Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nhân Gian Khúc
Unknown
Chương 15 Thu Xếp
Từ phía bên ngoài cửa lớn vẫn then ngăn chốt cài, có bóng người chầm chậm xuất hiện từ tốn bước xuyên qua màn ngăn cách không gian đi vào bên trong. Cả căn phòng lộn xộn với xác c·hết nằm ngỗn ngang tứ phía, mùi máu tanh nồng xộc thẳng lên mũi làm người ta khó ngăn được cơn buồn nôn, nếu như không phải người từng lịch luyện nhiều năm trên giang hồ sống qua chém g·iết, nhìn thấy một màn này nhất định sẽ bị doạ cho hồn bay lên trời.
Người đến cũng không phải ai xa lạ một thân y phục thanh sam đạm bạc đã chịu không ít những dấu vết sờn cũ của thời gian. Tiên sinh trên tóc có cài trâm bên hông lại đeo một mảnh ngọc bội kiểu dáng cũ kĩ, cũng không biết là do chất ngọc tốt hay do được bảo quản bên người của thánh nhân nho gia sớm chiều được tưới tắm ở trong hạo nhiên chính khí mà mảnh ngọc này toát lên từng tia sáng cực tao nhã làm người ta nhìn đến mê mẫn.
Tiên sinh xuất hiện thân hình tương đối gọi là cao lớn, dáng đi khẳng khái lưng thẳng tắp, phong phạm bên ngoài lại vô cùng nho nhã chỉ cần nhìn liền biết là vị tiên sinh đọc sách không tầm thường. Lần này thân hình kia rơi vào trong tầm mắt của cả hai tự nhiên khiến cho một phụ nhân một nho môn thư sinh ở trong lòng giật thót.
- Ta đã phát thiện tâm nhắc nhở các ngươi một lần.
Người đến chậm rãi cất lời cũng chẳng phải ai xa lạ chính là vị viện trưởng của thư viện Thuong Sơn Tề Long tiên sinh. Khi nãy một màn đối thoại sơ bộ cùng với lão nhân gia tính tình nóng nảy bất kham bây giờ chính là đi thực hiện lời hứa giữ gìn mặt mũi của mình. Phụ nhân cố sức đứng lên, thân hình đẩy đà của bà cong qua vẹo lại một lúc mới đứng được thẳng chân, cả người vẫn còn những cơn run khẽ đương nhiên là chưa hoàn hồn sau chuyện vừa rồi.
Rất nhanh thả lỏng về bình thường dù sao bà ít nhiều thân phận cũng không phải phàm phu tục tử, càng là một chuyện quan trọng bà cũng không phải là tiểu thư đài cát sớm chiều ở chốn khuê phòng chỉ biết dệt hoa thêu gấm, từng cùng hoàng đế chinh nam bắc phạt thế đạo hiểm ác của nhân gian máu chảy thành sông thay khô chất núi cùng không phải chưa từng tận mắt thấy qua. Tuy vị nương nương này vừa dạo một vòng quỷ môn quan sợ thì có sợ nhưng tuyệt đối không mất đi phong thái hoàng gi nương nương, mẫu nghi thiên hạ của mình.
- Vẫn là chúng ta không biết trời cao đất dày xem thường lời nhắc nhở của tiên sinh. Kết cục thảm thương lần này đều xứng đáng phải nhận lãnh.
- Tự biết là tốt.
Tề tiên sinh không muốn nói quá nhiều đến họ vứt lại một câu, chân chậm rãi đi đến chính giữa căn phòng lộn xộn từ đầu đến cuối một cái liếc mắt nhìn đến phía phụ nhân cùng thư sinh nho nhã kia cũng không có. Thân hình hơi khẽ động đậy lập tức trong bàn tay của ông tản phát ra một đợt quang mang kì dị, Tề tiên sinh phất nhẹ bàn tay mình một luồng lực lượng vô hình từ trong người của tiên sinh thanh sam y bào ào ạt tràn ra như sóng triều vỡ đê. Y áo trên người không có gió mà tự bay, luồng lực lượng cực kì cường đại thốt nhiên chỉ trong nháy mắt đã bao phủ toàn bộ căn phòng trang nhã đem nó lần thứ hai ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài.
Chậm rãi có tiếng thở giống như vọng tới từ ngàn xưa, sâu như đáy biển nặng như gánh núi, từng hạt bụi tự nhiên không biết ở nơi nào đột nhiên rơi xuống, lúc đầu chậm rãi nhưng mỗi lúc một nhanh mỗi lúc một dày đặc hơn cuối cùng còn chưa đến một hơi thở đã hoàn toàn bao phủ khắp căn phòng.
Thiếu niên nho nhã cùng với vị nương nương kia đều nín lặng không thể thốt nên lời, bị một màn thần thông của Tề Long hiển hóa ra đã doạ hai người họ sợ đến nỗi phải đứng nép sát vào người nhau. Ngay trước mắt bốn mươi mấy cái xác cùng với bốn mươi mấy cái đầu người lăn long lóc đều đồng loạt hóa thành bụi mịn dần tan biến vào trong không gian. Ngay cả những bộ phận khác cùng những v·ết m·áu cũng đều như thế chậm rãi tan biến, không hề lưu lại một chút dấu vết nào cho dù chỉ đơn giản là mùi máu tanh nồng ở trong không gian.
Đại thần thông của thánh nhân chính là bá đạo cùng không giảng đạo lý như thế, bốn mươi mấy mạng người chỉ sau một cái phẩy tay thốt nhiên đều tan biến giống như chưa từng tồn tại. Nếu như không có ai trên đời biết về sự xuất hiện của họ vậy thì hôm nay những người này c·hết đi đều giống như chưa từng một lần xuất hiện trên cõi đời này. Tề Long một phen giải quyết mấy mươi cái xác trên gương mặt của người đọc sách nghiêm khắc đến một chút sự thay đổi dù là nhỏ nhặt nhất cũng không thể nhìn thấy.
Ông chậm rãi nhất tay một cái nữa, trong lòng bàn tay xuất hiện một cái bút lông ngỗng bộ dáng bên ngoài bình thường giống như bao chiếc bút lông được mua ở những văn phòng tứ bảo khác thậm chí hình dáng bên ngoài của nó còn khiến người ta cảm thấy cực kì tục khí thế nhưng giờ khắc này nằm trên bàn tay một vị thánh nhân như Tề Long tự nhiên là khiến cho hai người kia cảm thấy tuyệt đối đều là vật không tầm thường. Tiên sinh hít một hơi từ tốn vạch ra một đường trong không gian ở ngay trước mắt mình.
- Xem như chúng ta có duyên, tiễn các ngươi một đoạn đường. Âm dương tương hữu, mượn duyên mở cầu.
Ngay lập tức trước mắt của ba người trong vô thanh vô thức xuất hiện một cái vòng sáng lớn tựa như một cánh cổng xuyên phá không gian mà các thánh nhân thường dùng, vòng viền bên ngoài màu trắng hơi ngã xanh nước biển đi dần vào chỉ thấy một màu đen thăm thẳm, từ bên trong đó khí lạnh âm u chảy ra lan truyền đi khắp không gian làm cho mọi người đứng gần nhất thời đều lạnh gáy.
- Ta dùng phúc duyên đời này cùng với đời sau của các ngươi để mở ra một con đường siêu thoát, đi hay ở là tùy các ngươi. Cầu độc mộc hay là đường dương quang đều phải xem phúc khí của tổ tiên gia trì.
Người bình thường tất nhiên sẽ không thể nhìn thấy được những cảnh tượng này chỉ có thể cảm thấy căn phòng tự nhiên lại lạnh lên bất thường mà thôi, thế nhưng vị nương nương cùng với thư sinh nho nhã kia lại không phải thế nên giờ khắc đây mắt thấy tỏ tai nghe rõ ràng ở phía trước cánh cổng kia sắp đứng một hàng dài bốn mươi mấy năm mươi cái vong hồn đang chờ được đi qua cảnh cổng địa phủ do Tề Tiên Sinh mở ra.
Phụ nhân chỉ nhìn mà sóng lưng lạnh toát, mồ hôi trên trán chảy xuống đầm đìa lăn hết gương mặt cuối cùng nhiễu thành từng giọt xuống nơi gò núi hồng đào đồ sộ, mặc dù bà biết rõ thân người có chính dương chi khí bao phủ nhất là người tu hành giống như bà lực lượng chính dương chi khí này càng mạnh, tà ma quỷ vực nếu đạo hạnh không cao thâm tuyệt không thể làm hại tới, thế nhưng nhìn thấy một màn kinh động lòng người kia trong lòng nữ nhân vốn chưa từng tin tà đã hoảng sợ vì chuyện khi nãy giờ lại càng hoảng sợ hơn hướng về phía thiếu niên nho nhã đang quan sát sự tình kia nấp sát sau lưng hắn, miệng khẽ thì thầm
- Vị thánh nhân này là đang làm gì thế ?
- Nương nương người thật sự muốn biết ?
- Muốn biết một chút, dù sao ta đối với thủ pháp của thánh nhân cũng rất tò mò rốt cuộc có thể thông thiên đến mức độ nào ?
- Giải thích cặn kẽ thì dài dòng vô cùng, đơn giản có thể tóm gọn lại chính là vị thánh nhân Tề Long tiên sinh này đang dùng phúc duyên của những vong hồn đ·ã c·hết bất đắc kì tử mở ra một con đường siêu thoát cho bọn họ.
- Đạo pháp của một con người còn có thể thông thiên đến mức độ ấy, không khác nào những vị sai nha của chốn âm tào địa phủ, không thậm chí còn cao thâm hơn có thể lấy được phúc duyên của đời này lẫn đời sau.
- Nương nương thật ra cũng không cần phải bất ngờ. Thần thông của thánh nhân tam giáo tứ phương trên toàn bộ các tòa thiên hạ trước giờ đều không nói đạo lí như thế. Cũng không phải ngẫu nhiên người tu hành luôn nói với nhau bậc cửa giữa thánh nhân và tu hành giả thông thường nhìn thì có vẻ chỉ cách nhau một cảnh giới tựa như cái lạch nước bước qua là tới. Thế nhưng giữa hàng nghìn hàng vạn người tu hành có thể bước qua được cái lạch nước đơn giản này đếm còn không hết một bàn tay.
Tề Long chỉ làm việc của mình tự nhiên sẽ không rỗi hơi rảnh miệng mà đi chen chân lo lắng câu chuyện của người khác thậm chí cũng sẽ không tùy miệng nói ra một vài lời không cần thiết. Bốn mươi mấy hồn phách nhìn thấy cảnh cổng trước mắt kia ai nấy đều rơi vào trầm mặc, n·gười c·hết so với người sống cơ bản không khác nhau là mấy, trong lòng đều có tâm tư tình cảm có lo lắng riêng thế nên chần chừ suy nghĩ vốn là chuyện có thể giải thích được. Tề tiên sinh cũng không thích làm chuyện cưỡng bức người khác, chỉ chủ động lên tiếng nhắc nhở còn lại đều phải xem ý trời.
- Nếu như các ngươi đi đầu thai, vậy thì kiếp sau…cho dù kiếp sau có thế nào ít nhất vẫn còn có kiếp sau. Không đi đầu thai các ngươi sẽ làm cô hồn dã quỷ vất vưỡng trong chốn nhân gian, trên trời có thiên lôi, dưới đất có thổ địa, trong núi có sơn thần, ngoài sông có giang thần, nhân gian lại có người tu đạo. Vốn không có chốn nào dung thân cho cô hồn dã quỷ.
Bốn mươi mấy cái vong hồn quay đầu nhìn sang nhau, lời nói kia thực sự rất đúng đạo lí thần linh ở khắp nơi trên đời sống bằng phần hương khói của nhân gian, cũng tuyệt sẽ không dung chứa loại cô hồn dã quỷ ở trong địa bàn của mình làm suy giảm vận khí ảnh hưởng đến đại đạo tu hành của chính bản thân. Người tu đạo lại ghét nhất loại âm tà quỷ vật quấy hại nhân gian, nhất là phật môn đạo gia hai nhà chỉ cần nhìn thấy bất luận tốt xấu đều sẽ xuống tay tru diệt tuyệt không chút nào nương tay.
Suy tính thiệt hơn một chút cho dù kiếp sau thực sự không được làm thân người hoặc là chịu khổ sở vậy thì vẫn sống tốt hơn là tiếp tục ở lại làm thân cô hồn dã quỷ không chốn dung thân, rất nhanh chóng sắp đều lại hàng lối đi qua cây cầu phúc duyên mà Tề Long đã dựng tiến về thế giới bên kia, mỗi người đi qua đều cung kính cúi đầu cảm tạ bằng cả trái tim. Ít nhất không phải làm cô hồn dã quỷ, kiếp sau sang hèn cao thấp như thế nào đều chỉ có thể trông vào mệnh số mỗi người.
Sau khi người cuối cùng đi qua, Tề tiên sinh mới thu lại bảo vật vào bên trong bàn tay của mình, hắn xem như để mắt một chút về phía của thiếu niên nho nhã cùng với phụ nhân nhưng lại không nói lời nào chậm rãi một lần nữa biến mất vào bên trong hư vô lúc đến đều như lúc đi đều như thế không có chút dấu hiệu báo trước hay từ biệt nào.
- Thánh nhân thực sự là rất bận a.
Thiếu niên tuổi trẻ tự nhiên không nhận thức được những chuyện đã xảy ra, khi nãy chia tay Tần Phong hắn đã dạo quanh khắp khu vườn của trường học một lần để g·iết thời gian, bây giờ mới di dời bàn chân mình nhanh hơn một chút đi đến tận lớp đón tiểu muội cùng nhau về nhà, đoạn đường từ trường về nhà cũng không tính là lâu lắm chỉ là lần này hắn cõng tiểu muội trên vai đưa nàng đi dạo phố mấy vòng lại mua thêm rất nhiều bánh trái kẹo ngọt cho nàng ăn để mở mang hiểu biết về vị giác đối với thế giới bên ngoài. Tiểu muội nhỏ đương nhiên vô cùng thích thú đối với những món ăn ngọt ngào mà thơm lừng này có loại bánh mềm mềm xốp xốp có lại giống như que kẹo.
Và đặc biệt nhất trong số chúng là món bánh hoa anh đào trứ danh ở trong thành Thanh Sơn, đây là món bánh ngọt mà tiểu Ngân thích nhất nhưng cái giá của nó cũng không rẻ chút nào đắt cũng phải gấp hai đến ba lần những món bánh ngọt thông thường. Mà gia đình hắn chỉ là kinh doanh nhỏ đương nhiên kiếm tiền cũng không dễ dàng gì, chỉ có mỗi những dịp đặc biệt mới mua chúng về cho tiểu Ngân ăn mà thôi.
Bây giờ Tần An hắn trong người rủng rỉnh đều là tiền đương nhiên sẽ bù đắp lại những thiếu sót này cho tiểu muội của mình. Hắn chậm chân một chút ngoái đầu quan sát khắp nơi trên con phố lớn, đường Đào Hoa vẫn nguyên vẹn ở trong kí ức của hắn tấp nập người qua kẻ lại. Thiếu niên cùng tiểu muội đáng yêu đứng trước tủ bánh, ánh mắt vô cùng hào hứng lại có thêm một chút tò mò nhìn về phía bên trong tủ kính với đủ loại đồ ngọt có những hình thức trang trí vô cùng đẹp mắt.
Kiếp trước hắn chỉ có thể cùng với tiểu muội lén đứng ở bên ngoài nhìn ngắm những tủ bánh này, tưởng tượng đến hương vị của kem sẽ tươi mát như thế nào khi tan ra trong miệng. Chỉ một vài lần được gia phụ cùng với gia mẫu mua cho ăn mà hắn đến bây giờ vẫn còn nhớ mãi hương vị tuyệt vời đó, đương nhiên sau khi có tiền rồi hắn cũng không ít lần mua để tận hưởng lại những hương vị của ngày xưa nghèo khó ấy, nhưng tuyệt nhiên không có cách nào làm được. Chẳng phải vì thức ăn đã đổi vị mà là vì lòng người đã thay đổi.
Đang trong một chút suy tư thì hắn lại giật mình nhớ về hiện tại, ánh mắt đảo qua nhìn ngắm cửa tiệm bánh vô cùng bề thế này. Đây là tiệm bánh Anh Đào chính là cửa tiệm bánh lớn nhất mà cũng là nổi tiếng nhất ở trong ngôi thành nhỏ Thanh Sơn này thế nên về phần chất lượng đương nhiên không cần bàn đến, chủ yếu là vì ở đây cũng chỉ bán bánh hoa anh đào mà thôi nhưng họ trang trí thêm nhiều cái trông cũng rất thú vị.
Bánh hoa anh đào là một mẫu bánh mới xuất hiện vào mười năm gần đây, cũng chẳng biết ai là người đã chế ra công thức làm bánh này công nhận cũng phải gọi là thiên tài. Lớp bánh bên trong mềm xốp vô cùng đặc biệt được bao quanh bên ngoài bởi một lớp kem trắng. Xung quanh của bánh thì lại được trang trí thêm không ít những loại họa tiết bắt mắt nữa. Hương vị của món bánh này rất ngon, đương nhiên cũng tỉ lệ thuận với giá tiền phải bỏ ra
Đang đứng quan sát một phen thì ngay lập tức ở bên trong cửa tiệm có người chạy vội ra bên ngoài, là một vị cô nương đang mặc trên người một cái tạp dề màu trắng và đội một cái mũ cách điệu tương đối cao. Trên tay trên mặt của nàng vẫn còn đang dính lấm lem một chút bột bánh cùng với bột kem chỉ cần nhiêu đây chi tiết cũng biết được nàng là người làm công việc gì ở nơi này.
Mà chính thiếu nữ này đối với hắn còn cực kì quen thuộc, nàng còn là ai khác ngoài Bạch Ngưng Sương nữa chứ. Chỉ là chuyện nàng làm việc cho tiệm bánh Anh Đào này cũng khiến cho Tần An hơi bất ngờ ra mặt. Nhưng bất ngờ nhất chắc có lẽ là nhận ra nàng trông bộ dạng này cũng có mấy phần đáng yêu đấy chứ.
- Công tử...Tần công tử, cậu muốn mua loại bánh nào. Ở tiệm có đầy đủ mọi kích thước và mẫu mã của bánh Anh Đào, tuyệt đối là cửa hàng bánh ngon nhất trong thành. Nếu như cậu muốn chọn có thể nói yêu cầu của mình, chúng ta sẽ cố hết sức để đáp ứng.
Sau khi dứt lời giới thiệu cùng với hắn, nàng còn mỉm cười xinh hòa ái một cái để lại cho thiếu niên một loại ấn tượng vô cùng khó để diễn tả, đương nhiên cũng có thể là yêu thích, dù sao tiền kiếp cũng từng cùng nàng có những loại chuyện khó giải thích theo phong cách bình thường mà. Tần An nhìn nàng vô cùng chăm chú, nhưng không phải là ánh mắt khinh thường mà là nhìn với ánh mắt xem trọng, rất ít người trong thiên hạ có thể khiến cho hắn nhìn bằng con mắt này.
- Ngương Sương cô cũng làm việc ở tiệm bánh này sao, mấy cái bánh ở đây đều là một tay cô làm à ?
Thốt nhiên ngay tức khắc từ bên trong liền cũng có một thiếu nữ khác chạy ra nhìn qua dáng vẻ chắc hẳn là vô cùng gấp gáp, đương nhiên dưới con mắt tinh tướng của Tần An hắn liền đoán được thái độ này có ý nghĩa là gì, còn không phải rõ ràng chính là công khai giành giật khách mua hàng đây sao. Cô ta chạy nhanh đến chen trước cuộc nói chuyện của Tần An cùng với Ngưng Sương
- Ngưng Sương tỷ ở bên trong, lão phu nhân có gọi tỷ đó.
- Ờ vậy sao...nếu như thế thì để ta đi vào trong xem thử.
Tần An nhìn thấy Ngưng Sương ở ngay trước mắt mình bị người ta ức h·iếp mà chỉ có thể cúi đầu chấp nhận, đương nhiên hắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Ánh mắt vừa khẽ đảo qua vị cô nương kia liền trừng lên một cái mang theo lời cảnh cáo nhất thời khiến cho thiếu nữ đang chặn trước người hắn sợ đến nổi run lên bần bật mấy cái rồi ngã thẳng xuống đất một cái bịt.
Chỉ có một cái nhìn duy nhất của hắn nhưng nó lại mang theo sự sâu thẳm của bóng tối c·hết chóc ngự trị ở nơi đáy vực truyền thẳng qua đôi mắt của thiếu nữ mà chảy thẳng vào trong tâm can khiến cô ta nhất thời bị t·ê l·iệt hoàn toàn bởi nỗi kinh sợ. Đó là đôi mắt của c·ái c·hết của sự hỗn loạn và g·iết chóc, sự xâm lấn của màn đêm đen vĩnh hằng hoặc chỉ đơn giản là tuyệt vọng không có lối thoát. Ngưng Sương ở một bên lập tức nhận ra ý tứ của Tần An cô cũng đỡ lấy người của đồng nghiệp mình dáng vẻ run rẩy hét thẳng...
- Tần An công tử, đây là giữa thanh thiên bạch nhật không phải trong thư viện để người thoải mái hoành hành ngang ngược. Cô ấy chỉ là người bình thường thôi nếu như ngày dám động thủ ta sẽ hét lên đó.
- Cô nương nên nhanh chóng đi vào đi, ta chỉ muốn mua bánh thôi không có ý định gây rắc rối.
- Đa tạ Tần công tử...
Thiếu nữ kia lập tức đứng lên cúi người cảm tạ rốt rít nhanh chóng thu mình như một con tôm chạy thẳng vào bên trong cửa hàng. Khi nãy cô muốn tiếp cận để giành khách của Ngương Sương giống như mọi ngày cô vẫn thường làm chỉ là không ngờ lần này lại gặp phải một sát tinh là Tần An. Khi chiều côb đã được nghe mọi người kể về những chuyện đã xảy ra ở trong thư viện, về chuyện Tần An t·rấn l·ột tiền của tất cả những bạn học Bạch gia không kể trai gái đều lấy hết tất cả. Trong lòng đối với loại người tàn nhẫn và vô nhân đạo đến nỗi c·ướp đoạt đồ của nữ nhân này trong vô thức đã sinh ra sợ hãi vô cùng.
- Cô yếu đuối quá đấy đường đường cũng là người Bạch gia một trong tam đại thế gia. Đi làm thì cũng thôi đi sao lại để cho một con nhóc trong chỗ làm bắt nạt chứ. Bảo sao khi trưa ta chẳng thế lấy được từ cô đồng nào.
- Biết sao bây giờ, ta không có chỗ dựa cùng không có bối phận ngoài cái danh Bạch gia ta cũng không còn lại gì. Không phải chính công tử cũng nói muốn làm việc lớn phải nhịn sao.
Tần An nghe đến cái này liền thấy phát chán trong lòng, cả cuộc đời của hắn ở kiếp trước nhịn nhục cũng không ít, bị người ta chà đạp như một con c·h·ó cũng không ít. Thế nên đặc biệt dị ứng với hai chữ nhịn nhục này, phải gọi cho đúng là biết thức thời chứ không phải nhịn nhục, làm một con người biết được bản thân mình biết được thời thế rồi dựa theo thời đại mà sống ấy mới gọi là người làm việc lớn. Bởi vì những kẻ ấy biết co biết dũi sẽ có lúc hắn cúi thấp đầu với thiên hạ, nhưng tuyệt đối sẽ không giờ chấp nhận vĩnh viễn chỉ có cúi đầu. Hai vế cúi và ngẫng đầu này liên tục bổ trợ qua lại lẫn nhau.
Ấy mới gọi là biết thức thời. Còn kẻ nhịn nhục đến cuối cùng cũng chỉ có thể trở thành bàn đạp cho kẻ khác thăng tiến mà thôi. Ngặt một nỗi là những đạo lí này không thể giải thích cùng người thành lời chỉ có thể tự để người đó có thời gian cảm ngộ. Tần An đưa một ngón tay của mình đến búng thẳng vào trán của Ngưng Sương một cái khiến cho toàn bộ vầng trán với làn da đã ngã màu nâu vàng do làm việc dưới thời tiết và môi trường khắc nghiệt của nàng lưu lại một chấm đỏ tựa như vết chu sa khiến cho gương mặt của nàng tự nhiên có thêm mấy phần diễm lệ.
- Phải gọi là biết thức thời. Chứ nhịn nhục cái quái gì, nghe thì giống trên mặt chữ nhưng ý nghĩa của tụi nó là khác nhau hoàn toàn nhé. Vậy còn chuyện những cái bánh này thì sao, chúng đều do cô làm à.