga điên cuồng gật đầu: "Hai hôm nay ta chưa ăn gì rồi."
"Được thế cùng ta đi bắt cá nhé?" Nguyên Đạo nhẹ nhàng hỏi.
Thanh Nga cùng Trung Hiếu bên dưới đất không biết từ khi nào đứng bên hắn, làm hắn giật bắn cả mình theo phản xạ lại đánh thêm một cú vào mặt Trung Hiếu khiến hắn lại lăn vài vòng rồi nhanh chóng đứng dậy lần này không dám đứng gần Nguyên Đạo nữa, khiến mọi người trong miếu cười không thôi.
Ba người hai nam một nữ đi tới bên suối trong vắt, dòng nước nhẹ nhàng chảy, nước lành lạnh của sáng sớm khiến người của từng ngài rung lên từng đợt dài, Nguyên Đạo từ từ cởi cái áo rách rưới ra trước mắt Thanh Nga khiến nàng ta đỏ mặt nhanh chóng quay đi chỗ khác, Trung Hiếu đồng dạng cũng cởi áo ra rồi nhảy xuống suối mà bắt cá.
"Hai tên biến thái các ngươi, tại sao lại cởi áo ra thế hả!?" Thanh Nga ngại ngùng nói.
Nguyên Đạo ngây thơ đáp: "Chỉ là áo thôi mà."
Bên dưới dòng trong veo có thể nhìn thấy những con cá đang bơi bên dưới, chóp mắt Nguyên Đạo dồn linh khí vào tay chân rồi lao lên bắt hụt con cá bên dưới mà ngã xuống nước, khiến Trung Hiếu cùng Thanh Nga một hồi trêu trọc.