Ba người Nguyên Đạo lúc này mới cất bước quay về ngôi miếu hoang, trên tay ai cũng cầm những con cá đang còn sống vẫy vùng như muốn thoát khỏi tay của ba người như lực bất tồng tâm, vừa đi vừa nói chuyện rơm rả.
Bóng đêm nhanh chóng che phủ khắp nơi trên núi rừng, mọi vật đều bị nhuộm đen, động vật điên cuồng chạy về tổ, không khí cũng dần trở nên lạnh hơn, gió lạnh cũng theo đó mà làm rung rinh những chiếc lá vàng trên những cành cây làm nó rơi xuống đất, trăng cũng từ từ ló dạng nhưng đã bị che bỏ những ngọn núi trùng điệp xung quanh.
Khi trăng vừa qua khỏi núi, Nguyên Đạo cùng Thanh Nga, Trung Hiếu cũng về tới ngôi miếu hoang, bên ngoài ngôi miếu hoang đang cháy bập bùng ngọn lửa, Vương Đức đang nhặt từ cây củi gần đó, Thủy Nguyệt cùng Dương Nhật đang ngồi bên đám lửa hơi nóng kéo thành từng hơi hất lên người hai người, còn về Trần Quốc Hưng không biết ở đâu lấy ra một chén trà cung bình trà mà ngồi nhăm nhi từng ngụm trà đắng.
Nguyên Đạo thắc mắc: "Trần đạo trưởng ngài lấy mấy vật này từ đâu ra vậy?"
Trần Quốc Hưng vừa uống một ngụm trà vừa bình thẳng: "Ta cất bên trong giới chỉ." Vừa nói Trần Quốc Hưng vừa đưa tay đeo chiếc nhẫn lắp lánh ánh kim cho Nguyên Đạo xem.
Nguyên Đạo tiếp tục thắc mắc: "Nó có thể chứa đồ bên trong à Trần đạo trưởng?"
Trần Quốc Hưng chỉ gật gật nhẹ đầu không đáp.
Nguyên Đạo hiểu ý không hỏi gì thêm, lặng im kéo theo hai người còn lại làm sạch quả dại cùng cá để chuẩn bị cho bữa ăn, Nguyên Đạo phụ việc làm sạch cá, Trung Hiếu thì tìm kiếm những canh dài để xiên cá, Thanh Nga miệng nở nụ cười nhẹ nhàng vừa rửa trái dại vừa nói:
"Huynh nói xem, lỡ đâu trái dại này có độc thì sao?" Cô tinh nghịch hỏi.
Nguyên Đạo cũng hài hước đáp lại: "Không lo, có Trần đạo trưởng ở đây chúng ta cũng không c·hết được."
"Sống c·hết các ngươi ta sẽ không nhúng tay vào." Giọng nói điềm tĩnh cùng nghiêm túc của Trần Quốc Hưng.
Mùi cá nướng hòa cùng mùi khói nhanh chóng làm cho mọi người chảy nước miếng không thôi, vì hôm nay đã không ăn uống gì cùng với đó do sử dụng linh khí nhiều lần khiến cơ thể nhanh chóng đói hơn, Thanh Nga không kiềm được hai mắt long lanh, miệng chạy nước miếng nhìn chầm chầm vào con cá nóng hổi, đang từ từ chạy từng giọt mỡ cá xuống lửa gây nên âm thanh xèo xèo dễ nghe, không chỉ mọi người ở đạo quán bị thu hút bởi mùi cá mà còn thu hút những động vật còn yêu thú xung quanh khu rừng.
Vương Đức bỗng gãi gãi đầu nói: "Xin lỗi mọi người vì sự thất lễ của ta trong mấy ngày nay."
Mọi người bất ngờ xen lẫn khó hiểu Thủy Nguyệt nhanh chóng hỏi lại: "Tại sao?"
Vương Đức ánh mắt nhìn thẳng vào ngọn lửa đang cháy rồi nói: "Chắc mọi người cũng đoán được ta thuộc loại trung lưu trở lên rồi nhỉ? nên gia giáo rất nghiêm khắc, không được giao du với những người như các người, không phải vì ta khinh rẻ các người mà không nói chuyện."
Vương Đức cười khổ lấy lại cảm xúc tiếp tục nói: "Ngược lại ta còn muốn kết thân với các người từ khi mới gặp mặt rồi, nhưng vì luôn có người giá·m s·át ta không dám cũng như không muốn gây phiền phức con các người nên ta mới không bắt chuyện."
Theo từng lời của Vương Đức mọi người ánh mắt chăm chú nhìn hắn, trong lòng giờ đây đã buông bỏ lòng đề phòng đối với hắn, ngược lại còn nảy sinh lòng thương cảm đối với hắn hơn, Trung Hiếu tay vỗ vỗ lấy vai của hắn, như đã từng làm với Nguyên Đạo miệng cười cười nói:
"Không sao, không sao, ta không hẹp hòi như vậy ngược lại là ta cảm thấy có lỗi vì không giúp được đệ."
Vương Đức nhìn hắn với đôi mắt biết ơn rồi cười cười với hắn như quen biết đã lâu, Thanh Nga trong lúc mọi người chăm chú nhìn vào Vương Đức lén lút bỏ con cá vừa chín vào cái miệng nhỏ, nhanh chóng miệng nhỏ của nàng bị bỏng, chiếc lưỡi nay đã càng đỏ thêm mất phần, khiến mọi người cười không thôi, người trầm ổn như Trần Quốc Hưng cũng bị trọc cười mà nhẹ cười.
Dương Nhật cũng thường ngày xa cách với mọi người nay cũng theo Vương Đức mà hòa cùng mọi người nói đùa vui vẻ, bây giờ tại nơi này xiềng xích bấy lâu nay cũng bị gỡ bỏ theo từng câu đùa, câu nói của mọi người.
Trong lòng Nguyên Đạo dâng lên từng cái ấm nóng, vui vẻ mà cùng với mọi người xem đây như gia đình mà đối đãi, hắn sớm dã thèm cảm giác này đã lâu, thèm muốn được quay quanh gia đình, giờ đây cảm giác đó đã được bù đấp bởi mọi người trong đạo quán, hắn muốn ôm lấy từng người nhưng không dám.
Mãi đến trăng giữa trời mọi người mới bắt đầu bước vào trong căn miếu nhỏ này để qua đêm, sáu người xếp thành hàng ngang mà ngủ, Nguyên Đạo cùng những người nam tử khác ngủ một bên, Thủy Nguyệt cùng Thanh Nga là con gái nên có chút ngại ngùng mà một bên phía còn lại, chính giữa còn chặn bằng một thanh gỗ lớn, còn Trần Quốc Hưng ngồi trước cửa miếu tuy nói không quan tâm nhưng vẫn canh chừng cho đám người ngủ ngon một giấc.
Nhanh chóng một đêm lại qua đi, trời lóe hừng đông đám người đã phải thức dậy để chuẩn bị cho bài thi tiếp thu, mặt ai cũng lờ đờ không sức sống, tệ nhất là Trung Hiếu vì đêm qua nằm gần Thanh Nga mà ngại ngùng không ngủ được tuy nói đã có thanh gỗ che chắn nhưng hắn vẫn ngại ngùng.
Nguyên Đạo chợt hỏi: "Trung Hiếu huynh không ngủ được à?"
Trung Hiếu ngại ngùng: "À, ừm ta đúng là không ngon giấc."
Nguyên Đạo không hỏi thêm, nhanh chóng rửa mặt bằng nước suối trong vắt, từng giọt nước lạnh buốt như muốn xuyên qua da thịt mà đọng lại trên mặt mỗi người, ai ai cũng không kiềm được mà toàn thân rung rẩy vì lạnh, lạnh vì làn nước, cũng như lạnh vì như màn sương sớm chưa tan, còn bao trùm xung quanh.
Mọi người đều lấy tay ôm cơ thể trong vô thức, từ bước lại chỗ miếu hoang, bên trong Trần Quốc Hưng đang ngồi xếp bằng dưới nền sàn của miếu hoang, mắt nhắm lại, như có thể thấy đám người ông ta mở miệng nói:
"Hôm nay ta sẽ kiểm tra các ngươi thỉnh thần thuật!"